Simon đang ngồi ở cuối phòng thi nên ra ngoài muộn hơn. Khi ra khỏi phòng thi, Simon nhìn thấy cậu bé tóc vàng lê bước xuống bậc thang. Trông Ivan lúc này như một ông già lảo đảo bước đi vì thiếu một chiếc nạng. Simon nhảy tới trước mặt Ivan vài bước, cả người nghiêng đè lên người Ivan.
"Oa, vị giáo sư này thật là xấu tính.Một nửa nội dung bài thi nằm trong tài liệu trợ giảng mà ông ta gửi. Đề thi gì chứ, quỷ sứ thật đấy. Tớ đọc trọn vẹn được ba cuốn sách rưỡi, cũng không nhớ được nhiều. Kỳ thi giữa kỳ này chắc tớ không đậu được quá, phải dùng niềm tin để cầu nguyện thôi.”
Ivan nghĩ về điều đó liền nghẹn ngào đến phát khóc. Điều đáng sợ nhất là khi người khác nói mình chưa đọc cuốn sách nào và đề thi được phát ra thì chỉ có mình cậu ấy là không biết mọi người đang nói về cuốn sách nào. Điều đáng sợ nhất là khi người khác nói mình thi trượt thì khi có điểm, chỉ có mình mình người đã biết chắc sẽ trượt trước khi bước vào phòng thi.
Thiếu niên tóc vàng hai mắt đỏ hoe, đáng thương bất đắc dĩ nói: "Nhưng, cậu còn đọc được ba cuốn rưỡi, tớ còn không biết phải đọc cuốn nào mới có nội dung đó đây.” Ivan nắm lấy tay áo Simon, yếu ớt hỏi: “Tiểu Hi, tớ thật sự thi trượt sao?”
Theo kiến thức ít ỏi của cậu về thế giới loài người, việc trượt môn học là một thảm họa đối với sinh viên. Cậu vừa mới đến thế giới này đây, không thể để mất mặt như vậy được.
Simon: “Ờ… Cũng có thể”. Simon suýt quên mất, anh chàng trước mặt này cậu đã hoàn toàn quên mất kỳ thi giữa kỳ. Simon vẫn còn nhớ cái nhìn bàng hoàng trên khuôn mặt của Ivan khi cậu ấy đề cập đến bài kiểm tra cho lớp này một tuần trước.
Omega tóc đỏ liếm môi: "Tớ nghĩ... chúng ta hãy làm một phép tính."
Nói xong, anh bật máy tính trên điện thoại lên, “Cái này tớ giỏi, để tớ tính có cậu xem. Fanfan xem đi, thi giữa kỳ chiếm 30%, thi cuối kỳ chiếm 40%, còn có phần thuyết trình chiếm 30%. Nếu bài kiểm tra này cậu được 20 điểm…” Nói xong, Simon có thể cảm nhận rõ ràng chàng trai bên cạnh mình đang cứng người lại. Omega tóc đỏ bị Ivan làm cho chấn động, 20 điểm hình như có chút... xấu quá, chẳng lẽ cậu đã tổn thương tâm hồn non nớt của Ivan sao?
Anh nhanh chóng vỗ vai cậu bé, yếu ớt nói: “À, tớ chỉ đang ví dụ thôi… đừng hoảng sợ. Nhìn xem, nếu cậu được 20 điểm thì sẽ chiếm 30%, tức là 6 điểm. Điểm đậu của khóa học là 50. Tiếp tục, 44 điểm còn lại chia cho 70% và nó là khoảng 62,86. Vì vậy, chỉ cần bài thuyết trình và bài kiểm tra cuối kỳ của bạn đều trên 63 điểm thì không có vấn đề gì. Cậu yên tâm đi.”
Simon ngơ ngác nhìn Ivan, thầm nghĩ bạn của mình vẫn chưa có tự tin, tiếp tục giúp cậu giải thích: “Trường học còn có quy định, 40 đến 50 điểm cũng là cậu không cần thi lại. Nhìn xem, trong trường hợp này thì cậu chỉ cần..." Vừa nói vừa tiếp tục tính toán cho Ivan, cuối cùng đưa kết quả ra trước mặt cậu: "Nhìn xem, chỉ cần phần còn lại của bài thuyết trình và bài thi đều được 48.57 như trên thì không cần thi lại”
Ivan nhìn kết quả tính toán trên đồng hồ Simon, tâm tình rất phức tạp. Ivan nghĩ chỉ cần là bài đánh giá thì phải đạt từ 50 điểm trở lên, nếu không đạt sẽ bị đuổi học. Ngoài ra thì cậu không biết gì cả.
Nhưng cậu hiện không dám nói gì, không dám hỏi gì. Đang lúc hai người say mê nói chuyện, đồng hồ thông minh trên cổ tay đột nhiên vang lên một tiếng ding-dong. Cả hai thiếu niên đều rất bất ngờ, đây là lần đầu tiên Ivan nhận được tin nhắn từ người khác ngoài Simon kể từ khi bắt đầu đi học.
Cậu giơ đồng hồ lên và thấy người gửi thư là: Carey.
Tin nhắn rất đơn giản, chỉ có một câu: "Thi xong chưa? Tôi đang ở cổng phía đông tòa nhà giảng dạy của trường y, qua đây lấy đồ nhé."
Vẫn đơn giản như mọi khi nhưng lại mang vẻ uy nghiêm không thể chối bỏ: đó là phong cách thường thấy của thiếu tá. Simon tò mò vươn cổ, nhìn dòng chữ trên đồng hồ, hỏi: "Cậu và thiếu tá có hẹn đi lấy thứ gì đó? Lấy gì vậy?"
Ivan lắc đầu. Thực tế là cậu không biết gì cả. Họ đã không liên lạc với nhau kể từ lần cuối cùng họ nói lời tạm biệt sau khi cậu tỉnh dậy ở đợt say rượu đó.
Ban đầu là vì cậu xấu hổ, bẽ mặt trước mặt thiếu tá, sợ phải đối mặt. Sau đó, cậu lại bị bài kiểm tra đột ngột này làm cho choáng váng cả ngày lẫn đêm. Đến nỗi nửa tháng đã trôi qua, đây là lần đầu tiên nói chuyện lại với anh.
Cổng phía Đông của nhà dạy học được nối với con đường nhỏ dẫn vào khu hành chính. Người đàn ông này có lẽ đã trực tiếp đến từ ký túc xá. Trong tình huống bình thường, trên con đường này không có nhiều người. Dù sao thì con đường dẫn vào nhà ăn thông với cổng phía Tây, còn cổng phía Nam dẫn đến ký túc xá học sinh Omega nên sau giờ học hầu hết học sinh đều đổ về hai cổng này.
Nhưng… hôm nay, nó rất khác.
Ngay khi Ivan và Simon bước vào tòa nhà giảng dạy, họ đã nhìn thấy một lượng lớn học sinh đang hướng về hành lang phía đông. Ivan kích hoạt năm giác quan của mình và nghe thấy cuộc đối thoại rõ ràng giữa họ:
"Đi nhanh thôi, một lát nữa anh ấy sẽ rời đi!"
"Sao đột nhiên lại đến trường y? Lạy trời, đừng bảo anh ấy đến đây vì có người yêu học ở đây. Tôi còn chưa tỏ tình!"
"Mẹ kiếp! Ai đã lấy đi trái tim quý như bông hồng vàng của thiếu tá vậy?"
Ivan âm thầm điều chỉnh năm giác quan trở lại bình thường, giả vờ như không nghe thấy gì. Ivan đi bộ suốt cho đến cuối hành lang và ngay khi bước ra ngoài, cậu đã nhìn thấy một quý ông dưới ánh nắng lốm đốm trên con đường rải sỏi cách đó không xa. Những cây thông ô khổng lồ trải rộng trên đầu anh. Những lá thông hơi ngả vàng vào mùa thu có một lớp vàng nhạt trong suốt trên đầu mỗi lá.
Người đàn ông mặc đồng phục rằn ri và ngồi trên chiếc ghế dài dưới gốc cây. Một tay đặt trên thành ghế, anh dựa vào lưng ghế, khoanh chân giống như một bức tranh mực được chế tác tinh xảo. Xung quanh anh cách đó ít nhất mười mét, một nhóm Omega mặc đồng phục trường y tập trung thành từng nhóm hai và ba. Các Omega bé nhỏ nhắn đáng yêu ở rất xa, không muốn đi cũng không dám lại gần nên chỉ có thể đứng xa. Ivan bị ánh nắng đâm vào, nheo mắt. Nhìn thấy anh, Ivan liền nhanh chân chạy về phía anh:
"Thiếu tá" - Cậu bé tóc vàng đứng trước băng ghế, hơi nghiêng về phía trước, một cặp xanh trong veo liền nở nụ cười làm cho đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm, mái tóc xoăn vàng óng ả với gương mặt hiện rõ lúm đồng tiền khi cười, làm cho cậu trở nên sáng bật giữa sân.
Carey nghe thấy thanh âm quen thuộc liền ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy ấm áp, giơ tay xoa xoa mái tóc mềm của cậu: “Em chạy qua đây à?”
Chàng trai gật đầu, cúi xuống ngồi xổm trước mặt anh: “Tôi sợ anh đợi lâu.”
Carey giơ tay nhặt chiếc túi giấy trắng bên cạnh lên, nắm tay kéo cậu lại gần mình: "Bài thi thế nào? Nghe Joshua nói, em quên luôn kỳ thi nên đã học gấp chỉ trong một tuần?"
Khi nói đến bài kiểm tra, vẻ mặt của Ivan hiện lên một sự buồn bã.
Liếc nhìn đôi mắt của Carey, cậu hạ thấp xuống nói nhỏ: “Rất nhiều người cũng không biết…” - Nói xong, sợ bị chỉ trích, Ivan liền trầm giọng bổ sung: “Nhưng mà tôi đã học vất vả lắm.”
Carey nói "Uhm" rồi đưa tay đang cầm túi giấy ra sau lưng: "Vậy em nghĩ mình có thể được bao nhiêu điểm? Sẽ có quà cho em.”
Chàng trai ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nghiêng đầu nhìn thứ trong tay thiếu tá đang cầm, liền giơ tay định nắm lấy nhưng lại rụt tay lại: “Quà gì vậy a?”
Carey đẩy túi giấy ra xa một chút rồi nói: “Nhìn thấy em học hành chăm chỉ nên tôi mua một món quà an ủi em, nhưng bây giờ…” - Anh nói, cố ý dừng lại vài giây, nhìn vào đôi mắt xanh của thiếu niên: “Em phải nói cho tôi biết trước em được bao nhiêu điểm.”
Ivan cúi đầu và bắt đầu đếm câu trả lời mình đã viết. “ Chỉ có 48 điểm... " - Nói xong, mặt cậu nóng bừng, vội vàng bổ sung: "Nếu... Nếu tính các câu hỏi trắc nghiệm, xác suất đúng... thì khoảng 25% nữa…”
Nói xong, cậu cảm thấy người đàn ông ngồi đối diện thật lâu không có phản ứng. Trái tim Ivan chùng xuống, cậu buồn bã vì bị bài kiểm tra đánh gục.
Ma cà rồng nhỏ với hai chiếc răng nhỏ sắc nhọn đó chuẩn bị cắn vào môi dưới của mình, đang đợi thiếu tá phản hồi lại với mình. Sau đó, chiếc túi giấy màu trắng xuất hiện trước mặt cậu. Khi ngẩng đầu lên, cậu thấy người đàn ông dịu dàng nhìn mình: “Có vẻ như không sao đâu, khóa học quân sự khó lắm, chỉ mới ôn tập một tuần thôi, có thể đạt đến trình độ này cũng không tệ.”
Sau đó, anh giơ tay lên và véo vào mặt Ivan một cái nhẹ: “Lần sau cố gắng là được mà.”
Ngón tay Ivan lưỡng lự sờ túi giấy, hỏi: “Vậy thì còn được nhận quà không?”
Carey bật cười đẩy túi giấy đến gần Ivan hơn: “Em mau mở ra xem đi.”
Ivan cầm túi giấy, trước tiên cúi người ngửi, một mùi sạch sẽ sảng khoái bay ra, chính là mùi trong phòng khách của thiếu tá. Lúc ngủ lại cậu cũng đã ngửi thấy, hẳn là mùi xà phòng giặt.
Carey chỉ theo dõi cử động của cậu bé, càng xem càng thấy thú vị: mỗi khi một đứa trẻ lấy được thứ gì đó, cậu phải ngửi trước, không biết điều này học từ ai.
Ivan ngửi xong, cuối cùng cũng mở túi giấy ra, đưa tay lấy thứ bên trong ra.
Một chiếc áo len màu hồng nhạt không có nhiều hình in nhưng có một dòng chữ đặc biệt: "Ivan" viết bằng tiếng Anh hoa mỹ trên ngực. Phía trên cái tên còn có một chú chó nhỏ đang cầm cọ vẽ, chú chó với bộ lông vàng, đôi mắt xanh, đầy vẻ duyên dáng và ngây thơ. Đây có phải là được may riêng cho cậu ấy không?
"Nhìn vào những gì em mặc mỗi ngày chỉ có mỗi hai màu đen trắng. Người may đã đặc biệt thêm vào một chiếc mũ trùm đầu để em có thể đội khi lạnh, em có thích không?" Carey hỏi.
________________________________
- Dịch bởi Wisteria.
- Fanpage: đôi dép lào của Jaeshin.