- "Lại đây"
Nghị Sở Nhi không biết hắn định giở trò gì, chầm chậm tiến lại trước mặt hắn. Vương Nam Phong nhanh tay đưa tay kéo cô lại, để Nghị Sở Nhi ngồi lên người hắn, tay vòng qua eo nhỏ siết chặt cô lại. Nghị Sở Nhi bất ngờ vì hành động của hắn, cô bật dậy nhưng lại bị hắn dùng lực ép cô xuống:
- "Mau thả tôi ra"
Vương Nam Phong không hề để tâm đến lời cô nói, hắn ôm eo cô, dúi đầu vào sau gáy cô mà khẽ đưa lưỡi liếm nhẹ vành tai:
- "Tôi phát hiện là điên cuồng muốn em"
Hắn ở sau gáy cô mà hít sâu, mùi u hương thoang thoảng của cô len vào mũi. Hắn còn cảm nhận được cơ thể nhỏ nhắn, mềm mại trong vòm ngực, từng nhịp thở của cô đều đều hắn đều cảm nhận được.
Nghị Sở Nhi đầu óc như rối loạn, không hiểu nổi ý của hắn đang nói, nhưng mà hành động của hắn, bàn tay hắn chạy loạn trên cơ thể cô, Nghị Sở Nhi vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay hắn:
- " Thả tôi ra, đừng có chạm vào tôi"
Nhớ đến đợt kích tình đêm qua,Nghị Sở Nhi như có một luồng gió lạnh thổi qua người cô khiến cô ớn lạnh. Khuôn mặt hắn trở nên tối sầm, đôi mắt sắc lạnh nhìn cô, người phụ nữ to gan dám tránh né hắn, biết bao nhiêu người ngoài kia muốn xà vào lòng hắn, còn cô gái nhỏ không biết phép tắc này lại kiếm cớ né tránh.
Nghị Sở Nhi bây giờ mới hiểu ra hình như cô chọc giận tên ác ma này rồi. Cảm nhận luồng sát khí từ ánh mắt hắn nhìn cô, Vương Nam Phong như bị bực điên, từ ghế sofa mà tiến lại gần cô, còn Nghị Sở Nhi càng lùi lại phía sau. Cho đến khi lưng cô chạm tới cánh cửa, Vương Nam Phong đem thân cô đè lên cánh cửa, hắn cúi người xuống cách mặt Sở Nhi có chừng 2 cm chuẩn bị mút lấy cánh môi mềm. Nghị Sở Nhi vì thế mà quay mặt đi, hành động của cô khiến hắn tức giận. Vương Nam Phong đưa tay bóp má cô ép buộc cô phải đối diện, hắn gằn giọng:
- "Em né tôi?"
- Tránh xa tôi ra! - Nghị Sở Nhi ra sức đẩy cơ thể hắn khỏi cô, vừa bất lực, vừa tức giận.
Bất ngờ Vương Nam Phong nắm eo cô, xoay người lại, ép cơ thể cô vào cánh cửa. Hắn mạnh bạo giật phanh chiếc khăn trên người cô vì ban nãy váy cô để ở ngoài nên chưa kịp mặc vào làm lộ ra phần mông căng tròn trước mặt hắn, Vương Nam Phong vứt đi lớp quần tây đen, đem vật to lớn của hắn nhét vào bên trong cơ thể cô, mặc kệ cô van xin.
- "Aaaaa, đau quá, anh làm đau tôi"
Hắn không kiên nể mà mạnh bạo ra vào bên trong cô, đem thân thể cô như xé toạc ra, Nghị Sở Nhi bây giờ chỉ cảm thấy đau đến mức muốn ngất đi mà hắn vẫn không hề nhẹ nhàng lại, nghe giọng cô nức nở, hắn càng trở nên điên tiết hơn, gắt gao mà xâm chiếm cô, cặp mông căng tròn không ngừng nảy theo chuyển động mạnh mẽ của hắn mà tạo thành tiếng.
- " Anh nhẹ 1 chút..."
- "Câm miệng! Cô còn có quyền lên tiếng sao?"
Hắn siết chặt eo cô, thúc mạnh hông, đem vật căng cứng ấy đâm sâu vào trong cơ thể Nghị Sở Nhi, chân cô như muốn nhũn ra, đứng không vững. Một tay hắn luồng lên trước ngực không ngừng nắn bóp, siết mạnh đầu ngón tay. Khiến cô khổ sở không nói nên lời.
Căn phòng tràn đầy mùi vị tình dục kèm theo hơi thở gấp và tiếng rên rỉ *** **** đến xấu hổ. Họ triền miên như vậy đến gần chiều, Vương Nam Phong mới buông tha cho cô, cơ thể cô ngã xuống sàn gỗ lạnh mệt mỏi và đau nhức. Thoả mãn dục vọng Vương Nam Phong mặc đồ vào liếc mắt nhìn người phụ nữ dưới sàn không chút tình cảm nào thoảng nhiên lại ghế ngồi cầm ly rượu vang trên tay buông lời chế nhạo:
- " Hứ tự bản thân giăng bẫy cho tôi bây giờ còn tỏ vẻ thanh cao?"
Nghị Sở Nhi nghe anh nói mà chẳng hiểu gì, cô lặp lại lời hắn nói, đâm chiêu suy nghĩ chẳng biết hắn đang nói cái mẹ gì.
- "Tỏ vẻ thanh cao? Giăng bẫy cho anh?"
Nghe cô nói vậy anh càng thêm chán ghét cô gái trước mắt, tự mình làm mà không dám nhận khiến anh thoáng chốc khinh thường.
- "Chẳng phải đêm qua cô hạ xuân dược rồi ngan nhiên lên giường tôi đấy sao?"
Nghị Sở Nhi nghe tới đây thì thoáng chốc hiểu ra rằng bản thân đang bị anh hiểu nhầm:
- "Này tôi không bao giờ làm chuyện đó, anh đừng có mà đổ oan cho tôi"
- "Đổ oan hay không thì tự cô biết"
Nói xong hắn đứng chốc dậy nhưng không quên quăng cho cô một vỉ thuốc tránh thai khẩn cấp vào người cô:
- "Uống đi, tôi không muốn loại người như cô phải mang cốt nhục của tôi"
Nói rồi anh nhanh chóng đi mất để lại cô gái chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra,tại sao bản thân lại rơi vào tình thể này. Tại sao chỉ rời vòng tay của ba mẹ vài ngày mà đã lâm vào tình cảnh này. Một cô gái vô lo vô nghĩ chưa bao giờ phải suy nghĩ bất cứ chuyện gì khó nhặc bởi vì mỗi lần xảy ra chuyện gì đều có ông bà Nghị đứng ra giải quyết giúp cô.
Còn bây giờ thì sao? Vừa bị mất đi sự trong sáng của phụ nữ vừa bị sỉ nhục, bị vu oan? Bây giờ thì hay rồi, còn chưa kịp tiếp cận cái tên Vương Nam Phong mà bây giờ đã xảy ra chuyện này thì làm sao đủ tâm trạng để tiếp tục kế hoạch tiếp cận được chứ?.
Nhưng cô gái nhỏ nào biết người qua đêm cùng cô vừa rồi lại chính là mục tiêu mà cô tiếp cận.
⚠️⚠️⚠️ĐỂ TRÁNH MỌI NGƯỜI THẮC MẮC TẠI SAO CÔ CHẲNG NHẬN RA ANH LÀ NGƯỜI MÀ CÔ MUỐN TIẾP CẬN LÀ BỞI VÌ VƯƠNG NAM PHONG HẦU NHƯ ÍT XUẤT HIỆN TRÊN CÁC TRANG BÌA BÁO BỞI VÌ NẾU CÓ BÀI BÁO NÀO VIẾT VỀ ANH ĐỀU BỊ ANH CHO NGƯỜI DẸP LOẠN NÓ. NÊN NGHỊ A KHÁNH CHỈ ĐƯA CHO CÔ XEM BỨC ẢNH TỪ 2 NĂM TRƯỚC CỦA VƯƠNG NAM PHONG MÀ TÌNH CỜ ÔNG CÓ ĐƯỢC. BỨC ẢNH ĐÓ TUY RÕ MẶT NHƯNG ĐƯỜNG NÉT MỜ MỜ KHÔNG NHẬN RA. KHI CÔ VỀ ĐÂY CÔ SẼ TRỰC TIẾP GIA NHẬP TẬP ĐOÀN ANH RỒI TIẾP CẬN NÊN CHƯA NGHĨ TỚI VIỆC THẤY MẶT ANH TRƯỚC RỒI MỚI TRẢ THÙ.