- -Cuối cùng ngày này cũng đến! Ha ha!
Ái Nhi nói xong thì bay vút lên cao rồi biến mất, tôi đứng lạc lõng giữa dòng người qua lại mà không ai nhìn thấy tôi cả. Tôi chết thật rồi ư?
Không. Tôi không thể chết như vậy được. Tôi không thể để Ái Nhi đạt được mục đích của chị ta. Tôi chạy ù đến bệnh viện, bằng cách nào đó tôi chạy nhanh tựa như cơn gió, thoắt cái đã xuất hiện ở khoa cấp cứu, tôi thấy chồng tôi đứng trước cửa nhìn vào, mắt anh ửng đỏ, miệng lẩm bẩm:
- - Em không được có chuyện gì, anh xin em đó.. Xin em đó vợ..
Tôi đưa tay chạm vào anh.. Nhưng chưa kịp chạm vào đã bị một lực mạnh hất văng đi mấy mét, người đập xuống sàn xi măng đau điếng.. Đằng kia Ái Nhi đã đứng đó vênh mặt lên thách thức:
- - Tránh xa anh Thắng ra, nếu không tao đánh cho mày hồn xiêu phách lạc. Cút..
Chồng tôi vẫn đứng đấy, mắt anh không rời khỏi lỗ trống nhỏ của cánh cửa, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng, và anh không hề thấy tôi đang đứng ở đây.
Lúc này, cánh cửa lạnh lẽo kia được mở, một y tá chạy ra thì bị chồng tôi chụp cánh tay lại và hỏi:
- -Vợ tôi sao rồi?
Nữ y tá trả lời trong vội vã:
- -Rất nguy kịch vì mất quá nhiều máu, người nhà nên chuẩn bị tình huống xấu nhất đi ạ..
Sau câu nói đó nữ y tá vội vã rời đi, còn chồng tôi, mặt anh đờ đẫn mất mười mấy giây mới định được thần trí, anh khóc, lần đầu tiên tôi thấy anh khóc, giọt nước mắt kia lăn xuống mặt anh, nỗi đau đớn in hằn trên khuôn mặt.
Anh móc túi quần lấy điện thoại, anh gọi cho ai đó và nói bằng mọi giá phải cứu tôi cho bằng được. Nhìn anh như vậy lòng tôi đau như cắt, càng đau hơn khi hai chúng tôi cách nhau chỉ vài mét đất, nhưng lại cách cả hai thế giới xa xăm, người sinh kẻ tử, ly ly biệt biệt.
Tôi đau đáu nhìn anh mà không cách nào chạm vào anh được, tôi chẳng khác nào kẻ vô hình, mọi vật đều không thể chạm tới… Ái Nhi bất ngờ bay mất.. Cô ta như con chim, vụt mất khỏi nơi đau lòng này.
Xung quanh tôi, có ba mẹ chồng, có cả con Mận nữa, tất cả đều khóc rống lên khi bác sĩ đi ra, lắc đầu:
- -Xin lỗi gia đình,, chúng tôi thật sự rất tiếc.. Mong gia đình sớm vượt qua được nỗi đau này.
Chồng tôi.. Anh không khóc.. Anh cười.. Cười nhưng nước mắt anh rơi ồ ạt… chân anh luống cuống ngã lưng vào bức tường trắng xoá.
- -Không… Tôi không tin.. Tôi không tin.. Các người lừa tôi.. Các người lừa tôi.
Bác sĩ:
- -Chia buồn với gia đình. Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng cô ấy mất quá nhiều máu, chấn thương sọ não, không thể nào cứu được, dù có qua cơn nguy kịch thì cũng trở thành người thực vật. Người nhà vào với cô ấy đi ạ.
Bác sĩ vừa dứt lời thì một y tá nữ chạy ra sốt sắng:
- - Bác sĩ Lâm, bác Sĩ Lâm..
- -Chuyện gì vậy?
- -Nạn nhân có dấu hiệu tỉnh lại.. Vừa rồi máy điện tim có tín hiệu ạ.
Bác sĩ chạy nhanh vào trong kiểm tra lại, bên ngoài này ba mẹ chồng tôi đều mừng rỡ ôm lấy nhau mừng ra nước mắt, còn chồng tôi, anh chắp tay cầu xin cho tôi bình phục, dù có như thế nào anh cũng chấp nhận.
Tôi liền xuyên qua lớp cửa cấp cứu đi vào bên trong, xác tôi nằm trên bàn, các bác sĩ đang kích điện, những cái nhảy lên cứ tiếp tục, làm sao đây, làm sao để tôi trở vào thân xác đây. Đang loay hoay chưa biết làm thế nào thì tôi nghe tiếng hét lên:
- -Được rồi, tim đập lại rồi…
Tôi chỉ kịp thời nhìn thấy phần đầu của Ái Nhi, nụ cười nhếch mép của chị ta trước khi chị ta nằm chồng lên xác tôi, tôi lao đến, nhưng không kịp..
Tôi đứng thừa thải nhìn các bác sĩ thao tác chuyên môn, nhìn nhịp tim trên máy đang dần trở về bình thường, nhìn các bác sĩ sung sướng reo lên:
- -Sống lại rồi.. Sống lại rồi.. Đúng là kỳ tích, đúng là kỳ tích… mau ra thông báo cho người nhà biết.
___
Tâm trạng tôi lúc này chẳng biết diễn tả từ nào mới đúng, chỉ biết tim như thắt lại khi nhìn chồng tôi lao vào cầm tay tôi lên hôn hít, anh thì thầm bao điều, anh kể những câu chuyện cho tôi nghe, nhưng người nằm đó lại là một linh hồn khác, tôi đứng đấy, bất lực nhìn anh mà không có cách nào làm cho anh hiểu, vì anh không thấy tôi, anh không nghe những gì tôi nói.
Chẳng lẽ duyên nợ chúng tôi đến đây là đứt đoạn, chẳng lẻ chuyện vợ chồng phải gãy gánh từ đây.
Những người vào thăm tôi rất nhiều, có mẹ và anh Nhân lên nữa, tôi đã tỉnh dậy, à không đúng, phải nói là Ái Nhi đã tỉnh dậy, chị ta nhìn thấy tôi, tia mắt cười ngạo mạn, chị ta được chồng tôi ôm, được anh quan tâm chăm sóc, được tất cả mọi người tận tụy túc trực, chị ta nhếch mép với tôi khi chồng tôi đút từng muỗng cháo, muỗng sữa.
Đến khi không còn ai ở trong phòng, Ái Nhi không đóng kịch nữa, mở miệng nói trước:
- -Mày thấy rồi đó, anh Thắng bây giờ là của tao rồi.. Haha..còn mày, chỉ là một linh hồn không ai tiếp nhận, sẽ bơ vơ, sẽ lưu lạc, sẽ bị những kẻ mạnh hơn hà hiếp.. Ha ha ha. Đó là cái giá của mày phải gánh khi dám cướp anh Thắng của tao..
Tôi cười nhạt:
- -Chị nghĩ anh Thắng sẽ không biết sao? Nếu để anh ấy biết chị làm như vậy thì anh ấy sẽ càng oán hận chị.. Ái Nhi.. Quay đầu là bờ..
- -Ha ha.. Quay đầu là bể khổ thì có, khó khăn lắm tao mới chờ được ngày hôm nay không bao giờ tao để vuột mất anh ấy một lần nữa.. Mày ở đây đi, chống mắt mày lên mà xem anh ấy yêu chiều tao như thế nào, rồi bọn tao sẽ có những đứa con, sẽ là một gia đình hạnh phúc haha..
Sau tiếng cười đó, cánh cửa phòng có tiếng lạch cạch, là con Mận, nó xách cặp lồng đi vào. Bụng nó bây giờ đã to, người cũng lên cân nhiều, nên cũng khá là kệ nệ.
- -Mợ..con đem cháo vào cho mợ.. Để con đút cho mợ ăn nha.
Ái Nhi gật đầu:
- -Ừm..
Mận cẩn thận thổi từng muỗng mới đưa vào miệng của Ái Nhi, hai người con trò chuyện với nhau nữa.. Còn tôi, chỉ biết đứng đó, làm gì cũng không được. Cảm giác tức tối làm sao. Chẳng lẽ tôi chấp nhận thua cuộc, chấp nhận nhìn Ái Nhi tự tung tự tác như vậy, tôi không cam lòng. Nhưng tôi tài hèn đức mọn, so với Ái Nhi tôi thật sự không đủ sức chiến đấu.
Nhưng chẳng lẽ không còn cách nào khác, chẳng lẽ số phận trêu ngươi, phần số tôi chỉ đến đấy thôi sao?
___
Rồi Ái Nhi được xuất viện về nhà, chị ta ôm Thắng lướt qua tôi, cười kiêu ngạo. Lúc nào cũng nũng nịu trêu tức tôi.
Hồn tôi cứ lẩn quẩn khắp nơi, khi ở nhà chồng, khi đi theo chồng tôi đến công ty, khi lại đi về Vĩnh Long thăm nhà, có những khi tôi bị những hồn ma mạnh hơn ức hiếp, họ đánh tôi, họ rượt đuổi tôi, tôi đói, tôi khát, tôi lạnh nữa.. Trong đêm tối, mưa trút xuống ồ ạt, tôi đứng một mình co ro nhìn chồng tôi ôm Ái Nhi mà ngủ, tôi đã từng đứng dưới mưa hàng tiếng đồng hồ, nhưng lần này, đứng trong nơi khô ráo, sao trái tim tôi lại lạnh thế này, tưởng như những hạt tuyết nhỏ đang len lói vào con tim mỏng manh gần như vụn vỡ.
Và rồi.. Tôi là linh hồn vất vưởng không nơi nương tựa, đói khát lạnh lẽo bủa vây. Đi đến đâu cũng bị đuổi đánh, cũng bị bắt nạt. Mỗi lần Ái Nhi thấy tôi, chị ta sẽ dùng sức mạnh đánh tôi đến linh hồn gần như muốn tan biến, chị ta không cho tôi đến gần Thắng, không cho tôi xuất hiện trong nhà này,tôi chỉ còn cách trốn dưới vườn hoa tử đằng, đợi đêm về mới dám xuất hiện, len lén nhìn Thắng ngủ.
___
Thời gian này chồng tôi bận bịu, anh đi sớm về khuya, vì ba chồng tôi lo chạy án cho tên Thịnh mọi việc công ty đều đến tay chồng tôi làm, vì thế anh đi từ sáng sớm đến tối mịt mới về đến nhà, có những hôm đã hai ba giờ sáng mà đèn trong phòng làm việc vẫn còn sáng. Tôi thương anh nhưng không làm gì giúp anh được, đến bản thân tôi, tôi còn không bảo toàn được.
Bà lớn mấy hôm nay thần sắc thấy tươi tỉnh hơn rất nhiều, còn siêng năng tưới nước cho giàn hoa của tôi nữa, không biết có phải do Út Thu về mẹ con được sum họp hay không.
Đến khuya, tôi ngồi co ro trong góc tối nhìn lên vầng trăng tròn kia, lại thêm một con trăng nữa, thời gian cứ xoay không ngừng, chỉ có tôi vẫn chưa có cách gì giải quyết chuyện bản thân đang suy nghĩ thì tôi nghe có tiếng bước chân đang tiến đến, tôi vội vàng núp cho thật kỹ. Là giọng của bà lớn:
- -Mẹ chướng mắt lắm, phải làm sao để nó biến mất trên đời này mẹ mới hả dạ.
Bà lớn đang nói đến ai, mà có vẻ như thâm thù đại hận đến vậy, đang nói chuyện với Út Thu hay sao mà lại xưng mẹ?
- -Nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ ruột của anh Thắng, con khó xử lắm.
Là giọng của Ái Nhi mà!!
- -Ái Nhi.. Con quên những gì mẹ đã làm cho con sao? Mẹ đem con về nuôi, cho con ăn uống để con có cơ hội sống lại một lần nữa, bây giờ có chút chuyện, con liền trở mặt không chịu giúp mẹ.
- -Không phải đâu mẹ.. Chuyện gì con cũng có thể làm nhưng riêng chuyện này con không thể nào ra tay được.. Để anh Thắng phát hiện là chết con luôn mẹ ạ.
- -Làm sao nó phát hiện được, con cứ đợi khuya mà bay qua bóp cổ mẹ nó đến chết, mẹ không muốn nhìn nó thêm một giây phút nào nữa cả. Mẹ ghét lắm rồi.. Giải quyết xong nó, coi như chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa.
Ái Nhi mím môi:
- - Được rồi ạ.. Còn sẽ làm..
Bà lớn khẽ cười:
- -Con ngoan… Bây giờ mẹ cho con ăn ngon nhé.
Trên tay bà lớn là một chai thủy tinh, bên trong có một chất gì đó màu đỏ, bà lớn mở nắp, trao cho Ái Nhi:
- -Đây là máu mèo con vừa sinh, mẹ đặc biệt chuẩn bị cho con, hôm nay trăng sáng, con uống máu mèo thì sẽ tăng thêm sức mạnh và sự dũng cảm, uống đi con, uống rồi đi giết nó cho mẹ nhé.
Ái Nhi nghe đến máu mèo thì từ cửa miệng chảy ra nước dãi, cái lưỡi lè ra liếm xung quanh thật rùng rợn, nhanh nhanh giật lấy chai thủy tinh trên tay bà lớn uống ực ực, chỉ hai hơi thì lượng máu trong chai thủy tinh cạn hết. Xung quanh mép miệng một màu đỏ tươi của máu. Tôi còn thấy rõ mắt của Ái Nhi đột ngột sáng lên như đèn pha, nhưng rồi cũng rất nhanh chuyển sang màu xanh như mắt mèo trong đêm tối, khuôn mặt ma mị tay bắt đầu dài ra, những móng tay dài ngoằng quắp vào nhau,gầm gừ gừ lên như con thú mắc bẫy tôi nghe mà sợ quá nên buột miệng kêu lên:
- - A...
- -Ai đó?
Bà lớn hỏi nhưng không ai trả lời, Ái Nhi nhắm mắt lại, cảm nhận phương hướng rồi đột ngột mở toang mắt lên, chỉ về phía tôi đang ẩn náo:
- -Nó ở đó.. Tao sẽ giết mày..