• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Một người thất thường nguy hiểm như Nhược Y mà đôi khi lại có thể hạ giọng xin lỗi nàng, quả thật khó hiểu.

Nụ cười tươi trên khóe môi Sát Tinh Vệ chân thực tỏa ra sự trong sáng, thuần khiết nhìn Nhược Y, châm chọc:
"Hây..

Nhược chủ nhân à, lúc nãy còn giận dỗi, bây giờ lại xin lỗi, ngươi thật rất dễ thương!"
Hả?
Tỷ ấy khen ta dễ thương...
Thật...!thật sao?
Nhìn nụ cười trong sáng cùng câu nói ngây ngô của người kia, Nhược Y lòng vô cùng ngại ngùng nhưng kịp dằn lại, ánh mắt trầm xuống nhưng vết hồng hai bên má thì không thể che dấu nỗi.

Nhưng thật may mắn, biểu hiện đó Sát Tinh Vệ không để ý thấy.

"À phải rồi, ngươi giỏi y thuật như vậy sao không tự chửa vết thương cho mình? "
Nhược Y dường như không nghe thấy, nàng đang đắm chìm trong cảm giác sung sướng ngại ngùng...!
Tỷ có biết nói như vậy làm tiểu Nhược ngại chết hay không?
Nhược Y ngươi phải bình tĩnh,,chỉ là khen dễ thương thôi mà.

"Này!"
Âm thanh gọi lớn làm xua tan mớ hỗn độn trong đầu Nhược Y tan rã hết.

Nàng ngẩn ngơ ngước lên, giọng lạnh nhạt hỏi:
"Chuyện gì?"
Ánh mắt khó hiểu dán lên người nàng:
"Ta hỏi ngươi giỏi y thuật như vậy sao không tự chữa cho mình.

Ngươi lại không để ý đến, hay là còn đau chỗ nào sao? "
Nhược Y lấy lại bình tĩnh, đứng dậy thở dài:
"Ta có khả năng chữa trị cho người khác nhưng riêng cơ thể ta thì không linh ứng.

Vậy thôi! "
Sát Tinh Vệ nhăn nhăn mặt gật đầu, tỏ ra hiểu chuyện hiểu cả thế giới nhưng xem ra lại chẳng hiểu tại sao lại không hiệu nghiệm?
Trời đã về quá trưa, Lã Tần Uy đẩy cửa nhảy vào, hai tay cầm rượu và một đống đồ ăn đem theo.


"Haha xin lỗi đã về trễ.

Chẳng qua vừa gặp vài bằng hữu lâu năm nên nán lại tán gẫu."
Nhược Y không đáp, chờ cơ hội hắn ta đặt đồ ăn lên bàn liền nhanh chóng bắt lấy tay gằng mạnh:
"Chạm chạp."
Khuôn mặt Lã Tần Uy xanh lại, miệng run run phân trần:
"Thật xin lỗi, do ta quá nghiện rượu nên quên mất."
Sát Tinh Vệ khó hiểu nhìn Nhược Y, chỉ là ăn trễ một chút, sao người kia lại phóng đại chuyện lên như vậy?
Nàng giữ tay Nhược Y ngỏ ý kéo nhẹ ra:
"Đừng mà, ta..ta cũng chưa đói.

Thật sự dù sao cũng phải cảm ơn Uy đã mang về giúp ".

Cảm giác một bàn tay mềm mại chạm vào, Nhược Y mới dịu lại buông ra.

Lã Tần Uy cũng dần lấy lại bình tĩnh, hắn cười cười ngồi xuống dọn đồ ăn ra.

Nhược Y lấy bánh bao và một chút thịt gắp bỏ vào chén Tinh Vệ, sau đó lạnh nhạt lên tiếng:
"Ta tự hỏi ngươi nghiện rượu như vậy, sau này giúp được gì cho ta đây!"
Lã Tần Uy lại trở về với vẻ mặt ngổ ngáo theo thói quen của hắn:
"Chủ nhân, người cũng biết đã lỡ vào cái gì rồi thì không dứt ra được, cũng như ngươi hút máu thì không ngưng được đấy thôi!"
Câu nói lỡ lời của Lã Tần Uy làm Sát Tinh Vệ nhíu mày không nghe rõ:
"Hả? Máu người cái gì? "
Ánh mắt Nhược Y bỗng trở nên sắc bén, nàng dùng một chút kim châm bắn ngay vào cổ hắn:
"Câm miệng."
Một đợt tê nhứt lan tỏa khắp hai tay hắn, biết mình sai nên lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Hắn chợt nhớ ra rượu đang con trên bàn nhưng đành tặt lưỡi bỏ lại.

Vì hai tay hắn hiện giờ đang tê liệt một thời gian không thể cử động.

Lòng cay đắng.

Thầm rủa mình ngu si.


Giọng nàng nhanh chóng lấy lại bình thản, nhưng vẫn để ý sắc mặt Tinh Vệ:
"Hắn ta nói nhảm, ăn tiếp đi."
Sát Tinh Vệ gật đầu, ngoan ngoãn ăn tiếp bánh bao dang dở.

Buổi tối, nhìn thấy Nhược Y nằm bên cạnh đã ngủ, Sát Tinh Vệ cũng thầm thấy thoải mái khi đêm nay nàng ta không thường xuyên vuốt mái tóc đen huyền của nàng, ôm nàng vào lòng ngủ nữa.

Ánh trăng sáng qua khe cửa sổ, Tinh Vệ cũng mệt mỏi, nhắm mắt lại dần thiếp đi.

Khoảng năm phút sau, âm thanh nhẹ của chiếc giường cũng đủ làm nàng chú ý, đơn giản nàng không ngủ được.

Cảm giác người kế bên đứng dậy rời khỏi giường, liền hé mắt nhìn theo.

Quả thật bóng dáng Nhược Y đã vội ra ngoài, thân ảnh mỏng manh.

"Kỳ quái, sao cứ mỗi lần trăng tròn Nhược Y cũng một mình bỏ ra ngoài vào nửa đêm canh 3.

Từ lúc cứu mình về, nàng đã đi hơn 18 lần rồi.."
Tính tò mò nổi dậy, Sát Tinh Vệ nhẹ nhàng di theo, đêm nay trăng sáng, thật tốt để nàng nhìn đường.

Một lúc đã đến chân núi, nàng thấy Nhược Y vội vã đi lên ngày càng nhanh hơn.

Nàng lên Xích Long để làm gì?
Lúc này Sát Tinh Vệ chưa có võ công, thân thể lại vừa bị thương ở chân nên đi lại rất mất sức.

Không bao lâu sau Nhược Y bỏ xa nàng...!
"Đâu mất rồi? Thật nhanh."
Đứng trước một bãi đất đã được sang phẳng, nhưng cây cỏ rất nhiều, Nhược Y vô thần ngồi xuống khoanh chân trên nền đất.

Mắt liếc nhẹ sang phía sau lối đi rồi thở dài đưa hai tay lên bắt đầu luyện thuật.

Xung quanh bao trùm thân thể nàng là một mảng yêu thuật màu tím, từng chút từng chút tỏa ra sức nóng quanh thân thể, ngày càng mạnh hơn.


Đến một lúc nhất định, Nhược Y đứng dậy ngửa mặt lên trước mặt trăng.

Một luồn khí ma ám từ ánh trăng truyền xuống miệng nàng...
Tất cả hành động kỳ dị đều thu hết vào tầm mắt Sát Tinh Vệ, nàng vừa khổ sở leo lên, liền gặp một phen sợ hãi sau một lùm cây xanh ngát.

"Gì...!gì đây? "
Miệng nàng lắp bắp không nên lời.

Kia là Nhược Y hay sao?
Định chạy ra xác nhận thì ngoài kia hình dáng Nhược Y đã khụy xuống, nhiệm vụ nuốt trăng thất bại.

Máu từ miệng nàng phun ra, đen đặc, không hề bình thường.

Nhược Y tức giận gượng dậy:
"Hôm nay là ngày cuối cùng trong luyện ma pháp mà lại thất bại.

Chỉ tại vết thương khi trưa...!Không được, không thể bắt đầu lại từ đầu, phải nhanh chóng luyện thành, còn cùng Sát tỷ dạo nắng..."
Trăng sắp hết tròn rồi...
Không thể..

Sức nóng bao quanh người Nhược Y nay càng mạnh hơn khiến ngay cả Sát Tinh Vệ còn cảm nhận được.

Nàng chăm chú nhìn người kia đến run rẫy toàn thân.

Một lúc sau, một cơn gió nổi quanh đỉnh núi, cây cỏ quật ngã hết, thân thể của Sát Tinh Vệ cũng bị một khí công lớn đẩy ngã ra bãi đất.

Cho đến khi gió lặng, cây ngừng, nàng mới gượng dậy, phủi cát trên y phục sau đó mới ngước lên.

Người kia không còn ở đó nữa.

Tinh Vệ nhíu mày nhìn quanh, không khí lạnh lẽo, bóng tối bao trùm, cỏ chết hết, hơn nữa ánh trăng đã khuyết đi.

Mới đây nó còn rất tròn và sáng...!
Nàng cất tiếng gọi Nhược Y, nàng mong người kia mau xuất hiện cùng nàng về nhà.

Đã bị thương còn trăng tàn, không còn ánh sáng soi đường nữa:
"Tiểu Nhược, ngươi có ở đây không?"
Đang ngơ ngác xoay lại thì Tinh Vệ giật mình nhìn thấy một nữ nhân trước mặt:

"A đây rồi,..

không đúng?"
Nàng tắt nụ cười đi, bất giác lùi lại.

Nữ nhân này toàn thân mang một y phục đỏ thanh thoát.

Khuôn mặt quen thuộc ngày nào nay lại xuất hiện đôi mắt đỏ ngầu và mái tóc bạch kim thước tha.

Tất cả đã dọa Tinh Vệ đến sợ hãi:
"Ngươi..

ngươi là ai? "
Câu hỏi đề phòng xa lạ phát ra từ miệng Tinh Vệ.

Người kia đau lòng đưa tay ngỏ ý muốn giữ vai người kia:
"Vệ, là ta.."
Sát Tinh Vệ né tránh cái chạm tay, lùi lại ra xa không tin vào mắt mình.

Nhược Y giờ đây như một nữ yêu quái, khiến cho Sát Tinh Vệ còn nghi ngờ nàng đã bắt Nhược Y đi đâu.

Nhược Y bất lực thở dài, băng lãnh:
"Đã đến nước này, ngươi cũng nên biết, ta chính là Nhược Y.

Đã luyện yêu thuật cấm và thành công.

"
Âm thanh cứng rắn phát ra, bình tĩnh, len lỏi chút run nhẹ.

Mắt thấy người kia bất động, nàng đưa tay vuốt nhẹ gương mặt sững sờ hoang mang của người...!
Nhưng...!
Tinh Vệ đẩy nàng ra...!
"Không thể nào, pháp..

pháp cấm? Pháp cấm làm hình dạng ngươi như thế này sao? "
Nàng sợ hãi cực độ, vừa rồi còn thoáng thấy răng nanh từ trong miệng Nhược Y.

Chẳng lẽ và Vampire?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK