• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà Hoàng Thất Ngọc vừa chạy tới bệnh viện đã sà vào lòng Sở Nhi ôm cô rồi khóc nức nở.

- "Ba con sẽ không đó chứ?"

Sở Nhi không muốn mẹ mình khóc nhiều mà an ủi.

- "Mẹ à ba không sao đâu, chắc chắn sẽ không sao mà"

- "Hic ông già chết tiệc ông mà có làm sao tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông. Huhuhu"

2 giờ sau...

Vị bác sĩ đi ra, hai người họ chạy tới hỏi han:

- "Ông ấy sao rồi bác sĩ?"

- "Phu nhân và tiểu thư yên tâm, Nghị Thiếu gia không sao nữa rồi"

Sở Nhi thấp thỏm hỏi:

- "Vậy bây giờ chúng tôi vào được không?"

- "Chúng tôi sẽ chuyển ông ấy xuống phòng rồi người nhà mới được vào ạ."

Nói xong, cô và mẹ cô mới yên tâm thở phào nhẹ nhỏm. Mấy tiếng trôi qua cứ làm cả hai căng thẳng lo âu.

...----------------...

Vương Nam Phong sau khi trở về căn cứ hắn cho người điều tra tình hình của Nghị An Khánh thì biết được ông ta đã qua cơn nguy kịch.

Bấy giờ hắn rãnh rỗi ngồi suy nghĩ lại chuyện vừa xảy ra. Tại sao hắn cảm thấy còn một khuất mắt chưa giải quyết được nhưng không thể nhớ nổi.

Nâng ly rượu trên tay, chéo chân lại dựa người lười biếng trên chiếc ghế sofa hàng trăm triệu mà suy nghĩ.

Một lúc sau, Hữu Tâm,Hữu Nghĩa và Hữu Đức tiến vào.

- "Thiếu gia vậy bây giờ có cầm giải quyết luôn không?"

- "Không cần đợi lão tỉnh rồi giải quyết cũng được"

- "Dạ vâng"

- "Mà này cho người lắp đặt thiết bị chống trộm, đề cử thêm người bảo vệ mật thất"

- "Rõ"

Vương Nam Phong ra lệnh lắp đặt thêm thiết bị chống trộm để có thể biết ai đột nhập vào nó có thể thông báo và phát tín hiệu. Sau vụ lần này hắn vẫn không thể nào chủ quan được nữa. Lần này ông ta có thể sơ suất nhưng với tính khí của ông ta ắt hẳn sẽ có một lần nữa. Lão sẽ không bao giờ từ bỏ khi không đạt được mục đích.

Khoan... nhắc tới đây Vương Nam Phong mới nhớ cô con gái và là mấu chốt quan trọng khiến lão tự tin.

- "Khoan đã, Hữu Nghĩa cậu ở lại "

- "Dạ?"

- "Nói tiếp về con gái của ông ta cho tôi"

Không xong rồi, lần này Nghị Sở Nhi chắc chắn rơi vào thế bí hiểm rồi. Cô còn chưa kịp tiến sâu mà bây giờ bị hắn phát hiện chắc chắn cô chỉ còn cách bay sang nước ngoài tẩu thoát.

- "À ông ta có đứa con gái được nhận nuôi từ lúc nhỏ và ba mẹ ruột của cô ấy đã mất trong vụ tai nạn..."

- "Tên?" -Hắn không đủ kiên nhẫn để ngồi nghe kể mà bực mình hét lên.

- "Nghị Sở Nhi"

Vương Nam Phong nghe xong cái tên thoáng chốc cứng đờ, đôi mắt trợn lên một cách nguy hiểm tay thì bóp nát ly rượu lúc nào không hay. Hắn tức giận thật rồi.

Hữu Nghĩa bị hành động của anh làm cho tái nhợt nhưng hắn vẫn đủ can đảm để kể tiếp.

- "Cô ta và Nghị An Khánh hình như đang lên kế hoạch tiếp cận thiếu gia để lấy lại Lục Bảo. Đó là những gì tôi điều tra được"

- "Lui"- Hắn gằng giọng ra lệnh.

Vương Nam Phong nhếch mép cười một cách tàn ác hung dữ đến đáng sợ. Không ngờ có một ngày hắn bị người khác lên kế hoạch mỹ nhân kế để dụ dỗ hắn. Bấy giờ hàng trăm cách thức tàn nhẫn đang được hành thành để được áp dụng lên cuộc đời của Nghị Sở Nhi được phép bắt đầu.

Tại Bệnh viện S...

Nghị An Khánh cuối cùng cũng đã tỉnh lại trong sự lo lắng của biết bao nhiêu người. Ông ta khó nhọc từ từ mở mắt ra nhìn ngó xung quanh và dừng lại trên người Sở Nhi, hình như ông có điều gì muốn nói với cô nhưng bây giờ có Hoàng Thất Ngọc nên không thể nói.

- "An Khánh ông tỉnh lại rồi sao?"

Nghị An Khánh gật nhẹ đầu đáp trả.

- "Ba, ba còn đau ở đâu không để con gọi bác sĩ nhé?"

- "Không cần đâu, ta không sao hai người đừng lo lắng"-Ông khó khăn nói.

- "Hứ lão già chết tiệc dám trốn too đi gây chiến với tên ác ma đó"-Bà giở giọng giận hờn nói.

Khiến cho Sở Nhi và trợ lí của ông đứng bên phải che miệng bật cười. Khoảnh khắc này đến bây giờ mới được bung xõa sau hàng giờ lâu dài trôi qua.

Cứ thế căn phòng tràn ngập tiếng cười giọng nói vui đùa. Tới trưa, Sở Nhi lo lắng cho mẹ vì không được nghỉ ngơi nên cô đã khuyên nhũ bà quay về để ông ấy lại cho cô chăm sóc. Lúc đầu Hoàng Thất Ngọc không chịu nằng nặc ở lại trông ông ấy để Sở Nhi về nhưng sau một lúc được Sở Nhi và Nghị An Khánh khuyên bảo thì bà cuối cùng cũng chịu về.

Nghị An Khánh không an tâm để bà về một mình mà quay sang đưa hiệu bảo trợ lý đưa bà về nhà.

Sau khi bà rời khỏi, Nghị An Khánh lo sợ nói với Sở Nhi:

- "Sở Nhi ta nghĩ kế hoạch của ta và con nên được dừng lại, ta e rằng tên đó đã phát hiện ra con là con gái ta"

- "Con cũng đang nghĩ chuyện đó. Ba có nghĩ anh ta sẽ truy lùng chúng ta tới tận cùng không?"-Sở Nhi nghe vậy cũng lo lắng nhưng bình tĩnh đáp hỏi.

- "Ta nghĩ hắn sẽ không truy lùng ta nữa mà chuyển mục tiêu sang con. Nếu hắn muốn giết ta thì đã giết trong lúc gây chiến rồi kể cả nhân lúc ta nhập viện hắn cũng đủ khả năng để tiêu diệt nhưng hắn không làm như vậy. Ta e rằng con nên rời khỏi đây trước khi hắn hành động điều đáng sợ hơn"-Nghị An Khánh suy nghĩ đúng như những gì Vương Nam Phong suy nghĩ. Hắn ta sẽ chuyển sang Nghị Sở Nhi mà giải quyết.

Sở Nhi chần chừ cô không muốn mình bỏ cuộc sớm như vậy, còn đằng này còn chưa làm gì đã rút lui.

- "Nhưng... Vậy Lục Bảo ba định cứ để đó à?"

- "Không sao, ta có thể không cần nữa nhưng tính mạng của con tuyệt đối ta sẽ không cho phép hắn cướp mất."

Nghị An Khánh thà bỏ Lục Bảo chứ không bao giờ để đứa con gái của ông rơi vào tên dữ tợn đó.

Điều gì tới cũng sẽ tới, Vương Nam Phong cho người điều tra địa chỉ căn hộ của Nghị Sở Nhi rồi một thân một mình tới đó ngồi giữa nhà của cô.

Hắn cứ ngồi đó chờ để tính sổ người con gái không biết sợ là gì dám cả gan lập kế hoạch tiếp cận hắn để cướp báu vật. Điều này khiến hắn càng đánh giá cao cô và cũng càng hạ thấp liêm sĩ của cô xuống.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK