Cô nhìn trước nhìn sau, thấy không có ai thì chọn một chỗ khuất tầm nhìn rồi mua một phần cơm và một ly nước từ siêu thị.
Cơm phần có hai loại: một loại có hai món ăn giá một điểm, loại còn lại có ba món ăn và vài miếng trái cây tráng miệng, giá hai điểm.
Dương Gia Nghi chọn phần một điểm, thêm một ly cam ép cũng một điểm.
Phần cơm ngoài cơm ra thì có thịt kho trứng và rau muống luộc. Bảo đảm đầy đủ dinh dưỡng.
Cô gái nhỏ đã đói meo nên nhanh chóng giải quyết hết. Nước cam chua chua, ngọt ngọt còn có một chút lạnh lẽo, rất giải khát.
Được nghỉ trưa tận hai tiếng, Dương Gia Nghi quyết định vào rừng kiếm củi, dự trữ cho mùa đông.
Bây giờ đang là lúc thu hoạch gấp, mỗi ngày tới trời tối thì đội trưởng mới thả cho mọi người về nhà.
Muốn kiếm củi chỉ đành ngóng trông vào buổi trưa, chứ tối mà vào rừng là việc làm rất nguy hiểm. Ai biết lỡ đi đạp trúng con rắn con rết hay trượt chân một cái là xong đời.
Dương Gia Nghi không nhặt củi ở bìa rừng. Cô muốn nhặt một ít bỏ vào rương chứa đồ, bởi vậy không thể để người khác thấy.
Giờ này, tất cả mọi người đã về nhà ăn cơm trưa nên chỉ có một mình cô ở đây. Dù vậy, cô vẫn cẩn thận quan sát, sợ gặp được người khác.
Những cành khô được Dương Gia Nghi bẻ thành từng khác tầm nửa mét, sau đó nhét vào rương chứa đồ. Đến khi cái rương được chứa đầy, cô mới lấy dây thừng, nhặt thêm củi rồi bó thành một bó thật to đặt ở bên ngoài, đợi lát nữa thì cõng về.
Mùa thu, trong núi mọc lên rất nhiều nấm. Có nhiều loại cô không biết tên nên không dám hái, chỉ chọn những loại nấm quen thuộc.
Loay hoay mãi, Dương Gia Nghi hái được tầm bốn cân nấm. Đây là vì thời gian này mọi người đều bận rộn thu hoạch hoa màu, chứ nếu đợi thu hoạch xong, cả thôn rảnh rỗi thì họ sẽ đổ xô vào rừng tìm nấm và đốn củi.
Bốn cân nấm rất nhiều, Dương Gia Nghi đặt chúng trên mặt đất. Cô quên mất mình không mang sọt, mà rương chứa đồ trong không gian thì đã chứa đầy củi rồi.
Suy nghĩ một hồi, cô thấy gần đấy có một cái cây to, lá cây rất lớn. Cô quyết định hái lá của nó để gói số nấm này lại. Hy vọng loài cây này không có độc.
Kiếp trước cô có đọc một số tài liệu nói rằng có những loài cây rất độc, chỉ cần đứng dưới tán lá thôi cũng đủ chết người.
Dương Gia Nghi chần chừ một chút. Chợt, cô vỗ đầu mình. Cô nhớ ra hệ thống vừa tặng cô ba lần cảnh báo nguy hiểm, nếu cây có độc thì bé Ba sẽ nhắc nhở.
Cô gái nhỏ yên tâm, trèo lên cây chọn hái vài cái lá thật to.
Bây giờ đã là mười hai giờ ba mươi rồi. Dương Gia Nghi gói kỹ đám nấm rồi buộc chặt chúng vào bó củi.
Cô gái nhỏ thong thả vác chiến lợi phẩm về nhà, trên đường không gặp ai cả.
Lúc này chắc mọi người đã tranh thủ nghỉ trưa rồi. Đâu đó chỉ còn ba mươi phút nữa là đến giờ ra ruộng.
Dương Gia Nghi về tới nhà, vừa đóng cổng thì nghe tiếng cãi vả từ bên ký túc xá. Cô thả bó củi vào phòng chứa củi rồi lấy nấm ra rửa sạch, sau đó đem phơi ở ngoài nắng.
Tiếng cãi nhau vẫn không ngớt. Dương Gia Nghi nghe rõ ràng rành mạch. Thật thần kỳ, dường như sau đêm hôm qua, cả sức lực và thính giác của cô đều đã được nâng lên một cấp bậc mới.
Cô nghe một hồi, thì ra La Tiểu Vi lấy đồ của Thái Hồng Loan dùng mà không xin phép. Khi Thái Hồng Loan lên tiếng, cô ả lại cho rằng Thái Hồng Loan không có tính đoàn kết.
"Đồ dùng cá nhân đó cô hiểu không? Đồ cá nhân là không được xài chung đó cô hiểu không?"
"Cô làm gì ghê thế? Tôi mượn xài một chút, cô có mất mát gì đâu mà phải làm ầm lên. Giờ nghỉ trưa không cho người khác nghỉ ngơi à?"
Thái Hồng Loan nghe cô ả trả đũa thì điên tiết lên: "Đồ của tôi, chưa có sự cho phép của tôi mà cô dám lấy xài, rồi giờ còn nói như vậy hả?"
"Xài thì đã xài rồi, giờ cô muốn thế nào?" Giọng La Tiểu Vi vút cao.
"Đền cho tôi đi!"
La Tiểu Vi nhảy cẩng lên: "Đền? Đền cái gì mà đền! Tôi mượn xài có một chút mà cô bắt tôi đền. Sao cô có thể ích kỷ như vậy được. Chúng ta đều là thanh niên trí thức, cô không giúp tôi đã đành mà còn muốn phá hư đoàn kết à?"
Mặt Thái Hồng Loan xanh mét. Lúc bấy giờ, tội phá hư đoàn kết là tội rất nặng, nếu bị người khác nghe thấy không chừng cô sẽ bị bắt đưa đi diễu phố hoặc cả tạo.
Giọng Thái Hồng Loan run rẩy: "Chưa được người khác cho phép mà động vào đồ của họ, đó là trộm!"
La Tiểu Vi giật mình, chưa kịp nói gì thì Thái Hồng Cảnh lên tiếng: "Đền tiền, nếu không đền, chúng tôi sẽ gọi đội trưởng đến phân xử."
Lúc này, La Tiểu Vi mới cảm thấy sợ hãi. Cô ả biết rõ việc làm của mình là sai trái, chẳng qua ỷ vào da mặt của Thái Hồng Loan mỏng, muốn được lợi về phần mình mà thôi.