- -Chiếc vòng này mẹ đặc biệt mua cho con, sẽ giúp cho con ít nhiều, con mệnh hỏa, chiếc vòng ngọc bích này màu xanh, đại diện cho mệnh Mộc, Mộc Hỏa tương sinh, còn đây là lá bùa, con để trong ví của thằng Thắng.
- -Anh Thắng ạ? Nhưng con sợ anh ấy không đồng ý. Hay là mẹ đưa cho anh ấy đi ạ!
- -Không được, nếu đưa được mẹ đã đưa rồi.. Con tuyệt đối không được nói những món này của mẹ, cứ nói là của mẹ đẻ con cho làm của hồi môn, nhớ chưa Nhi.
Thấy tôi còn có vẻ hơi chần chừ, bà nhỏ cầm chiếc vòng đeo vào tay của tôi luôn:
- -Nhi này, con hãy nhớ cửa hào môn rất khó sống, nếu không đủ khôn ngoan sẽ không trụ được, cái gì nên nói thì nói, còn không nên nói thì cứ giả vờ câm điếc, người thông minh lấy đại cuộc làm trọng, mẹ tin con sẽ vượt qua được tất cả.
Tôi nheo mắt, bà nhỏ đang nói cái gì vậy? Tôi không thể hiểu nổi.
- -Trong nhà này con không được tin tưởng bất cứ một ai.. Kẻ nào cũng mưu mô hết..nhất là bà lớn..
Bà nhỏ đang nói thì có tiếng cao gót dồn đến, bà nhỏ lập tức quay lại bàn, cầm nguyên ly trà hoa cúc ném xuống đất, hét toáng lên:
- -Á.. Làm cái gì vậy? Cô định làm phỏng chết tôi sao?
- -Mẹ…
"Chát "
Tôi chưa kịp nói thêm chữ thứ hai thì bên má đã nhận ngay cái tát của bà nhỏ, lực mạnh lắm, đến tôi thấy rát buốt, nóng bừng.
Lúc này, bà lớn đi vào, thấy tình cảnh đó liền hỏi bà nhỏ:
- -Hai người làm gì vậy, sao cô lại đánh nó?
Bà nhỏ ngồi xuống ghế, chéo chân nhưng dáng vẻ ngúng nguẩy, chỉ vào mặt tôi:
- -Đi mà hỏi con dâu của chị, tôi hơi khó chịu, nhờ nó pha cho ly trà mà nó đem vào ly trà nóng hơn nước sôi, nó muốn hại tôi bỏng chết đây mà..
Bà lớn lướt sang thấy tôi vẫn đang ôm một bên má thì giọng nói có phần hả hê:
- -Trước khi uống cô không chịu thử sao mà trách nó?
Bà nhỏ lại khó chịu ra mặt:
- - Tôi đã dặn nó trước là trà ấm, nó vâng dạ đã đời rồi đem nước sôi cho tôi uống, chị xem dạy lại đi.
Bà lớn thở sâu một hơi rồi hỏi tôi:
- -Có đúng như vậy không Nhi?
Tôi nào đã được nói thì bà nhỏ đã trả lời thay:
- - Chả lẽ tôi đi vu oan nó mà chị hỏi thế. Thôi, hai người đi ra đi, tôi mệt rồi.
Tôi lúc này mới được lên tiếng:
- - Để con dọn chỗ này cho sạch.
Bà lớn:
- -Để đó cho con Mận nó dọn, cô đi theo tôi.
Bà lớn nói rồi cũng trở gót bước đi ra, tôi chỉ kịp thời nhìn thấy cái gật đầu nhẹ của bà nhỏ thì cũng vội đi theo bà lớn.
Ra ngoài, bà lớn đi trước, tôi đi sau cách chừng hai bước chân, bà lớn vừa đi vừa nói:
- - Nếu không có chuyện gì thì đừng nên tiếp xúc với cô ta, chả tốt lành gì đâu..người xấu bụng nên trời trả báo không có nổi mụn con, hừ.
Tôi tất nhiên chả dại dột đi phản bác lại mẹ chồng mình làm gì cho thiệt thân, với lại tôi mới về, mọi thứ còn hết sức bỡ ngỡ, nên tốt nhất vẫn là im lặng quan sát, thế mới là thượng sách.
- -Dạ mẹ. Lúc nãy mẹ tìm con ạ?
Lúc này, tôi đã theo mẹ chồng đi đến căn nhà mát, mẹ chồng tôi ngồi xuống, tôi đứng đó rót cho bà tách trà:
- -Mời mẹ ạ.
- - Có chút việc thế này.. Tính tôi hay nói thẳng nên tôi nói luôn, cô đã là vợ thằng Thắng, đã là mợ Ba nhà này thì trách nhiệm không hề nhẹ. Con Tâm nó đang học để lấy bằng thạc sĩ, còn thằng Thịnh thì bận trăm công ngàn việc ở công ty nên vẫn chưa thích hợp để sinh con, với con Tâm coi vậy mà sức khoẻ nó không tốt lắm, nên việc sinh con tôi giao cho cô, sớm mà sinh cho tôi một đứa cháu trai nối dõi. Hôm nay là ngày đẹp, hai đứa tranh thủ đi.
Tôi gật đầu nhẹ:
- --Dạ mẹ.
- - Còn chuyện này nữa. Đáng ra ngày mai sẽ lạy mặt nhưng tôi thấy không được khỏe lắm, đợi một vài hôm nữa sức khoẻ tôi ổn rồi đi sau..
Mẹ chồng đã nói vậy, tôi cũng không muốn cãi lại bà, rõ ràng nhà chồng tôi rất phức tạp, người tốt kẻ xấu lẫn lộn. Trước tiên phải được lòng mẹ chồng và chồng cái đã, mọi chuyện tính sau.
- -]Dạ..
- -Được rồi, vào nghỉ ngơi đi, nhớ, không được bỏ lỡ chuyện hôm nay đâu đó. Vào đi.
Mẹ chồng đứng lên đi vào nhà trước, bóng bà đi xa rồi tôi mới đặt mình ngồi xuống chiếc ghế, từng cơn gió đêm thổi xuyên vào da thịt, nơi đây rộng rãi quá, to đẹp quá, nhưng sao vẫn không thể làm tôi thấy hứng thú với cuộc sống giàu có, tôi nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ anh Nhân, nhớ buổi cơm mẹ nấu, nhớ con cá anh Nhân nướng rơm thơm lừng, nhớ những buổi chiều ngồi nhổ tóc sâu cho mẹ, ôi quê hương, ôi xứ sở, ôi gia đình.
Ngồi lúc lâu, tôi gửi hồn về miền quê yêu dấu rồi khẽ thở dài, tôi lại nghĩ đến những gì mẹ chồng và bà nhỏ nói, thật khó để biết nên tin ai, người thì bảo hôm nay ngày tốt, người bảo ngày xấu, rốt cuộc ai đúng ai sai.
Đang mải miết nghĩ suy, bỗng tôi nghe tiếng động phát ra từ bụi cây kiểng phía trước, lúc đầu tôi nghĩ là gió thổi làm ra, nhưng càng lúc tiếng động càng lớn, âm thanh sột soạt như có ai làm gì ở nó, lạ thật, làm gì có ai nhỉ.
"Xào xạc, xào xạc "
Âm thanh như có ai giẫm lên những chiếc lá khô, có cả tiếng thở của ai đó, chân tay tôi bắt đầu cuống cuồng lên, nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết can đảm mà hỏi:
- -Ai vậy? Ai ở đó vậy?
Gió càng lúc càng thổi mạnh, tiếng thở kia cũng lớn dần lên, hơi thở đó như mệt nhoài, như sắp không chịu nổi nữa. Tôi run rẩy cả người, da gà nổi cộm đầy cả tay chân tôi.
- -Ai.. Vậy.. Sao.. Sao không lên tiếng..
"" vèo.. ""
Một bóng trắng lướt qua phía đó, nhanh như một cơn gió, rồi biến mất, tôi kinh hãi, kinh hoàng ôm lấy ngực.
Cái bóng ấy lướt qua một lần nữa, tôi còn thấy rõ một gương mặt đầy máu đang cười với tôi.. Ôi mẹ ơi, ôi cha ơi, ma…
- -Á… Ma.. Ma…
Tôi luống cuống bỏ chạy về phòng, hai chân cứ đá vào nhau té lên té xuống mãi mới đến được phòng của mình, lẩy bẩy đóng cửa, xong ngồi phịch ở đấy, tay ôm lấy trống ngực sắp rớt ra ngoài. Sợ. Tôi thấy rất sợ.
- -Cô làm gì mặt xanh như tàu lá vậy?
Tôi ngẩng đầu lên, Thắng, anh ta hai tay bỏ vào túi hất mặt nhìn tôi.
- -Không có miệng à? Tôi hỏi cô làm sao?
Tôi nói mà mồ trên trán như tắm:
- -Tôi thấy ma.
Ha ha..
Chồng tôi bật cười ha hả:
- -Cô nói cái gì.. Thấy ma á, cô điên à, ma cỏ gì, nói vớ vẩn.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy:
- -Thật đấy, tôi thấy ma, mặt nó đầy máu, còn cười với tôi nữa.
- -Cô bớt tưởng tượng đi, hay là xem phim nhiều quá rồi suy diễn lung tung.
- -Không.. Tôi không tưởng tượng, chính mắt tôi thấy nó ở ngoài nhà mát tôi thấy tận 2 lần, nó.. nó rất đáng sợ.
Thắng như không tin tôi, anh ta nói:
- - Thôi được rồi, đi với tôi ra đó, xem con ma mà cô nói nó như thế nào. Đi..
Chồng tôi kéo tay tôi đi, tôi giẫy giụa:
- -Tôi không đi đâu, tôi sợ lắm, anh đi một mình đi.
- -Có tôi, chả sợ cái gì.
Tôi khúm núm ôm chặt cánh tay của Thắng, mắt nhắm mắt mở nhìn ra ngoài đó. Đến nơi, anh ta nhìn dáo dác một vòng rồi hỏi tôi:
- -Cô thấy ở đâu?
Tôi trả lời, giọng vẫn còn run:
- -Ở đằng bụi cây đằng kia.
- -Bụi cây nào, chỉ xem?
Tôi từ từ đưa tay ra chỉ về bụi cây lúc nãy:
- -Chỗ đó..
Thắng đột ngột kéo tôi đến đó, tôi chịu chân lại hét lên:
- -Anh làm gì vậy, tôi không đi đến đó đâu, bỏ tay tôi ra.
Nhưng sức chồng tôi mạnh lắm, kéo tôi một phát là đến bụi cây đáng sợ đó, vì nơi này hơi khuất đèn nên hơi tối chồng tôi liền lấy điện thoại, mở đèn pin lên rọi một vòng, tôi thì không dám nhìn, bám chặt lấy anh ta
- -Có cái gì đâu chứ..
"" Xào xạc, xào xạc "
Lại là âm thanh đó, tôi bấu chặt vào tay Thắng hơn.
" xào xạc, xào xạc "
- -ôi không, mẹ ơi.. (tôi nói)
- -Không cái gì? Cô lẩm bẩm cái gì đấy?
- -Tôi vừa nghe tiếng bước chân của ai đó?
" Phùm"
Một bóng trắng phóng ra cái vèo khiến tôi la lên theo quán tính:
- -Á.. Mà, Ma kìa Thắng ơi..
Thắng quay sang cốc lên đầu tôi:
- -Điên.. Con mèo đấy, ma ở đâu ra. Mở mắt ra mà xem.
- -Không, anh đừng có lừa tôi.
- -Tôi lừa cô làm gì, mở ra.
"Meo, meo"
Nghe tiếng con mèo kêu tôi mới dám mở mắt, một con mèo trắng muốt đang nhìn tôi trân trân.
- -Đấy.. Nhìn kỹ đi, con mèo, là con mèo đấy bà chị, nói linh ta linh tinh.
Chồng tôi nói xong đi thẳng vào nhà, tôi sợ quá liền chạy theo anh ta mà không dám quay đầu nhìn lại, tôi dám khẳng định tôi không nhìn nhầm, rõ ràng lúc nãy tôi thấy bóng người mặc nguyên bộ đồ màu trắng, không sai được..
Vào phòng, chồng tôi đặt điện thoại lên bàn, tôi nhớ lại anh ta vẫn chưa ăn cơm nên hỏi:
- -Anh đói chưa, tôi đi hâm thức ăn cho anh?
- -Hâm? ( cười đểu) không ai nói với cô tôi không ăn thức ăn cũ à?
- -Không phải thức ăn cũ, thức ăn này nấu lúc chiều thôi. Anh ăn thì tôi hâm nóng lại bảo đảm vẫn ngon lành cành đào.
- -Nấu lại thức ăn khác, tôi muốn ăn tôm sốt, gà hầm, xalat rong biển, bò sốt vang, sườn kho và một chút súp cua.
- -Cái gì..? Anh vừa nói cái gì?
Chồng tôi đặt người xuống cái ghế xoay trong phòng, hai tay chắp vào nhau, đúng là anh ta đẹp trai thật, người lại cao, mặt mũi thì đẹp đó, nhưng tính tình thấy ghét.
- -Hai tai cô để trưng à..? Cô có 30 phút để chuẩn bị.
Há hốc, tôi chính là há hốc, 30 phút nấu bữa cơm thường còn không xong, huống hồ anh ta đòi ăn toàn món phức tạp.
- -Sao còn đứng đây? Hay 30 phút là quá nhiều với cô.
- -Anh nghĩ sau kêu tôi làm biết bao nhiêu món mà cho tôi 30 phút, anh nghĩ tôi 3 đầu 6 tay à?
- -Cái đó tôi không biết, cô còn 29 phút.
Tôi bực bội nói:
- -Tôi không biết nấu những món đó. Anh ăn tạm món khác đi.
Anh ta phớt lờ lời nói của tôi, cầm điện thoại lên lướt tiếp, tôi liếc anh ta rồi bực bội đi xuống bếp, nhớ lại chuyện lúc nãy tôi vẫn còn hơi run nên mở tất cả đèn dưới bếp lên, mở tủ lạnh ra, thấy còn sườn heo và tôm sú, tôi liền nhanh tay đem sườn rã đông, còn tôm sú thì cắt đầu cắt đuôi cho gọn, sau đó lấy thêm ít rau muống ra nấu canh chua tôm, phần thịt heo cũng đã mềm tôi chặt thành từng miếng vừa ăn đem kho tiêu, nêm nếm vừa ăn thì bỏ vào mâm, bê lên tận phòng cho Thắng.
Khi đặt mâm cơm lên bàn, tôi "trịnh trọng" mời:
- -Mời cậu Ba Thằng ăn cơm.
Chồng tôi tắt điện thoại, nhìn sang mâm cơm thì tắt ngấm nụ cười:
- -Cái gì đây?
- -Thì cơm, cơm canh đầy đủ. Bảo đảm mới toanh, anh ăn đi tôi vào tắm.
- -Đứng lại.. Cô giỡn mặt với tôi à.. Tôi bảo cô nấu cái gì, cô đem cái gì lên đây? Nấu lại..
Tôi thở thật sâu, quay mặt lại, nở nụ cười tươi tắn:
- -Anh ăn thử đi, rất ngon đấy! Ngon hơn cả nhà hàng.
- -Tôi nhắc lại.. Nấu lại những món tôi yêu cầu.
Tôi hết chịu nổi anh ta, đi đến gần mà nói:
- -Này, anh nhìn xem bây giờ là mấy giờ, anh còn đòi ăn những món đó, cái này tôi vừa nấu, còn nóng và rất ngon, anh ăn đi, những món kia ngày mai tôi học cách nấu rồi nấu cho anh ăn sau, được không?
Chồng tôi cười, cười rất đẹp, anh ta chòm người tới, dùng cánh tay lả lướt trên mặt tôi.
- -Nè..nè, anh Làm gì vậy?
- -Làm gì à… Cô có biết trước giờ chưa có ai dám cãi tôi không, cô là người đầu tiên đấy!
Nói đến đấy, bàn tay kia đã di chuyển xuống chiếc cổ, tôi vội chụp tay anh ta lại. Anh ta cười khẩy:
- -Bỏ ra..!!
- -Anh định làm gì? Tôi.. Tôi vẫn chưa tắm đâu đấy! Để tôi đi tắm..
- - Cô gấp gáp gì.. Tôi chỉ muốn.. Chỉ muốn…
Anh ta cứ lấp la lấp lửng, làm tim tôi nó cứ thình thịch, còn sợ hơn cả lúc tôi nhìn thấy ma lúc nãy nữa.
- - Anh muốn gì? Tôi.. Tôi vừa nấu ăn, người dơ lắm.. Dù sao cũng là lần đầu tiên tôi muốn sạch sẽ.
Bỗng dưng anh ta phá lên cười.
- -Anh cười cái gì?
- -Cô nghĩ cái gì vậy, ha ha, đừng nói cô đang nghĩ đến việc sẽ ngủ với tôi nha?
Tôi tròn mắt:
- -Không phải sao? Lúc nãy anh nói anh anh muốn mà..
- -Ha ha.. Cô thú vị đấy! Nhưng tôi không có hứng với mẫu người như cô.
- -Vậy.. Vậy lúc nãy anh nói anh muốn cái gì?
- -tự mà nhìn đi. Ăn mặc kiểu gì áo bung cả nút..
Lúc này tôi mới nhìn xuống chiếc áo đang mặc, chết dở, chiếc nút áo ở ngực bị bung ra, lộ cả áo lót ra.
- -Khiếp, hồng cánh sen cơ đấy. Quê mùa..
Ý anh ta đang nói đến màu áo tôi đang mặc, tôi vừa cài áo lại vừa cãi:
- -Mặc kệ tôi.
- -Tất nhiên là mặc kệ cô, nhưng dù sao trên danh nghĩa cô cũng là vợ tôi nên đừng để tôi mất mặt.
Tôi nghe anh ta mở tủ, lấy ra một tờ giấy, đập mạnh xuống bàn:
- -Đọc và Ký vào đây.
Tôi nhíu mày:
- -Đó là cái gì, tại sao tôi phải ký?
- -Cô không biết chữ à? Dốt à?
Hừ, đọc thì đọc, làm gì mà ăn nói khó nghe đến vậy.
- - Quy tắc hôn nhân?
- -Đúng vậy? Lấy cô là do ba mẹ tôi sắp xếp, cái gì mà hạp tuổi hạp mạng, tôi không tin những cái vớ vẩn đó.
- -Vậy sao anh không từ chối đi?
- -Cái đó không phải chuyện của cô, chuyện của cô bây giờ là đọc và ký bản quy tắc hôn nhân đó, yên tâm, không thiệt thòi cho cô đâu, ngược lại rất hời đó.
Tôi bĩu môi đọc thì đọc.
- - Quy tắc hôn nhân. Bên A là ông Nguyễn Đình Thắng, bên B là bà Huỳnh Thanh Nhi. Gớm, anh biết cả họ tôi à?
- -Cô nói hơi nhiều đấy. Đọc tiếp đi.
Tôi đọc qua bản quy tắc, sau đó nhìn Thắng, đại ý trong bản quy tắc này là tôi với anh ta không được can thiệp vào chuyện đối phương, việc ai người đó làm, nhưng trước mặt người khác vẫn đóng vai vợ chồng hạnh phúc. Lại thêm quy tắc là không được tự ý kiểm tra điện thoại của anh ta. Như vậy một tháng anh ta cung cấp cho tôi 10 triệu.
- -Sao.? OK chứ.
Lần này đến phiên tôi bật cười, đặt tờ giấy lại trên bàn.
- -Tại sao tôi phải đồng ý nhưng quy tắc này của anh? Hay anh có nhân tình bên ngoài?
- -cô không hài lòng điểm nào?
- - Tất cả.. Tôi đi tắm đây, anh ăn cơm đi, tắm xong tôi ra dọn..
- -Huỳnh Thanh Nhi, cô muốn bao nhiêu tiền?
- -Anh nghĩ tôi vì tiền?
- -Chứ không vì tiền sao cô lấy tôi?
Tôi xoay người, đứng đối diện với anh ta, gương mặt vô cùng bình tỉnh:
- -Anh Thắng, đúng là tôi lấy anh là vì lúc đấy nhà tôi đang cần tiền để chữa bệnh cho mẹ, nhưng khi bước chân vào nhà anh, đứng trước bàn thờ hai họ tôi đã nguyện sống cho thật hạnh phúc, nên anh đừng đem những đồng tiền đó mà đập vào mặt tôi. Tôi không cần đâu.
Thắng lại ra giá:
- -20 triệu một tháng.
Tôi lại được dịp cười lớn, gật đầu cái rụp:
- -Chốt giá!! Kaka..
- -Cô.. Cô được lắm.
- -Anh nói rồi đó nha, 20 triệu một tháng, mau ghi vào mục cuối đi rồi đưa tôi ký tên.
Thắng nhìn tôi cười khinh bỉ một cái rồi lấy bút viết vào giá 20 triệu một tháng, tôi nói thêm:
- -À, tôi còn có một yêu cầu, là anh phải bảo vệ tôi đấy, tôi mới về, tôi sợ lắm.
Thắng bĩu môi:
- -Cô mà cũng biết sợ à, nhìn cô rõ mưu mô, mặt cô gian lắm.
- -Anh không đồng ý là tôi không ký đâu đấy. Nhanh lên đi.. Không tôi lại đổi ý bây giờ.
- -Được rồi, đây.. Ký đi..
- -OK…
Khi đặt bút ký vào tờ giấy tôi đâu biết một tờ giấy mỏng nhưng chứa bao sóng lớn, để đi qua vùng biển bình yên, thật khó khăn, chảy rất nhiều nước mắt và cả máu…