Những đồ đạc, trang phục, mỹ phẩm và những thứ linh tinh Tôn Đồng dã chuẩn bị sẵn.
Nàng xách một chiếc vali lớn ra cửa, sau đó phủi tay cười thỏa mãn:
"Không ngờ được tự do chút ít, phải yên vị một chỗ thật khó chịu"
Tâm trạng rất thoải mái, đối với Tôn Đồng nàng thì làm theo ý thích là việc thú vị nhất.
Nhưng điều đó sẽ không còn khi Tĩnh Ngạn nhúng tay vào:
"Tiểu thư! À không Tôn tổng, lần này là đi công tác..
vẫn phải làm việc.
Không...!không phải du lịch tự do đâu."
Tôn Đồng ném cho hắn một cái nhìn không mấy gần gũi, sau đó hét vào mặt hắn:
"Ta cần ngươi nhắc sao? Đúng là thứ chỉ biết phá đám, còn không mau xách đồ? "
Tĩnh Ngạn vội vã đỡ lấy vali, sau đó vụng về chỉnh lại mắc kính, đi theo sau mà lòng muôn vàn rủa thầm:
"Tên tiểu thư ngạo mạng đáng ghét! Tên tiểu thư vô dụng vẽ xấu.
Tên tiểu thư ép người quá đáng."
Tôn Đồng cảm thấy hai bên tai mình rất ngứa, liền vừa đi vừa nhăn mặt.
Tâm trạng chẳng còn hứng thú, chỉ mong sau vài ngày rồi nhanh chóng về nhà.
Gần đây Tôn Hủy Hào liên tục đề cập đến chuyện cắt chức của nàng, còn luôn miệng muốn ký hợp đồng với một công ty người điều hành là nữ.
Nên được dịp luôn đem người kia ra so sánh với con gái ông.
Tôn Đồng vô cùng khó chịu, thầm cố gắng hơn nữa, so với sống theo sở thích và bị thua kém, nàng ghét bị thua kém hơn nhiều.
Còn hiện tại, tai nàng liên tục ngứa ngáy khó chịu, nhất định là Tĩnh Ngạn, mặc dù trước mặt không thấy thái độ của hắn, nhưng vẫn làm nàng cáu vô cùng.
Tôn Đồng dừng bước, giật lấy vali từ tay Tĩnh Ngạn, sau đó lôi ra một cuộn kim chỉ.
Rồi tống vào miệng hắn:
"Tự may cái miệng ngươi lại! "
Tĩnh Ngạn giật mình nhìn bóng dáng nàng quay lại đi mất, sững sờ đến đứng hình.
Từ nay hắn đã khẳng định Tôn Đồng không phải là người phàm nữa, cái gì nàng ta cũng biết, hắn cũng tự nhủ tự nay sẽ khâu cái miệng của chính mình đề phòng chuyện.
_______
Một thân nữ nhân mang y phục hồng nhưng đầy mùi máu đang bị một nam nhân bắt lại:
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ cứu muội, cứu A Tú đi"
Giọng vang thất thanh thảm hại cùng hình ảnh tràn ngập màu đỏ đập vào mắt Sát Tinh Vệ...!
[Chát]
"Ngươi kêu cái gì? Ngươi nghĩ một nữ nhân yếu đuối nhu nhược như tỷ tỷ ngươi có thể làm gì bọn ta hay sao?"
Giọng hắn gầm lên chế giễu, kèm theo âm thanh của cái tát làm lòng Sát Tinh Vệ căm phẫn tột độ.
Nàng bất chấp xông vào với một con dao nhỏ trong tay mà thường ngày hay dùng để phòng thân.
Hắn cùng đệ đệ hắn cười lớn, xem khinh chính nàng, vươn tay bẻ lấy cây dao và hất nàng ra phía sau:
"Đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.
Ta thích muội muội ngươi, cả hai lại chống đối ta, được, ta sẽ giết hết! "
Dứt lời cũng là lúc nhát dao đâm vào tim Sát Tinh Tú, làm nàng gục ngã, nôn huyết, gương mặt đau đớn vô cùng.
Máu tuông không ngừng, nhưng bọn hắn lại vui vẻ, lại cười cợt chiến thắng, lại ăn mừng trên vết thương của muội muội nàng...!
"A Tú, A Tú....."
Nàng không ngừng gọi lớn tên muội muội, nàng không muốn A Tú vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Nàng không muốn A Tú ngủ...!không muốn...!
"Tỷ tỷ.., giữ an toàn..! An toàn vì muội...!vì muội.."
Một câu cuối cùng được cố gắng thốt ra từ tiểu cô nương chỉ mới mười lăm tuổi, kèm theo một nụ cười ngây ngô.
Tinh Vệ nuốt đau đớn vào trong, tâm buốt giá như hàng ngàn nhát dao đâm vào.
A Tú không nghe lời nàng, A Tú ngủ rồi.
Hắn dùng con dao của chính nàng mà đâm vào A Tú, tại sao lại có thể độc ác như vậy? Sát Tinh Vệ nhẹ nhàng rút dao từ thân thể bé nhỏ của A Tú ra, sau đó gào thét lao vào nhưng nhanh chóng bị hắn trưởng một chiêu lùi ra xa.
Không dừng lại ở đó, đệ đệ hắn đem kiếm tấn công nàng nhưng đã né, nên chỉ chạm xước qua cánh tay:
"Haha, ngươi có chống đối cũng vô ích! Muội muội cứng đầu của ngươi bị ca ca ta giết chết, nếu để ngươi sống ắt rất phiền phức.."
Âm thanh tiếp lời:
"Ngươi cũng xinh đẹp, ây...!nhưng ta mất hứng rồi, nhớ thương muội muội thì để ta tiễn một đoạn, biết đâu sẽ đuổi kịp hahaha."
Sau âm thanh chế giễu là một nhát kiếm vào bụng Sát Tinh Vệ.
Thật sâu...
Máu không ngừng tuông ra, đau lắm, nàng đau vô cùng.
Nàng đã cảm nhận được đau đớn của A Tú đã trãi qua.
Nhưng A Tú luôn cười...
Muội muội của nàng...sao có thể..
Không ngủ, nhất định không được ngủ.
Sát Tinh Vệ, ngươi phải sống để trả thù cho muội muội ngươi..
Trước mắt choáng ngợp, đau đớn truyền khắp cơ thể.
Một giọng kêu thảm thương.
Một mảnh y phục đầy máu.
"Tỷ tỷ, cứu muội, cứu muội.."
Từng âm thanh hình ảnh hiện về làm Sát Tinh Vệ gào lên bật dậy trong đêm vắng.
Căn phòng chỉ nghe tiếng thét của nàng và không khí đau thương len lỏi.
Nàng thở dốc trên giường, đôi mắt đỏ ngầu kèm theo đó là hàng nước mắt mặn chát rơi xuống.
Một sát thủ đang khóc...!
Lần này giấc mơ đau khổ đó lại hiện về rõ ràng với nàng như vậy.
Tại sao? Tại sao?
Sát Tinh Vệ hất đổ hết tách trà trên bàn xuống, nàng rút kiếm chém loạn xạ, làm đứt cả nhiều tấm màng, khí công trở nên mạnh hơn bao giờ hết.
Làm gãy đôi hai chiếc ghế, tách đôi cái bàn thường ngày hay dùng để uống trà hay ăn lương thực.
"Là tỷ có lỗi với muội..
là tỷ có lỗi."
Âm thanh nghe qua có vẻ giận dữ, nhưng nó chứa đựng đau thương bên trong.
Nàng một cước đá nát hai cánh cửa, mang kiếm chạy ra ngoài, sát khí tỏa ra vô cùng đáng sợ.
Lần đầu tiên khí công nàng mạnh đến như vậy, đến nỗi, lưỡi kiếm có điểm khác thường, nàng đều không để ý.
Trong đêm tối, một nữ nhân ủy khuất đến không thở được.
Đứng trước mộ của Sát Tinh Tú, nàng không ngừng gào khóc:
"A Tú, có phải tỷ chưa trả thù được cho muội, muội trách lắm phải không? Có phải tỷ là một người thất bại, muội thất vọng lắm phải không?"
Đêm vắng, gió thoảng thổi nhẹ, như đang an ủi Tinh Vệ, như đang cố gắng kìm giảm cơn giận của nàng.
Nhưng vô ích...!
"Hai tên họ Lục, ta hận các ngươi.
Sát Tinh Vệ ta chính là hận cách ngươi! Có nghe rõ hay không? Ta sẽ sang bằng phủ Mãn Kim, một nghìn mạng đền một mạng.
"
Dứt lời, Sát Tinh Vệ dang hai tay hét lớn, chém loạn xạ đến nỗi những gốc cây hay tảng đá gần đó đều vỡ tan tành.
Một lực vô cùng lớn truyền vào kiếm của nàng, cùng nổi hận theo đến phủ Mãn Kim.
Chủ nhân, xin lỗi...
A Tú, đợi tỷ...
_
Bên ngoài thành phủ, người của Mãn Kim khá đông.
Sau trận ghé thăm của yêu nhân Nhược Y, Lục Cố Thiên tức giận ra sức huấn luyện thật nhiều quân tuần canh, đảm bảo đầy đủ cọc gỗ chống lại Nhược Y.
Chuyện hai hoàng nhi của Lục Cố Thiên bị tấn công, ông ta không ngừng căm phẫn, đã tìm đại phu tốt nhất chữa trị.
Hôm nay không ngờ sát thủ của Nhược Y đến thăm, nhưng không phải là nhiệm vụ, mà là ân oán riêng....!
Ân oán giết một nghìn mạng đền một mạng!!!
Từ trên nóc nhà nhảy xuống một nữ nhân sát khí bao trùm, thân mang y phục xanh nhạt.
Thường nếu hành sự ban đêm, Sát Tinh Vệ không bao giờ diện đồ sáng.
Nhưng hôm nay thì khác, nàng
mất kiểm soát, nàng chỉ nghỉ đến trả thù, nàng biết nếu có chuyện gì Nhược Y sẽ lo lắng.
Nhưng...!
Cứ tiếp tục sống trong ám ảnh như thế này thì thà nàng chọn cái chết.
Sát Tinh Tú oan uổng như vậy, nàng đã bỏ lỡ sáu năm rồi, muội muội nàng đã oan uổng sáu năm!
Bịt miệng một tên lính gác, Sát Tinh Vệ nhanh chóng bẻ cổ hắn, sau đó dùng kim châm phóng đến từng tên gần đó.
Tất cả dừng gục xuống, từng đợt máu tuông ra từ mũi của chúng.
Độc của Lã Tần Uy pha chế quả thật rất ghê gớm..
Ánh mắt của Tinh Vệ mơ hồ, không một khái niệm thương tiếc.
Đã lâu rồi nàng chưa nhìn ai bằng một ánh mắt không đoán được như vậy.
Những tên kia phát hiện, nhanh chúng chạy tới xem những xác chết nằm dưới đất, nhưng không biết người ra tay là ai cho đến khi Sát Tinh Vệ lẩn trốn lên lầu hai...!
Trong phòng, Lục Thất đang uống một chút trà rồi uất hận nhìn sư huynh hắn:
"Cổ của huynh còn dấu tay của tên yêu nữ đó, đúng là khốn kiếp, như vậy là rất độc! "
Lục Thủ căm phẫn nhìn về phía cửa, tay hắn bất giác xoa xoa cổ, giọng nói trầm lại:
"Nhất định phải tìm cách xóa sổ, không thôi hòa bình thiên hạ sẽ bị mất đi dưới tay ả."
"Thật sai lầm, giết ngươi mới chính là mang lại thái bình."
Âm thanh nữ nhân điềm tĩnh vang lên khiến cả hai giật mình, sau đó từ đâu ra một cước làm gãy đôi bàn chúng đang ngồi.
Thân thủ áo xanh bước ra, tay còn cầm theo cây kiếm đang tỏa ra sát khí.
Lục Thủ giật mình, ban đầu hắn tưởng là Nhược Y, nhưng lần này có thứ còn khiến hắn sợ không kém:
"Hả? Là Tuyệt Kiếm Pháp..."
Không cần trả lời, Sát Tinh Vệ đã vung tay hướng đến Lục Thủ, điên cuồng tấn công.
Lục Thủ vì đang dưỡng thương nên nội công có chút yếu đi, không cẩn thận làm một nhát trúng bàn tay hắn.
Lục Thất hoảng hốt, chạy tới đẩy lùi Lục Thủ về phía sau mình, sau đó chửi rủa:
"Chúng ta không thù không oán.."
Hắn chưa dứt lời đã bị Sát Tinh Vệ dồn dập, nàng như con thú dữ, chém loạn xạ làm đồ đạc trong phòng hư hỏng.
Hắn vốn không đánh lại nên nhanh chóng đuối đi, một trưởng lùi ra xa.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Sát Tinh Vệ dừng tay, nàng cười phá lên, sau đó thở hồng hộc lê kiếm bước tới..
thất thần...!
"Ngươi không thấy cảnh này quen thuộc hay sao? Chỉ mới sáu năm, sao ngươi dám quên...!sao ngươi dám..."
Lục Thủ nhíu mày nhìn đề phòng, nữ nhân trước mặt hắn không được bình tĩnh, liên tục lẩm bẩm rất khó đoán, lại còn biết Tuyệt Kiếm Pháp, nhưng khi nghĩ lại, hắn thấy nàng rất quen.
Trong cuộc đời hắn chưa bao giờ gặp nữ nhân giỏi võ công ngoại trừ Nhược Y.
Trong lúc đang cố gắng lục tìm quá khứ thì hắn được dịp tránh nhát kiếm của Tinh Vệ.
Nàng chướng mắt lắm rồi, nhân cơ hội tên họ Lục dã tâm này bị thương, nàng vung kiếm bất chấp không cần bài bản khiến Lục Thủ ra sức đỡ đòn.
Võ công hắn rất tốt, nhưng vì Nhược Y hôm đó dùng sức như muốn bóp chết hắn, khiến hắn tiêu hao rất nhiều sinh lực để cầm cự việc thở.
Và bây giờ hắn thua nàng...!
___________________________
Chương sau còn uýnh nhau nữa nha.
Uầy không vui vẻ gì đâu!!!
Tinh Vệ hơn Nhược Y 2 tuổi.
Tinh Vệ hơn muội muội 5 tuổi.
Tinh Vệ bằng tuổi Lục Thủ.
Lục Thủ hơn Lục Thất 1 tuổi..
Danh Sách Chương: