"Không phải nói đi mời Bạch Lăng Lâm đến hỗ trợ điều tra thôi sao? Mấy thiếu niên này từ đâu chui ra vậy?"
Nhìn đám nhóc con choai choai bước ra khỏi xe cảnh sát, ngoan ngoãn đứng thành một hàng bên vách tường, Giang đội trưởng ngây ngốc, Tiêu Hàm còn chưa kịp mở miệng giải thích, Tiểu Mạc phụ trách bên Triệu Nguyên đã mang theo một bên mắt bị bầm tím trở về.
"Tôi mà biết là nhãi ranh nào ném đồ vào người tôi, không đánh chết nó tên tôi sẽ viết ngược." Tiểu Mạc di chuyển quả trứng gà luộc đã bóc vỏ quanh vùng mắt bị bầm tím, cảm giác ấm áp dễ chịu trên mặt cũng không áp nổi lửa giận trong lòng.
Mỗi ngày bảo vệ của cục cảnh sát đều mang theo trứng gà luộc trong hộp cơm giữ nhiệt, kết hợp với băng gạc bên pháp y chữa trị cho các viên cảnh sát bị thương.
Mấy người đi cùng với Tiêu Hàm cảm thấy may mắn không thôi, nếu Tiêu Hàm không chặn được những đồ vật đó, trấn áp đám fans kia, thì e là hiện giờ bọn họ cũng giống như Tiểu Mạc, phải biết rằng Tiểu Mạc không chỉ bị bầm một bên mắt, nghe nói lúc đưa nghi phạm đi bị đám fans ném đồ, trên người bầm tím trầy xước không ít chỗ.
Khuôn mặt của Giang đội trưởng sắp so được với cục than rồi.
Tiểu Mạc buồn bực, "Giang đội trưởng, thật sự không thể trách chúng tôi, ai biết đám fans này sẽ chơi trò mai phục đâu, chúng tôi chọn con đường đặc thù, ít người qua lại, kết quả tự dưng có một đống fans nhảy ra bao vây chúng tôi."
Đến bây giờ hắn vẫn còn sợ hãi, "Mấy fans nữ kia giống như bị điên vậy."
Giang đội trưởng lạnh giọng, "Vậy thẩm vấn thế nào?"
Tô Nam trả lời, "Đã thẩm vấn, thà chết không nhận, kiên trì nói Tống Cửu tự sát."
Giang đội trưởng hừ nhẹ, chuyện đã tới nước này, Triệu Nguyên với Bạch Lăng Lâm có khai hay không cũng chẳng quan trọng, vì ngoài lệnh bắt giữ còn có lệnh khám xét chỗ ở của hai người được thông qua. Hơn nữa căn cứ vào bằng chứng mà vị bác sĩ kia cung cấp, lần thứ tư điều tra lại hiện trường đã phát hiện được một số dấu vết, chuỗi ngày vui vẻ bay nhảy của họ sắp kết thúc rồi.
Cùng lúc đó, bởi vì sự kiện Bạch Lăng Lâm và Triệu Nguyên bị bắt, trên mạng bùng nổ, mấy ngàn vạn fans của hai người trực tiếp tấn công vào Weibo của cảnh sát, muốn dùng áp lực dư luận khủng bố đối phương.
Nhưng chỉ cần bình luận có nửa chữ mang tính vũ nhục, một giây sau đều sẽ bị báo cáo, liên tiếp ba lần liền trực tiếp bị cấm ngôn. Có fans điên cuồng muốn tìm đến người thân của những cảnh sát đã bắt giữ thần tượng, nửa giờ sau lập tức được cảnh sát tới tận nhà hỏi thăm.
"Mấy fans này không biết cục cảnh sát, khoa điều tra và trung tâm giám sát an toàn không gian mạng có liên kết với nhau sao?" Cùng phun tào với Tiêu Hàm là một đồng học từng chung khoá ở học viện cảnh sát.
Tiêu Hàm cười nói, "Làm phiền các cậu rồi."
Đồng học vung tay, "Không phiền không phiền, lúc nào mời tôi một bữa ăn sáng là được."
Bạo lực internet đối với bọn họ mà nói chẳng khác nào chó sủa bên tai, ngoại trừ phiền ra thì không có một chút tác dụng gì, nhưng vì chuyện này có ảnh hưởng đến bộ mặt của cảnh sát, nên phía trên mới điều mấy người bên trung tâm giám sát an toàn không gian mạng tới đây.
"Chẳng qua không ngờ lại bắt được vài hacker, bất quá bản lĩnh vẫn chưa đến trình độ có thể hoa chân múa tay[1] trước mặt tôi." Khỏi phải nói cũng biết, vài người này sắp phải trò chuyện tâm tình với bên kia chắc rồi.
Giang đội trưởng chắc đã phát hoả xong, đương nhiên không phải phát hoả đối với cấp dưới của hắn, mà là đối với phụ huynh của đám nhóc choai choai kia.
Tổng cộng có sáu người, bao gồm cả hai người chạy trốn cũng bị Tiêu Hàm tìm được, tự mình đến nơi đưa người đi cục cảnh sát, cư nhiên đều thành thành thật thật ở yên trong nhà, mấy vị phụ huynh thấy cảnh sát tới cửa còn lộ ra vẻ mặt không thể tin được, nói con của bọn họ rất ngoan, tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện đó.
Tiêu Hàm cùng đồng sự ha hả hai câu trong lòng.
Loại chuyện nghiêm trọng như tập kích cảnh sát, nhẹ nhất cũng phải tạm giữ hình sự, nhưng mà ai bảo sáu vị này đều đang là trẻ vị thành niên đây, đứa lớn nhất cũng chỉ mới lên cao nhị.
Vô pháp tạm giữ, vậy đổi thành giáo dục tư tưởng đi.
"Nếu tập kích cảnh sát là chuyện nhỏ, có phải mấy đứa đều sẽ làm loại chuyện nhỏ này mỗi ngày không." Thanh âm của Giang đội trưởng như sấm, vang vọng cả cục cảnh sát.
Mấy vị phụ huynh tuy xấu hổ, nhưng vẫn phải miễn cưỡng tươi cười.
"Hoá ra khi Giang đội trưởng mắng người sẽ có dáng vẻ này." Đây là lần đầu tiên Tiêu Hàm nhìn thấy Giang đội trưởng phát giận, ngày thường ngoài nghiêm túc thì chỉ có nghiêm túc, chưa từng sinh khí bao giờ.
Tô Nam thấy Tiêu Hàm đến thì rót một chén trà cho cô, "Giang đội trưởng rất bênh vực cấp dưới của mình, Tiểu Mạc bị thương thành như vậy, sao hắn chỉ có thể nhắc nhở vài câu được."
Giang đội trưởng thật sự có ý nghĩ như vậy, mấy fans làm Tiểu Mạc bị thương, nếu không bắt được thì bỏ đi, còn đã bắt được thì đương nhiên không thể dễ dàng thả người. Giáo dục tư tưởng chứ gì, vậy hắn liền hung hăng giáo dục, nói từ giữa trưa đến tận lúc tối mịt, câu giờ suốt một ngày một đêm mới để các vị phụ huynh đưa con trở về.
Đến giờ các vị phụ huynh vẫn cảm thấy rất khó tin, đứa con ngày thường luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, phẩm học kiêm ưu của bọn họ sẽ có một ngày làm ra những chuyện như thế này, tựa như phát điên, không ngừng sỉ nhục, nguyền rủa người khác, có lẽ đây là một mặt tính cách khác trong đứa con của bọn họ, một mặt tính cách mà bọn họ không hề biết.
Chẳng phải chỉ theo đuổi thần tượng thôi sao, như thế nào lại thành cái dạng này rồi.
Mức độ nghiêm trọng của việc fans vì thần tượng mà tập kích cảnh sát quả thực không thể xem nhẹ, mấy đài báo lớn của chính phủ cùng các công ty truyền thông đều đưa tin chuyện này, rung lên một hồi chuông cảnh báo, khi theo đuổi thần tượng phải thật cẩn thận, không thể mất đi lý trí, phụ huynh và giáo viên nên quan tâm hơn tới quá trình trưởng thành của con trẻ.
Những phụ huynh có con cái đang theo đuổi thần tượng xem tin tức xong liền gọi con ra giáo dục tư tưởng một lần, tiêu tiền theo đuổi thần tượng cũng được, nhưng tuyệt đối không được làm gì vi phạm pháp luật.
Có một số fans thật sự bị doạ, gật đầu đáp ứng, còn lại hầu như đều không để chuyện này trong lòng, thậm chí trách cứ mấy người kia sao lại ngu ngốc đến mức gây chuyện rồi đứng yên để cảnh sát bắt như vậy.
Càng khiến nhiều người chú ý hơn là việc Bạch Lăng Lâm và Triệu Nguyên bị tình nghi gϊếŧ người, trên mạng trực tiếp chia thành hai phái, một phái tin tưởng thần tượng nhà mình chắc chắn vô tội, phái kia thì cảm thấy cảnh sát sẽ không vô duyên vô cớ bắt người.
Nhưng vô luận trên mạng có ồn ào đến đâu, đều không thể gây ảnh hưởng gì đến tiến độ phá án.
Lần thứ tư cùng lần thứ năm điều tra lại hiện trường đã chứng thực, Tống Cửu không hề nhảy lầu, mà là bị người khác đẩy xuống. Lúc đó ngoài Triệu Nguyên và Bạch Lăng Lâm ra, không ai có mặt ở hiện trường, như vậy hung thủ chỉ có thể là một trong hai người, hoặc là cả hai đều tham gia mưu sát Tống Cửu.
Mà nhóm được phân công khám xét chỗ ở của Triệu Nguyên với Bạch Lăng Lâm lại điều tra lâu hơn dự định, bởi vì tài sản của hai người này phong phú ngoài dự đoán của bọn họ, chỉ tính riêng bất động sản trên danh nghĩa thôi đã có tới hơn năm nơi, ngoại trừ ba nơi ở thành phố sở tại, còn lại đều phân tán ở các thành phố khác nhau. Nhưng cũng chỉ tốn thêm hai ngày, nhóm điều tra đã phát hiện được đường liên kết đặt mua thuốc hướng thần a-x thông qua máy tính chuyên dụng của Triệu Nguyên.
Trong đó chứng cứ quan trọng nhất chính là, khi điều tra lại hiện trường, phát hiện được một bản nhạc bị giấu trong góc tường, mà bản nhạc này lại giống hệt như ca khúc mới sắp công bố của Triệu Nguyên và Bạch Lăng Lâm, trên bản nhạc này có bút tích thuộc về Tống Cửu, thời gian viết cũng sớm hơn thời gian sáng tác mà Triệu Nguyên chia sẻ.
"Nói đi, là ai đẩy Tống Cửu."
Triệu Nguyên cùng Bạch Lăng Lâm bị đưa vào hai phòng thẩm vấn khác nhau, kỳ thật dưới loại tình huống này, cảnh sát cũng lo sẽ có một người gánh tội thay cho người bên kia, nhưng hiển nhiên, tình cảm của Triệu Nguyên với Bạch Lăng Lâm không vững chắc như vậy, hoàn toàn là dạng duyên ai nấy hưởng, nghiệp ai nấy mang.
Vì muốn đẩy tội mưu sát Tống Cửu cho đối phương, mà không ngừng để lộ các chi tiết liên quan tới vụ án.
"Cô ta vốn luôn ghen ghét với thiên phú ca hát của Tống Cửu, khi Tống Cửu gặp phải tai nạn giao thông, rõ ràng cô ta đã nhìn thấy nhưng lại không gọi cấp cứu, là bởi vì sao, bởi vì cô ta là người hy vọng Tống Cửu có thể chết hơn bất cứ ai, chứng kiến Tống Cửu bị tàn phế, tương lai tươi sáng bị huỷ hoại trong chốc lát, cô ta vui đến mức hận không thể công bố cho toàn thế giới biết, chính miệng cô ta đã nói như vậy."
"Các người cho rằng Triệu Nguyên thật sự thích Tống Cửu sao? Hắn ta chỉ thích tài năng của Tống Cửu mà thôi, cũng chỉ có Tống Cửu ngu ngốc, tin vào lời ngon tiếng ngọt của hắn, tin hắn chân tâm thật ý yêu mình. Các người cũng tìm thấy chứng cứ rồi đấy, Triệu Nguyên lấy sáng tác của Tống Cửu sửa lại thành của hắn, thậm chí vì lừa gạt Tống Cửu, hắn tốn không ít sức đưa cô ấy tới viện điều dưỡng kia, ngoại trừ chúng tôi, Tống Cửu căn bản không có cơ hội tiếp xúc với người ngoài."
"Lợi dụng thiên phú sáng tác của Tống Cửu, là chủ ý của Bạch Lăng Lâm, tôi chẳng qua chỉ nhất thời mê muội, tất cả đều do Bạch Lăng Lâm, cô ta nằm mơ cũng muốn nổi tiếng. Tống Cửu vốn đã biết hết mọi chuyện ngay từ đầu, tôi không lừa cô ấy, tôi chỉ muốn tốt cho cô ấy, không muốn tác phẩm của cô ấy bị vùi lấp trong bệnh viện, không chút tiếng tăm."
"Người chân chính thao túng Tống Cửu trong lòng bàn tay chính là Triệu Nguyên, hắn không khác gì một con cáo già thành tinh, trước kia tôi xinh đẹp hơn Tống Cửu, nhưng hắn lại lựa chọn theo đuổi Tống Cửu, uỷ khuất tôi, còn nguyên nhân nào khác ngoài nhìn trúng tài năng của Tống Cửu sao? Đến khi Tống Cửu bị tai nạn giao thông, hắn liền không biết xấu hổ đoạt lấy các tác phẩm của Tống Cửu, lừa Tống Cửu dùng tên của tôi gửi tiền cho cô nhi viện. Ban ngày hắn diễn cảnh nùng tình mật ý với Tống Cửu, ban đêm thì leo lên giường của tôi, còn chê Tống Cửu giữ mình quá kỹ, không cho hắn thân mật."
......
Thông qua khẩu cung của hai người, chân tướng từng chút từng chút được phơi bày, Tô Nam tức giận đến run cả tay, "Đồ cặn bã đáng ghê tởm."
Cướp đi thứ vốn thuộc về Tống Cửu, bị Tống Cửu phát hiện thì âm mưu dùng thuốc khống chế cô, cuối cùng huỷ diệt cả sinh mệnh của cô.
Động cơ gϊếŧ người chân chính của Triệu Nguyên và Bạch Lăng Lâm là, sau khi Tống Cửu phát hiện bọn họ cẩu thả với nhau, biết tất cả những gì bọn họ biểu hiện đều là giả dối, liền quyết tâm muốn xuất viện, đến một nơi cách thật xa hai con người đã tổn thương cô, lừa gạt cô.
Trong đó có một câu quyết định, "Tôi sẽ không tiếp tục sáng tác cho các người nữa."
Bọn họ vốn dựa vào tác phẩm của Tống Cửu để nổi tiếng, tựa như ký sinh trùng hút máu của Tống Cửu.
Khi Tống Cửu cố gắng chống nạng rời đi, đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, bọn họ vô pháp chấp nhận, đẩy người xuống lầu, đúng vậy, Bạch Lăng Lâm tự tay đẩy Tống Cửu, Triệu Nguyên nhìn thấy nhưng không ngăn cản, lạnh mặt chứng kiến Tống Cửu mất đi sinh mệnh.
Bạch Lăng Lâm bị kết án gϊếŧ người, Triệu Nguyên là đồng phạm nên phải chịu hình phạt tương đương, hơn nữa trước đó còn có tội danh cố ý gây tổn hại cho sức khoẻ của người khác, làm giả chứng cứ quan trọng gây trở ngại cho việc giải quyết vụ án, thành ra thời gian sắp tới hai người này phải làm bạn lâu dài với lao tù rồi.
***
Bởi vì vụ án này có liên quan tới hai nhân vật công chúng, người của các công ty truyền thông hận không thể làm tổ trước cục cảnh sát, sau khi hết thảy trần ai lạc định[2], nhận được mệnh lệnh từ phía trên, đội của Tiêu Hàm lập tức công bố kết quả vụ án.
Toàn bộ giới giải trí đều sôi trào, ai có thể nghĩ rằng Bạch Lăng Lâm và Triệu Nguyên, hai minh tinh có số lượng fans đỉnh cấp, hàng năm nhận giải thưởng đến mỏi tay, nổi danh với nhân cách tốt đẹp cư nhiên lại là kẻ cướp đi tác phẩm của người khác để thành công, còn thẳng tay gϊếŧ hại đối phương.
Những fans lúc trước bênh vực hai người trực tiếp bị vả mặt.
Trong căn phòng được trang trí bằng tông màu sáng ấm áp, trên màn hình máy tính là buổi họp báo của cảnh sát, công bố từng chứng cứ của vụ án, thậm chí có cả phần ghi âm khẩu cung của Bạch Lăng Lâm cùng Triệu Nguyên.
Thiếu nữ ngây ngốc giống như bị mất hồn, lẩm bẩm, "Nhất định không phải sự thật, nhất định không phải là sự thật."
Người mẹ vào phòng đưa trái cây thấy con gái như vậy liền hoảng sợ, "Giai Giai, con sao vậy, đừng có doạ mẹ."
Ánh mắt của thiếu nữ mang theo sự mê mang, thống khổ, cô thật sự vô cùng thích những bài hát đó.
Mà những bài hát đó lại thuộc về một người khác, người ấy còn từng bị cô buông lời nhục mạ trên Weibo.
Bạch Lăng Lâm, Triệu Nguyên, bọn họ mới là kẻ lừa đảo chân chính, là hung thủ gϊếŧ người.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Thiếu nữ trực tiếp ôm mẹ khóc nấc lên, cô thật sự quá mức vô tri.
"Không dám tin tưởng giới giải trí nữa."
"Tôi vậy mà từng sùng bái một người như thế, giờ ngẫm lại mới cảm thấy thực sự ghê tởm chính mình."
"Sao trên thế giới này lại có người ác độc như vậy? Nếu cảnh sát không kiên trì điều tra án này, có phải bọn họ vẫn sẽ tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật, dùng thành quả của người đã khuất vun đắp vào sự nghiệp làm đại minh tinh hay không."
Luồng gió dư luận trên mạng đã chuyển sang một hướng hoàn toàn khác với trước đó, đâu đâu cũng là ngôn từ phỉ nhổ Triệu Nguyên cùng Bạch Lăng Lâm, tựa như muốn giẫm đạp bọn họ vào sâu trong bùn đất.
Những minh tinh từng có giao hảo với bọn họ sôi nổi phủi sạch quan hệ, có người thậm chí còn khóc lóc thảm thiết trước mặt phóng viên, nói mình có mắt như mù, tin nhầm người xấu.
Cho dù sau này Bạch Lăng Lâm cùng Triệu Nguyên có được ra tù hay không, thì kết cục thân bại danh liệt[3] đã được định sẵn rồi.
[1] Hoa tay múa chân: dùng cử chỉ của cảtay và chân kèm theo trong khi nói, thường là với vẻ đắc ý, ba hoa.
[2] Trần ai lạc định: Mọi chuyện đã được định.
[3] Thân bại danh liệt: Mất đi thân phận, địa vị và bị huỷ luôn cả danh dự.
==========
Vẫn thấy hơi buồn cho Tống Cửu, cô bị sát hại là sự thật, bị bôi nhọ danh dự cũng là thật, cuối cùng đến khi chân tướng phơi bày, không phải ai cũng sẽ biết sai mà thật lòng xin lỗi cô...
Vừa đáng giận, lại vừa đáng buồn.
Danh Sách Chương: