Phái người khác tới, e rằng Nhan lão bản sẽ không đi, thành ra hắn đành phải tự mình ra mặt.
Đường Thiếu Từ sợ tiếp tục nói chuyện nữa, thì đối phương sẽ bị Thẩm Lâm Lang chọc giận, nên nhanh chóng bày tỏ mục đích của việc thiết yến ngày hôm nay.
Nhan Phượng Thanh suy nghĩ một lát rồi đáp ứng, cũng không thèm ở lại thưởng thức trò cười của Đường Thiếu Từ.
Nhan Phượng Thanh đã rời đi, nhưng Thẩm Lâm Lang vẫn còn lưu luyến.
Đường Thiếu Từ thở dài một hơi, hắn căn bản không có ý định cho Thẩm Lâm Lang biết thân phận thật sự của Nhan Phượng Thanh.
Trước tiên không suy xét về vấn đề nếu hắn cho Thẩm Lâm Lang biết, thì Nhan lão bản có thể không vui hay không, chỉ tính riêng đầu óc và tính cách của Thẩm Lâm Lang, tám phần mười nàng sẽ không tin tưởng hắn, ngược lại còn cho rằng hắn đang bôi nhọ Nhan lão bản.
Chẳng qua sau buổi gặp gỡ này, Thẩm Lâm Lang thu liễm không ít, ít nhất là không còn kiêu ngạo như trước.
***
Yến hội được tổ chức tại nhà hàng xa hoa nhất Thượng Hải, nhà hàng Thái Bình.
Cố Uyển Uyển cũng đến, hiện tại công ty trang phục của nàng đã đi vào quỹ đạo, khác với trang phục truyền thống mà phần lớn cửa hàng ở Thượng Hải đang kinh doanh, trang phục do Cố Uyển Uyển thiết kế mới mẻ phá cách, cực kỳ sáng tạo, được thế hệ trẻ yêu thích, vừa mang theo phong cách Trung Quốc vừa mang theo phong cách phương Tây, nên nàng cũng xem như có chút danh tiếng trong vòng tròn giao tiếp của các phu nhân tiểu thư tại Thượng Hải.
Vừa nhìn thấy Nhan Phượng Thanh, đôi mắt của nàng tức khắc toả sáng, nàng nhanh chóng bước tới chỗ của đối phương, "Nhan lão bản."
Nhan Phượng Thanh ôn hoà đáp lại nàng.
Cố Uyển Uyển phát hiện ra mặc dù thường xuyên trang điểm, nhưng từ trước đến nay nàng lại chưa từng ngửi thấy mùi son phấn trên người Nhan lão bản.
Thẩm Lâm Lang biết Nhan lão bản cũng tham dự yến hội này, nên nhất quyết muốn tới.
Chẳng qua Nhan Phượng Thanh chỉ lộ diện một lúc, sau đó liền đến sương phòng tư nhân của mình, đương nhiên Thu Linh cũng đi theo nàng.
Thẩm Lâm Lang và Cố Uyển Uyển ở lại ngược lại bắt đầu hàn huyên với nhau, trong ấn tượng của Cố Uyển Uyển, Thẩm Lâm Lang chính là đại diện cho hai chữ thổ hào, thương hiệu thời trang của nàng vừa mới được thành lập, tuy rằng khách hàng gia tăng nhanh chóng, nhưng vẫn còn khiếm khuyết tài chính, Nhan lão bản đã giúp đỡ nàng quá nhiều, nàng không thể cứ thoải mái dựa dẫm vào Nhan lão bản được, nên Cố Uyển Uyển tận lực quảng bá sản phẩm của công ty với Thẩm Lâm Lang, hy vọng có thể đẩy mạnh sức tiêu thụ.
Mặc dù Thẩm gia là phú hào nổi tiếng của tỉnh Tây, nhưng bản thân Thẩm Lâm Lang chỉ am hiểu cách tiêu tiền, chứ không có hứng thú với kinh doanh, bất quá vừa nghe nói là có cổ phần của Nhan lão bản, nàng liền đáp ứng gia nhập ngay lập tức.
Kiếm tiền gì đó, nàng không quan tâm, có thể kéo gần khoảng cách với Nhan lão bản mới là quan trọng nhất.
Khi mọi người đang ăn uống linh đình, một tiếng nổ mạnh bỗng nhiên vang lên, tuy rằng nơi xảy ra vụ nổ không phải trung tâm, nhưng chiếc đèn chùm pha lê[1] lay động kịch liệt vẫn khiến cho không ít khách khứa kinh hồn táng đảm[2], hiện trường nhất thời trở nên hỗn loạn.
Thẩm Lâm Lang nhanh chóng ra ngoài dưới sự che chở của phó quan, Cố Uyển Uyển vốn dĩ cũng đi theo, nhưng không biết hai người đã lạc mất nhau từ bao giờ, khung cảnh tối tăm trước mắt làm nàng không nhận thức được mình đang ở đâu.
Cố Uyển Uyển có chút sợ hãi, nàng vừa định kiểm tra xem đây là nơi nào, không ngờ còn chưa kịp hành động đã phải đối diện với một họng súng đen ngòm.
Cố Uyển Uyển nhắm mắt, chờ đợi cái chết.
Sau đó quả thực là có âm thanh nổ súng, nhưng người trúng đạn không phải là nàng, Cố Uyển Uyển mở mắt ra, ngây ngốc nhìn thi thể trên mặt đất, quay đầu lại, lại phát hiện người nổ súng cứu nàng không phải ai xa lạ, mà chính là Thu Linh.
"Không sao chứ?" Nhan Phượng Thanh đứng phía sau Thu Linh ôn hoà lên tiếng, ngữ khí dịu dàng tựa như đang an ủi tâm hồn bị kinh hách của Cố Uyển Uyển.
Cố Uyển Uyển ngơ ngác lắc đầu, "Thu Linh tỷ đã cứu ta."
"Đi theo ta, ta đưa ngươi ra ngoài."
Nhan Phượng Thanh vừa nói xong liền xoay người bước đi, Cố Uyển Uyển cũng nhanh chóng đuổi theo, bên ngoài nhà hàng, ngoại trừ đám người hoảng loạn chạy ra chạy vào ở chỗ đại môn còn có người của phòng tuần bộ và nhân viên an ninh của nhà hàng.
Trước khi ra ngoài, Nhan Phượng Thanh đã biết người của Tần Vũ và Đường Thiếu Từ cũng phát hiện vụ nổ kia xảy ra ở đâu, hiện tại mọi chuyện hẳn là đã được khống chế đi.
"Tuyết rơi rồi." Nhan Phượng Thanh ngẩng đầu, nhẹ nhàng mở miệng,
Một bông tuyết dừng lại trên vai của nàng, chẳng qua sau đấy Thu Linh liền mở ô, thay Nhan Phượng Thanh che chắn gió tuyết.
Tuyết ở Thượng Hải luôn rơi sớm hơn những nơi khác.
Cố Uyển Uyển nhìn góc nghiêng của Nhan Phượng Thanh, không khỏi ngây người.
"Bây giờ đã an toàn, ngươi không cần sợ hãi." Nhan Phượng Thanh nghiêng đầu nhìn nàng, khuôn mặt tràn đầy ý cười, đôi mắt sâu thẳm, khí chất mạc danh khiến cho người ta tin phục, "Lát nữa sẽ có người đưa ngươi trở về."
Không đợi Cố Uyển Uyển đáp lại, Nhan Phượng Thanh đã gật đầu, rồi rời khỏi nhà hàng cùng Thu Linh.
Một bên là nhà hàng kim bích huy hoàng[3] chìm trong hỗn loạn, một bên là con đường nhỏ trong đêm đen an tĩnh,
Cố Uyển Uyển nhìn chiếc áo choàng len tối màu trên người mình, tựa như nhận ra điều gì đó, nàng bước đi trên tuyết, rõ ràng xung quanh đang rất ồn ào, nàng lại có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình.
***
Nhan lão bản và Thu Linh vừa rời đi một lúc, liền có một người tìm Cố Uyển Uyển, nói với nàng rằng bên trong đã an toàn, nàng còn gặp được Thẩm Yếu, chẳng qua lần này trên mặt hắn có thêm một vết thương, mặc dù máu đã ngừng chảy, nhưng hiển nhiên là mới bị thương cách đây không lâu.
"Ngươi không sao chứ." Tốt xấu gì cũng có quen biết, Cố Uyển Uyển quan tâm hỏi thăm một câu.
"Không sao không sao, mấy con chuột đó không giết nổi Thẩm tiểu gia ta." Thẩm Yếu táo bạo đáp lại. Dám chôn bom mìn trong nhà hàng, không lột da những kẻ đấy, hắn không phải họ Thẩm.
Đối với việc Cố Uyển Uyển bình yên vô sự[4], kỳ thực Thẩm Yếu có chút ngạc nhiên, vụ nổ xảy ra đột nhiên, ngoại trừ một số người phản ứng nhanh hoặc có người bảo vệ giống như Tần Thất gia hay Đường quân trưởng, thì rất nhiều thường dân vô tội đều bị thương, vận khí của Cố Uyển Uyển ngược lại không tồi.
"Cố tiểu thư." Một người trẻ tuổi mặc thanh y mộc mạc đi đến chỗ của Cố Uyển Uyển, "Nhan lão bản phân phó ta đưa Cố tiểu thư về nhà."
Thẩm Yếu nhận ra hắn là người của Nhan gia, thanh y là trang phục thường ngày của bọn họ, hắn quay đầu nói với Cố Uyển Uyển, "Đã có người đưa ngươi trở về, vậy ta không cần nhiều chuyện nữa."
Về thân thủ của người trong Nhan gia, Thẩm Yếu vô cùng yên tâm, bảo vệ một Cố Uyển Uyển là dư dả.
Thẩm Yếu nói xong liền rời đi, hắn còn có việc cần phải giải quyết.
Tuy rằng trong lòng Cố Uyển Uyển có rất nhiều nghi vấn, nhưng đứng trước sự an toàn của bản thân, nàng vẫn lựa chọn không lên tiếng, ngoan ngoãn đi theo vị thanh y ca ca kia, trở về nhà.
***
Cố Uyển Uyển vừa về nhà liền leo lên giường ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy, tâm tưởng của nàng càng thêm rõ ràng, từng câu hỏi lần lượt hiện lên trong trí óc, cho dù nàng có ngốc thật, thì tình cảnh của ngày hôm qua cũng đủ để nàng cảm thấy không thích hợp.
Tạm thời không nhắc đến vấn đề tại sao nhà hàng Thái Bình lại phát sinh cháy nổ,
Nhan Phượng Thanh, lão bản của một đoàn kịch bình thường, sao có thể giữ vững tâm thái bình tĩnh trong tình huống như vậy, còn có Thu Linh, chẳng lẽ quản gia trong các đoàn kịch ở thời đại này đều có thân thủ tốt như thế à, chưa kể hình như đối phương còn tuỳ thời mang theo súng.
Cố Uyển Uyển càng suy nghĩ càng có cảm giác Nhan Phượng Thanh không đơn giản, mà những chuyện đó, lịch sử căn bản không hề ghi chép.
Cố Uyển Uyển rối rắm một lúc lâu, nhưng cố gắng bao nhiêu cũng nghĩ không ra.
Cuối cùng nàng dứt khoát rời giường rửa mặt rồi đi ra ngoài, tối qua tao ngộ sự tình gây nguy hiểm tính mạng thì sao chứ, cuộc sống vẫn phải tiếp tục thôi, hơn nữa thay vì cứ tốn thời gian suy nghĩ miên man như vậy, chi bằng nghĩ cách kiếm tiền còn hơn.
Cố Uyển Uyển đi ra ngoài, thuận tiện mua một tờ báo, lại phát hiện ra trên báo chỉ nhẹ nhàng bâng quơ đề cập một câu, tối qua nhà hàng Thái Bình phát sinh cháy nổ, gây nhiều thương vong. Cũng không rõ nên nói vận khí hôm nay của nàng là tốt hay xấu, vừa ra ngoài một lát liền đụng phải Thẩm Yếu.
Hiện tại đối phương lôi thôi đến mức giống như đã mất ngủ một đêm, hắn tuỳ ý ngồi xuống chiếc ghế băng dài[5] của một quán ăn nhỏ bên đường, lớn tiếng gọi một chén bánh trôi.
Cố Uyển Uyển hơi do dự một chút, chẳng qua dù sao hai người cũng có quen biết, nên nàng vẫn đi qua.
Thẩm Yếu quả thực đã bận rộn một đêm, tuy rằng chủ sự của yến hội lần này không phải là Tần Thất gia, nhưng Tần Thất gia có hợp tác với Đường quân trưởng, vị trí bảo an của khách sạn cũng là do người của bọn họ tiếp nhận, không nghĩ tới lại có kẻ mang theo bom mìn lẻn vào.
Một đêm này, tất cả mọi người đều tiêu tốn không ít sức lực, mãi mới bắt hết mấy con chuột đấy, Thẩm Yếu dự định sẽ nghỉ ngơi một lúc, dùng bữa sáng, tắm rửa sạch sẽ rồi đi gặp Thất gia.
Cố Uyển Uyển ngồi bên cạnh hắn, hắn cũng không quá để ý, chỉ chăm chú thưởng thức chén bánh trôi nóng hầm hập.
Cố Uyển Uyển nhìn thôi cũng cảm thấy đói, ngẫm lại việc bản thân vẫn chưa dùng bữa sáng, nàng liền bắt chước Thẩm Yếu, lớn tiếng gọi một chén bánh trôi nhân mè đen.
Sau khi ăn xong, dạ dày ấm áp, tuỳ tiện thở dài một hơi là có thể nhìn thấy một làn khói mỏng, không khí lạnh thật sự tràn về rồi.
Thẩm Yếu cho rằng Cố Uyển Uyển sống ở Nhan gia lâu như vậy, thì hẳn là đã biết tất cả mọi chuyện. Chẳng qua khi Cố Uyển Uyển hỏi hắn, hắn vẫn có chút do dự.
Cố Uyển Uyển là một người bình thường, chỉ tính riêng việc nàng từng tận mắt chứng kiến một số sự kiện ở chỗ của Thất gia, cũng đã đủ để nàng bị giết hại ngay lập tức, là Thất gia thiện tâm, đưa nàng đến chỗ của Nhan lão bản, bằng không mặc kệ nàng, nàng chắc chắn sẽ không sống được bao lâu.
Mà dựa vào trạng huống ngày hôm qua, nếu đã được Nhan lão bản cứu giúp, phỏng chừng sớm muộn gì cũng biết đi, chưa kể Nhan lão bản đối đãi với nàng quả thực không tồi.
Nên Thẩm Yếu đồng ý kể lại.
Thẩm Yếu nói xong một lúc cũng không nghe thấy Cố Uyển Uyển đáp lại, hắn nhướng mày, "Sợ hãi à."
"Không, ta chỉ hơi khiếp sợ thôi." Cố Uyển Uyển đờ đẫn lắc đầu, có cảm giác bản thân vừa mới phát hiện ra một bí mật khó lường.
Thẩm Yếu an ủi nàng, "Không cần quá bất ngờ, cũng không có bao nhiêu người biết đâu."
Đúng vậy, lịch sử không hề ghi lại, rằng Nhan Phượng Thanh không chỉ là danh linh đệ nhất phương nam, mà còn là đại lão nắm giữ quyền lực đứng đầu một phương ở Thượng Hải.
"Nhan lão bản cũng từng động thủ sao?" Cố Uyển Uyển vẫn không thể tưởng tượng một người thoạt nhìn thuần khiết cao quý như vậy, một khi vấy máu sẽ trở thành dáng vẻ gì.
"Đã từng." Thẩm Yếu hít một hơi thật sâu, giống như đang hồi ức, "Đó là chuyện của ba năm trước."
Nhan Phượng Thanh là một trong các đại lão hiếm khi ra tay nhất Thượng Hải.
Sự kiện đó về cơ bản thì không khác gì sự kiện của Triệu Tứ Hải, chẳng qua nhân vật chính của sự kiện đó uy phong hơn Triệu Tứ Hải nhiều, Triệu Tứ Hải chỉ là ỷ vào mặt mũi của Đường đốc quân, còn người kia chính là quân phiệt hàng thật giá thật, đối phương nghe nói mỹ danh của Nhan lão bản, trực tiếp mang theo một nhóm người xông vào Nhan gia, thái độ vô cùng kiêu ngạo.
Lúc ấy Nhan lão bản đang diễn xướng trên sân khấu, bạn diễn của nàng đóng vai một vị tướng quân, người kia vừa xông vào, nàng liền rút kiếm của bạn diễn, ném về phía đối phương,
"Chẳng lẽ hắn bị kiếm đâm xuyên qua đầu?" Cố Uyển Uyển trợn mắt há hốc mồm,
"Không đến mức, có thêm một vết thương trên cổ mà thôi, Nhan lão bản không thích có máu trong Nhan gia của nàng." Quan trọng là thanh kiếm đấy vốn dĩ không quá sắc bén, lại có thể cắt cổ của người kia, ghim thẳng vào cánh cửa phía sau, khiến cho hắn ngã ngồi tại chỗ.
"Sau đó thì sao? Người kia có quấy nhiễu Nhan lão bản nữa không." Cố Uyển Uyển hỏi.
"Sau đó hắn không thể ra khỏi Thượng Hải." Thẩm Yếu nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại, "Nhan lão bản chán ghét người quấy nhiễu nàng diễn xướng nhất, hơn nữa bọn họ còn phá nát Nhan gia."
Tuy rằng thứ bị phá nát ở đây chỉ là vài cánh cửa.
Đấy là lần duy nhất hắn nhìn thấy Nhan lão bản ra tay, sau này Kỷ Thiều trở về, chịu trách nhiệm quản lý thế lực của Nhan gia, mọi người liền không còn nhìn thấy Nhan lão bản động thủ nữa.
Thời điểm diễn xướng thì thôi, Nhan lão bản của thời điểm ấy thật sự thuần lương vô hại.
Chắc là như thế đi, Thẩm Yếu không xác định nghĩ thầm.
Cố Uyển Uyển nghe xong: "......"
Nữ thần đủ hung tàn.
***
Nhan gia,
Nơi nào có con người, ít nhiều gì cũng sẽ có đấu tranh, cho dù ngươi có chủ động rời bỏ huyên náo, không màng thế sự, thì phiền toái chưa chắc đã buông tha cho ngươi, huống chi thân tại hồng trần, sao có thể tránh khỏi tranh chấp đây.
Chuyện của bên ngoài có Kỷ Thiều xử lý, ngay cả Thu Linh cũng góp công góp sức, Nhan Phượng Thanh ra hiệu cho những người khác đi ra ngoài, còn bản thân lưu lại trên sân khấu, tay cầm một cành trúc dài chưa được tu bổ.
Mọi người trong đoàn kịch đã sớm quen với việc nàng ngẫu nhiên rèn luyện kỹ thuật biểu diễn vào lúc đêm vắng không người,
Nàng không chỉ diễn xướng hoa đán, thanh y, mà còn có múa võ, đặc biệt là bởi vì tu vi của nàng vốn dĩ cao thâm, nên quá trình rèn luyện tựa như hành vân lưu thuỷ[6], vừa giống luyện kiếm.
Lại giống luyện thương, tiếng sấm vang trời, phong tư lẫm liệt, cành trúc trong tay nàng mềm mại uyển chuyển, tựa hồ giọt mực trên ngọn bút dựa theo chuyển động của toàn bộ ống tay áo để khắc hoạ tác phẩm trên trang giấy.
Với tu vi của Nhan Phượng Thanh, nàng đã không còn câu nệ hình thức, giới hạn bản thân. Càng không để bụng hình dáng chiêu thức, chính là hoàn toàn buông thả, tuỳ tâm sở dục[7].
Một hồi luyện tập, tâm tình vui sướng đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Vật dụng sân khấu bị huỷ hoại gần hết, cành trúc cũng chia năm xẻ bảy[8] vào thời khắc nàng lao về phía trước.
Nhan Phượng Thanh thở phào nhẹ nhõm, nàng nói với 9526: "Hình như ta đột phá rồi." Vô luận là về tâm cảnh hay tu vi.
9526: "......" Không phải ngươi đã tu luyện tới tầng cuối cùng của Vong Tình Quyết, còn xé rách hư không rồi sao? Ngươi định luyện ra hoa à.
Nhan Phượng Thanh lắc đầu, nhẹ nhàng mỉm cười, "Không giống nhau, cho dù có biến hoá như thế nào thì cũng không thể thay đổi được bản chất nội liễm của nó, nói cách khác, chính là tàng xảo vu chuyết, dụng hối nhi minh, ngụ thanh vu trọc, dĩ khuất vi thân[9]."
9526 nghe nhưng không hiểu: "Hiện tại thì khác gì?"
Nhan Phượng Thanh cười khẽ, "Đại khái là dung nhập tình cảm của bản thân, thuận theo tâm ý đi."
Tựa như diễn xướng vậy, bất luận nổi danh hay vô danh, nàng đều cảm thấy rất vui vẻ, đây là thể nghiệm mà Nhan Phượng Thanh chưa từng có.
Cứ tuỳ ý là được rồi.
Nàng không cần lo liệu cho những vật dụng sân khấu bị huỷ hoại, Thu Linh sẽ phái người dọn dẹp, nếu Nhan gia không có tiền, e rằng cũng không chịu nổi một hai lần múa võ của Nhan Phượng Thanh.
......
Đã điều tra ra nguyên nhân vụ nổ và hung thủ, đối phương còn có chân rết, Nhan Phượng Thanh xem xong, liền bật lửa đốt nến, rồi hơ tờ giấy lên ngọn lửa, lẳng lặng nhìn nó biến thành tro tàn.
"Cố Uyển Uyển đến." Thu Linh bước vào, bẩm báo.
"Để nàng vào đi."
Nhan Phượng Thanh chống cằm, nói với 9526, "Xem ra người đời sau thật sự không biết khá nhiều chuyện."
Bằng không Cố Uyển Uyển sẽ không có vẻ kinh ngạc như thế này.
Cố Uyển Uyển đã suy nghĩ rất nhiều trước khi quyết định tới đây, Thượng Hải của thời đại này quả thực có từng hỗn loạn vài lần, nhưng mỗi lần đều không kéo dài bao lâu, ngược lại nhanh chóng bình ổn, liệu đằng sau có bóng dáng của Nhan Phượng Thanh hay không, và tại sao nàng có thể lui về phía sau, sử dụng một thân phận khác xuất hiện trong lịch sử.
Mặc dù đã cố gắng thông suốt, nhưng hai thân phận đối lập như vậy, vẫn khiến cho tam quan của nàng bị đảo lộn,
Chẳng qua ngẫm lại, lịch sử cũng có những chân tướng không ai ngờ, nàng chỉ là may mắn biết được một số việc mà thôi.
Khi nàng tiến vào, Nhan Phượng Thanh đang ngồi trên ghế, đối phương rũ mắt, giống như nhìn thấy một thứ gì đó rất thú vị.
Nếu không phải nàng tận mắt chứng kiến khung cảnh đêm qua, kết hợp với lời nói của Thẩm Yếu, có lẽ nàng cũng sẽ cảm thấy Nhan lão bản chỉ đơn thuần là danh linh đệ nhất phương nam, không hơn không kém.
Cố Uyển Uyển tới gần mới phát hiện ra Nhan Phượng Thanh đang cầm một khẩu súng tinh xảo màu bạc, "......"
Chắc là bởi vì nàng nhìn chằm chằm đã lâu, nên Nhan Phượng Thanh mỉm cười giải thích, "Đây là lễ vật mà một người tặng cho ta, không thể tuỳ tiện đưa cho người khác, nếu như ngươi thích, thì có thể nói với Thu Linh."
Nàng đặt khẩu súng màu bạc kia vào chiếc hộp gấm trên bàn, tiếp tục mở miệng, "Ngươi ở một mình, mang theo một khẩu súng phòng thân cũng không tồi."
Cố Uyển Uyển hơi do dự, nhưng cũng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, so với bất kỳ ai khác, nàng càng quý trọng mạng sống của chính mình.
***
Lần thứ ba Nhan lão bản lên đài là diễn xướng khôn sanh đẳng, người yêu thích nàng nhiều năm đều nhận ra, kỹ thuật biểu diễn của Nhan lão bản lại có tiến bộ rồi.
Cố Uyển Uyển ở dưới sân khấu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, nếu Nhan Phượng Thanh nguyện ý nhìn xuống dưới đài một chút thôi, không biết sẽ có bao nhiêu nữ nhân bị bẻ cong, mà thông qua buổi biểu diễn ngày hôm nay, Cố Uyển Uyển cũng chính thức cảm nhận được độ nổi tiếng của Phượng Hoàng tại Thượng Hải.
"Không rõ nếu bọn họ biết mình đang mê luyến một đại lão, thì sẽ phản ứng như thế nào?" Cố Uyển Uyển tự đắc nghĩ thầm.
Dù sao Cố Uyển Uyển cũng thần phục rồi, thậm chí còn quyết định mở rộng thương hiệu, nàng âm thầm kiêu ngạo, hậu thuẫn của ta chính là Nhan lão bản.
Đường Thiếu Từ nhìn dáng vẻ si mê của Thẩm Lâm Lang, nội tâm ghen tỵ, sau khi buổi biểu diễn kết thúc lại vô tình gặp mặt Nhan Phượng Thanh, hắn nhịn không được cảm thán, "Cũng may Nhan lão bản ngươi là một nữ nhân."
Nhan Phượng Thanh tự rót một ly rượu, "Không, ngươi phải nói là cũng may ta không thích nữ nhân."
Đường Thiếu Từ: "......"
Nhan Phượng Thanh nhướng mày, "Đùa thôi."
Khoé miệng của Đường Thiếu Từ cứng đờ: "Không nghĩ tới Nhan lão bản cũng biết đùa."
Chào đón năm mới xong, Đường Thiếu Từ liền đưa Thẩm Lâm Lang trở về tỉnh Tây, định hôn ước.
***
Mái tóc uốn xoăn, bộ váy liền áo màu vàng, làn váy bên trái được thêu một đoá hoa hướng dương, dưới chân là đôi giày cao gót cùng màu, phong cách thời trang như vậy rất nổi bật, cho dù là hiện tại hay tương lai.
Bây giờ mọi người nhìn thấy nàng đều sẽ gọi nàng là Cố tiểu thư.
Không sai, nàng chính là người thành lập nhãn hiệu, lão bản của công ty trang phục đang được truy phủng nhất Thượng Hải, Cố Uyển Uyển.
Thượng Hải vốn dĩ là một trong những thành phố phồn hoa nhất Hoa Quốc, nên Cố Uyển Uyển càng thêm tận lực đưa thương hiệu thời trang của mình lên vị trí hàng đầu thế giới, sự sáng tạo trong thiết kế trang phục của nàng nhanh chóng được thế hệ trẻ của Thượng Hải yêu thích. Trang phục của nàng chủ yếu đón ý nói hùa nhu cầu mở rộng phong cách của nữ giới, vừa có thể để nữ giới tự do hành động, vừa không đánh mất dáng vẻ dịu dàng ưu nhã, thành ra thương hiệu của nàng không chỉ nổi danh trong nước, mà còn có xu hướng vươn ra hải ngoại.
Cố Uyển Uyển cũng thích trang phục của Trung Quốc, ví dụ như sườn xám, dưới danh nghĩa của nàng có không ít tú nương, phải biết rằng thời đại này trang phục từ tơ lụa của Hoa Quốc tương đối nổi tiếng ở nước ngoài. Đáng tiếc sườn xám là loại hình trang phục đề cao sự tinh tế uyển chuyển, không phải ai cũng có thể mặc được, tỷ như Cố Uyển Uyển, lúc phát hiện ra bản thân hoàn toàn không hợp với sườn xám, Cố Uyển Uyển liền từ bỏ, nhưng nàng lại lựa chọn vài bộ sườn xám xinh đẹp cho Thu Linh.
Đối phương đại khái là cô nương mặc sườn xám đẹp nhất mà Cố Uyển Uyển từng gặp.
Còn Nhan lão bản mà Cố Uyển Uyển luôn tâm tâm niệm niệm, ha hả, người ta mặc gì cũng đẹp, khiến cho một nhà thiết kế thời trang như nàng nhịn không được sinh ra cảm giác thất bại.
Thời điểm Cố Uyển Uyển gửi cổ tức của công ty sau một năm hoạt động, Thu Linh không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nàng đã điều tra Cố Uyển Uyển, biết Cố Uyển Uyển đến từ một thị trấn nhỏ tại Giang Nam, chưa từng đi học, Thu Linh chỉ cho rằng Thanh tỷ hảo tâm, thuận tay giúp đỡ Cố Uyển Uyển, không nghĩ tới cư nhiên sẽ kiếm được nhiều tiền như vậy.
Nhan Phượng Thanh không bất ngờ, xu hướng của mấy chục năm sau, cùng kiến thức chuyên môn của Cố Uyển Uyển, kết hợp với mạng lưới quan hệ của các phu nhân tiểu thư do Thu Linh cung cấp, không danh chấn Thượng Hải mới là lạ.
Mặc dù hơi ngoài ý muốn, nhưng đầu tư sinh lời, đám người Thu Linh vẫn vô cùng cao hứng.
Tần Thất gia cũng tham dự tiệc rượu ngày hôm nay, chẳng qua hắn không đi một mình, mà là mang theo một vị nữ tử xinh đẹp, nữ tử đội mũ che nắng màu trắng, mặc một bộ váy âu phục dài.
"Nghe nói vị tiểu thư này từng xuất ngoại du học." Ở phía xa, có người lén lút nghị luận.
Người có địa vị giống như Tần Vũ, thanh tâm quả dục[10] là không có khả năng, chỉ trong mấy năm, Cố Uyển Uyển đã tận mắt chứng kiến khoảng ba bốn nữ tử xuất hiện bên cạnh hắn, tuy rằng không lâu, thậm chí không thể gọi là bạn gái, nhưng Tần Thất gia đối đãi với người đi theo hắn không tồi, cho dù chia tay, cũng sẽ được bồi thường không ít, nên nữ tử muốn đi theo Tần Thất gia vẫn luôn ở trong tình trạng người đi trước ngã xuống, người phía sau tiến lên.
Cố Uyển Uyển quan sát diện mạo thần thái của vị nữ tử kia, ừm, tựa như con chim nhỏ nép vào người Tần Thất gia, rất xứng đôi.
Lúc này bỗng nhiên có một nam nhân mặc áo dài đẩy mọi người ra, chạy đến trước mặt nữ tử, ngữ khí thống khổ, "Bạch Lộ, đừng rời khỏi ta mà, Bạch Lộ."
Đương nhiên hắn còn chưa kịp tới gần đã bị người của Tần Vũ ngăn cản, thông qua dáng vẻ văn nhược của hắn, có thể thấy hành động đẩy mọi người ra vừa nãy đã tiêu tốn hết sức lực của hắn, chẳng qua hắn không để ý, ngược lại vẫn bi thương nhìn Nguyễn Bạch Lộ, người hắn yêu ngày xưa.
"Nhất định là hắn bức bách ngươi, có phải không, Bạch Lộ." Nam nhân vừa si tình vừa phẫn nộ.
"Mạnh Hoài Lễ, chúng ta đã chia tay, ngươi đừng có dây dưa không thôi như thế." Thần sắc của nữ tử cực kỳ không kiên nhẫn, nàng nói xong liền quay đầu nhìn Tần Vũ, tựa như sợ hắn không vui, cố ý giải thích, "Thất gia, ta không biết hắn sẽ đến đây."
Thái độ của Tần Vũ lãnh đạm, không có vẻ bất mãn, cũng không có bao nhiêu tình ý, "Nếu ngươi có việc, thì có thể lưu lại."
Tác giả có lời muốn nói:
Thế giới dân quốc vạn nhân mê chỉ còn ba chương, bao gồm cả ngoại truyện nữa là kết thúc rồi.
[1] Đèn chùm pha lê:
[2] Kinh hồn táng đảm: Sợ hãi đến mức rụng rời, mất hết hồn vía
[2] Kinh hồn táng đảm: Sợ hãi đến mức rụng rời, mất hết hồn vía.
[3] Kim bích huy hoàng (金碧辉煌): Vàng son lộng lẫy, nguy nga lộng lẫy, cung vàng điện ngọc.
[4] Bình yên vô sự: Yên ổn, không phải lo lắng.
[5] Ghế băng dài:
[6] Hành vân lưu thuỷ (行云流水): Độ thuần thục tới mức siêu đẳng
[6] Hành vân lưu thuỷ (行云流水): Độ thuần thục tới mức siêu đẳng.
[7] Tuỳ tâm sở dục: Tùy theo tâm nguyện, ý muốn của cá nhân mà làm ra một hành động nào đó.
[8] Chia năm xẻ bảy: Chia ra thành nhiều phần quá nhỏ.
[9] Tàng xảo vu chuyết, dụng hối nhi minh, ngụ thanh vu trọc, dĩ khuất vi thân: Giấu xảo tại vụng, dùng cách kín đáo mà lại thấy được rõ, giấu sự minh bạch tại nơi ô trọc, lấy cong làm duỗi, tức là người càng thông minh, càng biết cách che giấu sự thông minh của mình, nếu như một người luôn luôn khoe mẽ, để lộ thông minh ra ngoài, cuối cùng rồi sẽ chẳng thể làm nên trò trống.
[10] Thanh tâm quả dục: Không ham muốn nhiều.
==========