"Tôn tổng, phải làm sao đây? Nữ nhân họ Chu đó liên tục gửi bánh bao về khắp công ty và trước cửa nhà!"
Tôn Đồng ốm yếu ngước lên nhìn Tĩnh Ngạn, nàng cáu gắt dụi đôi mắt mù mịt, sau đó dồn hết sức lực đem tất cả bánh bao tấp vào họng mình.
Chỉ mới gần một tháng mà trông nàng như cái xác khô bốc hơi.
"Quá đáng mà.."
Âm thanh vừa ăn vừa khóc rất khó nghe, huống gì hình ảnh lại càng khó xem.
Tĩnh Ngạn áy náy luống cuống chạy tới ngăn, hắn vỗ vai liên tục, chỉ biết lắc đầu năn nỉ:
"Ấy từ từ thôi...!ngươi mà chết thì ta đền kính xe cho ai...!thật khổ tâm."
Nữ nhân thê thảm kia lúc này mới nuốt toàn bộ xuống bụng, nàng thẳng tay đẩy Tĩnh Ngạn qua một bên, bản thân quyết tâm xuống đường.
Đoán không sai, dưới kia là Chu Phiên Vy đang bận bịu đứng xem tài liệu của một thư ký mắt xanh người nước ngoài.
Bên cạnh là hàng nhân viên công ty FF liên tục khuân số lượng bánh bao lớn đem vào Tôn Gia.
Giày cao gót nện xuống nền bê tông, vang lên tiếng "cộp cộp", không chứa chấp sự nhẹ nhàng.
"Đem đi hết cho ta, Chu tổng, công ty của ta không thiếu bất cứ thứ gì, ngươi làm như vậy là cố ý chọc tức."
Chu Phiên Vy lạnh nhạt liếc nhìn thân ảnh gay gắt ủy khuất bên cạnh, sau đó như vô hình tiếp tục nói chuyện với thư ký, không màng quan tâm.
Tôn Đồng biết bản thân bị cố ý chơi xỏ, liền kiên nhẫn đứng đợi, không lâu sau, nước mắt lại một lần rơi xuống.
Thư ký đi rồi, lúc này Chu Phiên Vy mới quay lại, mặt than đứng nhìn tiểu tử này khóc.
Vẻ mặt không hề dưng một chút biểu cảm, không thương cảm, không ngạc nhiên, cũng chẳng vừa lòng.
Chỉ biết ngắm nhìn một lúc lâu, sau đó mới nhíu mày nhìn vào công ty qua lớp cửa kính:
"Tôn tiểu thư đây nói rằng công ty không thiếu thứ gì, vậy Tinh Vệ đâu?"
Tôn Đồng nghe xong lại càng khóc nhiều hơn, sao nữ nhân này dám nhắc đến người đó? Chu Phiên Vy nàng ta là cái gì?
"Đủ rồi, từ lúc ngươi đón ta về ở biệt thự chân núi, đều liên tục chọc ghẹo ta.
Ta biết ngươi thích tên họ Sát đó, cũng không cần nhắc trước mặt ta.
Ngươi biết hắn thích ăn bánh bao, cũng không cần gửi đến bên cạnh ta.
Rõ ràng có ý phá người, sao lại độc ác như vậy...!Tinh Vệ đi rồi, đi rồi..."
Âm thanh trách móc, nhưng lại mềm yếu như gió thoảng, khiến ai nghe qua cũng đều cảm thấy động lòng.
Nhưng Chu Phiên Vy thì không, nàng nghe xong chỉ biết tức giận, vẻ mặt vẫn không lộ ra bên ngoài.
Bẩm sinh nàng đã là mặt than, một gương mặt biết che giấu cảm xúc, một thần thái nhạt nhẽo khó gần.
"Đi rồi? Haha đi rồi thì có cần xúc động đến vậy hay không? Tôn tiểu thư đây chính là có ý với Tinh Vệ?"
Một điệu cười xát muối bên tai Tôn Đồng, nàng cứ thế chôn chân giữa bầu trời âm u.
Mùa đông là con dao hai lưỡi, nếu có lãng mạn, cũng sẽ có lạnh lẽo, chính lúc này, cả hai đều lạnh lẽo.
Kể từ khi đứng bên chiếc xe Lexus trắng nhìn thấy thân ảnh cô độc của Tôn Đồng đi xuống núi, tâm của Chu Phiên Vy đã là lạnh lẽo rồi.
Không đáp một lời nào nữa, Chu Phiên Vy tự động lên xe, cho tài xế chạy đi mất.
Nàng không quan tâm nữ nhân phía sau thế nào, hình ảnh cuối cùng phản chiếu qua tấm gương, đôi vai Tôn Đồng nhỏ bé mà run lên từng đợt trong khói thuốc mù mịt của Chu Phiên Vy.
Mưa rơi rồi....!
"Tôn tổng, không vào sẽ cảm lạnh, ước chừng nhiệt độ đã xuống 19°."
Tôn Đồng lúc này gạt nước mắt đi, mệt mỏi ngước lên bầu trời xám xịt.
Buổi trưa đây sao?
"À..
Tôn tổng, ngươi biết tiếng Pháp phải không? Ta thấy có mấy tờ giấy nhỏ trong ruột bánh bao..."
"Tĩnh Ngạn..."
Nữ nhân u uất bên cạnh cắt ngang, nàng đẩy những tờ giấy tiếng pháp trên tay Tĩnh Ngạn đi, sau đó trầm mặc tiếp lời:
"Đặt may cho ta hai y phục cổ trang, thời Minh."
Tĩnh Ngạn đang hăng say liền khựng lại, hắn gãi gãi đầu khó hiểu muốn hỏi thêm gì đó nhưng thôi.
Tôn Đồng khẽ thở dài, nàng giật lấy giỏ bánh bao trên tay Tĩnh Ngạn đưa một miếng lên cắn:
"Một bộ nam, một bộ nữ."
Lướt qua gương mặt ngu ngốc kia, Tôn Đồng chỉ thì thầm một mình:
"Bánh bao dở tệ."
***.
Truyện chính ở ( Trù mTruyện.
n et )
Tuyết rơi phảng phất trên thành đô Chương, một người trung niên nặng nề bước đến bảng dán cáo, sau đó lặng lẽ xé giấy vẽ mặt tù nhân trên kia xuống, vò chặt trong tay, rồi đi mất.
Thân ảnh vừa đi qua, thì bên kia Sát Tinh Vệ vừa quay lại, trên tay cầm rất nhiều kẹo hồ lô:
"Hây ya thật may mắn, cô nương này trả nhiều bạc quá.
Nhà chúng ta làm rất nhiều kẹo, phiền cô nương chiếu cố lần sau ghé thăm."
Sát Tinh Vệ chỉ cười trừ, sau đó từ giã vào quán rượu.
"Lấy loại cũ, ít thôi ta uống không nhiều."
Tiểu nhị vui vẻ đi lấy ngay, Sát Tinh Vệ là khách quen, mặc dù rất lâu mới gặp lại, nhưng bằng hữu Lã Tần Uy lại đến hàng ngày, coi như nhau.
"Ông chủ, còn sữa dê núi hay không?"
Lão bá vui vẻ cười ha hả, sau đó trong tủ lấy ra một hủ lớn, đổ vào hũ nhỏ, sau đó đưa tận tay:
"Quà tặng khách quý, không lấy bạc."
Rượu cũng vừa ra, Sát Tinh Vệ hài lòng cầm lấy mọi thứ, sau đó khó khăn đem một dây ngân lượng đặt lên bàn:
"Thói quen, ta không nhận đồ tặng."
Lão bá nể phục nhìn theo bóng lưng.
__
Trước mộ của Sát Tinh Tú, Sát Tinh Vệ cao hứng đặt vài cây hồ lô và sữa dê xuống, rót ra hai ly:
"A Tú, thời gian này tỷ rất vui vẻ, tỷ tìm được về nhà, lại nghe tin Lục Thủ chém đầu, trời có mắt!"
Ngôi mộ nhỏ, nhưng rất sạch sẽ, không một cọng cỏ hoang.
Trước đây đến lúc nào, Sát Tinh Vệ vẫn đều thấy sạch sẽ như có ai dọn trước.
Nàng có nghĩ qua Nhược Y.
"Biết không, tiểu Nhược và muội rất giống nhau, đều thích ăn hồ lô.
Nhưng tỷ không thích lắm, tỷ không thích đồ ngọt.
Muội xem tiểu Nhược sắp soán ngôi tỷ tỷ mất rồi."
Uống một ly sữa, vị không ngọt lắm, rất vừa miệng, xem ra ngon hơn sữa ở hiện đại rồi.
Hiện đại, Tôn Đồng...!
Về đến nhà, hình bóng Nhược Y thấp thoáng trên bàn gỗ, khiến Sát Tinh Vệ có chút ngạc nhiên, nhưng rồi thôi:
"Thật trùng hợp, ta vừa mua kẹo cho chủ nhân lại vừa lúc người đến."
Nhược Y nhìn đồ ăn trên bàn, có chút xúc động, nhưng dường như sự khó chịu chiếm lĩnh nhiều hơn.
Đợi người kia ngồi xuống, nàng mới nở nụ cười khó hiểu:
"Vệ có vẻ rất vui."
"Phải! Ta nhớ ngày trước ở bờ hồ, sẽ hứa mua cho ngươi thật nhiều hồ lô để đền bù.
Không ngờ đến bây giờ mới có dịp."
Nhược Y nghe qua thoáng mềm lòng, nhưng lo lắng lại đẩy tâm trí nàng đi xa:
"Còn ta thì chính là không vui."
Sát Tinh Vệ nghe xong khựng lại, đặt lại rượu xuống bàn, người kia đứng dậy nhìn về phía cửa, âm thanh lạnh như tảng băng:
"Đêm đó ngươi chính là đi tìm Lục Thủ trong đại lao, ta không muốn ngươi tiếp xúc nguy hiểm.
Một nhát dao đuổi đến rừng còn chưa đủ hay sao? Sát Tinh Vệ, để ta trả thù là đủ, ta không sợ thứ gì, chỉ sợ sự chia ly với ngươi.
Lục Thủ trốn khỏi đại lao rồi, ta lo cho ngươi.."
Sát Tinh Vệ nghe xong tin đó, cũng chỉ biết lặng người.
Không ngờ Lục Thủ mạng lớn như vậy:
"Mãn Kim hoang tàn, chủ nhân, ngươi từ bỏ được không? Ngươi cũng đã không tiếc mạng mà ra mặt, chúng ta đều lo lắng cho nhau..."
Sát Tinh Vệ tạm thời gạt bỏ chuyện của Lục Thủ, hắn bỏ trốn thì nàng tìm đến, số mệnh của hắn trước sau cũng chết.
Đem người kia ngồi xuống, Sát Tinh Vệ đưa hồ lô trước mặt ăn trước.
Nhược Y tạm nguôi giận, nàng cầm lấy que kẹo, đưa lên miệng từ tốn ăn một viên.
Vị ngọt lan tỏa, khiến tâm tình dễ chịu hơn một chút.
Đúng là cách nguôi giận hiểu quả, chỉ có ăn một thứ mình thích.
"Ngon hay không?"
Nhược Y khẽ gật đầu, rồi lặng lẽ quan sát nữ nhân của mình ăn.
Đôi môi đỏ hồng đập vào mắt nàng, khiến trong lòng dâng lên một cảm giác mong muốn.
Viên kẹo được gỡ ra, đưa đến miệng Nhược Y, Sát Tinh Vệ ôn nhu âu yếm:
"Sao vậy, không vừa miệng à? Để ta đút cho ngươi a?"
Nhược Y nhàn nhạt gật đầu, ngoan ngoãn ngậm lấy viên kẹo nhai từ tốn.
Sát Tinh Vệ hài lòng, đưa tay lau đi khoét miệng, cười sáng như hoa, đem lòng Nhược Y chìm vào vũng nước ấm.
"Vệ, kẹo rất ngọt, ta rất thích."
Đứng dậy, bước chân khoan thai đến bên cạnh Sát Tinh Vệ, Nhược Y cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ ửng kia một cái rồi lại quyến luyến dứt ra:
"Nhưng môi của ngươi lại ngọt hơn rất nhiều..."
Không cần lời đáp, Nhược Y chủ động hôn thêm một lần nữa, lần này mãnh liệt triền miên, đem Sát Tinh Vệ dung hoà theo bản thân, cùng đứng dậy.
Sát Tinh Vệ ban đầu không quen lắm, nhưng rồi lại đuổi kịp theo đường hôn của Nhược Y.
Nàng đã mở lòng hơn, không còn đề phòng e ngại, cũng không trách được vì Nhược Y khá mãnh liệt, nàng hôn rất mạnh bạo, đã nhiều lần đem môi Tinh Vệ bật máu.
Dạo gần đây Nhược Y rất dịu dàng, Tinh Vệ vẫn muốn thể hiện yêu thương với tiểu Nhược, miễn ít chạm đến thân thể nàng.
Âm thanh hôn chóc vang lên, không gian im ắng, hoàn toàn chỉ có hai người.
Nhược Y như rắn, đưa lưỡi rà khắp khoang miệng Tinh Vệ, thân thể nóng như lửa, chỉ biết tự thân kìm chế.
"Ưm..." Nhược Y chịu không nỗi, liền luyến tiếc dời khỏi cánh môi anh đào.
Ánh mắt long lanh ngập dục vọng, trêu đùa môi dưới đã ươn ướt của Tinh Vệ:
"Vệ, ta thấy mùi sữa dê."
Sát Tinh Vệ có chút ngại ngùng, nàng giữ hai ngón tay trắng như tuyết đang trêu đùa mình kia, hôn âu yếm:
"Lúc nãy ta có uống một ngụm..."
Nhìn thấy đôi môi xinh đẹp hôn lên ngón tay mình, Nhược Y vui sướng không thôi, vì rất hiếm khi Sát Tinh Vệ chủ động như vậy:
"Vậy...!Vệ có muốn uống thêm sữa không?"
Vừa nói, Nhược Y vừa nắm bàn tay của người trước mặt đưa đến ngực mình.
Sát Tinh Vệ nhận ra hôm nay Nhược Y mang y phục rất mỏng, cho dù có lớp vải ngăn cách, nhưng nơi mềm mại kia vẫn áp rõ ràng trong tay.
Thoáng chốc mặt Tinh Vệ đỏ dần, đến bây giờ Nhược Y không thể biết, Tinh Vệ muốn nằm trên hay nằm dưới.
Khẽ nắm tay đưa xuống, Nhược Y không muốn chọc tiểu ngốc manh kia nữa.
Nàng quay sang mở nắp rượu, sau đó đổ vào một ly, đưa lên miệng uống cạn.
"Chủ nhân thích rượu sao?"
Nhược Y vẫn không đáp, nàng chỉ khẽ cười, đến ly thứ ba, Nhược Y mới trả lời:
"Không, thích uống rượu cùng ngươi."
Một dòng rượu được truyền vào khoang miệng, Sát Tinh Vệ cảm nhận vị nồng lan tỏa, còn cảm thấy nghẹt thở, đôi môi Nhược Y lại một lần hút cạn không khí nàng.
Qua một lần hôn sâu, Nhược Y lại dứt ra, nhìn Sát Tinh Vệ hài lòng.
Cao hứng uống thêm một ngụm, rồi tiếp tục truyền đến cổ họng Tinh Vệ.
"Ưm...!Y...."
Sát Tinh Vệ đứt quãng, khó khăn cầu Nhược Y, nhưng dùng sức đều không thể thoát khỏi vòng tay mềm mại đó.
Đành gạt bỏ tất cả, đem môi Nhược Y hôn đến cạn sạch rượu.
Ngà ngà say tìm đến Sát Tinh Vệ, hai mắt nàng đỏ ngầu, hơi thở gấp gáp, chủ động mút cánh môi mỏng manh.
Không phải nói cũng biết Sát Tinh Vệ rất dễ say, một khi say đều tìm đến sự thật.
Lần này không khác, nàng thấy Nhược Y rất đẹp, đẹp một cách ma mị, một vẻ đẹp chỉ muốn tìm kiếm thêm.
Một phong thái khó đoán.
"Ưm...!tiểu Nhược...!muội đẹp lắm, rất đẹp..."
Hai tiếng tiểu Nhược đem Nhược Y bừng tĩnh khỏi cơn động tình.
Nàng cả kinh ngước lên nhìn, lúc này Sát Tinh Vệ đã say, rượu cũng chẳng còn, chả trách ăn nói khác thường như vậy.
Một chút vui vẻ lẫn tủi thân lướt qua tâm trí Nhược Y.
Hai tiếng âu yếm như vậy, khiong lẽ mỗi lần say Nhược Y mới được nghe.
Nhưng không sao, như vậy là quá đủ, nàng cảm thấy rất đủ.
Chỉ cần Sát Tinh Vệ muốn là được, nàng đều chiều ý.
"Tiểu Nhược, người muội rất thơm...!mỗi lần đứng gần tỷ lại được thơm theo muội...!Môi rất đẹp, phải làm sao đây..."
Sát Tinh Vệ cứ thế say sưa nói liên tục, giọng trầm ấm, đem thần trí Nhược Y lên mây.
"A..." Nhược Y khẽ rên lên một tiếng khi Sát Tinh Vệ chủ động dán môi vào chiếc cổ trắng ngần kia mà hôn.
Nhược Y cười trong lòng, quả thật say rồi, khen môi lại đi hôn cổ.
Hơi thở lướt khắp vùng cổ, Sát Tinh Vệ dùng tất cả sức lực còn lại mà hôn, mút, không chừa một giây phút nào.
Nhưng tuyệt nhiên hành động rất nhẹ nhàng, có lẽ sự ôn nhu ăn vào trong máu, không mất được.
Không lâu sau toàn bộ dấu hôn đã động lại choáng ngợp, đôi mắt không tinh anh, Sát Tinh Vệ lại nhìn ra dấu hôn đỏ là một vườn hoa hồng.
"Sao toàn hoa hồng đỏ thế này, tiểu Nhược...!tỷ chỉ thích hoa Diên Vĩ của muội, Diên Vĩ nhất định phải màu tím xanh.."
Nhược Y muốn cười nhưng dục vọng lại che lấp mạnh mẽ hơn, nàng rên rỉ từng đợt, hơi thở nhọc nhằn:
"Ưm...!Sát tỷ...!mạnh thêm chút nữa..
đúng rồi..."
Tay áo phất nhẹ, đem cánh cửa đóng lại, ánh sáng không còn nhiều.
Cả hai cứ thế triền miên cùng nhau, rồi ngã xuống giường...!
Lần này, quả thật dấu hôn đã có màu tím xanh rồi!
___________________
Ta đaaa.
Ăn mật lần này thôi rồi chuẩn bị ăn muối ???? Tôn Đồng may áo Lục Thủ trốn trại là đủ biết sắp tới ngược thế nào rồi nha.
Sau chương này mình bắt đầu vào vấn đề chính, vài chương kia chỉ là bù đắp sự xa cách của hai bạn trẻ =)))) Chuẩn bị máu me ngược ngẫu nào..
Danh Sách Chương: