Lời nói vừa dứt, tôi chẳng kịp phản ứng thì Ái Nhi đã nhanh hơn cơn gió mà xuất hiện bên cạnh tôi, gầm gừ:
- -Là mày… Tao đã bảo mày biến đi cơ mà. Sao mày không nghe. Hả?
Trong đêm tối, hai mắt Ái Nhi chuyển màu liên tục, từ đôi mắt xanh lập tức chuyển sang màu đỏ của máu, biểu hiện của sự tức giận, hai bàn tay liền bóp lấy vai tôi, cắm những móng tay dài ngoằng vào bả vai nhỏ bé khiến tôi đau đớn tận xương tủy, càng vùng vẫy lại càng thêm đau. Nước mắt cũng tứa ra khắp khuôn mặt.
Ngay sau đó, mười đầu ngón tay của Ái Nhi đã cắm sâu vào người tôi, và dùng đó làm điểm tựa để nhấc bổng người tôi lên rồi ném mạnh xuống đất, dùng chân đạp quyết liệt vào người tôi, Ái Nhi chính là có sức mạnh của quỷ, mỗi lực đánh xuống đều rất đau, đến mức máu mồm máu miệng tôi trào ra, tay chân chảy ra màu đỏ huyết.. Đau đớn lắm.
Ái Nhi gằn từng chữ:
- -Là Mày chọn cái chết khi làm trái ý tao. Tao sẽ cho mày tan hồn nát phách, cho mày không còn cơ hội đi đầu thai nữa..
Hai bàn tay Ái Nhi quắp lại, xoay xoay như các đại hiệp trong phim kiếm hiệp tôi từng xem thưở bé, sau đấy trước mắt tôi liền xuất hiện một luồng sáng kỳ quặc, nhanh hơn chớp, luồng sáng bay vèo đến chỗ tôi, một cơn đau dữ dội kéo đến, tôi cứ tưởng gần thân thể mình đã vỡ nát trăm nghìn mảnh, đầu óc quay cuồng rồi chìm vào bóng tối ma mị.
(Đoạn này thì em sẽ viết theo ngôi thứ 3, nghĩa là người kể chuyện vì không có sự xuất hiện của nhân vật Thanh Nhi)
Đang làm việc thì chiếc bút trên tay Thắng đột ngột gãy ra làm hai, làm anh liền nhíu mày một cái, chiếc bút này anh vừa mua là một chiếc bút hiệu, thiết kế đơn giản nhưng chất lượng của hãng này là điều không cần phải bàn cãi sao tự nhiên lại gãy như thế này, linh cảm không tốt, Thắng liền đi về phòng mình, nhưng cả căn phòng đều êm ắng không có Thanh Nhi ở trong này, lạ nhỉ, giờ này cô ấy còn đi đâu, đã khuya lắm rồi mà. Anh liền đi xuống nhà đều cô thử xem có phải cô đói mà đi ăn không?
Nhà bếp cũng không có Thanh Nhi, cô đã đi đâu giờ này? Tim Thắng đột ngột đập mạnh rồi nhói lên như ai dùng kim đâm vào, như có một ma lực nào thúc đẩy, Thắng đi thật nhanh ra vườn hoa, bước chân chưa đến đã nghe một tiếng gầm gừ như chó sói, mà tiếng gầm gừ này anh đã nghe qua ở đâu đó rồi thì phải. Vừa lúc anh thấy Thanh Nhi đang đi vào gặp anh, cô cười nhẹ:
- -Anh..
- -Em đi đâu vậy?
- -À. Em đi dạo một chút, anh xong việc rồi ạ, vậy chúng mình vào ngủ đi em buồn ngủ rồi.
Nói xong, Ái Nhi liền choàng tay vào tay Thắng lôi anh vào trong, hai người vệ sinh rồi lên giường nằm ngủ.
Trên chiếc giường êm ái, Ái Nhi đưa tay ôm Thắng, rồi dùng năm đầu ngón tay lả lướt trên người của Thắng, những ngón tay thật biết cách khiêu khích người khác.
Ái Nhi cất giọng mời gọi:
- -Ngực anh rất đẹp..Anh có biết không?
Trong đầu của Thắng sớm đã nghi hoặc, từ lúc vợ anh qua cơn nguy kịch thì người hoàn toàn khác, Thanh Nhi ngày xưa rất năng động vui vẻ, hoạt bát, ăn uống cũng rất tự nhiên, nhưng chưa một lần chủ động làm tình cả, và chuyện đó cô khá vụng về, đến hôn còn không chuyên nghiệp, nhưng khi qua cơn thập tử nhất sinh, cô khác hẳn, ăn uống từ tốn dịu dàng, lời nói cũng ý tứ, đặc biệt, lại chủ động trong chăn gối, điều này khiến Thắng cứ suy nghĩ mãi, anh cảm thấy có gì đó không được ổn.
- -Anh.. Có nghe em nói gì không, sao không trả lời em?
Thắng cười, nâng cằm cô lên:
- -Anh nghe mà.
- -Nghe mà không trả lời người ta, hứ, bắt đền anh đấy?
Nghe câu này, nỗi nghi hoặc trong lòng Thắng lại lớn thêm, Thanh Nhi không bao giờ nói những câu như này, cô chẳng biết ngọt ngào thế kia đâu. Chắc chắn anh phải tìm hiểu mới được.
- -Được rồi. Mai anh đền, hôm nay anh hơi mệt, chúng ta ngủ thôi em.
Thắng hôn lên trán Ái Nhi một cái rồi khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận cái ôm của Thanh Nhi không còn ấm áp và sự thân thuộc nữa, cảm nhận người đang đầu ấp tay gối với anh cứ như là một người khác.
Hôm sau Thắng đi làm như bình thường thì ở nhà Ái Nhi đã lên kế hoạch để giải quyết bà nhỏ, cô ta đợi Thắng đi một lúc lâu thì mới quan sát và tính toán, ông Tường đi làm, bà lớn với cái Thu thì đi ra ngoài, thời cơ thích hợp đã đến. Nhân lúc trưa, bà nhỏ vào phòng ngủ thì Ái Nhi mới nhẹ nhàng mở cửa đi vào, trên giường, bà nhỏ đang nhắm mắt, Ái Nhi khẽ nhếch mép cười, rồi từ từ bước đến, lúc này những bước chân của Ái Nhi nhẹ bâng như cơn gió, chẳng chút thanh âm nào cả, ngay sau đó, Ái Nhi liền đưa mười ngón tay vào cổ bà nhỏ dùng sức bóp mạnh vào khiến bà nhỏ giật mình mở mắt, nhưng lại không kêu lên được vì thiếu hụt không khí, trên môi Ái Nhi là một nụ cười nham hiểm chưa từng thấy, môi cô nhếch lên, khẽ nói:
- -Con xin lỗi. Mẹ đừng có trách con, con cũng không muốn vậy đâu, nhưng buộc lòng con phải làm thế mới được bên cạnh anh Thắng mãi mãi.. Mẹ yên tâm, con sẽ làm cho mẹ đám tang lớn nhất, sẽ xây mộ đẹp nhất cho mẹ nhé.. Vĩnh biệt..
Ái Nhi quá mạnh, sức mạnh của ma quỷ thì một người bình thường như bà nhỏ làm sao chống chọi được., trong khi bà lại ở tư thế bị động, chỉ biết lắc đầu, ánh mắt vẫn xin.
- - Đừng trách con.. Thế giới kia sẽ chào đón mẹ ha ha ha…
Tưởng chừng bà nhỏ không trụ nổi, mặt bà đã đỏ lên do thiếu ôxy trầm trọng, hai cánh tay không còn bấu mạnh vào người Ái Nhi nữa thì Con Mận từ đâu đẩy cửa vào, bắt gặp cảnh tượng hãi hùng này nó liền la lớn lên:
- -Mợ.. Mợ làm gì vậy? Sao mợ lại.. lại… mọi người ơi, mọi người ơi mau đến đây, mau đến đây mợ Ba muốn giết chết bà nhỏ nè..
Ái Nhi bị tiếng hét vang của con Mận làm tức tối vì dám làm hỏng chuyện của cô ta, liền đổi đối tượng:
- -Mày chán sống rồi à con khốn?
Ái Nhi hất mạnh bà nhỏ ra, lao như bay đến bóp cổ con Mận, nhấc bổng nó lên cao, chỉ cần một ánh mắt của Ái Nhi thì cánh cửa đột ngột được đóng lại chặt chẽ.
- -Thêm một đứa muốn đi gặp diêm vương.. Tao chiều ý mày.
Năm ngón tay Ái Nhi bóp chặt vào cổ Con Mận, lực này là muốn lấy mạng nó ngay, hai chân con Mận vùng vẫy như con cá mắc cạn, mắt lưng tròng nước.
Bà nhỏ lúc này đã hô hấp lại được, liền chạy đến gỡ tay Ái Nhi ra cứu con Mận, nhưng không, chỉ một cái hất tay của cô ta thì bà nhỏ đã bị té văng mạnh vào tủ, đầu liền rướm một mảng máu đỏ,chảy xuống mặt và má của bà.
Cái thứ tanh tưởi đó khiến mũi Ái Nhi hít hít, lưỡi lè ra liếm qua liếm lại rất ghê gớm, máu càng lúc chảy càng nhiều xuống, Ái Nhi quên béng việc giết con Mận, buông tay ra, nhỏ những giọt nước dãi lỏn tỏn, đi về phía bà nhỏ, gương mặt thèm muốn.
- -thơm quá.. Thơm quá.. Cho tôi uống đi.. Thơm quá..
Bà nhỏ sợ hãi không hiểu vì sao Thanh Nhi lại thành bộ dạng đó, có khi nào, có khi nào bị quỷ nhập hay không?
- -Cô là ai? Không phải là Thanh Nhi?
Ái Nhi bây giờ không quan tâm gì cả, đôi mắt thèm muốn những giọt máu kia đến mức chiếc lưỡi đã dài ra lúc nào không rõ.
- -thơm quá..
Bà nhỏ xua tay, lùi lại phía sau:
- -Không được đến đây, không được qua đây!
- -Cho tôi uống đi. Thơm quá…
Chẳng cần bà nhỏ đồng ý, Ái Nhi đã kéo đầu bà nhỏ ghì sát lại, lè cái lưỡi dài ra liếm một đường, khuôn mặt thỏa mãn, khen ngợi:
- -Ngon quá..lại ngọt nữa.. Thích quá…
Tim bà nhỏ bây giờ sắp rớt ra ngoài trước hành động dã man đó, đây chính xác không phải là Thanh Nhi rồi, đây là một con quỷ khát máu thực thụ. Nó đã nhập vào người con dâu bà mất rồi.. Phải làm sao đây..
Trong lúc còn chưa tìm ra cách thì con Mận từ phía đó, hất một chậu nước gì đó về phía này, khiến Ái Nhi hết lên:
- -Á…!!
Cả người Ái Nhi liền bị té nhào xuống đất, con Mận cũng nhanh nhanh đưa cái gương ra, chiếu vào người Ái Nhi khiến cô ta phải la hét, ôm mặt lại gào lên:
- -Dẹp dẹp cái gương đó ngay nhanh lên.
Con Mận tức nhiên không nghe lời, còn cố gắng đưa cái gương nó chíu thẳng vào người của Ái Nhi, trong gương hiện ra một con quỷ với hình thù đáng sợ mặt mũi máu me cái mũi gãy cụp, đến mức chính cô còn không chấp nhận được, la lên:
- -Bỏ cái gương đi, hãy bỏ nó đi..
Con Mận:
- -Tôi đã nghi ngờ cô rồi.. Cô ta không phải là mợ Ba, cô ta là quỷ.
Trong chiếc gương khi nãy là một con quỷ có hình thù dị dạng, còn bây giờ là một cô gái xinh đẹp đẹp, tóc dài, đôi mắt buồn rũ rượi, bà nhỏ nhìn thấy liền chỉ vào gương và nói:
- -Ái Nhi.. Cô là Ái Nhi?
Con Mận vẫn cầm cái gương chiếu thẳng vào người của Ái Nhi, không biết đó là cái gương gì thần thông như vậy, có thể khống chế được con quỷ Ái Nhi. Nó nói:
- -Bà mau gọi hỏi cậu ba về đến đâu rồi, nhanh lên con sợ không trụ được lâu nữa.
Bà nhỏ tay chân luống cuống tìm cái điện thoại di động gọi cho Thắng, nhưng anh không bắt máy, gọi hai ba lần cũng chỉ là những tiếng chuông đổ mà thôi.
Ái Nhi bây giờ có vẻ không còn đau đớn như lúc đầu nữa, ánh mắt bỗng chuyển sang đỏ ngầu như hai ngọn lửa, người cũng từ từ đứng lên loạng choạng nhe răng cười:
- - hãy tận hưởng những giây phút cuối đời đi!! Haha..
Nói xong, Ái Nhi vung hai cánh tay ra thật mạnh, những vật dụng trong phòng cũng chuyển động và rơi vỡ khắp nơi, cái gương trên tay của con Mận cũng vỡ nát bét xuống sàn nhà thành những mảnh nhỏ nhọn hoắt.
- -hahah… Tao xử mày trước, con khốn này.
Bằng tốc độ tên lửa, cánh tay Ái Nhi tiến thẳng về phía con Mận để lấy mạng nó, thì đùng một cái cánh cửa mở toang ra, thầy Lục xuất hiện, ném mạnh cây kiếm nhỏ vào người Ái Nhi, khiến cô ta kêu lên như con mồi bị trúng tên rồi té xuống giẫy đành đạch, máu miệng chảy ra, mắt trợn trừng lên rồi ngất xỉu.
Thắng định chạy đến thì thầy Lục đã ngăn cản:
- -Không được qua đó..
- -Nhưng cô ấy bị thương rồi.
- -Không sao đâu.. Mau lấy cho tôi máu gà trống, gạo muối, và một mảnh vải màu đỏ ra đây.
Máu gà trống phải chạy ra chợ mới có, trong lúc chờ đợi, thấy Thắng nóng ruột nhìn Nhi nằm sóng soài thì thầy Lục trấn an.
- -Cậu đừng lo lắng quá,vết thương đó không nguy hiểm đâu.
Bất ngờ, Ái Nhi tỉnh lại hai mắt mở lòng xộc rồi bật dậy định lao đến những người này thì đã bị chiếc vòng chỉ đỏ của thầy Lục kiềm chế lại. Cô ta còn muốn thoát ra thì chiếc vònh liwn chuyển sang màu lửa, khiến cho cô ta khóc thét lên:
- -Á.. Nóng quá.. Nóng quá..
Thầy Lục:
- - Ma quỷ dám lộng hành, đuổi hồn cướp xác, dám cãi lại mệnh trời, thật khó dung tha.. Hôm nay ta sẽ đưa ngươi về gặp diêm vương một chuyến.
Ái Nhi liền chuyển sang khóc lóc, cầu xin Thắng bằng ánh mắt và lời nói ủy mị:
- -Anh ơi.. Anh cứu em với, em là Nhi, là vợ anh mà, sao anh để người ta nhốt em, để người ta đâm em, anh không thương em sao, em đau lắm, em nóng lắm anh ơi...cho em ra ngoài đi anh.
Vừa hay người làm đã đem máu gà và các vật khác vào đầy đủ giao cho thầy Lục, thấy thế Ái Nhi cô ta liền run lẩy bẩy, lắp bắp:
- -Không.. Không... Bỏ, đem những thứ đó bỏ đi..
Thầy lục:
- -Ta sẽ đưa ngươi đi một đoạn..
Ái Nhi liền lắc đầu nguầy nguậy, sau đó giơ cái bình nhỏ ra và nói lớn:
- -Linh hồn con Nhi đang ở đây, nếu ông dám làm phép tôi sẽ cho nó chết chung với tôi. Ông dám làm không?