Nhan gia còn trở thành di sản văn hóa[1] nổi danh Thượng Hải, đáng tiếc nơi đó không cho phép tham quan, Cố Uyển Uyển cũng chỉ mới nhìn thấy Nhan gia thông qua một số bức ảnh cũ trên mạng.
Các di chỉ có thể tồn tại từ niên đại này cho đến thời kỳ hiện đại đã không nhiều lắm, huống chi là hoàn mỹ vô khuyết, nên bản thân Nhan gia căn bản chính là một trân phẩm, khi ấy Cố Uyển Uyển và bạn bè cũng kinh diễm, vừa trở về bọn họ liền tìm hiểu thêm những tư liệu liên quan đến Nhan Phượng Thanh.
Mặc dù không có ảnh chụp, nhưng dựa vào đủ loại ghi chép của vài văn nhân đương thời, đối phương cũng xem như một nhân vật tương đối xuất sắc.
Tâm tình của Cố Uyển Uyển rất thuần túy, nói gì thì nói, Nhan Phượng Thanh cũng là danh nhân đầu tiên nàng gặp mặt từ lúc xuyên không tới nay, không khỏi có chút kích động nha.
Thẩm Yếu nhíu mày, sửa lại, "Phải gọi là Nhan lão bản." Quả nhiên là điếc không sợ súng[2] mà.
Cố Uyển Uyển vẫn đang che miệng gật đầu.
Tần Vũ bình tâm tĩnh khí[3] chờ đợi buổi biểu diễn bắt đầu, hoàn toàn không thèm để ý đến phía sau.
Thời điểm bóng người với y phục màu đỏ rực lên đài, Cố Uyển Uyển liền ngây người, xem ra lần xuyên không này cũng không phải là trắng tay,
Những khổ cực, giày vò, kinh sợ trước đây, dường như đều chỉ vì nhìn thấy một người như vậy.
Cố Uyển Uyển trầm mê trong thịnh thế mỹ nhan ảo tưởng.
"Phóng tiêu giáng trá, lộ ấp hồng liên, đăng thị quang tương xạ. Quế hoa lưu ngoã, tiêm vân tán, quýnh quýnh tố nga dục hạ. Y thường đạm nhã, khán sở nữ tiêm yêu nhất bả. Tiêu cổ huyên, nhân ảnh tham soa, mãn lộ phiêu hương xạ[4]......"
Giọng hát êm ái uyển chuyển, lưu luyến triền miên, nhất cử nhất động[5], vạt áo tung bay, trang dung diễm lệ nhưng không hề phong tình, ngược lại biểu lộ một loại khí chất độc nhất vô nhị[6], nhất tần nhất tiếu, đuôi mắt tà phi nhập tấn[7], liếc nhìn một cái thôi cũng có thể khiến cho người ta nhận thức được như thế nào là phong lưu khuynh đảo chúng sinh.
Buổi biểu diễn đã kết thúc, nhưng trái tim nhỏ của Cố Uyển Uyển vẫn không ngừng đập thình thịch, khuôn mặt cũng hơi phiếm hồng vì kích động, nàng lén lút quan sát Tần Vũ, nhìn thấy hắn không chú ý tới mình liền mạnh dạn lôi kéo tay áo của Thẩm Yếu, "Chúng ta ở lại đây một chút có được không."
Nàng muốn được tiếp tục ngắm nhìn Nhan Phượng Thanh, dù chỉ một chút thôi cũng được.
Đối phương thật sự quá phong hoa tuyệt đại, đến mức nàng nhịn không được tự hỏi trên đời này có người xinh đẹp như vậy sao.
Thẩm Yếu không cảm thấy ngoài ý muốn về phản ứng của Cố Uyển Uyển, mặc dù đồng tình, nhưng hắn vẫn nâng tay lên gõ đầu nàng một cái, lạnh nhạt đáp lại, "Không được."
Quy củ của Nhan lão bản, không phải ai muốn phá cũng có thể phá.
Cuối cùng Cố Uyển Uyển chỉ đành ai oán đi theo Thẩm Yếu rời khỏi Nhan gia.
Bi thảm nhất chính là khi nàng hỏi Thẩm Yếu, một tấm vé tham dự buổi biểu diễn Nhan lão bản trị giá bao nhiêu tiền.
Là tính bằng vàng đó, Cố Uyển Uyển suy nghĩ, đây có lẽ là lần cuối cùng nàng được tham dự buổi biểu diễn của Nhan Phượng Thanh, hu hu hu.
"Ký chủ, ký chủ, có dấu vết của người xuyên không." Nhan Phượng Thanh đang tháo trang sức trong hậu trường đột nhiên nghe thấy thanh âm của 9526.
Hiển nhiên hiệu quả của việc thăng cấp không tồi, ví dụ như bây giờ 9526 đã có thể phát hiện ra người xuyên không, thậm chí biết rõ đối phương đến từ thế giới nào.
Nhan Phượng Thanh hơi kinh ngạc, "Người xuyên không đến từ tương lai?"
Chẳng qua sau khi ngâm mình trong nước nóng một lúc, và thưởng thức món vịt nấu măng khô do Thu Linh chuẩn bị xong, Nhan Phượng Thanh đã vứt chuyện người xuyên không mà 9526 nói ra sau đầu.
......
Bên cạnh Tần Thất gia hiếm khi xuất hiện nữ quyến, nên không ai cho rằng Cố Uyển Uyển là nha hoàn, chưa kể vụng về như thế, thật sự có thể làm nha hoàn sao.
Nhận định như vậy không khỏi gia tăng nguy hiểm cho Cố Uyển Uyển, ngay cả Cố Uyển Uyển cũng có cảm giác bản thân đã trở thành một cái bia ngắm, hoặc nói đúng hơn là một cái lá chắn, thu hút sự chú ý của mọi người, để đám người Tần Thất gia và Thẩm Yếu có nhiều thời gian điều tra nội quỷ cùng địch nhân hơn.
Đương nhiên phần lớn là do Cố Uyển Uyển suy đoán, vô luận đó có phải sự thật hay không, thì Cố Uyển Uyển cũng chỉ có thể thận trọng như đi trên băng mỏng, rốt cuộc nếu rời khỏi Tần Thất gia, e rằng một khắc sau nàng sẽ phơi thây đầu đường.
Cố Uyển Uyển bề ngoài xem như không biết gì hết, trong lòng lại âm thầm buồn bực, lần này đi theo Tần Vũ ra ngoài, không nghĩ tới lại gặp được người mà nàng tâm tâm niệm niệm[8] mấy ngày nay, Nhan Phượng Thanh.
Được tiếp xúc gần gũi với Nhan Phượng Thanh khiến cho Cố Uyển Uyển vô cùng cao hứng, cho dù là đủ loại nguy hiểm rình rập cũng không thể làm tâm tình của nàng giảm sút nửa phần.
Thời gian này, nàng hỏi thăm Thẩm Yếu không ít chuyện về Nhan Phượng Thanh, cũng biết rất nhiều việc không hề được ghi chép trong lịch sử, ví dụ như việc Nhan Phượng Thanh thích tự mình biên kịch, viết kịch, kết hợp những thể loại âm nhạc khác với kinh kịch, dưới góc nhìn của nàng, trình độ của Nhan Phượng Thanh gần như đã vượt qua cả một số nghệ sĩ kinh kịch nổi danh thời hiện đại.
Cố Uyển Uyển nhịn không được cảm thán, Phượng Hoàng thật là đa tài đa nghệ nha.
Chẳng qua Cố Uyển Uyển có thể chắc chắn một sự thật, mấy diễn viên từng đóng vai Nhan Phượng Thanh trong các bộ phim điện ảnh ấy, so sánh với người thật mà nói, chênh lệch thực sự không nhỏ đâu.
Cũng may Nhan Phượng Thanh mặc thường phục thu liễm khí thế hơn nhiều, nhưng mà một thân nam trang, ngược lại để lộ ra một loại mỹ lệ khác, nhan sắc vô song, sống mái mạc biện[9], khiến cho trái tim của Cố Uyển Uyển nhộn nhạo, nàng lén lút nói với Thẩm Yếu, "Nhan lão bản mặc nam trang còn đẹp trai hơn Thất gia nhà ngươi."
Thẩm Yếu quay đầu trừng mắt nhìn nàng, tuy rằng đó là sự thật, nhưng dám nói ra, nữ nhân này cũng quá to gan lớn mật[10] đi.
Thời điểm Nhan Phượng Thanh đi cùng Thu Linh đến một cơ sở phúc lợi xã hội có vô tình đụng phải Tần Thất gia, Tần Thất gia mời nàng tới trà lâu hàn huyên một chút, tính tình của Nhan Phượng Thanh lại tuỳ ý, nên đáp ứng rồi.
Cố Uyển Uyển ở bên cạnh chỉ cho rằng Tần Vũ cũng là người hâm mộ của Nhan Phượng Thanh.
Mặc dù không hiểu tại sao Thẩm Yếu cứ lôi kéo nàng đi ra ngoài.
Chẳng lẽ là Tần Vũ muốn làm gì Nhan lão bản, trong nháy mắt, Cố Uyển Uyển đã suy diễn ra vài câu chuyện lão đại hắc bang cường thủ hào đoạt đệ nhất danh linh khuynh quốc khuynh thành[11], thậm chí còn hạ quyết tâm[12] nhất định phải bảo vệ sự trong sạch của thần tượng.
Nhưng lúc nhìn thấy thanh y cô nương bên cạnh Nhan Phượng Thanh vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh, Thẩm Yếu còn chủ động chào hỏi nàng ấy.
Cố Uyển Uyển tức khắc không lo lắng nữa, hoá ra là có quen biết à, vậy thì bây giờ nàng đi ăn thôi, dù sao cũng có Thẩm Yếu ở đây, nàng không sợ.
Hôm nay Tần Vũ mặc một cái áo dài màu đen, dáng người mảnh khảnh, làn da trắng nõn, đôi mắt thông thấu, sau khi thu liễm khí thế, hắn phảng phất như chỉ là một vị quý công tử bình thường, ai có thể đoán được hắn chính là Tần Thất gia phiên vân phúc vũ của Thượng Hải chứ.
Thanh âm của hắn thanh nhuận như châu ngọc, "Vị trí quân trưởng của Thượng Hải đã có người tiếp nhận, hiện tại người đó đang đến đây, tên của người đó là......"
Nhan Phượng Thanh đã nhận được tin tức về việc này vào hai ngày trước, chẳng qua nàng vẫn cảm ơn hảo ý của Tần Thất gia.
Tần Vũ nhẹ nhàng gật đầu, giống như vừa nãy hắn chỉ thuận miệng mà thôi.
Nói chuyện xong, hai người tán gẫu với nhau vài câu rồi tạm biệt.
Nhan Phượng Thanh hiếm khi qua lại với người khác, ngay cả Tần Vũ, cũng chỉ là sơ giao.
Thời điểm rời đi, âm thanh vui sướng của 9526 vang lên, "Ký chủ, Cố Uyển Uyển kia chính là người xuyên không."
Nhan Phượng Thanh để Thu Linh khoác áo choàng cho mình, đi xuống tầng, nghĩ thầm, "Không có hứng thú."
9526 khó hiểu, "Ký chủ, ngươi không tò mò sao, không muốn biết người đời sau viết gì về ngươi à?" Dù sao nó cũng cực kỳ tò mò, phải biết rằng đây là lần đầu tiên nó gặp được người xuyên không là hậu thế của ký chủ đó.
Nhan Phượng Thanh bình tĩnh trả lời, "Bởi vì sẽ không có ai hiểu rõ hơn ta."
Ví dụ như ngoại trừ danh linh đệ nhất phương nam, lịch sử sẽ không ghi lại bất kỳ thân phận nào khác của Nhan Phượng Thanh. Hiện tại đã có rất ít người biết, huống chi là mấy chục năm sau.
Nếu là người muốn đùa bỡn lịch sử, có lẽ còn có khả năng chú ý đến người xuyên không.
Nhưng Nhan Phượng Thanh chỉ muốn ở lại Nhan gia, diễn xướng những vở kịch của nàng mà thôi.
***
Đêm nay, Thu Linh phái người của phòng bếp chuẩn bị canh đậu phụ tề thái, thịt cuộn hầm măng, kết hợp với thịt lươn mềm mại, ngoài ra nàng còn tự tay làm một phần thịt kho Đông Pha[13].
Cây tề thái thái nhỏ cùng đậu phụ cho vào miệng là tan, còn có măng tươi và mọc viên nấm hương, cho tất cả vào một cái nồi, nấu thành canh.
Thịt cuộn hầm măng đậm đà, nước dùng trong vắt, mọc viên béo ngậy, măng tươi giòn rụm, dư vị nồng hậu, không rõ là dư vị của măng tươi, hay là dư vị của những miếng thịt ba chỉ cắt lát mỏng. Thịt lươn sau khi trải qua quá trình chế biến càng có vẻ ngon miệng, tươi ngon tự nhiên hơn, thịt kho Đông Pha ngọt mà không nị, rất thích hợp ăn kèm với cơm tẻ nóng hổi.
Lúc mọi người dùng bữa xong, Kỷ Thiều mới lấy một phong thư ra, "Người đến là con trai thứ ba của Đường đốc quân, Đường Thiếu Từ."
Phong thư này là do một người ở tỉnh Tây gửi về, trước đây hắn cũng là người của Nhan gia, sau đó thoát ly tự lập môn hộ, mấy năm nay tựa hồ lăn lộn không tồi, ngoại trừ phong thư, hắn còn gửi thêm một cái rương chứa đầy các loại bảo vật và đồ chơi đặc sắc của tỉnh Tây.
Nhan Phượng Thanh quay đầu nói với Thu Linh, "Chuẩn bị chu toàn, nhân tiện làm thêm một bữa bào ngư yến đi, chúng ta chưa ngồi lại với nhau một thời gian rồi."
Thu Linh trịnh trọng đáp ứng.
Kỷ Thiều âm thầm phán đoán tầm ảnh hưởng của tân quân trưởng đối với thế cục ở Thượng Hải, và liệu sự xuất hiện của tân quân trưởng có tác động xấu tới Nhan gia hay không, riêng sinh ý thì có khả năng cao là sẽ không. Đoạn Phỉ lại không nghĩ nhiều như thế, hiện tại trong đầu hắn chỉ tâm tâm niệm niệm chuyện tháng sau Nhẫn Đông đi học, Thanh tỷ sẽ không để hắn đi theo chứ, như vậy quá mất mặt.
......
Cố Uyển Uyển ở chỗ của Tần Thất gia cũng xem như hữu kinh vô hiểm[14] vượt qua cửa ải cuối cùng, Tần Vũ đã điều tra ra là ai muốn hạ sát hắn, hoá ra là thứ huynh của hắn cấu kết với đám người ăn cây táo, rào cây sung[15] trong bang phái, cho rằng hắn chết rồi thì có thể bá chiếm thế lực của hắn thôi.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, Tần gia cơ hồ chìm trong tinh phong huyết vũ, các thế lực khác quan vọng Tần Thất gia xử lý gia sự, không có tham dự, càng không dám nhúng tay, sợ bị Tần Thất gia ghi hận.
Nội quỷ cùng địch nhân đã bị diệt trừ, tính mạng của Cố Uyển Uyển không còn bị uy hiếp, nàng cũng không còn lý do lưu lại bên cạnh Tần Vũ,
Nể mặt tác dụng của Cố Uyển Uyển trong thời gian này, thái độ của Thẩm Yếu đối với nàng không tệ lắm, "Ngươi có dự định gì không?"
Cố Uyển Uyển suy nghĩ một lúc, đáp lại, "Ta muốn kinh doanh."
Thẩm Yếu hơi kinh ngạc, bình thường có vẻ ngây ngốc, lời nói lại khiến cho người ta nhịn không được giật mình, hắn không khỏi nghi ngờ, "Kinh doanh không hề đơn giản đâu, ngươi chắc chắn chứ?"
Cố Uyển Uyển kiên định gật đầu, trong mấy ngày đi theo phía sau Tần Vũ vừa rồi, nàng mở mang thêm không ít, không còn ngây thơ giống như lúc mới đến. Hơn nữa ở hiện đại chuyên ngành của nàng chính là thiết kế thời trang[16], tốt xấu gì nàng cũng là một sinh viên đạt loại giỏi, gây dựng sự nghiệp ở thời dân quốc hẳn là sẽ không quá khó khăn đi.
Thẩm Yếu lắng nghe kế hoạch của nàng xong, càng thêm bất ngờ, vốn dĩ còn tưởng rằng nàng chỉ định mở một cửa hàng nhỏ, không nghĩ tới thứ nàng muốn là xây dựng một công ty trang phục, thành lập thương hiệu thời trang nổi tiếng của riêng mình, tuy rằng hắn không hiểu vế sau, nhưng dựa vào ngữ khí của Cố Uyển Uyển thì có vẻ rất hào hùng.
Hắn cười nhạt, "Không tồi, chẳng qua con đường này tương đối khó đi, đặc biệt là tại Thượng Hải."
Cố Uyển Uyển thở dài một hơi, cảm thán thời thế loạn lạc, bách tính muốn kinh doanh cũng không dễ dàng. Đương nhiên không phải không có lối tắt, ví dụ như một khi thông đồng với Tần Thất gia thành công, thì nàng có thể thích gì làm nấy, thậm chí còn được tham dự mỗi buổi biểu diễn của Nhan Phượng Thanh.
Dụ hoặc không nhỏ, đáng tiếc Cố Uyển Uyển từ chối, tiền tài quan trọng, nhưng tự do vẫn đáng quý hơn. Huống chi nàng cũng không cảm thấy bản thân có bản lĩnh kia.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra cái gì, Cố Uyển Uyển chỉ đành trưng cầu ý kiến của Thẩm Yếu, "Ngươi có kiến nghị gì không?" Nàng cẩn thận dò hỏi Thẩm Yếu.
Thẩm Yếu nhíu mày, "Hay là ngươi gia nhập cùng chúng ta, trở thành người của Thất gia đi."
Khoé miệng của Cố Uyển Uyển hơi giật giật, nàng miễn cưỡng cười nói, "Xem như ta chưa nói gì." Muốn kiếm tiền thì phải còn mạng mới kiếm được, mất mạng rồi thì tiêu tiền kiểu gì.
Mấy ngày nay Thẩm Yếu cũng nhìn ra bản tính nhát gan của Cố Uyển Uyển, hắn không đùa giỡn nữa, hiếm khi đại phát từ bi nhắc nhở, "Thôi, nếu ngươi chưa thay đổi ý định thì đến chỗ của Nhan lão bản."
Cố Uyển Uyển khó hiểu, "Nhan lão bản?" Chuyện này liên quan gì tới Nhan Phượng Thanh?
Thẩm Yếu không nói nhiều, tuỳ ý đáp lại, "Nhan lão bản có mạng lưới quan hệ rộng rãi, thành công móc nối quan hệ với nàng, thì ngươi có thể an tâm kinh doanh ở Thượng Hải."
Nhận thấy dáng vẻ của hắn, Cố Uyển Uyển cũng không hỏi thêm, nghe lời gật đầu.
Thân là người xuyên không đến từ tương lai, nàng cực kỳ tin tưởng Nhan Phượng Thanh, rốt cuộc Nhan Phượng Thanh không chỉ là một nhân vật tiêu biểu trong giới kinh kịch, mà còn là nhà từ thiện vang danh sử sách, ngoại trừ các cơ sở phúc lợi xã hội, liên hiệp phụ nữ cùng nhóm người yếu thế[17], Nhan Phượng Thanh còn có vai trò đặc biệt trong cơ cấu hệ thống giáo dục.
Mấy trường đại học nổi tiếng nhất Thượng Hải đều có sự quyên góp của nàng, phần lớn cơ sở vật chất[18] như máy tính, tài liệu y học, chính pháp của các trường học thời bấy giờ cũng là do nàng trợ cấp, những người có tấm lòng như nàng đã ít, thời loạn thế lại càng hiếm hơn, nên hành động của nàng có thể nói là trợ giúp quốc gia đào tạo nhân tài, nuôi dưỡng hy vọng cho tương lai.
Bằng không tên của nàng cũng chẳng được lưu lại trong đủ loại sách liên quan tới lịch sử ở các trường đại học.
Sao trên đời này lại có người vừa xinh đẹp vừa lương thiện như thế chứ, trong lòng Cố Uyển Uyển cảm thán.
[1] Di sản văn hoá: Là sản phẩm tinh thần, vật chất có giá trị lịch sử, văn hoá, khoa học, được lưu truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác.
[2] Điếc không sợ súng: Người không biết thì không sợ.
[3] Bình tâm tĩnh khí: Bình tĩnh, không nóng nảy, không phản ứng gay gắt.
[4] Trích từ bài thơ "Giải ngữ hoa" của tác giả Chu Bang Ngạn:
Phóng tiêu giáng trá, lộ ấp hồng liên, đăng thị quang tương xạ.
Quế hoa lưu ngoã.
Tiêm vân tán, quýnh quýnh tố nga dục hạ.
Y thường đạm nhã.
Khán sở nữ tiêm yêu nhất bả.
Tiêu cổ huyên, nhân ảnh tham soa, mãn lộ phiêu hương xạ.
Nhân niệm đô thành phóng dạ.
Vọng kiền môn như hoạ, hi tiếu du dã.
Điền xa la phạ.
Tương phùng xứ, tự hữu ám trần toại đương.
Niên quang thị dã.
Duy chích hiện, cựu tình suy tạ.
Thanh lậu di, phi cái quy lai, tụng vũ ca bãi.
[5] Nhất cử nhất động: Mỗi một cử chỉ, hành động dù là nhỏ nhất.
[6] Độc nhất vô nhị: Thứ độc đáo, có một không hai.
[7] Tà phi nhập tấn: Chỉ đuôi mắt hơi hướng lên.
[8] Tâm tâm niệm niệm: Luôn luôn nghĩ tới.
[9] Sống mái mạc biện: Ý chỉ vẻ đẹp phi giới tính.
[10] To gan lớn mật: Liều lĩnh, dám làm những việc nguy hiểm mà không biết sợ.
[11] Khuynh quốc khuynh thành: Chỉ sắc đẹp khiến cho người ta mê mệt.
[12] Hạ quyết tâm: Quyết và cố gắng thực hiện bằng được điều đã xác định, dù biết là có nhiều khó khăn, và nhiều trở ngại.
[13] Thịt kho Đông Pha: Còn có tên gọi khác là Đông Pha nhục, sở dĩ món ăn có cái tên này là do được đặt theo tên của nhà thơ và nhà ẩm thực thời nhà Tống Tô Đông Pha.
[14] Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.
[15] Ăn cây táo, rào cây sung: Hưởng quyền lợi ở nơi này nhưng lại ủng hộ, bảo vệ, vun vén cho nơi khác.
[16] Thiết kế thời trang: Là ngành đào tạo ra nhân sự có khả năng thiết kế, sản xuất quần áo và phụ kiện phục vụ các nhu cầu của xã hội.
[17] Nhóm người yếu thế: Bao gồm người nghèo, người khuyết tật, trẻ em, v.v...
[18] Cơ sở vật chất: Các trang thiết bị, phương tiện và công cụ do doanh nghiệp cung cấp.
==========
Cố Uyển Uyển: Nữ thần của ta vừa xinh đẹp vừa lương thiện.
Những thế lực bị Nhan gia xử lý:...
Lời của editor: Lịch cập nhật sẽ được cố định vào Chủ Nhật hằng tuần nhé, số chương thì một tuần tui edit được bao nhiêu tui đăng bấy nhiêu =)))))
Nhân tiện đây tui cũng có vài lời muốn nói riêng trong vụ việc tuỳ bút "Em đợi anh đến năm 35 tuổi" của tác giả Nam Khang Bạch Khởi bị chuyển ver: Các bạn chuyển ver à, làm gì thì làm, bớt đụng chạm người đã khuất đi, như vậy tạo nghiệp lắm:)
Tái bút: Không định lên tiếng đâu mà nhiều người phát ngôn phải nói là như vừa chơi đá xong vậy.