Vì họ là Omega của trường y nên chỗ ở được sắp xếp cũng không tệ. Tuy rằng không thể so sánh với hiện tại, nhưng nó hoàn toàn tách biệt với khu vực của Alpha. Trường còn trang bị thêm trạm cung cấp thuốc ức chế Omega chuyên dụng nên không cần mang theo nhiều.
Kể từ khi trời mưa vào mùa thu hai ngày trước, thời tiết mỗi ngày trở nên mát mẻ hơn.
Ivan cũng bắt đầu mặc áo len lông cừu khi ra ngoài, nhưng cậu ấy vẫn thích mặc chiếc áo được Carey gửi đến cho mình.
Ma cà rồng nhỏ đang chuẩn bị ra ngoài lục lọi tủ quần áo một lúc lâu mới lôi vali ra ngồi trong phòng khách kiểm tra từng thứ mình nên mang theo.
Simon nhìn Ivan như một kẻ mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, sắp xếp đồ đạc ngay ngắn trong vali, nhẹ nhàng dựa vào vai của cậu rồi lắc đầu: “Chậc chậc chậc chậc…. Fanfan, từ khi nào mà cậu bắt đầu thu xếp đồ đạc gọn gàng như vậy?", tay đang đóng gói hành lý của Ivan đột nhiên dừng lại.
Đã lâu rồi, Simon và những người xung quanh chưa bao giờ tỏ ra nghi ngờ gì về cậu.
Suy cho cùng, những câu giải thích như du hành xuyên thời gian, không gian và hoán đổi thân xác là quá ảo giác ở một đất nước gần như không có đức tin. Nhưng điều này vẫn làm cho cậu run rẩy, một giây phút cũng không dám thả lỏng. Vì sợ một ngày nào đó khi cậu buông lỏng cảnh giác, cậu sẽ bị bại lộ chân tướng.
Khi Simon nói như vậy vào lúc này, trong mắt cậu liền hiện lên một màu kỳ lạ, cậu nhanh chóng chớp mắt vài cái che đậy nó lại. Ivan mím môi, cố gắng tỏ ra tự nhiên, cúi đầu nói: “Ừm, gần đây tớ đột nhiên cảm thấy khi mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, trông nó có vẻ thoải mái hơn.”
Nói xong, để tăng tính xác thực của lời nói dối, cũng như để đánh trống lảng, Ivan lướt trên điện thoại, bấm vào tệp tin sách có tên "Chủ nghĩa tối giản" rồi chuyển qua điện thoại của Simon: "Là cuốn sách này. Tớ tải nó từ thư viện trực tuyến, tớ đọc thấy cũng rất hay. Cậu xem thử nhé?"
Simon:...
Ivan đọc sách cổ thật sao? Hm… Dù sao thì loại sách cổ này cũng rất đáng tìm. Omega tóc đỏ trong lòng bắt đầu cảm thấy khó hiểu người bạn của mình.
Simon lúng túng ho một tiếng, vỗ vỗ tay áo, thẳng thừng chuyển chủ đề: “Sao, lần này chúng ta tới sao Thủy, không phải là nơi bố cậu đang ở sao? Căn cứ quân sự mà chúng ta đến cũng là một địa điểm an toàn đấy chứ. Bố của cậu chắc chắn đang ở một vùng chiến sự tương đối xa hơn chỗ chúng ta đang ở."
Nhắc đến người bố Omega, nhịp tim của Ivan đột nhiên đình trệ: mấy ngày nay quá thoải mái và tự nhiên, cậu đã quên mất sự tồn tại của người này. Ivan đã không nhận được tin tức gì từ bố kể từ cuộc điện thoại cuối cùng. Bây giờ Simon nhắc đến chuyện đó, Ivan mới nhớ ra rằng bố của mình đã bảo ông ấy đang đi làm nhiệm vụ ở Sao Thủy.
Thật ra, Ivan không muốn gặp người bố Omega đó. Cậu thậm chí còn nghĩ rằng chỉ cần thì sẽ tìm cách trì hoãn, tốt nhất là đừng gặp nhau suốt những cậu học ở học viện quân sự này.
Suy cho cùng, theo những gì Ivan biết, đây hẳn là người duy nhất mà nguyên chủ của cơ thể này thân thiết trên thế giới này.
Nhưng vào lúc này, cậu đã không nghĩ tới việc cậu sẽ không còn có cơ hội nào để gặp lại người bố Omega của mình.
Đó là lúc Ivan vừa lên Sao Thủy bằng tàu vũ trụ. Cậu vẫn đi theo sau nhóm đông người, xếp hàng để lên tàu. Cô cố vấn lớp đột nhiên đứng trước mặt cậu. Người cố vấn là một Beta nữ và Ivan thường không tiếp xúc nhiều với cô ấy. Thông thường, cô ấy sẽ liên lạc với các sinh viên qua thiết bị di động và hiếm khi nói chuyện trực tiếp như thế này.
Lúc này, mái tóc dài của người cố vấn đã được buộc cao, dưới mắt cô ấy còn có quầng thâm mờ nhạt. Cô ấy đang nhìn Ivan, trong ánh mắt ấy có chút khó hiểu và phức tạp.
"Học sinh Ivan, tôi có chuyện muốn nói với em." Cô ấy im lặng trước mặt Ivan một lúc lâu, cuối cùng mới nhẹ giọng nói: "Đi với tôi." Sau đó, cô dẫn Ivan sang phía bên kia.
Đó là một quảng trường nhỏ được bao quanh bởi những sợi dây màu đỏ, trên đó có một chiếc máy bay đang đậu một mình. Bề mặt máy bay được in logo quân đội thông thường. Ở lối vào bên cạnh còn có một Alpha cao lớn. Những bộ quân phục phồng lên trong gió kêu cót két như thể vừa trở về từ chiến trường với bao thăng trầm của cuộc đời.
Khi Alpha nhìn thấy Ivan đang đến, anh ta đứng chú ý với một tiếng "bốp" vỗ tay và chào nhau theo tiêu chuẩn quân đội.
"Xin chào, Ivan! Tôi là tổng tư lệnh quân DS!" Nói xong anh đưa tay về phía Ivan, muốn bắt tay với cậu.
Ivan liếc mắt nhìn thấy quân huy trên vai người đàn ông này, đó là cành lá màu vàng và một ngôi sao. Đó là một trung sĩ ở cấp thiếu tướng.
Ivan nhanh chóng cúi chào một cách lịch sự, mỉm cười gửi lời chào đặc biệt dành cho các vệ binh: "Xin chào, tôi là Ivan."
Thiếu tướng nhìn chằm chằm Ivan hồi lâu mới chậm rãi dời ánh mắt. Sau khi quay người lại, ánh mắt nặng nề nhìn người cố vấn, anh ta bỏ mũ ra, nghiêm nghị nhìn thiếu niên đang choáng ngợp đối diện.
"Cái đó... Học sinh Ivan, thật xin lỗi... Cha của cậu, ông Kenan, đã chết trên chiến trường để cứu những người bị thương ở tiền tuyến khi ông đi làm nhiệm vụ ngày hôm qua."
Ivan nghe được tin tức, cả người cứng đờ. Cậu sửng sốt: “Anh nói cái gì?”
Cậu ấy dường như không hiểu gì cả, đôi mắt xanh đầy vẻ trống rỗng, "Ai? Các anh nói gì cơ ạ?"
Không, không thể nào! Tháng trước cậu ấy mới nhận được tin tức bố của mình sẽ ra tiền tuyến để làm việc. Cả món thịt bò khô, người mà Simon và cậu vừa mới nói với nhau hai ngày trước, làm sao có thể...
Đột nhiên, ông qua đời.
Alpha cao lớn, những ngón tay cầm chiếc mũ quân đội chuyển sang màu xanh nhạt do bị dùng lực, anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và nói: “Tôi chắc chắn thi thể…là bố của cậu." Sau đó, anh vội vàng quay lại và quay trở lại máy bay. Khi quay lại, anh ta cầm vài món đồ trên tay và gửi cho Ivan.
"Đây là... đồ của ông Kenan."
Ivan đưa tay ra một cách máy móc rồi nhận lấy, cậu cúi đầu, ánh mắt đờ đẫn nhìn đống đồ đạc vỡ nát. Lớp dưới cùng là lá cờ của Đế chế Keno, và lớp trên là bộ quân phục tồi tàn dính đầy máu. Quần áo được gấp gọn gàng, trên ngực trái có in biểu tượng hoàng gia và chữ thập đỏ. Trên lớp trên cùng của bộ quần áo là một chiếc epaulette huy hiệu quân đội ba sao.
Trên epaulette, một lá thư đang nằm lặng lẽ. Trên phong bì có dòng chữ tiếng Anh rất đẹp: Ivan hãy đích thân mở ra nhé.
Chàng trai tóc vàng nhẹ nhàng chạm vào những chiếc cầu vai dính máu và những chiếc phong bì mỏng bằng những ngón tay nhỏ bé của mình. Mùi máu còn sót lại hòa lẫn với mùi thơm của pheromone nhẹ nhàng trôi vào chóp mũi. Đó là hơi thở của bố tôi khi ông ấy còn sống.
Thiếu tướng và cố vấn đứng bên cạnh nhìn thiếu niên cầm thánh tích của bố mình với ánh mắt trống rỗng, liền vội vàng an ủi.
"Bạn nhỏ, bố cậu chết trên chiến trường là niềm tự hào của ông ấy, ông ấy nhất định rất mong bạn cũng sẽ tự hào về ông ấy."
Ivan chớp chớp đôi mắt chua chát, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: "Cảm ơn... Cảm ơn anh đã giúp tôi mang di vật của bố tôi về."
Bản thân thiếu tướng là người ngoài cuộc, lẽ ra anh không có cảm tình gì với điều này, nhưng khi nhắc đến từ “di vật”, nước mắt không tự chủ được mà lăn dài.
Thiếu tướng mở miệng muốn nói gì đó, lại đột nhiên nhận được tin nhắn, vỗ vỗ Ivan vai, nói: "Quân đội của chúng tôi còn có chút việc, vì vậy tôi phải nhanh chóng rời đi. Ivan, buổi tập quân sự tiếp theo của trường y sắp diễn ra rồi. Nếu không thể tham gia được thì có thể nhờ cố vấn giúp bạn xin hoãn học, đợi học kỳ sau rồi học lại cũng được."
Nói xong, không kịp nghe Ivan trả lời, anh ấy liền quay người chào người tư vấn rồi vội vàng lên máy bay đi mất.
Ivan và các cố vấn quay trở lại quảng trường nơi máy bay được chuyển đến. Tại quảng trường, hầu hết học sinh đã lên máy bay rời đi, chỉ còn một số ít người vẫn đang xếp hàng.
Simon đứng ở giữa, nơi trống trải nhất, liền cảm thấy sốt ruột gửi tin nhắn cho Ivan.
Khi thấy Ivan quay lại, Simon nhanh chân kéo hai cái vali tới, “Fanfan, cậu đi đâu…” Chào hỏi được nửa chừng, nhìn thấy thứ gì Ivan đang cầm trong tay, cổ họng đột nhiên nghẹn ngào. Simon mím chặt môi nuốt vài lời còn lại và không nói gì thêm nữa.
Cố vấn vỗ vỗ vai Ivan nói: "Ta đi duy trì trật tự cho sinh viên đã, trong lúc luyện quân nếu có chuyện gì có thể tới tìm ta."
Ivan "dạ" và gật đầu. Sau đó, trong im lặng, cậu một tay cầm đồ của bố và tay kia cầm vali lên. Nơi họ sẽ luyện tập lần này là một thị trấn nhỏ ở phía đông hành tinh này.
Môi trường của sao Thủy vô cùng khắc nghiệt và chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trên toàn hành tinh là vô cùng lớn, gấp bốn trăm lần so với trái đất. Và do bầu khí quyển tương đối mỏng nên lượng nắng ở đây cao gấp 8,9 lần so với trái đất.
Vào năm 132, một bộ phận loài người đã di cư đến hành tinh Sao Thủy và xây dựng vô số thành phố dưới lòng đất tại đây. Vì vậy, Hành tinh Sao Thủy đã trở thành như bây giờ, một vương quốc thực sự dưới lòng đất. Ivan và những người khác bay dọc theo đường hàng không tầm cao, ngoài những ngọn đồi nhấp nhô và vùng đất khô cằn, họ chỉ có thể nhìn thấy những tháp giám sát quân sự lớn. Xuống máy bay và đi thang máy để vào ngục tối.
Toàn bộ ngục tối của Hành tinh Sao Thủy, ngoại trừ trần nhà được làm bằng kính có thể điều chỉnh độ sáng, mọi cách sắp xếp khác đều giống như trái đất.
Ivan kéo hành lý đi trên bãi cỏ nhân tạo, rất nhanh đã đến căn cứ luyện tập. Dưới sự phân công của người cố vấn, cậu bước vào ký túc xá của trường y. Sau khi mọi việc đã được sắp xếp xong, Ivan ngồi trên bàn và nhặt lá thư mà bố của cậu để lại.
Mặc dù trong thư tuyệt mệnh ghi "Ivan hãy đích thân mở nhé" nhưng cậu biết rõ chủ nhân của bức thư không phải là mình. Đối với người bố chưa từng gặp mặt này, bản thân Ivan cũng không biết mình có tình cảm gì với ông.
Chuyện này hẳn không liên quan gì đến cậu. Nhưng trong lòng cậu hiện tại lại không biết phải làm sao, cậu chỉ biết mình đang rất buồn…rất buồn.
Từ khi cậu mười sáu tuổi, Cộng hòa Florentine bị phá hủy và bố của cậu đã qua đời, trên thế giới này không có ai thực sự quan tâm đến cậu nữa.
Cho đến khi người bố Omega này xuất hiện. Cậu vẫn nhớ rõ hình ảnh bố mình cẩn thận xuất hiện trước màn hình, sự quan tâm không hề nao núng của ông dành cho cậu. Một thái độ như vậy, một cử chỉ dễ chịu như vậy. Tất cả đều xa xôi và trùng khớp đến không ngờ với người bố đã sống cách đây hàng trăm năm của Ivan.
Trong thời kỳ Phục hưng thế kỷ XV, bố của Ivan là một doanh nhân giàu có ở Florence. Dù có gia tài nhưng ông thường xuyên bận rộn với công việc kinh doanh và không ở nhà. Nhưng mẹ cậu thì mất sớm nên cậu đã lớn lên dưới sự phục vụ của một nhóm người giúp việc.
Năm mười tuổi, cậu được gửi đến học với một họa sĩ nổi tiếng đang sống ở Florence vào thời điểm đó. Càng có ít cơ hội được gặp bố hơn. Hồi đó cậu cũng như bây giờ, đã nhiều năm không gặp cha. Mỗi lần bố đi công tác về, ông đều mang theo một số đồ dùng phương Đông và cẩn thận tặng cho cậu để cậu vui.
Khi đó, cậu không hiểu và không bao giờ trân trọng nó. Mãi cho đến khi bố cậu qua đời ở nơi đất khách quê người, cậu trở thành một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, khi đó cậu hiểu từ “bố” thực sự có ý nghĩa gì.
Thế giới giống như một sự tái sinh, và bây giờ cậu ấy đang ngồi ở bàn làm việc, cầm trên tay lá thư tuyệt mệnh này. Trong trạng thái xuất thần, cậu đã luôn cảm thấy mình đang quay trở lại thời đại chiến tranh. Khói ở khắp mọi nơi, và cậu là một người vô gia cư.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, Simon vốn vẫn ở trong phòng vội vàng mở cửa. Ivan tưởng là nhân viên nên không quan tâm.
Cho đến khi một làn hơi thở của loài chim thiên đường bay tới chóp mũi, cậu ngạc nhiên quay lại. Ivan nhìn thấy người đàn ông bụi bặm đứng cách bàn làm việc không xa, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
"Thiếu tá?" - Ivan vội đứng dậy: “Sao anh lại ở đây?”
Cuộc luyện tập quân sự năm nay do Carey chỉ huy, chắc hẳn bây giờ anh ấy rất bận rộn. Ivan hoàn toàn không hiểu tại sao người này lại xuất hiện ở đây vào lúc này.
Nhưng nam nhân bước hai ba đi về phía Ivan, không nói một lời, ôm chặt cậu vào lòng.
_________________________________
Wisteria Sinensis