Đêm hôm đó, thấy tâm trạng chồng mình rất tốt, tôi mới lân la hỏi chuyện anh và mụ Tâm:
- -Có thể kể em nghe chuyện anh và mụ Tâm không? Hai người đã từng đi quá giới hạn rồi sao?
Hỏi xong câu đó tự nhiên tôi lại thấy hụt hẫng một chút, biết là đó chỉ là quá khứ, nhưng mà chẳng hiểu vì sao lòng mình thoáng chút không vui. Nói tôi ích kỷ cũng được, nhỏ mọn cũng được, nhưng biết làm sao khi tôi cũng chỉ là một người bình thường với những hỷ nộ ái ố có đủ.
Chồng tôi kéo tôi lại gần anh hơn, anh kê cánh tay ra cho tôi nằm, lần đầu tiên khi kết hôn với nhau đến giờ anh ta cư xử tình cảm như vậy, tôi bài xích, để anh ta muốn làm gì thì làm. Khi đã ổn định, anh mới hỏi ngược lại tôi:
- -Em ghen?
Ghen ư? Tôi không biết nữa, chỉ thấy có chút khó chịu đang len lỏi trong lòng mình nhưng lại không muốn thừa nhận điều đó:
- -Không phải, em chỉ thắc mắc thôi, nếu anh thấy không tiện thì thôi.
Chồng tôi bật cười:
- -Sao hôm nay ngoan thế, bình thường anh nói câu nào em cãi câu đó, có chịu nhịn anh đâu?
- -Vậy sao anh không nhịn em chứ?
- -vì mỗi lần em cãi anh, mắt em trợn lên, phùng má, miệng hoạt động không ngừng, nếu em thua mặt em sẽ sụ xuống, trông rất đáng yêu!
- -Gu của anh cũng lạ thật đấy.
- -Được rồi, anh kể.
Tôi yên lặng chờ đợi chuyện tình trường của anh nó lãng mạn và sâu sắc đến dường nào, anh bắt đầu kể:
- -Anh và Tâm quen nhau qua Ái Nhi, Tâm là bạn thân của Ái Nhi, hai người họ gần nhà nhau, lúc đó anh vừa vào năm nhất đại học, anh về quê Ái Nhi mấy lần thì bọn anh quen biết nhau, mọi chuyện cũng diễn ra bình thường cho đến khi anh ra trường, anh muốn cưới Ái Nhi nhưng ông nội không đồng ý, vì Ái Nhi theo học Nhạc viện, mà nhà mình thì theo truyền thống kinh doanh, ông nội lại cổ hủ, ông không thích những người trong giới nghệ sĩ, ông cho rằng những người đó sẽ dễ thay lòng đổi dạ.
Nói đến đó, anh lại thở một hơi thật dài, trong hơi thở còn vương mang chút gì đó hoài niệm.
- -Anh yêu Ái Nhi nhiều lắm đúng không?
- -Đã từng rất yêu, cô ấy là mối đầu của anh. Nhưng khi anh thuyết phục được ông nội, khi bọn anh đã làm lễ ăn hỏi thì chính mắt anh bắt gặp Ái Nhi đang ngủ với một người đàn ông khác, người đó chính là một đạo diễn phim truyền hình rất mát tay thời điểm đó, anh nhớ đêm ấy anh đã rất say, anh càng say thì những hình ảnh đó càng hiện về trong trí não, rồi Ái Nhi đến dìu anh về, anh đã không kiểm soát được, đã quan hệ với cô ấy, nhưng buồn cười là khi anh tỉnh dậy, người nằm bên cạnh lại là Tâm.
Tôi ngước mặt lên nhìn anh:
- -Là sao ạ, sao lại là mụ Tâm? Là anh vô tình đã ngủ với mụ ấy.
- -Lúc đầu anh cũng nghĩ là như vậy, anh đã xin lỗi cô ta rất nhiều, nhưng cô ta cứ khóc lóc và bắt anh chịu trách nhiệm, đúng lúc đó những hình ảnh nhạy cảm của Ái Nhi và tên đạo diễn bị phát tán tràn lan trên mặt báo lẫn trên mạng xã hội, ông nội cũng vì tin đó mà nhập viện, rồi ra đi vì nhồi máu cơ tim..anh cảm thấy bản thân mình chính là nguyên nhân khiến ông mất nên mới hủy hôn, chẳng thể ngờ vì vậy mà Ái Nhi lại tự tử. Ngày hôm ấy là ngày rằm tháng bảy, ngày mưa tầm tả không dứt.
Tôi hiểu cảm giác này của Thắng, cảm giác đau lòng và mất mát khi bị phản bội, lại mất đi người thân, thử hỏi anh đã vượt qua cú sốc đó như thế nào?
- -Vậy sao này anh và mụ Tâm quen nhau luôn sao?
- -Không.. Niềm tin của anh đã chết, nhưng Minh Tâm cô ta cứ bám theo anh như đĩa, lúc đầu anh cũng thấy áy náy với cô ta lắm, nhưng có lần cô ta uống say, chạy đến tìm anh khóc lóc, cô ta nói cô ta yêu anh lâu rồi, lần đó anh mới biết chẳng có sự trùng hợp nào cả, là cô ta đã gài bẫy anh, cô ta bỏ thuốc kích dục vào rượu để đưa anh vào lưới. Nhờ biết được sự thật đó nên anh mới cắt được cái đuôi đó.
Tôi À lên, vậy cũng không thể nói chồng tôi mà mụ Tâm là người yêu cũ được, vì bọn họ đâu có xác nhận yêu nhau đâu. Có chăng là mụ Tâm thầm thương nhớ trộm chồng tôi thôi.
- -Vậy sao anh Thịnh lại nói anh và mụ Tâm là người yêu cũ, hai người đâu có thừa nhận qua lại với nhau đâu ạ.
Chồng tôi tiếp tục dùng năm ngón tay lả lướt khắp khuôn mặt của tôi, rồi di chuyển xuống bầu ngực chỉ được bao phủ bởi một lớp vải mỏng, anh dừng lại và bắt đầu ve vuốt ngọn đồi trập trùng, vừa hoạt động vừa nói tiếp:
- -tại cái miệng của cô ta mà ra thôi, nhưng nói chung anh và cô ta không có bất cứ mối quan hệ nào cả, chẳng hiểu sao này thế nào mà cô ta có thai với anh Thịnh nên họ mới đám cưới.
Tôi trố mắt:
- -Có thai ạ, vậy đứa bé đâu?
- -Sẩy rồi.. Anh Thịnh bị chứng t*ng trùng loãng lại yếu nên rất rất khó có con, lúc Tâm thông báo có thai thì anh ta phải cưới, thứ nhất vì đó là điều may mắn đối với người t*ng trùng loãng, cái thứ hai để có cái mà nắm trong tay cổ phần của công ty. Nhưng người tính thì không bằng trời tính, cái thai không được bao lâu đã bị sảy mất.
- -Bị sẩy..trời đất, vậy thai đã lớn chưa anh?
- -hình như ba bốn tháng gì đấy. Anh cũng không quan tâm lắm đến chuyện của bọn họ.
- --Anh, em thấy mối quan hệ của anh với anh Thịnh không được tốt lắm, có phải vì mụ Tâm không?
- -Không phải.. Vốn dĩ từ nhỏ bọn anh đã không hòa thuận, nhưng chỉ là ngầm thôi, càng lớn thì hầu không nói chuyện với nhau trừ khi cần thiết. Lúc nhỏ anh ta hại anh suýt chết mấy lần, may là mạng anh lớn nên mới còn cơ hội nằm đây mà tán dóc với em.
Tôi véo nhẹ vào eo anh:
- - Anh này.. Người ta đang hỏi nghiêm túc mà cứ đùa là sao. Anh kể tiếp đi, anh Thịnh làm gì anh, sao con Mận nói anh Thịnh rất hiền.
- -Lúc còn nhỏ khi đi công viên chơi anh ta đã để anh một mình trong hẻm nhỏ rất xa nhà, rồi bỏ về, cũng may là mẹ tìm được, xong về nhà anh ta lại nói anh ham chơi nên đi lạc khiến ba mắng anh một trận, rồi khi đi sở thú, anh ta định đẩy anh xuống hồ nuôi cá sấu, may mắn là anh bám lại được, nếu không bây giờ đã được đầu thai kiếp khác, nói chung là nhiều lắm, kể không hết đâu.. Vì thế anh mới bảo em không được tiếp xúc nhiều với anh ta, anh ta là một con cáo đội lớp người đó, em nghĩ chuyện hôm nay là do Minh Tâm một mình làm sao, không có đâu anh nghĩ là do một tay anh ta sắp xếp, Minh Tâm chỉ là một con tốt bị thí tội.
Chồng tôi nói đúng, tôi cũng đã nghĩ như vậy, mụ Tâm tuy đáng ghét nhưng mụ ấy cũng như tôi đều là phận dâu con trong nhà, mụ ấy chẳng có nguyên do nào để hại bà nhỏ cả, chỉ có thể là bà lớn hoặc anh Thịnh chủ mưu thôi. Xem ra hai mẹ con bà lớn đúng là cao tay, một cây tên bắn trúng hai con nhạn, hay, nước đi này khá là hay.
Nhưng thôi, cũng do mụ Tâm ngu thì ráng chịu, cuộc đời giống như một cuộc chiến, kẻ mạnh thì thắng, kẻ yếu thì bại.
- -Biết nhiều có buồn không?
- -Không, ai mà không có quá khứ.. Chỉ cần hiện tại anh phải tốt với em là được.
Nói đến đây, anh vòng tay ôm tôi chặt vào người anh, từng hơi thở của anh trên đỉnh đầu của tôi cũng khiến tôi nhận ra những mệt mỏi mà anh đang gánh phải.
- -Nhi.. Có thể thời gian tới chúng ta sẽ vất vả, nhưng em cố gắng nhé. Đợi anh làm xong chuyện chúng ta sẽ sinh thật nhiều đứa con, anh rất thích có trẻ con trong nhà. Thích cả những bữa cơm em nấu.
Tôi nép trong lòng anh, tận hưởng sự dịu dàng hiếm có, tôi cũng thích ở bên anh, thích những lần cùng anh ăn chung một quả táo, uống chung ly nước, thích nhìn anh say sưa làm việc, thích cả những lần anh trêu ghẹo tôi, và hình như, tôi đã rất thích anh.
Chúng tôi nói với nhau một lúc nữa thì chìm vào giấc ngủ, trong vòm ngực anh tôi lại nghe văng vẳng bên tai tiếng ai đó gào rú, tiếng khóc thảm thiết ngày một lớn dần, tôi mở toang đôi mắt thì thấy mình đang đứng ở một nơi nào đó rất lạ, xung quanh không một bóng người, đường quanh co vắng vẻ, theo quán tính tôi cứ đi thẳng về phía trước, lạ thay đi một đoạn tôi lại thấy một ngôi nhà to đẹp lắm, nhà cửa nguy nga, mà căn nhà này trong tiềm thức lại rất quen thuộc, tôi cứ đi thẳng vào căn nhà ấy, những bước chân qua dãy cỏ mềm mượt, những đóa thược dược đủ màu sắc nở rộ hai mép đường, tôi khẽ gọi:
- - Có ai không ạ?
Không ai trả lời tôi cả!
- -xin hỏi có ai không ạ?
Im lặng.. Không một ai trả lời.
Tôi đánh liều đi vào trong, bối cảnh bên trong trưng bày khá sang trọng nhưng lại có chút cổ xưa, một căn nhà to đẹp vậy mà không có ai sao?
Tôi cứ mon men phía trước mà đi dạo hết căn nhà, mãi khi đôi chân đã đi đến dãy hành lang thì có tiếng hét vang:
""… Xin tha cho con của tôi!! Tôi xin cô đấy.. Làm ơn, đừng giết nó. ""
Trước mắt là một người phụ nữ nằm la liệt trên vũng máu đỏ, toàn thân cũng đầy máu, một bóng người phụ nữ đang xoay lưng lại, dùng con dao bén ngót một dao cắt cổ của người nằm đó, máu, máu bắn lên cao như nước chảy, người phụ nữ nằm đó chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi gục hẳn, đôi mắt trừng to hết cỡ, một bàn tay đưa về phía tôi như cầu cứu.. Không.. Người phụ nữ kia tàn nhẫn rạch thêm một nhát vào bụng người nằm đó, máu tuôn xối xả như thác đổ, bầu trời đột ngột rầm rú, những tia sấm chớp xẹt ngang, chiếu thẳng vào vũng máu, cảnh tượng này bất cứ ai cũng phải ôm miệng kêu gào.
- - Á….
- -Nhi.. Nhi. Tỉnh dậy đi em. Nhi..
Tôi mở toang đôi mắt, hai tay ôm lấy ngực, nỗi sợ hãi vẫn còn vương vấn trong đầu, hơi thở hổn hển, trống ngực đập thình thịch, thình thịch.
- -Có chuyện gì vậy, em gặp ác mộng hả?
Chồng tôi bật đèn sáng trưng, anh ôm tôi vào lòng khẽ vuốt lưng cho tôi.
- -Không sao, đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây, anh ở đây.
Tôi đã rất sợ, nhưng khi nghe anh nói "anh ở đây" thì tâm tình cũng dịu xuống hẳn mấy bậc.
- -Thắng..!
Tôi gọi tên rồi bấu chặt vào anh, hình ảnh vũng máu như nước đổ, hình ảnh người phụ nữ cầm dao cắt cổ kia thật là hãi hùng. Tại sao tôi lại mơ giấc mơ kì lạ như vậy, người phụ nữ đó là ai, sao lại nhìn tôi, còn giơ tay về phía tôi như cầu cứu nữa.
- -Không sao… Chỉ là mơ, chỉ là mơ thôi em.
Anh cứ vậy mà ôm tôi rất lâu, đến khi bờ vai tôi không còn run rẩy nữa thì anh mới từ từ thả tay ra, đi rót cho tôi cốc nước lọc.
- -Em uống chút nước đi.
Tôi đưa hai tay nhận lấy, một ngụm nước lọc khiến tôi thấy dễ chịu hơn.
Truyền ly nước cho anh, chồng tôi để ly nước trên bàn, xong mới quay lại ngồi cạnh tôi, vén lấy những sợi tóc rối trước mặt, giọng anh nhu hòa, hỏi:
- -Em mơ thấy gì sao lại hét lên như vậy?
Tôi đem những gì nhìn thấy kể cho anh nghe, anh nghe xong thì trấn an tôi:
- -Không sao đâu, chỉ là mơ thôi, có lẽ hôm nay nhiều việc nên em nghĩ lung tung đó.. Thôi nằm xuống, trời sắp sáng rồi đó.
Tôi ngoan ngoãn nằm xuống, anh cẩn thận kéo chăn đắp ngang ngực tôi rồi mới chồm người sang tắt đèn lớn. Từ lúc đó đến sáng tôi không thể ngủ lại, cứ nhắm mắt thì tiếng kêu cứu của phụ nữ cứ vang bên tai lồng lộng, màu máu đỏ tươi kia chập chờn trong giấc ngủ chẳng đủ sâu.
______
Hôm sau, khi tôi thức dậy thì việc đầu tiên là đi xuống ngắm nhìn vườn hoa của bà lớn. Bà lớn đang đứng tần ngần bên cạnh những đóa hoa tàn úa, ánh mắt bà lớn vô hồn, mặc tôi đứng đó rất lâu bà lớn vẫn không hay biết, tôi nhìn bà lớn, bà ấy đẹp, nét đẹp kiêu sa của người giàu có, dáng vẻ cũng toát lên sự sang trọng của một phu nhân, nhưng suy cho cùng, bà ấy vẫn có chút đáng thương, bà ấy có tất cả nhưng không có được trái tim của chồng mình, vậy nên có tiền chưa hẳn là có được tình yêu thương.
- -Mẹ..!!
Bà lớn có chút giật mình, khẽ xoay qua tôi. Hôm nay giọng nói bà lớn giống như những cành hoa này, khô khốc:
- -Hết rồi, héo hết cả rồi.
- -Đã tìm được nguyên nhân chưa hả mẹ, sao tự dưng lại héo hàng loạt như này.
Bà lớn lắc đầu, ủ rũ:
- -Bên chăm sóc chuyên nghiệp cũng bó tay.
Tôi an ủi ;
- -Thôi mẹ đừng buồn, rồi mẹ sẽ có những đóa hoa tươi đẹp khác thôi ạ.
Có tiếng chạy đến xồng xộc, anh Năm làm vườn chạy đến thở hổn hển:
- -Dạ thưa bà chủ, cá trong hồ đột nhiên chết hết một lượt, nổi trắng cả hồ rồi ạ. Bà mau ra xem đi.
- -Cái gì..?
Bà lớn vội vã chạy ra hồ nuôi cá, tôi cũng chạy theo xem tình hình như thế nào, trời đất, cá không những chết mà còn chết một cách kì lạ, con nào cũng trương bụng lên, bốc mùi rất thối như mùi thối rữa mục nát. Bà lớn bỗng suy sụp, anh Năm phải dìu bà nhà mát ngồi tạm.
Bà thơ thẩn rồi lẩm bẩm:
- -Tại sao, tại sao lại như vậy?
Tôi thấy bất thường lắm, biểu hiện của bà lớn như vậy là sao, vườn hoa chết bà đau lòng, tôi hiểu, nhưng hồ cá thì lại không phải thú vui hay sở thích của bà, vậy cớ sao mặt bà dấy lên gì đó sợ hãi lẫn lo lắng.
Ba chồng tôi vì chuyện hồ cá nên cũng nghỉ một hôm, việc công ty giao lại cho anh Thịnh giải quyết. Ông gọi người đến kiểm tra nhưng không phát hiện gì bất thường, họ nói nước rất sạch, cá cũng không bị ai hạ độc. Cá chết hàng loạt là một dấu chấm hỏi thật lớn.
Đến ba giờ chiều, chồng tôi đi làm vẫn chưa về, có chút buồn chán nên tôi đi lòng vòng hóng mát, đi một hồi đi đôi chân đã rẽ đến vườn hoa hồng của bà lớn, trời đất ơi, hồi sáng tuy hoa đã héo úa nhưng bây giờ là lụi tàn hẳn luôn toàn bộ, mà lạ ở chỗ tất cả những cành hoa đều nghiêng về một hướng duy nhất, những gốc Hoa chĩa thẳng về hướng hồ cá, tôi ngạc nhiên quá chạy vào gọi mọi người ra xem.
Tôi nhớ đến lời thầy Lục dặn, chắc chắn trong vườn hoa hồng có ẩn tình gì mới có hiện tượng đặc biệt này xảy ra. Đi vào phòng tôi lấy di động gọi cho chồng mình, báo cho anh biết tình hình ở nhà, anh nghe xong thì bảo tôi tắt máy để anh gọi hỏi thầy Lục, tầm hơn một tiếng sau thì anh về tới, cả thầy Lục cũng được anh rước đến, thầy xem qua tình hình thì liền nói lớn:
- - vườn hoa hồng này âm khí rất nặng, phải khai quật lên để tìm hiểu nguồn cơn là như nào, chẳng phải tự dưng hoa và cá đều chết một lượt, đó là điềm báo xấu.
Bà lớn lập tức phản đối:
- -Không được.
- -Tại sao?
- - Không tại sao cả, vườn hoa của tôi các giống hoa đều là hàng nhập, có thể nó không hợp với khí hậu Việt Nam, chẳng có âm khí dương khí gì cả. Ông đừng nói bừa. Tôi không đồng ý để ai động vào mảnh vườn đó cả.
Thầy Lục bất ngờ cười lớn:
- - Ha ha, bà có điều gì khuất tất sao phải sợ, chỉ là khai quật đống đất này cũng như xới đất đai trước khi bà bắt đầu trồng giống mới tôi thấy không ảnh hưởng gì cả.
Ba chồng tôi gật đầu trước những lời phân tích của thầy Lục:
- -Thầy nói đúng, tôi thấy nó chẳng ảnh hưởng gì sao bà cả, đơn thuần chỉ là xới đất để tìm hiểu thôi mà.
Bà lớn cãi lại:
- - ông thôi đi, ông biết vườn hoa hồng này tôi trân quý biết chừng nào, nay đột ngột lụi tàn tôi đã quá đau lòng, ông còn muốn đào bới nó lên nữa, chẳng khác nào ông lấy muối xát vào vết thương của tôi không? Tôi nói rồi, tôi tuyệt đối không để ai động vào nó dù là một tấc đất. Muốn làm cái gì thì bước qua xác của tôi rồi nói chuyện.
Tình hình căng thẳng, bà lớn tuyên bố như vậy nên ba chồng tôi cũng có phần khó xử. Giọng ông trầm xuống một nốt:
- -Bà Ngân bà đừng có cố chấp như vậy mà được không? Chuyện tâm linh không thể đùa giỡn được, chúng ta nên kiểm tra nó như thế nào còn biết đường định liệu.
- -Tôi nói một là một, ông đừng nhiều lời vô ích. Vườn hoa hồng là mạng sống của tôi, muốn khai quật nó thì đợi đem xác tôi chôn xuống đó.
Chồng tôi nãy giờ im lặng quan sát, bây giờ mới có ý kiến:
- -Mẹ.. Con thấy cứ để cho người tìm kiếm thử, biết rằng mẹ rất buồn nhưng mà nếu mẹ thật sự yêu quý vườn hoa thì mẹ càng phải nên đồng ý để sớm tìm được nguyên nhân khiến hoa mẹ bị chết.
- -Mẹ nói rồi, nguyên nhân là do nó không hạp khí hậu.
- -Mẹ đừng cố chấp nữa, vườn hoa hồng bao năm nay đều tươi tốt, nếu không hợp khí hậu nó đã chết từ lâu rồi chứ đâu đợi đến hôm nay. Nhà chúng ta làm ăn lớn, không phải mê tín nhưng những chuyện này không thể không làm rõ ràng được. Như chuyện Minh Tâm cũng nhờ thầy đây tìm được chân tướng sự việc, mẹ nên có lòng tin ở thầy.
Bà nhỏ gật gù:
- -Thắng nói đúng, chị nên để thầy xem qua một lần, nhà mình mấy đời làm ăn cũng đều xem ngày tháng đẹp để khai trương, cưới gả cũng chọn ngày giờ, nên việc này tôi nghĩ chị không nên cản trở.
Cuối cùng, ba chồng tôi quyết định cho khai quật toàn bộ vườn hoa hồng, bà lớn điên cuồng phản đối, bà ấy la hét um nhà, rồi tự dưng lăn đùng ra ngất xỉu.
Anh Thịnh về kịp lúc nên đưa bà lớn vào bệnh viện, ở nhà thầy Lục lập bàn ra trước vườn hoa hồng mà khấn vái, sau đó dùng máu của mình bôi lên lá bùa màu vàng, lá bùa được đốt cháy rồi đưa lên cao, bỗng một cơn gió như lốc xoáy kéo đến mây đen từ đâu bao phủ cả bầu trời tối mịt, những vần vũ ào ào cuồn cuộn, một cơn mưa bất chợt đổ xuống, nhưng lạ thay lá bùa không hề bị tắt dù những hạt mưa nặng trĩu đang đua nhau rớt xuống ướt cả mặt đường. Cơn mưa kèm theo sấm chớp không ngừng, mưa dai dẳng mấy tiếng đồng hồ liền không dứt, thầy Lục đêm nay cũng không về, thầy sẽ ở lại.
12 giờ khuya, tôi được sự chỉ dẫn của thầy Lục mặc bộ đồ dài màu đỏ, tay cầm cây nến vàng đi đến giữa vườn hoa hồng, nhắm mắt lại, trong đầu nhất tâm không suy nghĩ, miệng lẩm nhẩm "hồn ai vất vưởng dưới kia, về đây tâm sự để tìm nguyên do".
Tôi đứng đó hồi lâu, khi ngọn nến trên tay đã cháy được một nửa nhưng vẫn không thấy động tỉnh gì, tôi có chút hồi hộp hơi thở cũng nặng nhọc hơn thường ngày, bỗng tôi cảm thấy sau lưng mình có gì đó khó chịu giống như ai đang nhìn trộm mình vậy, tôi khẽ mở mắt, xoay người lại một góc chín mươi độ thì.. thì có một ánh mắt đỏ rực đang nhìn tôi, cái đầu, cái đầu vẹo sang một bên lắc lư lắc sắp rớt xuống đất, cái bụng cái bụng kia trống hoác, ruột gan lòi cả ra ngoài…