Mục lục
Chìm Trong Cuộc Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sanh Tiêu còn chưa tỉnh ngủ, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.

"Mạch tiểu thư, có người tìm cô ".

"Ai tìm cháu vậy, dì Hà?". Cô trở mình, ánh mặt trời chiếu vào tạo nên vầng sáng nhàn nhạt trên khuôn mặt cô.

"Cô ấy không nói, chỉ bảo là bạn của cô thôi."

Sanh Tiêu nghĩ ngay đến Thư Điềm, đã nói với cô ấy rằng cô ở Hoàng Duệ Ấn Tượng. Nhưng mới sớm như vậy mà cô ấy đã tới rồi sao? "Vâng, cháu xuống ngay đây".

Dì Hà xuống nhà đã thấy Cố Tiêu Tây đang nhàn nhã ngồi trên ghế salon, Mạch Tương Tư phơi nắng xong, đẩy xe lăn từ bên cửa sổ sát đất đi vào " Cô tới đây làm gì?"

"Tôi tìm Mạch Sanh Tiêu".

"Cô còn có mặt mũi đến đây đòi gặp nó, Duật thiếu biết không ?"

Cố Tiêu Tây đặt hai tay lên bụng, dì Hà thấy cuộc nói chuyện giữa hai người khá căng thẳng, trong lòng không khỏi nổi lên bất an, vẻ mặt cũng tràn đầy đề phòng.

Cố Tiêu Tây đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này thật sự rất đẹp, so với Tinh Hoa Danh Thự Hoàng Duệ Ấn Tượng này quả thực chính là một hoàng cung, từ vườn hoa đến căn biệt thự, cả cây cối được trồng ở nơi đây, tất cả đều rất trân quý. Hơn nữa ở nơi này cô nhận ra ngay có hơi thở của Duật Tôn phảng phất trong không gian, không giống chỗ cô ở, cho dù y có ngủ qua, nhưng không hề có cảm giác như vậy.

" Đương nhiên anh ấy biết, nếu không làm sao tôi có thể đến được đây ?"

Mạch Tương Tư thần sắc đề phòng " Cô rốt cuộc muốn làm gì ?"

" Tôi không tới đây tìm cô ". Cố Tiêu Tây quay mặt đi.

" Mạch Sanh Tiêu là em gái tôi, chuyện của nó đương nhiên cũng là chuyện của tôi, tôi có quyền biết".

Cố Tiêu Tây không khỏi ngưỡng mộ Mạch Sanh Tiêu, có được một người chị em thân thiết thật tốt, được yêu thương, được chia sẻ, hơn nữa khi có chuyện cũng là người ra mặt giúp mình đầu tiên, cùng nhau gánh vác. Trong lòng cô không khỏi ghen tị " Nếu cô ta là em của cô, cô ta bán thân để được ở đây, cô cũng có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ được sao?"

Mạch Tương Tư cuối cùng đã bị chọc giận đến mức mặt mũi trắng bệch, dì Hà thấy tình hình như vậy cũng đoán ra cô ta không phải bạn của Sanh Tiêu " Vị tiểu thư này, mời cô về cho, ở đây chúng tôi không chào đón cô ".

" Bà cũng chỉ là người giúp việc ở đây, tôi khuyên bà một câu, không nên xen vào chuyện của người khác". Cố Tiêu Tây ngẩng mặt lên nói, "Tương lai ai sẽ ở đây, cũng chưa biết trước được"

" Nhưng hiện tại người ở Hoàng Duệ Ấn Tượng chính là chúng tôi". Sanh Tiêu từ trên gác đi xuống, cô cứ nghĩ rằng Thư Điềm đến chơi cho nên cũng không chú ý lắm đến trang phục, chỉ mặc một chiếc váy dài không tay đến bàn chân, khéo léo tôn lên dáng người mảnh mai.

Cố Tiêu Tây đứng lên "Hôm nay cô dọn khỏi đây đi, chúng ta đều là người của Duật Tôn, tôi cũng không muốn làm khó dễ cho cô ".

" Cô có tư cách gì mà dám lớn tiếng yêu cầu?" Mạch Tương Tư tức giận quát lên, quay xe lăn về phía Sanh Tiêu.

" Tôi nói rồi, đây là chuyện giữa chúng tôi, không đến phiên người què như cô xía vào".

" Cô câm miệng cho tôi !" Mạch Sanh Tiêu lớn tiếng nói " Cô gọi là gì nhỉ ? À, Cố Tiêu Tây. Tôi cho cô biết, cô muốn điên điên khùng khùng là việc của cô, nhưng nếu cô dám sỉ nhục chị tôi thì tôi quyết không tha cho cô!".

Mạch Tương Tư chính là điểm yếu của Sanh Tiêu, chỉ cần không xúc phạm đến chị mình, bất cứ thứ gì cô cũng có thể thương lượng, nhưng một khi ai công kích vào điểm yếu đó, thì cô có thể liều mạng với kẻ đó.

" Tôi nói có gì sai ? Hôm nay người tôi tìm là cô, người tàn tật như cô ta đừng xen vào".

" Hải Bối". Sanh Tiêu đứng từ đó hô lên. Cố Tiêu Tây còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một con chó nhảy từ cửa sổ vào cách đó không xa. Cô ta chỉ kịp nhìn thấy bộ lông mượt mà của nó, đến khi định thần lại thì thấy trước mặt là một con chó Samoyed to lớn đang chễm chệ đặt hai chi trước lên vai cô.

"Á"

Cô ta giật mình hét toáng lên, run rẩy ngồi phịch xuống sofa. Hải Bối sủa to ở trước mặt cô ta mấy tiếng, thấy cô nàng không có phản ứng mới ngoe nguẩy cái đuôi chạy lại bên người Mạch Sanh Tiêu.

Dì Hà vui vẻ che miệng cười trộm, Cố Tiêu Tây sợ hãi đến mức mặt hết trắng lại xanh, tinh thần vẫn chưa khôi phục được.

Mạch Sanh Tiêu ngồi xổm xuống, vuốt vuốt đám lông ở cổ Hải Bối. Hải Bối lập tức nâng mặt không ngừng cọ cọ vào ngực cô, cái đuôi nhỏ vẫy liên tục thể hiện mừng rỡ.

" Cô không cần kích thích tôi như vậy". Cố Tiêu Tây ôm chặt lấy ngực, không dám nhìn vào Hải Bối đang ngồi bên cạnh Sanh Tiêu. "Nếu cô tự cho mình là thanh cao thì nên biết điều tự rời đi, không ai ngăn cản đâu".

" Sợ là cô lừa Duật Tôn để đến đây?". Một câu nói của Sanh Tiêu đã vạch trần sự thật " Nếu đây thật sự là ý của Duật Tôn, chắc hẳn cô đã nghênh ngang cùng hắn đến đây rồi, cần gì phải vội vội vàng vàng, lén la lén lút đến đây từ sớm như vậy chứ".

" Tôi đang mang thai, chỉ cần tôi nói gì, Duật thiếu nhất định đáp ứng".

" Vậy cô về nói với anh ta xong, hãy đến đây" Mạch Sanh Tiêu nghĩ mình còn trẻ, không tránh khỏi hấp tấp, vội vàng, không ngờ lại gặp phải một cô nàng còn ngây thơ hơn. Cô cũng không muốn mất thời gian nói chuyện vô bổ "Dì Hà, tiễn khách".

" Mạch Sanh Tiêu, cô sao có thể nói chuyện với tôi như vậy?"

Sanh Tiêu không trả lời, lướt qua Tương Tư hướng về phía cầu thang.

Cố Tiêu Tây một lòng muốn Sanh Tiêu rời khỏi Duật Tôn, vội vàng đứng dậy đuổi theo. Tương Tư thấy thế liền đẩy xe lăn ngăn cô ta lại " Cô nghe không hiểu à? Mời cô về cho ".

" Cô tránh ra cho tôi !"

" Dì Hà, mau đưa cô ta ra ngoài ".

Cố Tiêu Tây thấy dì Hà chuẩn bị đi tới, hai cánh tay cô ta bám chặt lấy xe lăn của Tương Tư, dùng sức đẩy. Tương Tư không giữ được, phút chốc ngã nhào ra mặt đất, xe lăn đè lên người.

Dì Hà sợ hãi vội vàng nâng Tương Tư dậy. Mạch Sanh Tiêu quay đầu thấy chị mình ngã cũng không khỏi sợ hãi "Chị!".

Cô chạy lại bên Tương Tư, cố hết sức cùng dì Hà nâng lên xe lăn. Cố Tiêu Tây cũng không nghĩ đến sự việc lại thành ra như vậy. Cô chỉ đẩy nhẹ một cái, không nghĩ đến Mạch Tương Tư lại ngã khỏi xe lăn. Cô chỉ biết trân trân đứng nhìn, không nhúc nhích nổi, lại càng không nghĩ đến Sanh Tiêu đã bước đến trước mặt giáng cho mình một cái tát rất mạnh.

"Chát!" Tiếng tát mạnh mẽ dội lên, vang vọng khắp phòng.

Cố Tiêu Tây ôm mặt, đôi mắt mở to không thốt nên lời.

" Dì Hà, mau kéo cô ta ra ngoài ". Mạch Sanh Tiêu đau lòng quỳ xuống xem hai chân Tương Tư " Chị không sao chứ, có đau không?"

Mạch Tương Tư nhẹ giọng trấn an " Sanh Tiêu, đừng sợ, chị không sao ".

Dì Hà bước lên kéo tay Cố Tiêu Tây " Mời cô ra cho ".

Cố Tiêu Tây cố sức giãy ra "Tôi không đi ".

Dì Hà thấy vậy cũng không cần khách khí nữa, trực tiếp dùng hai tay ôm lấy vai cô ta kéo ra ngoài "Đi mau, đi mau, nơi này không chào đón cô. Duật thiếu không biết chừng sắp về rồi, cô đừng ở đây tự chuốc lấy đau khổ ".

Cố Tiêu Tây không ngừng giãy giụa, đẩy dì Hà ra, đi mấy bước vọt đến trước mặt Sanh Tiêu, "Người nên đi là cô." Cô ta bắt lấy cánh tay Sanh Tiêu, lại bị Sanh Tiêu hất ra, Cố Tiêu Tây đứng không vững, ngã lên ghế sa lon.

Duật Tôn đi vào đúng lúc nhìn thấy tình trạng hỗn loạn này.

Hải Bối đứng chắn trước mặt Mạch Sanh Tiêu, hướng về phía Cố Tiêu Tây sủa.

Liếc mắt liền nhìn thấy Duật Tôn đứng ở trước cửa, Cố Tiêu Tây vội che bụng, "Đau. . . ., đau quá. . . . . ."

"Này, cô đừng có mà diễn trò." Dì Hà đẩy nhẹ bả vai cô ta.

Cố Tiêu Tây gập người xuống, đầu cơ hồ chôn ở trước ngực, "Bụng của tôi đau quá, ư ư. . . . . ."

Duật Tôn đi tới, Sanh Tiêu thấy thế, cũng có chút hốt hoảng, quên mất Cố Tiêu Tây đang có thai, cô đi mấy bước đến bên cạnh Tương Tư, chỉ sợ Duật Tôn sẽ giận chó đánh mèo trút giận lên đầu Mạch Tương Tư.

"Sao em lại ở đây?" Duật Tôn bước vào phòng khách, hướng về phía Cố Tiêu Tây đang cuộn người lại một chỗ hỏi.

"Em. . . . . ." Cô ta không ngờ được rằng Duật Tôn lại không tới công ty, khiến chạm phải y ở đây.

"Làm sao em tìm được chỗ này?" Duật Tôn liên tiếp hỏi.

Duật Tôn dù có phải che giấu thêm nữa, y cũng tận lực không muốn chuyện của Cố Tiêu Tây bị Mạch Sanh Tiêu biết, y đem Sanh Tiêu giấu ở Hoàng Duệ Ấn Tượng, không ngờ rằng Cố Tiêu Tây lại tìm được đến tận cửa, "Em cho rằng được tôi cưng chiều rồi thì thích làm gì thì làm sao?"

"Em chỉ không muốn anh có người phụ nữ khác." Mạch Sanh Tiêu nghe thấy như vậy, cô hiểu được đây là nguyện vọng đơn giản nhất nhưng cũng khó thực hiện nhất của tất cả phụ nữ.

"Ngay từ lúc đầu em đi theo tôi đã biết, đây là chuyện không thể làm được." Duật Tôn gọn gàng dứt khoát nói cho cô nàng biết, y đi tới bên cạnh Cố Tiêu Tây, "Từ giờ trở đi không được tùy tùy tiện tiện tự ý quyết định thay tôi, tôi không thích em như vậy."

Cố Tiêu Tây đành phải gật đầu một cái, cô ta nắm lấy tay áo của Duật Tôn, "Bụng của em thật sự đau, Mạch Sanh Tiêu đẩy ngã em, con của em không biết có sao không? Em rất sợ" "

Duật Tôn thấy cô ta nghe lời, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Sanh Tiêu, "Em có biết cô ấy mang thai hay không?"

Mạch Tương Tư bí mật kéo tay Sanh Tiêu, chuyện Cố Tiêu Tây mang thai, đại khái có thể làm bộ như không biết, nói như vậy, cú đẩy vừa rồi cũng chỉ có thể coi như là vô tình.

Sanh Tiêu nắm bàn tay ấm áp của Tương Tư, ánh mắt nhìn thẳng Duật Tôn, "Tôi biết."

Đáy mắt người đàn ông thêm sâu hơn, "Biết cô còn đẩy cô ấy?"

"Đúng" Mạch Sanh Tiêu không hề khách khí thừa nhận, "Tôi còn sợ là đẩy quá nhẹ rồi."

Duật Tôn nghe thế, tức giận quá mà bật cười, chỉ có điều nụ cười này khiến người khác không thể nắm bắt, "Cô cũng thật là can đảm."

Mạch Sanh Tiêu nhìn Cố Tiêu Tây đang không ngừng ôm bụng, cô biết là cô ta đang giả bộ, "Cô muốn tôi rời khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng phải không? Tôi cho cô biết, tôi nằm mơ cũng muốn ra đi, ở đây, tôi chưa hề có một phút giây nào cảm thấy vui vẻ, thậm chí cũng đã quên mất cười là như thế nào rồi. Cô cho rằng tôi muốn độc chiếm nơi này không muốn đi ư, cô nếu thực sự muốn tôi đi, hãy hỏi Duật thiếu bên cạnh cô một chút, tôi nếu không phải bị hắn uy hiếp, liệu có còn đứng ở chỗ này không? Cô bị người ta bao nuôi còn ra vẻ tư thái hưởng thụ, tôi lại chỉ cảm thấy ghê tởm, nếu cô muốn độc hưởng thì cứ việc, chỉ mong Duật thiếu giơ cao đánh khẽ, thả cho tôi một con đường sống."

Mạch Sanh Tiêu một hơi nói xong, lồng ngực phập phồng mấy cái.

Duật Tôn nghe xong, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, bàn tay y đảo qua, chiếc ly thủy tinh trên bàn đã nện mạnh xuống bên cạnh chân Mạch Sanh Tiêu.

Cô không hề sợ hãi một chút nào, trong lòng chỉ nghĩ, xem ra, mình lại chọc giận y.

Cố Tiêu Tây lại sợ tới mức co rúm hai vai, ngay cả mấy câu kêu đau cũng không dám kêu.

"Mạch Sanh Tiêu." Duật tôn gọi cả họ lẫn tên của cô, y híp đôi mắt hẹp dài, bên trong phóng ra vài tia tàn nhẫn u ám, "Cô mỗi ngày đi ngủ có phải hay không đều nghĩ, sao tôi còn chưa đuổi cô đi?"

"Đúng vậy." Mạch Sanh Tiêu ngẩng cao đầu nhìn người đàn ông ngồi trên ghế salon, "Không chỉ lúc ngủ, ngay cả lúc mở mắt tôi đều nghĩ tới, anh cũng đã cùng người khác có con, buổi tối vẫn còn muốn về đây chạm vào tôi, mỗi lần, tôi đều cảm thấy toàn thân khó chịu, ghê tởm tới mức buồn nôn."

Duật Tôn mí mắt khẽ chớp, che kín tức giận tràn ngập, sắc mặt y vẫn như bình thường, phất tay một cái, "Dọn dẹp đồ đi, nếu Tiêu Tây không tới, hôm nay tôi cũng định cho cô dọn đi."

Mạch Sanh Tiêu nghe giọng điệu y bình tĩnh như vậy, ngược lại ngẩn ra, cô hoàn toàn không nghĩ tới Duật Tôn sẽ thoải mái mà đồng ý như thế. Cô cho là, lại sẽ xảy ra một trận cãi vã nảy lửa, sau đó, y tức giận đạp cửa bỏ đi là kết quả cuối cùng.

Y đáp ứng một tiếng, cô lại giật mình, không biết nên phản ứng như thế nào. Hải Bối thân mật cọ cọ vào chân, dì Hà giật mình há hốc miệng, không ngừng nhìn về phía Mạch Sanh Tiêu.

Y ngay cả uy hiếp cũng không thèm làm, đó chính là thật sự chán ghét.

Mạch Sanh Tiêu, mày liền vụng trộm mà mừng đi, y không trừng phạt mày đẩy ngã Cố Tiêu Tây, đã là hạ thủ lưu tình rồi.

"Còn ngẩn ra làm cái gì?" Duật tôn thấy cô không phản ứng, chân mày nhíu lại bật ra vẻ không kiên nhẫn, "Bây giờ để cho cô đi, xem ra cô lại không muốn đi nữa?"

Mạch Sanh Tiêu nghe vậy, không nói một câu, trong ánh mắt kinh ngạc của dì Hà sải bước đi về phía cầu thang, mặc dù nắm chặt tay vịn cầu thang nhưng bước chân cô không tránh khỏi lảo đảo, cô che giấu rất tốt, ở trong mắt người khác, giống như vì Sanh Tiêu đi quá nhanh mà bước chân có vẻ dồn dập. Duật Tôn nhìn bóng dáng mảnh mai của cô biến mất ở trên bậc thang cuối cùng, loại biểu không thể chờ đợi được đến lúc rời đi đó, người đàn ông thu hồi tầm mắt, cảm giác hai mắt như bị một vật bén nhọn hung hăng đâm vào, đau đớn vô cùng.

Mạch Sanh Tiêu lên lầu thay một bộ quần áo bình thường, lấy một chiếc túi vải dù mua lúc đi dạo phố cùng Thư Điềm, sắp xếp tất cả đồ của cô vào đó, lại đi xuống lầu vào phòng Tương Tư, thu dọn thuốc cùng quần áo cho vào một túi khác, rồi đi ra ngoài.

Mạch Tương Tư cũng không nghĩ đến, biến cố lại nhanh như vậy, một khắc trước họ còn ở trong biệt thự sang trọng bậc nhất, một giây tiếp theo, đã bị đuổi ra ngoài, lưu lạc nơi đầu đường.

Sanh Tiêu mặc một chiếc quần jean bình thường kết hợp với một chiếc áo sơ mi kẻ caro, ống tay áo xắn lên, xách theo hai cái túi đi tới bên cạnh Tương Tư, "Chị, chúng ta đi thôi."

"Mạch tiểu thư. . . . . ."

"Mạch tiểu thư, cô đừng đi, cô cùng Duật thiếu nên từ từ nói chuyện một chút. . . . . ."

Sanh Tiêu đẩy xe lăn của Tương Tư, cô khẽ ngẩng đầu lên, tầm mắt quét qua phòng khách to rộng, ban đầu, khi mới chuyển tới đây, nơi này chính là một cái nhà tù vô hình, nó giam cầm tự do của cô, trói chặt tình yêu của cô đối với Nghiêm Trạm Thanh. Nơi góc phòng khách, chiếc đàn piano Steinway phủ lụa trắng đầy an tĩnh, không có tri âm diễn tấu, dường như vẻ ngoài cũng ảm đạm đi nhiều.

Hải Bối dường như ý thức được Sanh Tiêu phải đi, nó cắn chặt ống quần Mạch Sanh Tiêu không chịu buông ra, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ ư ử. Giống Samoyed, một khi nhận biết đúng chủ nhân, sẽ hết mực trung thành.

"Đợi chút. . . . . ." Duật Tôn gọi Sanh Tiêu, "Cô không còn gì muốn nói sao?"

Mạch Sanh Tiêu cúi người xuống xoa xoa đầu Hải Bối, cô đứng dậy, hai tay đặt lên xe lăn của Tương Tư, "Tôi đi đây."

Cổ họng Duật Tôn chuyển động, tâm tư phức tạp khiến y cảm thấy không rõ ràng, Mạch Sanh Tiêu đẩy Tương Tư đi, dì Hà thấy thế, chỉ có thể nhấc túi hành lý của cô lên theo, Hải Bối cắn ống quần của cô, tứ chi không ngừng đảo quanh cào lên mặt sàn.

Sanh Tiêu nhìn qua Duật Tôn, hướng về bồn cây văn trúc đặt trên bệ cửa sổ cách đó không xa, "Chúng ta không cần phải gặp lại nhau nữa."

Cô nên cảm thấy vui mừng, cuối cùng thì cũng thoát khỏi.

Duật Tôn nhìn vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt cô, "Mạch Sanh Tiêu, mặc dù tôi thả cô đi, nhưng cô phải nhớ, cô với Nghiêm Trạm Thanh là không thể, cô dám can đảm cùng hắn dây dưa một lần nữa, tôi nhất định sẽ cắt đứt chân của cô."

Sanh Tiêu chỉ cảm thấy lời này của y thật khó hiểu, Cố Tiêu Tây nghe thấy vậy, ánh mắt vội né tránh, không dám nhìn mặt Duật Tôn.

Mạch Sanh Tiêu đẩy xe lăn đi về phía trước. Hải Bối đảo một vòng xung quanh rồi đứng dậy, đi theo sau Sanh Tiêu.

Đến bên ngoài, dì Hà đứng ở ven đường đón xe cùng hai chị em.

"Dì Hà, dì vào trong đi, bên ngoài rất nắng."

Dì Hà không đi, mắt rơm rớm, dì khẽ xoa xoa mắt, "Để tôi gọi xe cho các cô, túi lớn túi nhỏ, cũng không tiện đi."

Duật Tôn đứng lên khỏi ghế, nói với Cố Tiêu Tây, "Không phải đau bụng sao? Đi, đi bệnh viện."

Cố Tiêu Tây mắt nhìn hai tay đặt trên bụng đi theo sau lưng người đàn ông, Duật Tôn lấy xe ra khỏi ga-ra, đi qua cổng thấy dì Hà đã bắt được xe, đang cùng Sanh Tiêu hợp lực đỡ Tương Tư lên ghế sau xe taxi. Duật Tôn lái xe ra khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng, hai chiếc xe lướt qua nhau, Mạch Sanh Tiêu nhìn xuyên qua cửa sổ xe ra bên ngoài, vừa đúng nhìn thấy bóng dáng của Cố Tiêu Tây ngồi ở vị trí ghế lái phụ.

Duật Tôn đeo kính mắt màu trà, tựa như lần đầu tiên cô gặp y, thần sắc kiêu căng, mặt mũi lạnh lùng.

Y thậm chí không nhìn Sanh Tiêu lâu thêm một cái, lập tức đánh tay lái cho xe cua sang bên trái.

"Tiểu thư, đi đâu?" Tài xế taxi hỏi.

Sanh Tiêu thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nói, "Quẹo phải."

Hết chương 58.1.

"Sanh Tiêu, chúng ta sẽ đi đâu?" Tương Tư mặt lộ vẻ bất an,"Chị không muốn trở về bệnh viện ở."

Tiền Mạch Sanh Tiêu làm thêm đã dùng hết vào chữa bệnh choTương Tư, trên người cô bây giờ chỉ có mấy trăm đồng, còn chưa đủ một tháng tiền thuê phòng, cô suy tính liên tục, không thể không gọi điện thoại cho Thư Điềm.

Thư Điềm nghe vậy, dĩ nhiên là không nói hai lời, liền nhờ ngay Tang Viêm tìm giúp hai chị em cô một căn hộ gồm hai phòng ngủ, một phòng khách.

- - - - - - -

Cố Tiêu Tây thấy Duật Tôn từ đầu đến cuối đều không nói chuyện, trong lòng thấp thỏm không yên, "Duật thiếu, bây giờ em không đau nữa, hay là chúng ta quay trở về thôi."

"Vừa rồi không phải em một bộ đau đớn muốn chết đi sống lại hay sao?" Ngữ khí người đàn ông chuyển lạnh.

"Em. . . . . . Em hiện tại cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, thật sự không thấy đau đớn."

Duật Tôn không nói gì, cũng không có nói đến cuối cùng có tới bệnh viện hay không, không bao lâu, Cố Tiêu Tây liền phát hiện đã trở lại Tinh Hoa Danh Thự, xuống xe đi theo sau lưng y, "Duật thiếu, anh tức giận sao?"

"Đây là lần cuối cùng, lần sau nếu để tôi phát hiện em tự tiện chủ trương một lần nữa, Cố Tiêu Tây, em biết hậu quả sẽ như thế nào rồi đấy."

Duật Tôn ở Tinh Hoa Danh Thự nghỉ ngơi một lúc, giữa chừng nhận được điện thoại, dường như có chuyện rất gấp, y vội vã cầm lên chìa khóa xe rồi rời đi.

Cố Tiêu Tây đưa mắt nhìn y rời đi, quay người lại, phát hiện máy tính của y vẫn còn ở trên ghế salon.

Cô ta đợi chừng mười phút, xác định Duật Tôn sẽ không quay trở lại, liền lập tức đi tới mở máy tính ra, Cố Tiêu Tây gõ mật mã lúc trước, thuận lợi đăng nhập.

Chỉ là có rất nhiều thứ, cô ta xem không hiểu, cũng không biết những thứ này đối với Nghiêm Trạm Thanh có hữu dụng hay không.

Cô nàng không dám trì hoãn thời gian, vội gọi điện thoại cho Nghiêm Trạm Thanh.

Người đàn ông đó không nói gì ngay lập tức lái xe tới quán cafe gần Tinh Hoa Danh Thự, Cố Tiêu Tây lo sợ bất an, cầm máy tính, cũng gấp gấp rút chạy tới.

Cà phê truớc mặt đã lạnh đi hơn phân nửa, Nghiêm Trạm Thanh thuận lợi tiến vào tài liệu chính, Cố Tiêu Tây lại hướng phục vụ viên muốn một ly nước ấm, "Sáng sớm hôm nay, Mạch Sanh Tiêu đã rời khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng."

Những ngón tay đang nhanh nhẹn gõ trên bàn phím của người đàn ông khẽ dừng một chút, "Vậy sao?"

"Mục đích của anh đã đạt được, tôi có thể. . . . . ."

Nghiêm Trạm Thanh tầm mắt đặt trên màn hình máy vi tính, "Chỉ cần làm xong chuyện này, tôi sẽ đáp ứng điều kiện của cô, đương nhiên -- được rồi!" Hắn đã nhìn thấy đường cong đồ thị biểu diễn cổ phiếu trong máy vi tính của y, còn có một số kế hoạch các hạng mục nội bộ của công ty Duật Tôn, cùng với các khoản ghi chép ký kết, "Không trách được gần đây cổ phiếu của Sáng Triển bị đại cổ đông thu mua vào rất lớn, hóa ra là do y giở trò quỷ."

Cố Tiêu Tây không hiểu, nhưng có thể từ thần sắc của hắn xác định được, những tin tức này đối với hắn mà nói rất có giá trị.

"Thật không nghĩ tới, cô còn có bản lĩnh này."

Cố Tiêu Tây trong lòng đau xót, không biết nên nói những gì.

"Cô vừa mới nói gì? Mạch Sanh Tiêu rời khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng?"

"Đúng." Cố Tiêu Tây đem chuyện xảy ra đơn giản nói cho y biết, "Chuyện tôi đáp ứng anh, đã làm được."

"Cố Tiêu Tây, cô làm rất tốt." Nghiêm Trạm Thanh cắm USB vào máy tính, copy hết toàn bộ tài liệu, "Duật Tôn coi trọng đứa con trong bụng cô như thế, nói không chừng, cô lại còn có thể mẫu bằng tử quý."

- - - - - - - -

Duật Tôn trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng thì dì Hà vừa mới quét dọn vệ sinh xong, nhà cửa mỗi góc cũng được lau tới, sáng sủa sạch sẽ.

Y mở cửa đi vào, cửa để một bọc hành lý, dì Hà thấy y đi tới, vội đứng lên, "Duật thiếu"

"Dì Hà, bà định làm gì vậy?"

"Mạch tiểu thư đi rồi, tôi nghĩ, tôi lại đi tìm gia chủ mới."

Duật Tôn để chìa khóa ở trên bàn trà, y đi tới trước dương cầm, đôi tay kéo tấm lụa trắng để lộ cây đàn, mười ngón tay thon dài của y lướt trên từng phím đàn đen trắng, khúc cuối người tận, Duật Tôn khép nắp piano lại, "Dì Hà, bà không phải đi, cứ tiếp tục ở lại đây."

"Nhưng . . . . ."

Chẳng lẽ chỉ cần cô ấy ra đi nơi này liền trống rỗng?

"Bà cứ ở lại đi." Duật Tôn đứng lên đi lên lầu hai.

Cửa phòng mở ra, dì Hà đã dọn dẹp bên trong rất sạch sẽ, ga giường bao gối cũng đổi qua, cửa sổ mở, không khí nóng bỏng từ bên ngoài tràn vào, bên trong không mở điều hòa, đứng một lúc, sẽ khiến người nóng không chịu nổi.

Duật Tôn đi tới, ngồi ở mép giường, đưa tay chạm vào, đều là mùi vị của Sanh Tiêu.

Mùi vị quật cường, tựa như ánh mặt trời, giương nanh múa vuốt, tự do mà phóng khoáng.

-- -- - --

Cố Tiêu Tây tạm biệt Nghiêm Trạm Thanh xong, xách theo máy tính cẩn thận trở lại Tinh Hoa Danh Thự, may quá, Duật Tôn vẫn chưa về.

Cô rót một ly nước, đứng ở bên cửa sổ, cơn ác mộng này, cuối cùng cũng có ngày tỉnh lại, ngay từ khi bắt đầu cô ta đã sai lầm rồi, cũng may, cô còn có thể quay đầu lại.

Sau đó, cô cũng không cần trái lương tâm mà tổn thương người khác, tổn thương mình.

Cố Tiêu Tây uống một ngụm nước, ánh mặt trời xuyên qua cửa chớp, ánh sáng bị cắt ra thành từng vạch sáng nằm ngang rơi trên mặt cô.

Nghiêm Trạm Thanh dựa theo thông tin có được từ máy tính của Duật Tôn trở về làm đủ chuẩn bị, hắn trù bị một số vốn lớn mua lại toàn bộ số cổ phiếu của Sáng Triển đang nằm trong tay Duật Tôn, ngoài ra còn mua một số lớn cổ phiếu tại các dự án Duật Tôn chuẩn bị đầu tư, dự định một phát bắt luôn con cá lớn này.

Không ngờ rằng, trong một đêm, toàn bộ các cổ phiếu trên đều đồng loạt rớt giá sau 0h, tất cả cổ phiếu giá cao của Nghiêm Trạm Thanh phút chốc biến thành một đống giấy vụn.

Sáng Triển - công ty dưới danh nghĩa Nghiêm gia, đối diện với nguy cơ sắp phá sản.

Liên tiếp mấy ngày, Nghiêm Trạm Thanh đều ở lại công ty bể đầu sứt trán xử lý công việc của Sáng Triển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK