Bây giờ dì Hà còn chưa dậy, anh thay giày chuẩn bị lên lầu.
"Đợi chút." Ở khúc quanh nơi cầu thang, Duật lão gia mặc y phục luyện công buổi sáng đúng lúc đi ra: "Con từ đâu trở về?"
Chân phải của Duật Tôn đã đặt lên một bậc thang, không thể không thu hồi lại: "Gia gia, con. . . . . . công ty của con làm thêm giờ."
"Phải không?" Lão gia đeo mắt kính gọng vàng, ánh mắt sắc bén hình như muốn xuyên thấu tất cả. Duật Tôn bị ông nhìn chằm chắm khiến toàn thân không được tự nhiên: "Gia gia, cho con lên lầu nghỉ ngơi."
Ánh mắt của Duật lão gia đột nhiên rơi xuống trước ngực của anh, lão gia bước một bước dài tiến lại gần: "Đây là có chuyện gì?"
Duật Tôn theo tầm mắt của ông dời xuống, một nút áo sơ mi đêm qua bị bung ra vì Alice túm lấy, bây giờ trước ngực mở ra, anh dùng tay đè chặt lại: "Có thể là vô tình bị bung ra."
"Tôn, con tối hôm qua có phải là trắng đêm không về?"
"Gia gia, người nghĩ đến tận đâu rồi?"
Lão gia đưa tay kéo Duật Tôn đến bên cạnh mình: "Sanh Tiêu là cháu dâu của ta, con cũng đừng khi dễ nó, hơn nữa Bôn Bôn còn nhỏ như vậy, tóm lại. . . . . . . . . tóm lại. . . . . ."
"Gia gia, con thật không có." Duật Tôn xoa nhẹ huyệt thái dương: "Gia gia coi con là loại người như vậy sao?"
Duật lão gia trừng trừng hai mắt, ánh mắt của ông băn khoăn, Duật Tôn biết rõ ông chỉ còn chưa đem chữ kia nói ra khỏi miệng: "Gia gia, con bảo đảm, con là trong sạch."
Mạch Sanh Tiêu đã dậy từ sớm, đứng ở cửa cửa sổ nhìn thấy Duật Tôn lái xe vào nhà. Cô mới đi ra khỏi phòng ngủ, liền nghe thấy Duật Tôn nói câu kia. Sanh Tiêu thấy mắc cười, vẫn mặc đồ ngủ đi xuống lầu: "Tôn, sao bây giờ mới về, chuyện của công ty đều đã giải quyết xong rồi chứ?"
Duật Tôn lén thở ra: "Đã xong rồi."
Duật lão gia lúc này mới chịu buông tha cho anh: "Vậy được, đi lên lầu ngủ đi."
Duật Tôn nghe vậy thì như chạy trốn muốn rời đi.
"Chậm đã, về sau không cho phép qua đêm ở bên ngoài, phải nhớ nghĩ cho mọi người trong nhà."
"Vâng." Duật Tôn trả lời, hướng về phía Mạch Sanh Tiêu nháy mắt một cái rồi sải bước lên lầu. Duật lão gia nhìn ngắm một chút, sau đó cũng tự lo đi ra ngoài đánh Thái Cực.
Duật Tôn ngồi vào mép giường, hai tay dang ra ngã vào trong giường mềm mại, Sanh Tiêu đến gần: "Alice không sao chứ?"
Bàn tay của người đàn ông che mặt lại: "Anh cũng không biết nữa."
Mạch Sanh Tiêu gối đầu lên trước ngực Duật Tôn, anh và Alice từ nhỏ lớn lên cùng một chỗ, lại cùng vào sinh ra tử, cho nên anh đương nhiên hy vọng Alice có thể sống tốt.
Sanh Tiêu tinh tế lắng nghe nhịp tim đập của Duật Tôn: "Nếu không chúng ta để cô ấy chuyển vào ở trong nhà, có nhiều người cũng chăm sóc cho nhau được tốt."
Đôi mắt đang nhắm lại của người đàn ông mở ra: "Bộ dạng cô ấy như vậy, nhất định là không hy vọng bị người khác trông thấy, hơn nữa. . . . . . ." Duật Tôn mỉm cười: "Em muốn để gia gia xé anh ra thành trăm mảnh hay sao?"
"Đúng vậy." Mạch Sanh Tiêu vung quyền đấm nhẹ vào ngực anh: "Bây giờ có gia gia làm chỗ dựa cho em, để xem sau này anh còn dám không thành thật không?"
"Sanh Tiêu, đàn ông thành thật không hay, ở trên giường buồn chán giống như đầu gỗ, em thích không?"
"Vậy cũng còn tốt hơn so với hung mãnh như sói."
Duật Tôn cả đêm chưa chợp mắt được, xoa bả vai của Sanh Tiêu được mấy cái liền đã ngủ say.
**************
Đêm lạnh như nước, cùng với một vùng trời thăm thẳm. Cuộc sống của mỗi người đều theo một quỹ đạo, tuy nhiên ở đâu đó cũng có ngoại trừ.
Dạ Thần đè vành nón xuống vội đi ra khỏi bệnh viện, hắn đi bộ tới bãi đậu xe trống trải. Nơi này không có một bóng người, chỉ có thể nghe được duy nhất tiếng bước chân ngột ngạt. Hắn lấy chìa khóa xe ra, hai chân thẳng tắp đứng lại ở trước cửa xe.
Hắn đã nhận ra có gì đó bất thường.
Một người đàn ông chờ đợi đã lâu lách người xuất hiện, súng trong tay nhắm thẳng vào lưng của Dạ Thần.
Dạ Thần từ gương chiếu hậu phát hiện ra động tác của người đàn ông, hắn không một chút hoang mang, xoay người lại: "Tiếu Dật, ngươi muốn làm gì?"
"Dạ Thần, ngươi trốn lâu như vậy, lại không biết chúng ta đang muốn gì sao?"
"Là tài liệu của nhà trên?"
"Hãy bớt sàm ngôn đi, lấy ra! "
Dạ Thần dựa vào cửa xe, hai chân bắt chéo: "Căn cứ đều bị giải tán, ngươi còn muốn những thứ đó làm gì?"
Tiếu Dật từng bước ép sát, trong mắt lộ ra giễu cợt: "Lúc cha ngươi đem chúng ta bồi dưỡng thành cỗ máy giết người, không phải muốn dựa vào chúng ta để kiếm tiền hay sao, bây giờ thì tốt rồi, ngươi nói giải tán liền giải tán? Nhiều huynh đệ như vậy sau này dựa vào cái gì để tiếp tục sinh tồn?"
"Chẳng lẽ, ngươi không thấy mệt mỏi với một cuộc sống như vậy hay sao?" Dạ Thần nhíu mày, ít nhất hắn đã nghĩ là bọn họ có thể được giải thoát.
"Ngươi bớt giả mù sa mưa đi, hôm nay chúng ta đã thích ứng với cách sinh tồn như vậy, ngươi lại muốn thay đổi sao, ngươi muốn chúng ta sau này lấy cái gì để sống?"
Đôi mắt Dạ Thần nhẹ rủ xuống, người của căn cứ ở bên ngoài đều là sài lang mãnh thú. Bọn họ từ nhỏ đã phải tiếp thu tư tưởng yếu thì thịt, mạnh thì ăn. Ở trong xã hội bây giờ, e rằng bọn họ rất khó để tồn tại.
"Dạ Thần, đừng trách chúng ta, nếu như ngươi chịu xây dựng lại căn cứ của tổ chức, chúng ta cũng sẽ theo ngươi. Căn cứ bây giờ bị phong tỏa nghiêm ngặt, nhưng vẫn còn có thể lựa chọn ở một nơi khác."
Dạ Thần lại không ngờ được những lời của Mạch Sanh Tiêu trước kia hướng về phía hắn để lên án, đã khiến hắn xúc động rất sâu đậm.
Cô ấy nói, con của hắn nếu như cũng bị đưa đến một nơi tàn nhẫn như vậy, hắn sẽ có cảm tưởng thế nào? Dù Dạ Thần có bình yên, hắn cả đời này cũng khó có khả năng sẽ có con của mình. Điều này giống như ông trời đã trừng phạt hắn, rất nhiều những đứa trẻ lúc nhỏ đã bị bắt vào trong tay hắn như vậy, hắn cũng không xứng được có con của mình.
Tiếu Dật thấy hắn hình như không đồng ý: "Ngươi đem tài liệu giao cho ta, ta bảo đảm sau này sẽ không có ai đến làm phiền ngươi nữa."
Thế lực của căn cứ bị phân tán ở bên ngoài đều nghĩ cách để tìm được Dạ Thần, bởi vì trong tay hắn giữ số tài liệu kia. Dạ Thần biết một khi bọn họ có được những thứ này thì lực lượng trụ sở mới sẽ rất nhanh được củng cố lại.
Tay trái của hắn mở cửa xe ra.
"Không được nhúc nhích! " Tiếu Dật hầu như cầm vũ khí chĩa vào sau gáy của hắn.
"Ngươi đừng khẩn trương, ta lấy tài liệu cho ngươi."
Tiếu Dật nhìn về phía ghế lái: "Đừng có đùa giỡn mà giở trò gì."
Dạ Thân chui nửa người vào, hắn đem bàn tay hướng về phía trước: "Ngươi sau khi lấy được tài liệu, thật sự sẽ thả ta đi phải không? Ngươi cũng biết, ta không muốn lại nhúng tay vào chuyện căn cứ nữa."
Tiếu Dật có thư giãn đôi chút: "Ta nói được, làm được."
Dạ Thần lấy ra một cái đĩa CD: "Tài liệu đều ở bên trong."
Tiếu Dật liếc mắt: "Ngươi theo ta trở về, chẳng may là tài liệu giả. . . . . . . . ."
Dạ Thần gật đầu, bỗng xoay người hết sức lại, con dao Thụy Sỹ trong lòng bàn tay khéo léo xoay nhanh một vòng rồi ngay lập tức đâm thẳng vào bụng Tiếu Dật. Dạ Thần tiến lên, thân thể áp sát vào hướng Tiếu Dật, tay kia của hắn chặn lại động tác của gã đàn ông, phản ứng nhanh đến mức chỉ trong nháy mắt.
Hắn rút dao ra, trong bốn bề vắng lặng, lưỡi dao cực nhanh xẹt qua cổ Tiếu Dật. Dạ Thần đẩy nhẹ cơ thể của gã đàn ông về phía trước, mắt thấy hắn cuối cùng bất động, lúc này mới lên xe tuyệt tình mà đi.
Mỗi ngày hắn đều gặp phải những uy hiếp như vậy. Bệnh viện kiểm tra xác định hắn đã lây bệnh AIDS, nhưng về thời gian ủ bệnh là bao lâu, không người nào có thể biết được.
Có thể là một năm, cũng có thể. . . là cả đời.
Trong cơ thể của Dạ Thần như bị chôn một quả bom hẹn giờ. Người của căn cứ sẽ không buông tha cho tài liệu ở trong tay hắn, dù phần tài liệu đó đã bị hắn hủy, nhưng không giây phút nào mà không phải trốn Đông trốn Tây. Mà ngay cả việc có được một mái nhà bình yên, đối với hắn bây giờ thì tất cả đều là hy vọng xa vời.
Khả năng vài năm sau, chờ đến lúc bọn họ đều bỏ cuộc trong việc truy tìm hắn, hắn có thể tìm cách sống ở một nơi gần Mạch Sanh Tiêu.
Nhưng chuyện tương lai ai mà biết được? Nói không chừng, độc bệnh trong cơ thể của hắn ngày mai liền bị phát tác.
Đối với hắn mà nói, chuyện vô cùng cấp bách trong giờ phút này là mau rời khỏi đây, vì không biết ở phía sau có kẻ nào đang truy đuổi hay không? . . . . . . .