Lại là tên súc sinh Lục Thủ, hắn bị thương nhừ tử còn không lo dưỡng thương, nay còn mặt mũi mà phá hoại.
Chỉ mới nhìn thấy, Nhược Y đã phải nén phẫn nộ mà nghẹn nơi cổ họng:
"Khá lắm..."
Lục Thủ tay ôm vết thương, mặt không cam tâm.
Hắn đã quá mệt mỏi, hắn tự hỏi, tại sao năm lần bảy lượt đều là phủ của hắn?
"Có chuyện gì thì nhắm đến ta, tuyệt đối không được đụng đến bọn họ."
Âm thanh cứng rắn của hắn lại đem Nhược Y cười đến thoải mái.
Nhưng sâu trong đó, nụ cười thật chua chát:
"Mạng của cả dòng tộc ngươi."
Lục Thủ giật mình, hàm răng cắn chặt, nghe mùi máu tanh quanh đây, hắn đau đớn nhìn những cái xác.
Bất giác lắc đầu, hét thật lớn:
"Nhược Y..."
Đường kiếm hướng đến nữ nhân kia, Lục Cố Thiên cũng không ngoại lệ, hắn kết hợp cùng con trai hắn.
Để Nhược Y nhếch mép cười nhạt, đứng đợi chúng chạy đến.
Ba người đánh nhau, một kiếm, một cộc, một yêu pháp.
Lục Thủ lần này không nương tay, hắn dùng hết sức lực xoay kiếm vào tim Nhược Y, khiến nàng khẽ gục xuống.
Lục Cố Thiên nhanh chóng đem cộc gỗ nhỏ phong ấn vào cổ tay nàng, khiến nàng ngã ra sau.
Toàn thân phát ra một vùng khói tím, sau đó dần nhạt đi và khói cũng biến mất, thân thể nằm bất động.
Đem kiếm chống đỡ toàn thân, Lục Thủ cười thật lớn, hắn vô cùng khoái chí:
"Không ngờ yêu nữ trong truyền thuyết lại bại trận dưới tay Lục Thủ ta, hahaha.
Ngươi đáng chết"
Cha hắn cũng cười theo, chính ông là người phong ấn, thì sau này chắc chắn sổ sách lịch sử sẽ ghi tên ông.
Hoặc cả phủ Mãn Kim, sẽ thành một sơn trang hùng mạnh được kính nể nhất.
Nhưng bỗng phút chốc Lục Cố Thiên tắt sự nghênh ngang đi, ông ta nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn, giọng nói lúc này lạc đi:
"Không đúng, nụ cười của ả ta ban nãy rất kỳ lạ.
Thiên hạ không thể sai được, Nhược Y không thể hạ gục."
Lục Thủ cười nhạt nhẽo, nhưng sau đó lại thoải mái nói với cha hắn:
"Cha quá đa nghi."
Sau đó, Lục Thủ bước đến bên thân thể Nhược Y đang nằm bất động, tay khẽ nắm vạt áo của nàng:
"Đã phong ấn, trời mới cứu được ả"
Chưa dứt câu, bàn tay hắn khẽ ngưng lại, sau đó run run:
"Sao lại như vậy? Cha, thân thể biến mất rồi."
Quả thật như vậy, hắn chỉ mới đụng vào vạt áo, lập tức tất cả tan biến như không khí.
Lục Cố Thiên đứng sau lưng chưa kịp bước đến xem tình hình, thì trên lầu một giọng vang lên thất thanh.
Chính là phòng Lục Thất.
Bóng dáng Nhược Y mỏng manh nắm cổ đệ đệ hắn phá cửa bước ra, khóe miệng cười nhạt.
"Cha, ca ca, cứu ta."
"A..." giọng Lục Thất kêu lêu thảm thiết, vì bên cạnh hắn Nhược Y không nói không đáp chỉ liên tục hút nguyên khí.
Mặt hắn dần chuyển xanh, sau đó trợn mắt ngã xuống chân nàng, tắt thở.
Lục Cố Thiên khụy xuống, nước mắt hắn phút chốc tràn ra, hắn đã quá xem thường Nhược Y, thật là lỗi lầm nghiêm trọng.
"Thất nhi...!là cha hại con! Là cha hại con."
Không ai ngờ hôm nay nàng chính là nhắm vào Lục Thất.
Lã Tần Uy từng nói, hai huynh đệ chúng đả thương Sát Tinh Vệ, nhưng chính tay Lục Thất đem dao đâm lén.
Thì người chết trước, phải là Lục Thất.
Bên kia Lục Thủ đứng như pho tượng, hắn buông kiếm, thẩn thờ, môi run run, cổ họng khô khốc:
"Tại sao? Tại sao? Tại sao ngươi dã man như vậy? Đệ đệ ta có tội gì? Tại sao?"
Hắn gào lên chạy đến nàng, nhưng Nhược Y đã nhanh chóng bay xuống, nắm lấy cổ hắn, nhe hàng răng nanh sát gương mặt:
"Muốn biết tại sao? Được, để ta nói cho ngươi biết.
Đệ đệ ngươi đem dao đâm Sát Tinh Vệ một nhát.
Hắn khiến nàng phải đổ máu...!Còn gì đau hơn? Đệ đệ ngươi sao có thể bằng Vệ của ta? Ngươi nói đi? Một mạng của đệ đệ ngươi có là gì? Một ngàn mạng của phủ ngươi có là gì? May ra thêm cả phụ thân và mẫu thân ngươi thì xem như nàng ta được an ủi phần nào.
Hahaha."
Lục Thủ cố gắng thở hồng hộc, có chút giật mình.
Ngạc nhiên không phải là mình sắp chết, mà là vì nhắc đến Sát Tinh Vệ.
Tên sát thủ đó có quen biết với Nhược Y, thảo nào biết Tuyệt Kiếm Pháp không có gì lạ.
Nhưng tại sao lại có thể khiến Nhược Y đem thân đến tận đây chỉ để trả thù?
"Ân oán của ta với Sát Tinh Vệ thì liên quan gì ngươi? Nếu ta không giết nàng, thì nàng cũng giết chết ta."
Nhược Y căm phẫn siết chặt hắn hơn bao giờ hết:
"Ngươi đáng phải chết, không phải Sát Tinh Vệ."
Ban đầu nàng đang đánh đổi với ý chí và cảm xúc.
Giết được Lục Thất cũng là giết kẻ thù của Tinh Vệ.
Bây giờ giết thêm Lục Thủ, thì sáu năm luyện kiếm của Tinh Vệ không còn ý nghĩa, nàng luyện kiếm để giết ai?
Vốn dĩ chỉ định hạ tên súc sinh họ Lục này sống dở chết dở, để hắn còn tồn tại cho đến khi Sát Tinh Vệ trở về.
Nhưng hiện giờ nhắc đến, nàng đáp quyết định đem hắn về cổng trời.
Nguyên khí chưa kịp hút thì Minh Uất Phong từ đâu nhảy xuống dùng lực đẩy nàng ra.
Một lực rất mạnh khiến Nhược Y không kịp đề phòng.
Hắn đỡ Lục Thủ về cho Lục Cố Thiên, sau đó lạnh lùng nhìn Nhược Y đứng trước mặt, cười:
"Nhược Y, quả là đệ nhất yêu nhân Nhược Y! Không ngờ nay có dịp gặp mặt."
Âm thanh dứt khoát, vừa cứng rắn, vừa mỉa mai, làm Nhược Y cũng nhếch môi cười theo:
"Quá khen, Minh Uất Phong."
Tên kia cười, nhưng trong ánh mắt không cười, hắn rốt cục muốn biết đằng sau hình dạng yêu nữ đó nàng chính là ai? Tại sao năm xưa biết được cuốn sách cấm mà Minh Giản giấu đi? Nay lại sở hữu một pháp thuật đáng nể, hắn lại không nể.
Thầm rủa Minh Giản, nếu giao cuốn sách cho hắn thì nay người ngoài môn giáo đâu thể phá hoại thiên hạ như vậy.
"Sao? Thật tốt vì ngươi tự tìm đến, ta đã đỡ tốn công vài phần."
Minh Uất Phong vẫn giữ nụ cười méo mó, đưa bàn tay đang nắm thành quyền lên:
"Còn ta thì muốn xem đằng sau lớp hình dạng kia, kẻ đánh cắp chính là ai."
Dứt lời thân thủ bay vào tấn công, nàng thật sự hiện giờ không muốn cùng Uất Phong đánh nhau.
Và hiện giờ nàng vẫn chưa biết chính hắn là người đem Vô cực trưởng dáng vào Sát Tinh Vệ.
Tay không cùng đánh nhau, tất nhiên không thể thắng Nhược Y.
Một cước đem cổ áo hắn xé nát, sau đó dùng móng vuốt cào rách cổ hắn, đem hắn ôm cổ ngã ra xa.
Người trong thiên hạ như Uất Phong là có tiếng vô song, nay lại nhanh chóng thua một chiêu nhanh như vậy, cũng làm Uất Phong có chút mất mặt.
Đúng! Hắn nổi tiếng vô song, thì giỏi giang chính là óc tính toán, và một loạt chống yêu pháp.
Khẽ xoa lấy cổ, Minh Uất Phong nhìn bàn tay nhuốm máu của mình, cổ áo đã rách một mảng, làm hắn bật cười thành tiếng:
"Xưa nay chưa ai từng phá y phục của ta..."
Thanh kiếm lúc này mới được chậm rãi rút ra.
Nhược Y cười khi dễ, hắn chính là không đấu lại nàng, thì kiếm cũng sớm bị bẽ gãy.
Nàng chỉ đáng tiếc một điều, nếu Minh Uất Phong không tạo ra sợi dây đeo ở cổ, thì ban nãy nàng không chỉ cào rách cổ hắn, mà chính là đem hút cạn sinh khí.
Nhưng sự chủ quan của Nhược Y chấm dứt khi ánh sáng từ thanh gươm phát ra, như đốt cháy ánh mắt đỏ ngầu của nàng.
Lưỡi kiếm làm bằng bạc sáng.
Tại sao? Nếu Lục Thất tình cờ đem bạc làm kiếm thì lần này Minh Uất Phong chính là cố ý.
Hắn biết rõ cách khống chế lấn át phá hủy ma pháp.
Nhưng Nhược Y không nao núng, nàng từ khi làm đồng môn với Uất Phong đến giờ, chính là luôn xem thường tên nam nhân này.
Kiếm liên tục chém loạn xạ, cốt ý chỉ để nàng choáng mắt, che mất tầm nhìn.
Nhược Y hiện giờ mới nhận ra sự lợi hại của bạc, chỉ biết né tránh, không thể tấn công.
Cho dù kiếm có đụng trúng, cũng không khiến nàng bị phong ấn, nhưng sẽ hao tổn rất nhiều.
Không những dưỡng thương hàng tuần, mà còn phải hút thêm một trăm sinh mạng.
Có khi quá nặng, bắt buộc phải uống máu.
Cố gắng lấy lại tầm nhìn, Nhược Y chuyển yêu thuật vào bàn tay, sau đó nhắm bóng dáng của Uất Phong, đem Thiên lôi trưởng dáng vào hắn.
Dòng điện chạy vào thân thể, đem tên phá hoại này buông rơi kiếm bạc, khụy xuống:
"Quả nhiên yêu nữ có khác."
Lúc này có chút thấm mệt, Nhược Y nhìn hắn không cười, gương mặt xinh đẹp ma mị, y phục phất phơ trong gió, nàng không muốn mất thêm một phút nào nữa.
Chân bước đến phía Lục Thủ đang ngắm nhìn cuộc ẩu đả nãy giờ, hắn ta lùi lại bên Lục Cố Thiên.
Nhưng Minh Uất Phong đâu để vậy, hắn cười thật lớn, lên tiếng ngăn bước nàng:
"Ngươi xem thường ta quá rồi."
Phất tay, lập tức một đám người từ hai bên phía cầm kiếm bạc chạy tới.
Một tên đưa cho Lục Cố Thiên và Lục Thủ hai thanh kiếm:
"Sao hả? Đây là món quà ta tặng ngươi, ngươi biết ma pháp, ta chống ma pháp.
Có phải nên gọi một tiếng sư phụ hay không? "
"Khốn kiếp."
Nhược Y thầm rủa, quả thật Lã Tần Uy nói đúng, Minh Uất Phong vô cùng mưu mẹo.
Hiện giờ bị mai phục, đêm nay không trăng, không thể cự lại được.
Đây chính là nguy hiểm thật sự mà đã lâu rồi nàng chưa gặp lại.
Lục Thủ lúc này mới xuất hiện trước mặt, hắn không còn sợ hãi nữa, mà vô cùng kênh kịu:
"Thì ra yêu nhân thiên hạ lai sợ bạc, ta đã từng không tin.
Nhưng bây giờ đã rõ, tạ tội với đệ đệ ta đi"
Sau câu nói đó cũng là lúc Nhược Y chống chọi với cả trăm người.
Khổ sở phá hủy từng thanh kiếm bạc, lỡ chạm vào một chút, nó sẽ khiến đau một chút.
Chỉ một vết thương nhỏ, sẽ khiến nôn cả huyết.
Nếu bị đâm một nhát, rất có thể khiến nàng ngất đi...!
Sự thật như vậy, một đường kiếm trúng ngay vai, đem Nhược Y lùi xa, máu liên tục tuôn từ trong miệng, và cả vai, tất cả đều màu đen.
Tay Lục Thủ đâm vào, đúng hơn, là Minh Uất Phong đẩy vào.
Thân thể khụy xuống đất, mắt vô cùng mỏi, tầm nhìn choáng đi, Nhược Y không còn thấy gì nữa, có thấy, cũng chỉ thấy hình ảnh Sát Tinh Vệ mang y phục lam hiện ra với nàng, nụ cười rất dịu dàng.
Không cam tâm...
Thật vô dụng...
Vệ, hãy tha thứ cho tiểu Nhược, tiểu Nhược hiện giờ rất mệt...
Yên tâm, sẽ không chết!
Rất nhớ ngươi!
Trước mắt là một mảng màu đen dần lấp đi, yên tĩnh, tĩnh lặng, yên bình.
Yên bình như ở bên cạnh Sát Tinh Vệ vậy.
https://ichapt.sstruyen.com/public/images/storyimg/20210523/uy-buc-uoc-thuc-27-0.jpg
Phủ Mãn Kim...
Dễ tưởng tượng nhá.
_____________________
Thôi hết uýnh nhau rồi, mấy chương cuối mới uýnh lại ???? Ban đầu định viết tình cảm ngược ngẫu xíu mà ứ hiểu sao giờ thành võ công luôn =)).
Bỏ thì không được, mà thêm vào thì nó hơi khô khan.
Thôi để nào hai mẻ gặp lại nhau thì ném H vô là xong:)).
Danh Sách Chương: