Tan học cũng mạnh ai về nhà nấy kiểu tôi không chơi với cậu, chắc tôi thèm chơi với bạn nhạt nhẽo.
Năm nay là năm mười một mọi người cũng khá vất vả với kiến thức mới mặc dù như vậy Linh Dương vẫn có chút lo lắng với thành tích của mình nhưng thật sự cô không có tính kỷ luật chút nào vừa học được mấy phút liền buồn ngủ.
"..."
Hai tuần sau, có một bài kiểm tra năng lực, mọi người đều than khó ai cũng sợ mình dưới năm mươi điểm như thế khác nào là đã toan luôn cả cuộc đời, từng con điểm đều rất quan trọng.
Sau khi đặt bút xuống, cô nàng vươn người một cái:
"Mệt chết đi được".
Thật ra bài kiểm tra hơn một nửa là cô đánh lụi.
Cũng đã được hai tuần từ khi Đông Hướng chuyển đến, anh không thường nói chuyện với ai trong lớp cũng không quan tâm đến ai.
Thế mà hôm nay lớp trưởng hỏi cậu ta chiều nay có muốn làm một ván bóng chuyền không thì cậu ta liền gật đầu đồng ý.
Thật ra lớp trưởng cũng rất đẹp trai lại còn ôn nhu, hòa nhã giúp đỡ bạn bè, là nam thần của nhiều cô gái trong đó có Sở Linh Dương.
Nhưng mà từ khi có tên ác quỷ này xuất hiện, cả trường dường như đều dồn hết tâm tư vào cậu ta ngay giáo viên cũng không ngừng khen cậu nào là thành tích ở lớp 10 rất xuất sắc, có giải thành phố, giải tỉnh, giải quốc gia. Ôi trời ơi thật là học bá thật.
Ấy thế mà cậu ta cũng chẳng hề hứng thú với mấy lời khen ấy, cũng chẳng khiêm tốn mà khách sáo vài câu. Nhưng kể từ lúc biết người bên cạnh xuất sắc như vậy, Linh Dương vốn muốn nâng cao thành tích đã không ngừng năng nỉ:
"Cậu nể tình chúng ta là hàng xóm, có thể kèm giúp tôi mấy môn tư duy tính toán có được không???".
"Tôi xin cậu, tôi hứa sẽ chăm chỉ học tập"...
Lời nói của cô có tha thiết tới đâu thì vào tai người kia cũng chẳng mấy lọt vào chữ nào. Đáp án luôn nhận lại là:
"Không!"
Thật tan nát cõi lòng thiếu nữ, hụt hẫng từ tận đấy lòng, tên hàng xóm ác quỷ này mà không có gì để lợi dụng thì đã đâm cho tên này vài nhát.
Cô cũng không thèm, năng nỉ đến thế mà còn không chịu thì thôi bản thân tự mình gánh vậy. Thật ra môn văn và môn sử của cô rất cao còn theo sát con điểm của Hướng Đông nhưng mấy môn tư duy tính toán thì lại khác cô dỡ thật, tính mãi chả xong, áp dụng công thức cũng không ra vò đầu bứt tóc đều vô dụng.
Thật chán đời, giờ ra chơi cô rủ Quách Đường đi ăn kem cả hai vừa đi vừa nói chuyện thì bị một cô gái xinh đẹp đứng chặng lại trước mặt:
"Hai cậu người nào tên Sở Linh Dương?"
Cô nàng bất ngờ thốt lên:
"Là tôi".
"Cậu đưa giúp tớ món quà này tới cho Đông Hướng có được không???"
Dương Linh ngơ ngác mấy giây rồi cầm lấy món quà:
"Được, nếu cậu cho tôi chút thù lao thì sẽ đưa tới an toàn hơn".
Đúng là kế sách làm ăn hoàn hảo, chỉ cần đưa quà mà đã có tiền thù lao thì sướng còn gì bằng tính ra tên ác quỷ này còn có thể lợi dụng được.
Cô gái xinh đẹp nghe thấy liền móc trong túi váy ra một số tiền đủ cô ăn một buổi, ôi giời thật là hào phóng:
"Được, đây là tiền thù lao của cậu, tôi cảm ơn nhé". Cô gái chìa tay đưa ra số tiền.
Linh Dương vui mừng khôn xiết mà nhận lấy tiền, nhận lấy quà rồi kéo Quách Đường chạy đi:
"Chúng ta có tiền ăn kem rồi, Đường Đường ơi".
"Thật là hết nói nổi với cậu" Quách Đường bị kéo chạy một mạch về lớp bước qua mấy cấp bậc thang liền muốn tắt thở.
Thấy Đường Đường thở mạnh, lớp trưởng lo lắng đi tới hỏi thăm:
"Cậu sao vậy???"
Quách Đường xua tay ý biểu thị không có gì:
"Tôi không sao".
Đằng khác, Linh Dương đem hộp quà tới trước mặt Hướng Đông rồi để xuống:
"Quà của hoa khôi lớp khác gửi cậu".
"Tôi không nhận đem trả lại đi". Anh rũ đôi mắt "phù quang" của mình nhìn xuống món quà được gói kĩ càng nhìn vào là có thể đoán ra được đó là quà tỏ tình.
Linh Dương lập tức phản ứng: "Không được, tôi lỡ nhận...". Nói tới chữ "nhận" thì cô nàng dừng lại ấp a ấp úng.
Anh quay sang nhìn cô, gương mặt lãng tử biến thành gương mặt của ác quỷ.
"Nhận tiền???"
Cô nàng lấp ba lấp bấp, gãi gãi cái đầu ngây ngô:
"Thì...cậu...cậu cũng biết rồi...vậy thì nhận đi".
"Không, đem trả lại". Anh kiên quyết từ chối món quà.
Đúng là thứ "tàn ác" nếu mà giết cậu ta không bị bỏ tù thì tôi đây đã đâm rồi cho cá ăn.
Linh Dương ngồi đấy ra sức thuyết phúc, hạ cái tôi xuống mà cầu xin anh nhận lấy món quà. Thấy hàng xóm như vậy anh cũng đành bất lực, gầm nhẹ vài chữ:
"Lần đầu cũng như lần cuối cùng, nếu cậu còn dám cậu biết tay tôi".
"Rồi, cậu là hàng xóm thật dễ thương". Chính miệng cô nói ra nhưng lại khiến bản thân sởn gai ốc.
Hôm nay có tiết tự học nên mọi người ở lại đến tối mới về, tan học cũng đã là sáu giờ, Linh Dương lẻo đẻo theo sau anh. Anh đi trước cô đi sau.
Từ đầu buổi tới cuối buổi cô đều luôn theo sau anh. Về tới tiểu khu, cả hai khóa xe gọn gàng rồi đi lên nhà, mọi thứ diễn ra đều im lặng không ai nói với ai câu gì.
Nhà cô ở tầng một còn nhà anh ở tầng bên trên lại nên cả hai mạnh ai cũng về nhà nấy.
Cô vào nhà uể oải than thở:
"Mẹ ơi...con đói".
"Được rồi con gái ngon mau vào nhà mẹ hâm nóng đồ ăn lại cho con".
"Bố chưa về ạ???". Dứt lời, tiếng động phía bên trên vang vọng xuống bên dưới nghe như đang đập món đồ gì đó.
Hai mẹ con cô nhìn lên trần nhà, sau đó lại liền nhìn nhau:
"Còn nhìn cái gì, mau chạy lên coi bạn bị làm sao".
Tiếng động đa phá đồ ngày càng lớn hòa lẫn là tiếng cãi vã giữa một nam một nữ.
Linh Dương có dự cảm không lành liền dạ rồi sỏ dép chạy lên.
Đập vào mắt là căn bà bừa bãi chén dĩa vỡ vụn, tiếng cãi vã rất rõ lại còn không đóng cửa.
Linh Dương bước vào nhẹ nhàng thấy âm thanh phát ra từ nhà bếp cô cũng không còn nghi ngờ gì nữa ra là bố mẹ cậu ta đang cãi vã.
Thấy người trong nhà không phát hiện sự tồn tại của cô, cô nàng từ từ đi vào tìm phòng của Hứa Đông Hướng lại không cần tìm thì đã thấy cậu đang ngồi co rút lại như một con nhím, gục đầu vào đầu gối của mình hai tay bịt lấy lổ tai nhìn rất run rẫy sợ hãi ở một góc nhỏ...