Tác giả còn đang bị bóc lột sức lao động thì đứa con tinh thần không thể có cuộc sống quá dễ dàng và sung sướng được.
Trong lúc viết, để tạo gây cấn, Dương Gia Nghi cho hai chị em Mộc Lam ăn đủ khổ nhọc: bị đói, bị lạnh, bị ức hiếp, bị xua đuổi. Nhân vật dưới ngòi bút của cô cũng kiên cường hơn qua từng này.
Dương Gia Nghi thở dài, hơi thở phả ra làm ánh nến lay động. Chữ viết đã kín sáu trang giấy từ khi nào...
"3333, em kiểm tra xem đã được bao nhiêu chữ rồi?"
"Đã được 7232 chữ."
Thiếu nữ chớp mắt, không ngờ nhiều như vậy. Cô xoa xoa phần cổ đang mỏi nhừ.
"Ký chủ, cô chỉ còn hai mươi bảy phút."
Dương Gia Nghi nhìn đồng hồ trong không gian. Bây giờ đã là mười một giờ ba mươi ba phút.
"Em chia 7232 này thành bảy chương, đăng trước một chương đi, sáu chương còn lại cứ để đấy."
Chuyện hôm nay đã khiến cô rút ra một bài học, phải thủ sẵn những chương truyện để những ngày không viết được cũng có để mà nộp. Năm mươi điểm không phải là con số nhỏ, nếu bị phạt thì cô rất đau lòng.
"Okey!"
Dương Gia Nghi trang thủ liếc qua trang cá nhân, chương truyện đăng từ hôm qua vẫn chưa có người đọc. May là mỗi lần đăng truyện đều có lương cứng từ hệ thống Tổng, chứ nếu trông chờ vào lượt đọc của độc giả thì chắc chắn cô sẽ càng nghèo.
Nhiệm vụ đã giao. Thiếu nữ nhanh nhẹn thu dọn rồi trèo lên chiếc giường mơ ước. Hai đứa nhỏ đã ngủ say, hơi thở vừa đều vừa dài, gò má ửng hồng.
Cả người Gia Linh cuộn tròn dưới chăn. Gia Ngọc thì nửa kín nửa hở, một cái chân để ở ngoài, cơ thể nghiêng qua một bên.
Dương Gia Nghi kéo chân cô bé lại, đắp chăn lên. Thiếu nữ chợt cảm thấy mặt Gia Ngọc hồng hơn Gia Linh rất nhiều, hơi thở cũng càng nặng nhọc. Cô sờ tay vào trán bé.
Trời ơi! Trán Gia Ngọc nóng hổi. Dương Gia Nghi quýnh lên.
Làm sao bây giờ?
Đúng rồi! Thuốc, cần phải mua thuốc.
Cô vào siêu thị tìm thuốc. Một loạt thuốc hạ sốt hiện ra.
Mua loại nào đây?
"Qua rà quét, đề nghị ký chủ mua thuốc hạ sốt màu cam ở kệ đầu tiên." 3333 lên tiếng đúng lúc.
Dương Gia Nghi đảo qua. Loại thuốc này có giá 20 điểm, dạng nước có hai ống nhỏ, chia làm hai lần uống. Cô hít hà. Đắt quá!
"Sao đắt vậy?"
"Đây là loại thuốc tiên tiến nhất, hiện tại muốn mua thì phải có phiếu khám bệnh của bác sĩ. Ký chủ yên tâm, chất lượng rất tốt."
Bây giờ có muốn đi bệnh viện thì cũng không kịp rồi. Dương Gia Nghi cắn răng: "Mua!"
"Ký chủ, điểm của cô không đủ để mua sản phẩm này, đề nghị cô làm nhiệm vụ kiếm thêm hoặc có thể vay nợ."
"Còn có thể mượn?" Dương Gia Nghi tò mò. Từ khi nào mà hệ thống lại tốt như vậy chứ?
"Đúng vậy, cô có thể mượn, một lần ít nhất 50 điểm. Khi trả phải nhân lên gấp đôi."
"Đây là cho vay nặng lãi! Là phạm pháp đấy!" Thiếu nữ không kinh ngạc, cô biết thừa sẽ không dễ kiếm lời từ hệ thống như thế.
"Không phải. Cho vay nặng lãi là số tiền phải trả càng lúc càng tăng cao, còn đây là mặc kệ mượn bao nhiêu lâu thì cô cũng chỉ trả gấp hai là được."
Dương Gia Nghi trợn trắng.
"Thôi chị không mượn, lúc nãy còn sáu chương truyện, đăng thêm ba chương nữa đi."
Tổng cộng đăng bốn chương, đủ 20 điểm rồi.
Có điều, cô phát hiện ra mình còn thiếu một cái nhiệt kế.
"Nhiệt kế giá bao nhiêu?"
"15 điểm."
Dương Gia Nghi: "...đăng nốt ba chương còn lại, mua thêm một cái nhiệt kế."
Điểm vừa kiếm được chưa kịp ủ nóng thì đã phải sử dụng hết. Không ai hiểu được cảm giác đau lòng này.
Ống thuốc bằng nhựa, cô cắt bỏ đầu, gọi Gia Ngọc dậy cho cô bé uống.
Gia Ngọc mắt nhắm mắt mở làm theo lời chị. Sau đó lại mê man.
Chừng mươi phút sau, Dương Gia Nghi sờ trán cô bé lần nữa. Thật may là đã bớt nóng rất nhiều. Cô không yên tâm, vói tay đặt nhiệt kế vào nách Gia Ngọc.
Cảm ơn trời, nhiệt độ đã trở lại bình thường rồi.
"Còn một ống thuốc, cho Gia Ngọc uống thêm hay cất đi?"
3333 nghe hỏi thì rà quét lần nữa: "Tất cả bình thường rồi, không cần cho uống nữa."
Dương Gia Nghi nghe vậy thì nhét ống thuốc vào không gian.
Lúc này đã là mười hai giờ. Thiếu nữ nằm xuống. Cả người mệt mỏi rã rời. Cô hơi co chân, sự thoải mái lan toả khắp cơ thể. Một hơi thở thoả mãn được phát ra.
Ngủ thôi! Hôm nay thiếu nữ đã rất mệt mỏi rồi.
Bên này Dương Gia Nghi dần chìm vào mộng đẹp. Bên kia, trong thành phố, Dương Hữu Đức cũng vừa mới về đến nhà.
Diệp Hạnh Hoa đã ngủ, chiếc bụng đã nhô lên một chút đang phập phồng lên xuống. Nơi đó có hai sinh mệnh đang dần lớn lên.
Dương Hữu Đức cứ ngồi đấy mà nhìn vợ. Đôi mắt hắn đen kịt, suy nghĩ bay xa. Hắn nghĩ rất nhiều, nghĩ về hai người anh cùng họ đã hy sinh vì nước, nghĩ về mấy đứa cháu gái đang ở nông thôn, nghĩ về tên Lý Quảng vong ân phụ nghĩa, rồi lại nghĩ về người phụ nữ đang nằm trước mặt.