Hôm nay có hàng xóm mới chuyển đến, cậu ấy tên là Hứa Đông Hướng nhưng tính xấu rất giống "Ác Quỷ".
Ngày xx tháng x năm 2014, mình nghe thấy tiếng nhà cậu ấy cãi vã liền chạy lên nhưng lại thấy cậu ấy đang sợ hãi không giống dáng vẻ khi gặp mình, rất đáng thương!.
Ngày x tháng x năm 2014, mình phát hiện cậu ấy uống thuốc ngủ.
Mình đã nhắc nhỡ nhưng cậu ấy không nghe mà dùng quá liều.
Mình thật sự rất muốn bảo vệ cho Hứa Đông Hướng!
Sở Linh Dương mình mặt dày bảo cậu ấy kèm cặp lúc đầu cậu ấy không chịu nhưng bây giờ đã đồng ý. Còn rất thân thiết cơi mở với mình
Ngày ba mươi tháng mười một, hình như mình có chút rung cảm với cậu ấy không phải vì thương hại mà cảm thấy tim đập nhanh mỗi khi Hướng Hướng có hành động thân thiết với mình...
Ngày hai mươi lăm tháng mười hai Hướng Hướng tham gia cuộc thi Toán Học Quốc Gia!
Chúc Hướng Hướng thi tốt - Sở Linh Dương.
Hôm nay tuyết bắt đầu rơi vừa hay lại trúng vào ngày giáng sinh, toàn trường được nghỉ học nhưng có rất nhiều loại xe sang đậu trong khuôn viên.
Là xe của phụ huynh chở con em đến tham gia cuộc thi Toán Học.
Hướng Hướng mặc bộ đồng phục của mình khoác thêm một chiếc áo ấm dầy dặn bên ngoài bước xuống xe buýt, miệng nói:
"Tớ đã nói là cậu nên ở nhà ngủ thêm một tí nữa sẽ tốt hơn".
Anh đứng lại vài giây đợi bóng dáng nhỏ theo sau mình xuống xe.
"Cậu cứ nằng nặc đòi đến sớm làm chi". Hướng Hướng chỉnh khăn choàng lại cho Sở Linh Dương.
Cô dụi dụi đôi mắt đang thờ thẫn chưa tỉnh ngủ của mình:
"Không tớ đã nói là cổ vũ cậu nên nhất định phải đến sớm".
"Mới...mới thể hiện thành ý!".
Hai người đạp lên màn tuyết trắng dưới mặt đất đi vào cổng trường, Hướng Hướng bước trước vài bước còn cô thì theo sau.
Đi được một lúc cũng tới phòng thi, Sở Linh Dương nhiệt tình cởi lấy áo khoác trên người Hướng Hướng giúp anh:
"Cậu cởi áo khoác ra đi mình giữ giúp cậu".
"Cả balo nữa đưa đây cho mình".
Cô một tay cầm áo khoác một tay sách balo trông cứ như người mẹ đảm đang.
Hướng Hướng xoa đầu cô vài cái làm cho phần tóc ở đỉnh đầu có chút bù xù:
"Cảm ơn Dương Dương! ".
"Cậu nhớ phải thi thật tốt đấy biết chưa???". Sở Linh Dương có chút ngại ngùng cô vội vàng quay mặt đi bên khác không để Hứa Đông Hướng nhìn thấy vẻ mặt đỏ ửng lúc này của mình.
Anh ừm một tiếng trong veo rồi đi về phía phòng thi đưa phiếu dự thi cho giáo viên để vào phòng.
Trong phòng lúc này còn vài chỗ trống hẳn là còn vài người nữa chưa đến. Anh kiểm tra một lược dụng cụ học tập của mình xong thư thả ngồi hít thở không khí xung quanh.
Một lát sau vài chỗ trống kia cũng đã được lấp đầy, tiếng chuông vang lên bắt đầu tính giờ làm bài.
Trong phòng khoảng hơn năm mươi bạn học từ các trường khác nhau, Hướng Hướng không cảm thấy áp lực khi đề thi phát tới mình.
Tập trung làm bài chính là sở trường lớn nhất của Hứa Đông Hướng.
Bên ngoài lúc này trôi qua gần một tiếng đồng hồ Dương Dương ngồi trên hàng ghế vô cùng hồi hợp không ngừng cầu trời cho anh làm tốt bài thi.
Phía xa xa có vài dáng người quen thuộc đi lại chính là Tiêu Đàm, Quách Đường, Chiêu Thẩm còn có vài bạn học khác trong lớp.
Mọi người đi nhẹ nói khẽ tránh gây ồn ào. Quách Đường ngồi xuống cạnh Dương Dương:
"Cậu ấy làm bài bao lâu rồi???".
"Gần một tiếng!". Trang Nhi ngẩn đầu lên nhìn thấy bọn họ thì miệng tươi cười trong lòng nghĩ không hẳn là chỉ có mình ngồi ở đây cô đơn chờ cậu ấy mà còn có cả những người bạn này.
Tiêu Đàm lên tiếng: "Mình tin cậu ấy làm được".
Tất cả mọi người có mặt đều rất tin tưởng Hướng Hướng anh chính là niềm tự hào của 11C, Hứa Đông Hướng cậu biết không???
Cậu không vô hình! có Sở Linh Dương tôi cậu nhất định sẽ là người hạnh phúc nhất!.
Cả đám ngồi lại không ngừng cầu trời cho Hướng Hướng làm bài thi suông sẻ.
Một lát lâu sau tiếng chuông vang lên hết giờ giáo viên trong phòng thi ra sức cảnh cáo:
"Đã hết giờ làm bài".
"Hy vọng các bạn học tự giác bỏ bút xuống chuyển bài ra đầu bàn".
"Nếu không sẽ xem như là quy phạm quy chế thi".
Mọi người trong phòng thi lần lượt bước ra, cả đám ngóng mãi mà không thấy Hứa Đông Hướng đâu thì vô cùng hồi hợp.
Đến khi người cuối cùng bước ra mới chính là cậu ấy, Sở Linh Dương vội chạy tới trước mặt anh:
"Làm bài thế nào???"
"Tốt không???"
"Cậu ổn chứ???".
"Đề có vừa sức với cậu không???".
Anh nhếch môi cười bất lực đưa tay bịt lấy cái miệng chóp chép của cô:
"Làm được hết nhưng phải đợi kết quả".
"Vậy là tốt rồi". Mấy người bạn học cũng đi lại chúc mừng.
Hướng Hướng có chút bất ngờ anh không nghĩ sẽ có nhiều bạn học đến đợi anh thi như vậy, anh nói giọng điềm đạm:
"Cảm ơn mọi người, trời lạnh mà vẫn đến chúc tôi".
Vài bạn học lên tiếng: "Không sao cậu là niềm tự hào của 11C mà"
"Hơn nữa nếu có giải còn là niềm tự hào của trường chúng ta".
Mọi người tụm lại nói đôi ba câu chuyện xong mới chợt nhớ lại hôm nay là Giáng sinh.
"Hay là tối nay chúng ta cùng đi xem lễ hội người tuyết ở phố đi bộ đi". Chiêu Thẩm đưa ánh mắt long lanh nhìn mọi người.
"Ừm, được đấy!". Quách Đường cũng muốn đi xem lễ hội này cô đợi nó cả năm rồi đấy.
Cả đám tất thảy ai cũng đồng ý nhưng mà chưa thấy Hướng Hướng trả lời mọi người lại nhìn anh bằng vẻ mong chờ.
Thấy vậy cậu cũng không có ý định từ chối mà đồng ý tối nay sẽ đến đúng hẹn.
Dương Dương vô cùng mừng rỡ, cô vội vàng đưa áo khoác cho anh rồi kéo anh đi:
"Tụi mình về trước xe buýt sắp đến rồi".
"Tạm biệt nhé, tối gặp".
Cả đám tạm biệt nhau xong cũng ra về, dưới làn tuyết trăng rơi mỏng nhẹ nhìn thì rất đẹp nhưng lại vô cùng lạnh lẽo.
Dương Dương cùng với Hướng Hướng ngồi ở trạm dừng xe buýt vài phút thì xe cũng tới.
Cả hai bước lên xe, như thường lệ hai người ngồi cùng một hàng ghế với nhau.
Vài loạn tóc của Sở Linh Dương bị cơn gió thổi qua khe cửa kính làm cho tóc bay vào mặt cô. Hứa Đông Hướng nhìn thấy liền giúp cô vén lại gọn gàng:
"Mùa đông rồi nhớ phải giữ ấm!".
Dương Dương bị ngón tay ấm áp của anh vô tình chạm vào một bên má liền có cảm giác rung cảm chính xác hơn chính là cảm giác rung động đầu đời!
Cô ngập ngừng không giám nhìn thẳng vào mắt anh:
"Ừm...tớ tớ biết rồi!". Đam Mỹ Hài
"Cậu cũng vậy".
"Hôm nay cô giáo xem thi hỏi mình một điều".
"Cậu có muốn nghe không???". Đôi mắt "Phù Quang" nhìn lấy cô nàng một cách dịu dàng chìm đắm.
"Hả???".
"Muốn!". Sở Linh Dương lúc này mới ngẩn đầu nhìn anh vẻ mong đợi.
"Cô hỏi mình là đã có...???". Anh nhìn cô chăm chăm.