Cậu đi đến mở cửa sổ để ánh trăng lọt vào phòng dễ dàng hơn. Cậu nhón chân ra khỏi giường và lấy ra chiếc giá vẽ giấu trong kẽ tủ. Tấm ga trải giường màu trắng từ từ được vén lên, người đàn ông mặc quân phục dường như là một người thật đang đứng trước mặt cậu. Cậu di chuyển giá vẽ đến bên cửa sổ, ánh trăng chiếu vào người đàn ông như thể đó là ánh sáng tự nhiên.
Thiếu niên chỉ điều chỉnh độ cao của bức tranh rồi ngồi khoanh chân trên mặt đất. Ivan chọn ngẫu nhiên một vài màu và điều chỉnh trên bảng vẽ, cậu đã chọn một tone màu chàm sống động: đó là màu khi bóng tối dần lùi lại, màu của ánh sáng đang tới, màu của bình minh. Ánh sáng ban đầu trên bức tranh được sơn tối, giá sách nguyên bản cũng được lắp vào cửa sổ. Ngoài cửa sổ là mặt trăng bị mây che phủ và bầu trời trước bình minh.
Khi toàn bộ bức tranh được hoàn thành thì đã năm sáu giờ sáng. Mặt trăng ở phía tây sắp lặn, ở phía đông lại xuất hiện cả một vùng trời màu xám nhạt. Cậu ma cà rồng nhỏ buông cọ vẽ xuống, đứng bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn mặt trời đỏ dần dần nhô lên từ phía đông, cùng những đám mây đỏ rực trên bầu trời.
Cách ký túc xá Alpha của Học viện Chỉ huy và Học viện Không chỉ huy không xa, có một tiếng còi dài vang lên, các nhóm học sinh ùa vào sân tập phía tây: các trung sĩ buổi sáng đi về phía sau núi.
Một ngày mới đã bắt đầu.
Hôm nay không phải cuối tuần, nhưng Ivan và Simon không có tiết học nên bị giáo viên kéo đến bệnh viện trường thực tập điều dưỡng. Mới tám giờ sáng, một đám Alpha đã chen chúc vào bệnh viện.
"Bác sĩ, chân tôi sưng tấy rồi!"
"Bác sĩ nhanh lên, bạn cùng phòng của tôi bị hạ đường huyết bất tỉnh, đầu đập vào đá!"
Cả hành lang nhộn nhịp như chợ. Ngoài những người thực sự có vấn đề và cần đi khám bác sĩ, còn có một nhóm người tham gia vui vẻ và hú hét. Giọng nói rõ ràng rất lớn, nhưng anh ta cứ nói rằng mình không thể làm được và cần phải uống thuốc giảm glucose.
Cô gái Omega ở quầy lễ tân tức giận, mặc dù không muốn cư xử cộc cằn chút nào. Cô cầm mic lên và hét từng chữ: "Tất cả! Đừng! Ồn ào! Nếu cần chữa trị khẩn cấp thì đến phòng tư vấn trước, còn lại thì trực tiếp lên phòng bệnh."
Ivan trông giống như những người học việc trẻ tuổi tràn vào như thây ma, cứng đờ tại chỗ.
Cô gái Omega ở quầy lễ tân là sinh viên năm cuối, cảnh tượng này cô đã phải làm quen từ lâu.. Lúc này, Ivan và Simon vừa đến đại sảnh bệnh viện đã bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi, thậm chí còn lấy micro ra rồi an ủi chị y tá.
"Các bạn sinh viên, có thấy kỳ lạ không? Các bạn đều là sinh viên năm thứ hai, năm nào cũng phải trải qua những thứ như thế này. Những nhóm này đang huấn luyện lớp kín trong một tháng, mỗi lần tuyển dụng Omega thì không thấy một ai. Cuối cùng chị phải đến bệnh viện trường gào thét mấy lần, chị rất tò mò vì muốn tới xem Omega của trường y.”
Vừa nói, cô vừa đảo mắt nhìn một vài Alpha đang lang thang trong đại sảnh.
“Này, các cậu muốn thế nào đây hả, các cậu không có việc gì làm đúng không? Tôi nói cho các cậu biết, nếu cứ làm loạn mọi thứ trong bệnh viện quân sự thì cứ xác định sẽ bị kỷ luật đi nhé. Vì còn là sinh viên năm nhất nên tôi tha cho các cậu lần này đấy.” - Một giảng viên Alpha đứng quát lớn trong sảnh bệnh viện.
Nói xong, anh ta giơ tay nhìn đồng hồ: “Đã tám giờ mười lăm rồi, đừng trách tôi không nhắc nhở, các sĩ quan còn năm phút để tiếp tục ra tập luyện”
Ivan và Simon muốn xem tiếp theo như thế nào thì bị giáo viên thực tập kéo thẳng vào phòng làm việc. Bệnh viện trường học cũng hiếm khi sôi nổi như vậy. Các tân sinh viên vừa bước vào trường cười đùa với nhau.
Trên giường bệnh, hai tân sinh viên đùa giỡn nhìn cơ thể của cả hai đang được băng bó: "Vết thương của cậu rất tốt còn gì, mau nhìn vết thương của tôi đi.”
Một người yếu ớt hơn nằm trên giường trợn mắt: “Tôi mà còn tiếp tục ra ngoài đó tập luyện chắc sẽ bị chấn thương não luôn mất”.
Những người khác cũng bật cười theo:” Hahahahaha!"
Ivan và Simon nghe thấy tiếng động ngoài cửa liền nhìn nhau, đều thấy vẻ mặt đờ đẫn của nhau. Vậy nhóm đàn em vào bệnh viện trường hay hôm nay đều do chính tay hai cậu chăm sóc sao?
Trong phòng bệnh, bác sĩ đang điều trị cho Alpha tỏ ra bất lực, vừa giúp đỡ mọi người chẩn đoán vừa cằn nhằn: “Chỉ vừa mới là tân sinh viên đã yếu ớt như thế này rồi sao?”
Alpha vừa mới vào trường đã cằn nhằn, giọng nói càng lớn hơn: “Đừng nói nữa, hiện tại tôi là bệnh nhân, hơn nữa tôi bị đau đầu, ôi… ôi… đau đầu. "
Bác sĩ vỗ lên trán Alpha: "Anh bị hạ đường huyết, sao lại giả vờ bị chấn động não với tôi? Đợi một lát, tôi sẽ nhờ người truyền dịch cho anh."
Sau đó Alpha cũng không hề khó chịu khi bị đánh, thậm chí nằm trên giường cũng không còn sức để thở, miệng cười khúc khích: “Mau, nhanh, để cô gái xinh đẹp nào đấy vào chăm sóc cho tôi đi”.
Bác sĩ xoa xoa thái dương đau nhức, bất lực nhìn hai Omega ở cửa.
Đứng ở cửa, Ivan đang đối mặt với ánh mắt của bác sĩ nhìn mình, hai chân bỗng nhiên mềm nhũn, lặng lẽ di chuyển đến phía sau Simon. Nếu cậu ấy được giao cho việc xử lý một vết thương hay thứ gì đó, cậu ấy cảm thấy mình vẫn có thể làm được. Bây giờ còn phải tiêm cho một Alpha khác sao?
Cậu ấy là một ma cà rồng đã không xuất hiện trong xã hội loài người từ thế kỷ 15, thế nên bây giờ đây cậu ta không biết gì về cái gọi là thuốc của con người. Cứ trực tiếp đi lên đây để làm việc, còn không biết bản thân có gây ra trục trặc gì hay không.
"Tiểu Hi, cậu có đi không?" - Ivan thì thầm vào tai Simon.
Simon cho rằng Ivan đang sợ hãi, liền quay đầu vỗ vỗ vai của cậu: "Fanfan, cậu thật là nhát gan, cậu càng như vậy, bọn họ càng làm khó cậu đó" Nói xong, Simon xắn tay áo lên: "Xem tớ xử lý những tân binh này thế nào đây!"
Sau đó, Simon kiêu ngạo bước đến bên giường của các em trai, nở một nụ cười ngây thơ vô hại: “Các bạn, tôi là sinh viên thực tập năm thứ hai, tay nghề không được tốt lắm, có gì thì bỏ qua nhé.”
Năm phút sau….
Alpha Danzi: "Tiền bối, kim thứ bảy rồi, tôi có nên đổi tay không?"
Simon: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta làm không tốt rồi..."
Thế rồi mười phút trôi qua...
Alpha Danzi: "Tiền bối, anh có thể làm được không? Tôi hơi choáng váng, rất chóng mặt, hoặc có thể là do lượng đường trong máu thấp..."
Simon: "Thật xin lỗi hậu bối, ta cũng đang rất vất vả... Nhưng, đây là lần đầu tiên ta được cầm kim tiêm..."
Nửa giờ sau, gương mặt của tên Alpha kia chuyển sang tái nhợt:
Vừa rồi Simon còn vụng về đâm một cây kim vào, khéo léo xoay người giơ ngón tay cái ra hiệu cho Ivan: “Ổn chứ?”
Ivan ở một bên nghiêm túc xem học tập. Cậu gật đầu ra vẻ mình đã hiểu.
Sau đó, cậu ấy từ từ giơ ngón tay cái lên để đáp lại Simon. Ngay lúc cậu đang cười, chóp tai của tiểu ma cà rồng đột nhiên động đậy. Cậu nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc trong hành lang bệnh viện. Tiếng giày quân đội giẫm xuống đất, đi từ đại sảnh vào trung tâm rồi đứng yên. Sau đó, một giọng nói trầm và nghiêm trọng vang lên.
"Hiện tại, nếu có người giả vờ bị bệnh hoặc bị thương ở trong bệnh viện, thì cứ ở trong đây luôn không cần ra nữa… 10 giây"
Sau đó là tiếng tay áo của người đàn ông cọ xát khi anh ta di chuyển. Ivan đoán rằng anh ấy đang nhìn đồng hồ. Ma cà rồng trong phòng vểnh đôi tai nhỏ đang định lắng nghe thì bất ngờ bị vỗ nhẹ vào vai.
Khi cậu định thần lại, cậu đã thấy bác sĩ chỉ vào Alpha xanh xao trên giường bệnh và nói: "Người kia cần phải khâu. Simon đi lấy gạc và chỉ khâu. Cậu đi gây mê cho anh ấy trước đi."."
Đây là người cuối cùng trong phòng cần được chẩn đoán nên bác sĩ đã đi thẳng ra khỏi phòng sau khi dặn dò. Theo chỉ dẫn của bác sĩ, Ivan cầm kim gây mê đi về phía người đàn ông.
Alpha, người vừa mới vào học viện quân sự, vẫn đang co giật, trên mặt có chút trẻ con. Lúc này tựa hồ rất đau đớn, lông mày hơi nhíu lại, sắc mặt tái nhợt.
Nghe thấy có người tới, Alpha đó hơi mở mắt ra, nhìn thấy đó là một người giống Omega. Anh ta gọi "Tiền bối" bằng giọng yếu ớt và nói: "Xin lỗi, tôi không cố ý."
Ivan bước tới trước mặt thiếu niên, mùi hương ngọt ngào của hoa mộc tê tỏa ra từ chóp mũi, chính là mùi pheromone trên cổ của Alpha này.
Mọi Alpha và Omega ở đây đều đã uống thuốc ức chế nên mùi của pheromone rất ít, tương đương với việc không bị ảnh hưởng khứu giác.
Nhưng thân là ma cà rồng, Ivan dù năm giác quan có đần độn đến đâu thì vẫn tốt hơn con người gấp nhiều lần. Hương thơm thoang thoảng này tựa như hương hoa nhẹ nhàng bồng bềnh trong không khí, rất dễ chịu.
Anh không nhịn được, cẩn thận ngửi ngửi.
Lúc đầu, sau khi Cộng hòa Florentine nơi anh sống sụp đổ, anh đã đi lang thang khắp Trung Đông, dọc theo Con đường nơi cha anh đang kinh doanh, đến tận chân dãy Himalaya ở phía Đông. Những thị trấn ở đó rải rác những bông hoa nhỏ này, nhưng chúng chứa đựng tất cả sự ngọt ngào trong không khí. Đã hàng trăm năm trôi qua kể từ khi tôi rời bỏ cường quốc cố thủ ở phương Đông và trở về thành phố ngầm Rome ở Ý.Mùi hương hoa quế ngọt ngào trong ký ức của anh dường như đưa anh trở lại một thời đại: văn học nghệ thuật phục hồi, kinh doanh thịnh vượng, và không lâu sau khi cha anh qua đời, mọi thứ vẫn còn tươi mới.
Alpha nằm trên giường bệnh, cánh tay có vết máu đậm, môi bầm tím vì đau. Alpha nhìn thấy tiền bối Omega đứng yên ở đầu giường, nhưng lại cử động chóp mũi, cho rằng pheromone trên người mình xúc phạm người khác, vội vàng ngửi trên người mình: “Tiền bối, trên người tôi có mùi gì không? Tôi mới uống thuốc ức chế một tuần trước, tôi không có ý coi thường anh "
Ivan lắc đầu, giúp Alpha kéo rèm lại, cầm một ống tiêm nhỏ tiến lên.
Trong tay cậu không có động tĩnh gì, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hô. Cùng lúc đó, có tiếng bước chân như gió thổi.
"Thiếu tá đến rồi, anh ấy đã tới phòng ngủ bên cạnh, mười giây nữa sẽ phải tới sân tập. Các huynh đệ, cố lên!"
Đột nhiên, toàn bộ phòng trở nên nhốn nháo. Một người nói: "Anh ơi, nhưng chân em còn đau lắm"
Một người khác: "Tôi đang bị hạ đường huyết"
Chàng trai trẻ đứng trong tấm màn cách ly thở dài một cách nghiêm túc: các Alpha tản ra xung quanh nhau, cậu ta càng lo lắng về việc làm thế nào để gây tê cho người trước mặt.
Nắm tay dưới tay áo của chàng trai được siết chặt, và cậu hít một hơi thật sâu trong khi tự cổ vũ bản thân. Đôi mắt xinh đẹp của cậu bỗng chốc trở nên đầy máu cho đến khi toàn bộ lòng trắng của đôi mắt cậu ta đầy những vệt máu. Con ngươi màu xanh lam được khảm trong màng cứng màu đỏ, giống như hoa diên vĩ nở trong địa ngục và không dính bụi.
“Tôi đã tiêm cho em một mũi gây tê rồi” Ivan nói.
Ma cà rồng nhỏ đỏ mặt: hắn không biết kim gây tê có tác dụng bao lâu.
Chàng trai nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai ngày tới tôi sẽ không cảm thấy đau đớn gì nữa.”
Vì tập trung quá lâu nên cậu không nhận ra khu vực hỗn loạn vừa rồi lại im lặng.
Ivan sau khi tiêm, lặng lẽ lấy ra thuốc mê trong kim tiêm, chưa kịp thở lấy hơi, cậu quay người liền nhìn thấy bóng dáng người đang đi tới.
____________________________
- Bản dịch thuộc về Wisteria Sinensis
- Fanpage: đôi dép lào của Jaeshin.