Một trong số họ rất cao và đi ở phía sau. Mặc dù bộ quân phục che gần hết cơ thể người đàn ông, nhưng những phần lộ ra vẫn có thể nhìn thấy những cơ bắp màu mật ong, khiến anh ta trông nghiêm túc và khó mà tiếp cận được.
Còn một người nữa, cao khoảng 1,8 mét, lúc nào cũng nở nụ cười và trông hiền lành hơn rất nhiều. Chỉ là nhìn toàn bộ thần thái của anh ta, bộ quân phục kia cũng không che giấu được toàn thân toát ra côn đồ tận sâu bên trong.
Người còn lại, chói sáng nhất, đi bên cạnh người đàn ông ủ rũ, hai tay đút túi quần, ánh mắt không rời.
Đó là người đàn ông đã gặp Ivan vài ngày trước: Kaili Yule, người đã được thăng ba cấp liên tiếp trong ba năm trong trường, là người duy nhất ở chuyên ngành này được như vậy trong toàn bộ đế chế từ khi thành lập trường.
Ba người bọn họ rõ ràng là hạng nhất, thật lạ khi họ có thể sánh bước đi bên nhau mà không một chút ganh tị, nhưng với Ivan lúc này chỉ có một người nổi bật, còn hai người còn lại đột nhiên biến thành những chiếc phông nền xanh.
Vị tiền bối với nét mặt đầy mặt lưu manh, ánh mắt quét qua nhà ăn trong chốc lát, không biết anh ấy đang muốn nói gì.
Vừa rồi thiếu tá vừa nheo nheo mắt đột nhiên nghiêng đầu, một đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào góc nhà ăn.
Trong góc, cậu bé tóc vàng cầm trên tay hộp sữa dinh dưỡng bằng cả hai tay tình cờ nghiêng đầu. Trong đôi mắt xanh trong vắt như bầu trời được gột rửa bởi cơn mưa lớn.
Hôm nay cậu bé mặc chiếc áo khoác trắng của khoa y, che thân hình nhỏ nhắn trong chiếc áo khoác rộng. Ngồi nghiêm chỉnh vào bàn, hai tay cầm hộp sữa đã uống được một nửa, giống như chú chuột hamster cầm hạt, im lặng và ngoan ngoãn.
"Là anh chàng tóc đỏ, thấy thế nào, đẹp trai lắm phải không? Tôi nghe nói anh ấy là Omega đẹp trai nhất trong ngành y."
Người con trai ấy nói với tông giọng có vẻ đang hờn dỗi, nói rồi cậu búng ngón tay với Kaili, "Người ta nói rằng cậu ấy có tính cách ôn hòa và hoạt bát. Trông có vẻ đáng yêu nhỉ, các cuộc khảo sát ý kiến trong trường đều cho thấy cậu ấy là một Omega được mọi người mong muốn kết hôn nhất trong học viện quân sự đấy."
Carey khịt mũi và ngước nhìn cậu với đôi mắt dài và hẹp. Sải đôi chân dài của anh bước về phía chàng thanh niên trẻ trung kia. Ánh mắt của mọi người trong căn tin đều tập trung vào Carey, và tự nhiên họ cũng chú ý đến phía chàng trai mà anh đang di chuyển đến.
Nhìn thấy người đàn ông đi về phía mình, Ivan lo lắng cắn môi dưới. Khi người đàn ông đến gần, phía dưới các ngón chân của cậu bất an cọ xát xuống đất, bàn tay cầm hộp sữa dinh dưỡng vô thức bóp chặt khiến cho sữa chảy tung tóe ra bên ngoài, khiến cho các ngón tay của cậu dính đầy chất sữa kia.
Sự căng thẳng lên đến đỉnh điểm khi người đàn ông kéo chiếc ghế bên cạnh và ngồi xuống. Con ma cà rồng nhỏ bối rối đột ngột đứng dậy khi người đàn ông kia vừa ngồi xuống. Với lực kéo ghế quá lớn, chiếc ghế cọ xát với mặt đất và tạo thành một âm thanh khiến ai cũng có thể giật mình.
Phòng ăn vốn đã yên tĩnh giờ lại trở nên yên tĩnh hơn, ngay cả tiếng bàn tán xung quanh cũng đã bắt đầu ít đi nhiều. Cánh tay của thiếu niên hơi buông xuống, đầu ngón tay bóp chặt bộ quần áo không vừa vặn mấy với cậu.
"Này, cậu đang làm mọi người sợ hãi đấy, thưa "ngài Hiệu trưởng" của tôi." Một người đàn anh hờn dỗi nở nụ cười cười, kéo ghế bên cạnh Simon ngồi xuống, sau đó lấy ra hai viên kẹo được gói đẹp mắt đưa cho Ivan.
"Này bạn học nhỏ, cậu ăn kẹo đi? Tôi tên Lance, đến từ trung tâm chỉ huy, tôi là bạn cùng phòng với Thiếu tá Carey, cậu có thể gọi tôi là Lan ca."
Nói xong, hắn lại bóc ra một vài viên kẹo khác, vò vò đưa trước mặt Simon: "Đương nhiên, nếu cậu muốn gọi tôi là Lan ca cũng được, tôi không ngại."
Simon liếc mắt nhìn Lance, dè dặt nhận lấy vỏ kẹo: "Cám ơn tiền bối Lance."
Ivan nhìn Simon và Lance đang ngồi đối diện, né tránh nhìn anh. Nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình, lại có thêm một người nữa cao khoảng 190 cm đang đứng bên cạnh.
Người đàn ông bên cạnh rất cao, dù ngồi cũng cao hơn Ivan nửa cái đầu. Hôm nay anh ấy đã thay một bộ quân phục khác nhưng quân hàm trên vai vẫn là hai vạch một sao.
Carey cầm chiếc kẹo trên bàn lên, dùng ngón tay thon dài bóc lớp vỏ kẹo ra, nói: “Cậu mau uống sữa trước đi.” Khi nói chuyện, ánh mắt anh vẫn nhìn vào vỏ kẹo, ánh mắt không hề lệch lạc chút nào.
Cậu bé ngoan ngoãn uống hết phần sữa một cách rất ngọt ngào, không ngờ hộp sữa nhỏ này lại làm cậu cảm thấy no chút ít. Cậu liếm hết phần còn lại như vị máu trong miệng rồi từ từ đặt chúng trở lại bàn. Sau đó mới bình tĩnh ngồi xuống ghế trở lại.
Vừa ngồi xuống ghế, anh đã được đưa cho một miếng kẹo trái cây trước mặt cho cậu. Viên kẹo màu đỏ nhạt trong suốt như pha lê được bọc một nửa bằng giấy kẹo tinh xảo, bên dưới lớp giấy kẹo là những ngón tay mảnh khảnh và trông rất sạch sẽ.
Lại là nó, cái mùi ngào ngạt của loài chim trên thiên đường đấy, kèm theo cả mùi rượu đang vươn lại theo đầu ngón tay của người đàn ông trôi vào mũi của cậu, hòa lẫn với mùi mận tươi trong kẹo, thơm đến bất ngờ.
Ivan lưỡng lự nhìn miếng kẹo nhỏ, sau đó quay lại nhìn người đàn ông đang im lặng. Anh ấy vẫn không nói gì, chỉ đưa kẹo vào miệng cậu lần nữa. Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm của hai người đều có ý cười.
Ivan cẩn thận lau tay vào quần áo, hai tay cầm lấy viên kẹo, cho vào miệng, trầm giọng nói nhỏ "cảm ơn". Sau khi kẹo tan trong miệng một lúc, cậu quay người lấy ra chiếc túi đựng quân phục và huy hiệu của người đàn ông đó, dùng hai tay đưa trước mặt anh.
"Cái đó... Thưa ngài thiếu tá, tôi nghe Simon nói quần áo và phù hiệu của ngài rất quan trọng, tôi xin trả lại cho ngài". Nói xong, anh lại đưa chiếc túi về phía trước.
Cậu ấy có vóc người thật sự rất nhỏ, dễ dàng bị một túi giấy che kín cả người. Theo góc nhìn của Carey, anh chỉ có thể nhìn thấy mái tóc xoăn vàng óng trên đỉnh đầu của cậu, cùng giọng nói nhẹ nhàng và cung kính từ phía sau truyền đến.
Carey cầm lấy túi giấy, giơ tay xoa xoa mái tóc xoăn trên đầu cậu bé, thì thầm "ừm", rồi lấy huy hiệu từ trong túi giấy ra. Anh định ghim nó lên người nhưng đột nhiên dừng lại khi chiếc huy hiệu đã ở rất gần với quần áo của anh.
Ivan nhìn người đàn ông từng ôn hòa, nhưng vẻ mặt của anh ta đã thay đổi rất nhiều sau khi cầm chiếc huy hiệu. Anh đã nhận ra trên đó có một mùi chanh nồng nặc, lập tức đỏ mặt. Nhưng Simon ở đối diện anh vẫn đang nhàn nhã chớp mắt nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt không chút sợ hãi.
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi... Sáng nay tôi vô tình làm đổ nước chanh lên huy hiệu của anh..." Ivan vội vàng nói. Ngược với dự đoán của Ivan, khi giọng nói của cậu vừa dứt, Carey không mảy may phản ứng, vậy mà Simon ở đối diện lại bị sặc sụa và ho dữ dội.
"Nước chanh sao? Đổ vào huy hiệu á, hahahaha! Bạn học nhỏ, cậu nghiêm túc đấy à?" Tay playboy đối diện cậu cười lớn. Ivan chưa kịp nói gì thì người Alpha cao lớn đứng cạnh bốn người họ không biết có ý định gì, đột nhiên ấn huy hiệu trên tay Carey lên bàn.
Sau đó, một mùi bạc hà rất nồng đối với ma cà rồng đột nhiên lan ra từ người đàn ông cao lớn. Ivan mất cảnh giác, lập tức rùng mình vì lạnh, cậu nghĩ: " Quái lạ, mình cảm thấy một luồng khí lạnh từ chóp mũi, thẳng đến thùy trán, ước gì toàn bộ đầu của mình lúc này có thể bị lật ngược lại để đỡ phả khó chịu".
Lance nhanh chóng lấy ra hai chiếc khăn ướt, một chiếc che miệng và mũi, chiếc còn lại che Simon. "Rất tiếc! Joshua đang trong thời kỳ nhạy cảm!"
Lance nói, quay lại nhìn Carey đang ngồi đối diện. Alpha ở thời kỳ nhạy cảm dễ bị ảnh hưởng bởi Omega. Mặc dù pheromone Omega trên huy hiệu này không có mùi nhiều nhưng cũng đủ để gợi lên pheromone bị đè nén trong cơ thể Joshua.
Và Carey, đối với tất cả các pheromone alpha, cậu luôn tỏ vẻ từ chối và muốn tránh xa khá dữ dội. Nhìn thấy mùi bạc hà trên người Joshua càng ngày càng đậm, Lance thậm chí không thể tưởng tượng được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Thiếu tá trẻ trông khá bình tĩnh. Anh vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, hơi ngẩng đầu nhìn Alpha cao lớn bên cạnh, sâu trong mắt hiện lên một tia lửa cáu kỉnh.
Mùi bạc hà trong không khí dần dần bay đi, ngón tay cầm huy hiệu của người đàn ông cũng bị vò vò từng chút một. "Ra ngoài và điều khiển với chất ức chế, ngay lập tức, ngay đi." Carey trầm giọng thể hiện sự tức giận sắp bùng nổ.
Sau đó, hắn hoàn toàn thu hồi huy hiệu vào trong ngực, ngăn không cho mùi chanh của Omega lộ ra một nửa. Ivan là ma cà rồng, không phải Omega cũng không phải Alpha, cho nên cậu đương nhiên không thể hiểu được rõ ràng về loại pheromone này đang xoay chuyển vòng quanh nơi này. Khi nhìn thấy hai người đối diện bịt miệng và mũi, cậu chỉ nghĩ rằng trong mùi bạc hà có chất độc, lập tức giật mình. Trên bàn chỉ còn lại khăn giấy đã qua sử dụng.
Lục lọi trong túi hồi lâu cũng không tìm được một mảnh vải lụa tươm tất nào. Cậu ta nhắm vào bộ quân phục được người đàn ông cầm lần cuối, ép thẳng vào người người đàn ông, nắm lấy bộ quân phục và che người lại.
Ừm… Ivan không những che mũi của chính mình mà khi thấy mũi của Carey không có khăn che, cậu cũng vô thức giơ tay che chắn ngay mũi dùm cho anh.
Khi tiếng bước chân của Joshua rời đi, mùi bạc hà còn sót lại trong không khí trở lại bình thường, hai người đối diện cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nhóc ma cà rồng nhìn tên kia cuối cùng cũng rời khỏi hiện trường, thở dài một hơi nhẹ nhõm: Không sao, không sao, không có gì cả. Chưa kịp lấy lại bình tĩnh, bên tai cậu đã truyền đến giọng nói nghèn nghẹn của một người đàn ông: "Chậc, động tác rất nhanh."
Khi ấy, lòng bàn tay của cậu thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của người kia. Một lần nữa, mùi thơm của loài chim thiên đường đó xông vào mũi của cậu, mùi rõ ràng rất nông, nếu người bình thường không để ý sẽ không ngửi được, nhưng lại đậu vào chóp mũi của cậu bé, nhưng l giống như cậu đã mọc chân vậy. và anh ấy cứ khoan vào mũi mình.
Chàng trai tóc vàng đột nhiên đỏ mặt và ngồi thẳng dậy. Một đôi mắt xanh nhìn người đàn ông bên cạnh, trong mắt vẫn còn đọng hơi nước: "Anh không sao chứ? Anh không sao chứ hả?"
"Này, bạn học nhỏ, sau này đừng làm loại chuyện nguy hiểm này nữa." Lance ở đối diện nói, lười biếng duỗi một ngón tay chỉ vào Carey: “Nhận thức về lãnh thổ riêng tư của Alpha rất mạnh, pheromone của nhau không vừa mắt. Người bên cạnh em là loại Alpha có thể trực tiếp đánh người khác khi anh ta nghe thấy pheromone của một Alpha nào đó."
Ivan chớp mắt, ánh mắt có chút choáng váng. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì người đàn ông bên cạnh đột nhiên tiến gần sát mặt, mũi cách anh vài centimet, hít vào hai hơi thở nhẹ và nặng.
Thân là ma cà rồng, đây là lần đầu tiên Ivan bị đánh hơi. Động tác của người đàn ông tuy có chút bí mật, nhưng năm giác quan của anh rất mạnh, có thể phân biệt rõ ràng. Kết quả là cơ thể cậu bé lập tức cứng đờ, ngay cả động tác quay đầu cũng giống như một bản lề cửa cũ, hết tấm này đến tấm khác.
"Các em, lần này bại lộ rồi, lần sau đừng làm đổ nước chanh lên huy hiệu của tôi nhé?" Khi người đàn ông lên tiếng, giọng nói không hề nhỏ, thân hình rõ ràng đã gần gũi với Ivan, nhưng ánh mắt lại đang nhìn Simon ở đối diện.
Ivan chớp chớp đôi mắt trong veo, nghĩ rằng người đàn ông này thật sự tin mình, vội vàng gật đầu: “Thực sự rất xin lỗi anh.”