Chú út dáng người hơi gầy, cao chừng mét tám. Thím út cũng vậy. Có mấy bức hai người mặc quân phục, có lẽ là ảnh cưới. Cô cẩn thận để sang một bên.
Còn ảnh của bản thân mình...
Dương Gia Nghi nhìn những thứ cầm trên tay, chúng đều là những miếng có hình cô được cắt ra. Thiếu nữ lục lại trong trí nhớ mới nhớ ra mỗi năm nguyên chủ đều được dẫn đi chụp hình chung với gia đình. Dù chỉ được chụp một bức duy nhất cũng khiến cô ấy vui rất lâu, vì chỉ những lúc như vậy cô ấy mới cảm thấy mình cũng là thành viên trong gia đình.
Đứa nhỏ tội nghiệp...
Cô gái nhỏ sắp xếp lại mọi thứ, chỉnh lại góc chăn cho hai chị em Gia Linh, bước ra ngoài bếp lò thêm vào hai cây củi lớn rồi mới nằm xuống giường.
Cơ thể mệt mỏi được thư giãn, hơi ấm bao lấy thân mình, cơn buồn ngủ lại ập đến.
Dương Gia Nghi cảm thấy chưa nằm được bao lâu thì nghe được tiếng Gia Ngọc khóc ré lên. Cô giật mình, choàng dậy.
"Sao vậy?" Cô cất giọng hỏi nhỏ.
Gia Nghi nhẹ giọng trả lời: "Gia Ngọc bị giật mình ạ."
Trong phòng tối thui không ảnh hưởng đến thị lực của cô. Lúc này, Gia Linh đã ngồi dậy, đang cố gắng dỗ em. Gia Ngọc vẫn còn nức nở.
Nghe thấy tiếng, bé xoay người bò nhanh rồi ôm chặt lấy cô. Dương Gia Nghi cũng vòng tay lại ôm bé, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng.
"Em nằm xuống ngủ tiếp đi." Cô bảo Gia Linh.
"Dạ."
Lại qua một lát, ước chừng hai đứa cũng thấm mệt nên chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Dương Gia Nghi lại không ngủ được. Cô vừa vỗ về Gia Ngọc, vừa suy tư.
Tại sao lãnh đạo quân khu lại giao Gia Linh Gia Ngọc cho cô nuôi? Cho dù có di thư của chú út thì cô cũng chỉ là đứa nhỏ vị thành niên. Tuy bà Sáu nói chuyện đầy ý châm ngòi nhưng có một điều bà ta nói đúng, đó là theo lý mà nói chừng một vài năm sau cô sẽ lấy chồng. Họ không sợ cô nuốt hết tiền lại bỏ mặc hai đứa nhỏ sao?
Vả lại, việc lãnh đạo quân khu thay Gia Linh Gia Ngọc chuẩn bị hành lí cũng không bình thường. Phải biết ngoài quần áo, chăn và vật dụng cá nhân ra, trong nhà còn có các vật dụng khác nữa, nhưng lãnh đạo lại không chờ cô tới mà mang những thứ ấy đổi về năm mươi đồng.
Còn nữa, điều đáng ngờ nhất chính là tiền an ủi và tiền trợ cấp. Đúng vậy, hai đứa nhỏ còn có tiền trợ cấp, mỗi đứa mỗi tháng mười đồng. Tuy cô mới đến đây nhưng cũng biết rõ một khi liệt sĩ hy sinh, người nhà của họ hoặc là được nhận tiền an ủi, hoặc là được nhận tiền trợ cấp, chưa thấy ai mà được cả hai bao giờ. Người ta trợ cấp mỗi tháng năm mười đồng, nhà này được tận hai mươi đồng...
Cũng may, lãnh đạo biết nếu nói ra sẽ khiến đám sài lang hổ báo để ý đến hai đứa nhỏ nên chỉ nói tiền trợ cấp mỗi tháng chỉ mười đồng, không có tiền an ủi.
Mấy điều đáng ngờ này cứ quanh đi quẩn lại trong đầu Dương Gia Nghi, muốn vứt cũng không vứt được.
Cô chau mày...
Chợt, một ánh sáng loé lên.
Hay là...
Nếu mà đúng như cô suy đoán thì mọi chuyện hợp tình hợp lí rồi. Nếu như vậy, chỉ cần ba đứa cô sống sót qua đoạn thời gian này thì chẳng cần lo lắng cho tương lai nữa.
Thiếu nữ mỉm cười, hy vọng điều cô đoán là đúng. Hai đứa nhỏ mồ côi mẹ đã đủ khổ rồi.
Chuyện cần làm bây giờ là đưa chúng về thôn. May mắn lúc xây nhà cô yêu cầu làm cái giường thật lớn, giờ có thêm hai người cũng không sợ chật chỗ.
À, còn phải mua thêm đồ dùng cho hai đứa nhỏ. Lương thực và thịt khô cũng cần mua thêm. Giờ nhà có thêm người, cô phải cẩn thận để hệ thống không bị phát hiện. Như vậy phải vào thành phố một chuyến, rất nhiều thứ cần mua nhưng Cung Tiêu Xã ở huyện không có. Mua xong còn phải gửi bưu điện về.
Dương Gia Nghi lại dạo một vòng siêu thị. Cô chuẩn bị mua những thứ cần dùng trước. Tới lúc đó sẽ không lóng ngóng.
Đầu tiên là gạo trắng, mua hai bao, mỗi bao năm mươi cân. Bún khô, mì khô, hủ tiếu khô mỗi loại năm cân. Một con heo đã phân thịt sẵn, một trăm trứng gà. Thịt heo khô, lạp xưởng, cá khô, tôm khô mỗi loại hai cân. Dầu ăn một can dầu hai mươi lít. Những thứ này sẽ không mang ra, phải chờ cô về tới huyện, giả bộ mua từ chợ đen.
Kế tiếp là nến, hai cái chăn nhỏ cho hai chị em, khăn tắm, khăn lau mặt, bàn chải đánh răng, bút, vở...
[Đinh! Ký chủ đã sử dụng hết số điểm hiện có, đề nghị cô nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để kiếm thêm!]
Dương Gia Nghi:...
Được rồi, cô lại mắc phải bệnh chung của nữ giới, hễ mà mua sắm là không dừng lại được. Thiếu nữ nhắm mắt, dòng chữ đỏ đong đưa lập lè này làm cô đau lòng quá!. Đọc thêm các chươ𝙣g mới tại { T𝖱uMT𝖱𝑼 Y𝗘N.v𝙣 }
Hơn ba trăm điểm của cô đã theo gió mà bay đi rồi!
[Lời của tác giả: hai ngày trước bận quá không viết được, hôm nay cũng không có thời gian nên mọi người cho t nợ nhé, hôm khác sẽ trả ♥️]