• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Linh Dương về nhà, mặt mày ủ rủ, đôi mắt trầm đi, thấy mẹ của mình đang ngồi trên ghế ghi chép sổ sách bà nhìn, rồi nói:

"Lại cãi nhau???".

Cô nàng gật đầu "dạ" xong ngồi xuống bên cạnh mẹ của mình, tựa đầu vào vai bà:

"Lúc đầu con có ghét cậu ấy thật nhưng mà bây giờ con lại rất rất muốn bảo vệ cho Hướng Hướng".

Mẹ cô xoa đầu an ủi, giọng nói hiền lành điềm đạm:

"Mới chuyển đến có mấy tháng mà đã cãi vã hơn mười lần chẳng hiểu nổi hai vợ chồng này".

"Thằng bé đấy chắc phải chống chọi nhiều lắm mới có thể trụ được đến bây giờ"

Nói rồi bà chỉ tay vào người cô:

"Nhưng mà con không được ghét bạn hiểu chưa???. Chỉ là bạn sống trong môi trường như vậy nên mới khép kín bản thân lại".

"Sau này phải thường xuyên giúp đỡ bạn, bầu bạn, chia sẻ với bạn nhiều hơn nghe chưa???".

"Dạ". Cô đưa tay xoa xoa bóp bóp cánh tay của bà.

Thật lòng mà nói, cô là con gái một trong nhà bố mẹ cũng không phải kiểu người trọng nam khinh nữ mà ngược lại rất yêu thương. Gặp tình trạng của Hứa Đông Hướng như vậy thì vô cùng thương huống chi nhà cô cũng muốn có thêm một cậu con trai ngoan ngoãn.

Về phía mẹ cô, có vài lần bà gặp Hứa Đông Hướng bà cũng đã nghĩ rằng tại sao người khác sao có thể sinh ra một cậu con trai cao ráo, sáng sủa, học giỏi, hiểu chuyện như này sao lại không biết yêu thương, không làm tròn trách nhiệm được chứ.

Bà cũng từng có ý định bảo cậu đến nhà mình ăn cơm để tiện thể chăm sóc. Nhưng rồi lại thôi chắc gì cậu nhóc này chịu đâu chứ.

Nhưng bây giờ, bà quay sang nhìn Sở Linh Dương, ánh mắt quyết đoán:

"Mẹ sẽ thuyết phụ thằng bé thường xuyên đến nhà mình sinh hoạt chung với chúng ta!".



Một lời này Linh Dương thoáng vẻ bất ngờ, đến đây ở??? sống chung một mái nhà???. Ha ha ha thật thú vị...

Cô bảo:

"Mẹ chắc chứ??? liệu bố có đồng ý không???".

"Làm cách nào cũng phải bắt thằng bé đó về đây!". Lời nói của nóc nhà còn hơn lời nói của chủ tọa.

Cô cười cười gượng ép rồi xách mông chạy vào phòng. Mẹ mình hôm nay uống nhầm thuốc rồi.

Buổi sáng trời khá âm u nhưng không mưa, cũng như mọi ngày cô đều đi học chung với Đông Hướng nhưng hôm nay xuống lấy xe đạp thì đã không phát hiện xe của cậu.

Cá chắc là cậu đã đi học trước cô chửi thầm một tiếng. Rồi lao nhanh con xe đạp của mình đến trường.

Chạy qua con đường đầy nước mưa đọng lại cuối cùng cũng tới. Linh Dương chọn một chỗ thích hợp để dựng chiếc xe đạp của mình rồi nhanh chân lên lớp.

Bước được mấy bước thì gặp Quách Đường đang vừa đi vừa nói chuyện với lớp trưởng nhìn từ xa trông khá đẹp đôi. Cô nàng nhanh chân chạy tới chen giữa khoác vai hai người, mặt mày hớn hở:

"Chào hai bạn thân yêu!".

Không khí tưởng chừng lãng mãn lại bị con mèo cáu kỉnh này làm bóng đèn. Tiêu Đàm cười bất mãn:

"Chào Linh Dương!".

Nói rồi cả ba cùng lên lớp, trong lớp khá nhộn nhịp chỉ có người ngồi cuối góc là trầm lặng một mình.

Sở Linh Dương đi chầm chậm không phát ra tiếng bước chân, giơ hai tay đập nhẹ vào hai vai của Đông Hướng:

"Hù!". Quả thật lúc đầu tưởng anh sẽ hết hồn mà nhảy dựng lên nào ngờ anh lại vô cùng bình tĩnh liềc nhìn cô. Trò lời này khi chơi với Hứa Đông Hướng thật sự không còn hứng thú nữa.

Linh Dương ngồi xuống ghế rồi đặt sách vở lên bàn:

"Hướng Hướng ăn sáng chưa???".

Đợi một hồi lâu thấy anh không trả lời, cô nhíu mày nói tiếp:

"Cậu sao vậy??? sao không trả lời mình???".

Anh vẫn "im lặng như tờ". Thôi thì không hỏi nữa bạn bè hỏi mà chả thấy hồi âm đúng là "ác quỷ".

Xong cô nàng mò mò tìm kiếm cái gì đó dưới hộc bàn, mặt biến sắc:

"Này, này vở bài tập của mình đâu ta"

"Hôm qua mình nhớ mình làm xong rồi để nó dưới này mà".

Quách Đường nghe thấy thì quay xuống nhìn cô:

"Cậu tìm lại kĩ thử xem".



Một lúc sau, Đông Hướng lấy quyển tập từ trong hộc bàn ra dơ lên:

"Cái này???".

Mù hay sao còn hỏi, tên tôi Sở Linh Dương rành rành đó còn không biết tức thiệt chứ lị tên này đúng là "ác quỷ" ngàn năm, xin rút lại lời nói muốn bảo vệ cậu ta ngày hôm qua.

Thấy đã tìm được đồ, Quách Đường quay lên chăm chú vẽ vời. Đằng sau này thì là một màn cướp đoạt. Cô nàng với lấy thì bị anh chuyền quyển tập đi xung quanh khó mà bắt được chuyền như chuyền bóng vậy. Khó mà lấy lại được quyển tập, Sở Linh Dương cau mày:

"Trả...trả...trả đây cho tôi!"

"Hướng Hướng, cậu ỷ cậu lớn nên ăn hiếp tôi đúng không???".

Nhìn Linh ***** *** vả lấy lại quyển tập vài bạn trong lớp lại đưa mắt cười cô.

Hứa Đông Hướng từ đầu đến cúi đều không thay đôi sắc thái cô chòm sang bến này thì anh chuyển vở sang bên kia.

Ngay lặp tức giáo viên bước vào đột ngột, cả lớp im lặng ngat trong tức khắc, thầy giáo già nâng kính:

"Đông Hướng, tôi thấy em là đang cố tình trêu bạn đúng không???".

"Tuy em là học sinh giỏi của trường nhưng tôi sẽ không bỏ qua cho em tôi phải bảo vệ nữ sinh của trường này không bị ức hiếp".

Vài bạn nữ liền lên tiếng:

"Thầy Tô đúng là số 1 ạ!". Cả lớp đều cười lên ngoại trừ "ác quỷ".

Linh Dương lườm Đông Hướng một cái rồi nhướng người lên lấy quyển tập trong tay anh, mặt hầm hực:

"Tôi! ghét! cậu!".

Từng lời từng chữ như khắc lên đá khó mà có cách xóa được.

Trong mấy tiết học có mấy lần Đông Hướng giả vờ đụng chạm ngõ ý muốn xin lỗi nhưng mà đáp lại cũng chỉ có tiếng giao viên nói trên bục giảng.

Anh lúng túng không biết có phải mình làm quá đáng lắm không, lần đầu tiên anh có cảm giác sợ một người giận như thế.

"..."

Đến chiều, mọi người tụ hợp lại ở sân bóng chuyền. Không khí sôi động hừng hực, Hứa Đông Hướng chuyền bóng uyển chuyển vài cú đập mạnh chuẩn xác làm đối phương khó lòng mà bắt kịp, thiên tài trong thiên tài.

Ngoại trừ thành viên trong lớp cổ vũ còn có nhiều bạn học ở lớp khác nhưng chủ yếu cũng chỉ là con gái. Cậu ta thực sự thu hút người khác như thế sao???.

Vừa đánh xong một trận, không biết bao nhiêu bạn nữ ùa đến đưa nước kiểu này Hứa Đông Hướng mà nhận hết thảy xong sau đó mở một sạp bán nước khoáng thì chắc lời to ha ha ha. Cô nàng vừa cười vừa nghĩ không chú ý đến lời nói của Quách Đường, cô bạn liền bẹo má cô một cái cô mới tỉnh mộng:

"Mình nói gì cậu có nghe không???".

"Hả???"



"Cậu nói gì".

"Mình nói là hình như ngay mai có một bạn nữ chuyển đến lớp mình".

"Bạn mới???".

Quách Đường gật đầu, tay cầm chau nước đi về phía trước xong để lại mình Linh Dương đang còn ngơ ngác nhìn theo, cô nàng nói lên:

"Mình còn chưa nói xong cậu đi đâu vậy???".

Quách Đường tiến lại gần lớp trưởng, gương mặt có chút ngại đưa chai nước trong tay ra:

"Coi như mình trả ơn cậu đã giúp mình ôn tập".

Tiêu Đàm hạnh phúc ra mặt, người con gái mình yêu trộm năm lớp mười đến giờ, giờ lại

đem nước cho mình không thích sao được cơ chứ. Anh nhận lấy:

"Cảm ơn nhé! tiên nữ".

Lời nói có chút ngọt ngào, dịu nhẹ khiến cho Quách Đường có chút xíu gì đó rung động. Cô "ừm" rồi chạy về lại phía Sở Linh Dương.

Phía này ánh mắt dõi theo cô chằm chằm, tay cầm chai nước, miệng cười.

Còn phía này, Hứa Đông Hướng vẫn cứ trầm lặng rời ra khỏi đám đông anh không nhận một chai nước nào cả lạnh lùng mà mang balo rời đi. Đi được vài không biết từ đâu xuất hiện hai bạn học đang trêu đùa, anh bạn phía trước giơ chân lên đá lại bị người kia tránh được mà đá thẳng vào đầu gối của Hứa Đông Hướng nhưng anh vẫn trụ được không ngã.

Đế giày thể thao vừa thô vừa cứng va mạnh vào đầu gối làm cho bị chảy máu nhưng Hứa Đông Hướng từ đầu đến cuối đều không quan tâm, người kia liên tục xin lỗi nhưng anh vẫn không đáp lời.

Một màn này Sở Linh Dương đều thấy hết, cô vội vàng chạy tới, kêu to:

"Hướng Hướng!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK