Nghỉ trưa được hai tiếng, loa lại vang lên. Mọi người nhanh chóng tập hợp để tiếp tục công việc khi sáng.
Dương Gia Nghi cố gắng để bản thân không giảm tốc độ làm việc. Thái Hồng Loan thấy vậy thì không chịu thua mà học theo. Thái Hồng Cảnh và Trần Vệ Dân thì tạm ổn. Đoàn Trọng mệt muốn chết, nhưng không dám lơ là. Hắn đã biết tầm quan trọng của công điểm.
La Tiểu Vi rất nhởn nhơ. Không biết vì sao mà cô ả làm càng lúc càng chậm, càng lúc càng chậm. Đến cuối cùng thì tiếp tục ăn vạ, không muốn nhúc nhích.
Đội trưởng nhăn mày. Hôm nay ông rất bận, vừa phải quản lí thôn dân trong ruộng, còn phải qua lại để xem xét hai đội xây nhà. Bận hơn cả con quay mà La Tiểu Vi còn không hiểu chuyện. Ấn tượng về cô ả trở nên kém vô cùng.
Cuối ngày, sau khi kết thúc công việc và trước khi mọi người về nhà thì sẽ có ghi điểm viên đến thông báo số công điểm mà hôm nay mọi người kiếm được.
Trong số thanh niên trí thức thì Thái Hồng Cảnh được nhiều nhất, tám công điểm. Trần Vệ Dân, bảy công điểm. Dương Gia Nghi, sáu công điểm. Thái Hồng Loan, sáu công điểm. Đoàn Trọng, sáu công điểm. La Tiểu Vi, ba công điểm.
Hôm nay làm việc đến trời tối mịt mới được về, công điểm tối đa là mười hai. Bởi vậy khi ghi điểm viên đọc phần của thanh niên trí thức thì ánh mắt của thôn dân trở nên khác thường, nhất là La Tiểu Vi.
Ánh mắt như có như không, như đang nói: ai da, thì ra cả đám đều thuộc dạng "đẹp mà không xài được".
La Tiểu Vi bị người nhìn đến đỏ mặt, không biết là tức giận hay là ngượng ngùng nữa.
Đọc điểm xong thì có thể về nhà rồi. Ngày hôm nay đã quá mệt mỏi. Dương Gia Nghi lết thân mình về nhà. Cô cảm giác cả cơ thể như vỡ thành từng mảnh vậy, vừa đau vừa chua xót.
Thím Lan đã nấu sẵn cơm, cũng nấu sẵn cho cô một ấm nước nóng để tắm.
Trời gần vào đông rồi, không khí lúc này đã lạnh dần. Chạng vạng tối mà tắm nước giếng thì như tắm nước đá vậy, không tốt cho phái nữ.
Dương Gia Nghi tắm rửa sạch sẽ, cô ngồi vào bàn ăn cơm. Hôm nay làm việc nặng nhọc nên đói rất sớm, bụng của cô đã reo hò từ lâu.
Bữa cơm diễn ra trong im lặng. Thím Lan biết Dương Gia Nghi đã rất mệt mỏi nên không nói gì nhiều.
Sau khi rửa bát, hai người đều về phòng. Dương Gia Nghi còn phải vào phòng làm việc để tăng ca.
Thân mình vừa mỏi vừa đau ê ẩm ảnh hưởng đến suy nghĩ của Dương Gia Nghi, khiến cô mãi mà chẳng tập trung được, nhiệm vụ cũng chỉ hoàn thành được ba cái đầu tiên.
Tính cả qua nay, tổng số điểm mà cô có đã là 41 điểm.
Dương Gia Nghi cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được. Cô phải tìm cách để bản thân khoẻ mạnh hơn, nếu không thì dựa vào số công điểm ít ỏi này sẽ chẳng thể tự nuôi sống mình được.
Đến lúc đó, cho dù cô có thể lấy điểm trong hệ thống để đổi đồ vật thì cũng chẳng dám dùng, bởi không biết giải thích nguồn gốc như thế nào.
Làm sao bây giờ đây?
Dương Gia Nghi suy nghĩ hồi lâu, cô hỏi hệ thống: "Bé Ba, tròng siêu thị có bán bí kíp võ công hay những thứ đại loại như vậy không?"
Bé Ba cười gượng: "Ký chủ, thứ này có là có đó, nhưng cố không sử dụng được?"
"Vì sao?"
"Mỗi một thế giới đều có quy tắc riêng, những loại năng lượng không nằm trong sự cho phép của nó thì đều không được chấp nhận. Cho dù ngoài ý muốn xuất hiện thì sẽ bị quy tắc áp chế đến mức không sử dụng được."
Tóm lại là trong siêu thị có bán những thứ này, nhưng mua thì được mà xài thì không được. Quy tắc sẽ không cho phép.
Dương Gia Nghi ủ rũ: "Công việc nhà nông quá mệt mỏi..."
Xem ra cô chỉ có thể ăn uống đủ chất, bồi bổ cho cơ thể để nó trở nên khoẻ mạnh hơn. Nhưng nếu chọn con đường này thì cần thời gian rất dài.
Dương Gia Nghi xoa xoa bắp tay, khóc không ra nước mắt.
Sao lại thê thảm đến nhường này?
Hệ thống thấy Dương Gia Nghi như vậy thì cũng áy náy lắm. Nếu hắn không gây ra lỗi lầm thì bây giờ ký chủ vẫn còn ở trong cuộc sống vô cùng thoải mái. Số liệu trong đầu hắn nhảy loạn lên.
Chợt, một tia sáng loé qua: "Ký chủ! Ký chủ! Tôi tìm được rồi."
Dương Gia Nghi không hy vọng gì, cô đã quyết tâm rèn luyện cơ thể mình nhiều hơn để thích ứng với hoàn cảnh.
"Hả?"
"Trong tương lai, con người khám phá vũ trụ..."
"Nói ngắn gọn."
"À, ký chủ có thể mua thịt thú Tát Á thử xem."
Dương Gia Nghi nghe vậy thì mở ra siêu thị, tìm kiếm thịt thú Tát Á.
Cô trợn tròn mắt: "Sao mà đắt thế?"
Chỉ thấy bên trong ghi rõ cần 20 điểm để mở khoá, tiếp theo giá bán là 50 điểm cho một lạng.
Rất đắt!