" Cút đi, các người ra ngoài hết cho tôi, đi ra ngoài!". Nghiêm Trạm Thanh cầm chai rượu ném ra xa, màu rượu đỏ hòa lẫn với những mảnh thủy tinh vỡ văng tung tóe khắp nơi, mấy cậu bạn xung quanh không dám dây vào, nhanh chóng dắt bạn gái rời đi.
Mạch Sanh Tiêu khom lưng, kéo lê bước chân ra cửa.
Nghiêm Trạm Thanh biết những việc hắn làm gây cho người khác bao nhiêu tổn thương, nhưng hắn không cam tâm, hai chân như bị đóng đinh tại chỗ, muốn bước lại gần mà không bước nổi." Sanh Tiêu...."
Tay phải cô chống lên bức tường, vịn vào đó mà đi, không quay đầu lại, chỉ đau xót buông lại câu cuối cùng " Nghiêm Trạm Thanh, anh có bao giờ nghĩ rằng, mất máu nhiều thì tôi sẽ mất mạng?" Hắn không quan tâm, nếu hắn thật sự để ý, sẽ không bao giờ nói ra những lời như vậy.
Thân thể yếu ớt mảnh mai của cô tựa vào vách tường, chầm chậm đi ra khỏi căn phòng, lúc bấy giờ Nghiêm Trạm Thanh mới hoàn hồn đuổi theo." Sanh Tiêu, anh sẽ đưa em đến bệnh viện."
Sanh Tiêu đẩy hắn ra, hắn lại nhất quyết không buông." Tôi không muốn nhìn thấy anh, chẳng lẽ anh nhất định muốn tôi chết trước mặt anh sao ?"
Hắn sững sờ, muốn cứu vãn, nhưng làm cách nào bây giờ? Mạch Sanh Tiêu vẫn kiên cường bám vào vách tường, thân thể cúi gập, chầm chậm bước từng bước một, bên ngoài bar Thiên Sắc đèn điện sáng trưng, từng tia hào quang rực rỡ của ánh đèn nê ông phủ lên cơ thể cô, đũng quần cô nhuộm đẫm máu tươi, bụng đau đến mức cô chỉ muốn chết đi.
Tiếng điện thoại trong túi bỗng vang lên, cô cố gắng gượng tìm kiếm điện thoại, hồi lâu mãi mới được, khi ấn phím trả lời thì nghe thấy thanh âm giận dữ của người đàn ông nọ" Mạch Sanh Tiêu, em chết rồi có phải không ? Chạy đi đâu rồi?"
Sanh Tiêu khom người, ngồi xổm trên mặt đất, tay kia chống lên nền bê tông lạnh băng, nắm chặt lấy điện thoại áp vào tai, tiếng nói đầy tức giận của Duật Tôn vang vọng bên tai, nhưng không hề giống sự tức giận thường ngày, hôm nay thật khác biệt, Sanh Tiêu cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo tựa băng tuyết cuối cùng cũng có chút ấm áp, cô chính là người đơn giản như thế, chỉ cần y đối xử tốt với cô một chút, hiền hòa hơn một chút, cô sẽ không ngại ngần nắm lấy tay y.
Hai chân cô lạnh băng run rẩy, giọng nói nghẹn ngào tắc lại, một lúc sau mới khóc thành tiếng " Duật Tôn, Duật Tôn...".
Mạch Sanh Tiêu tựa vào gốc cây hương chương(1), hai đầu gối co lên ép vào bụng, đôi tay vòng ôm lấy chân, đó là tư thế tự bảo vệ bản thân giống khi đứa trẻ còn trong bụng mẹ, khi Duật Tôn lái chiếc xe xa hoa của y đến nơi đã thấy Sanh Tiêu nằm yên lặng không hề nhúc nhích.
(1) Cây hương chương: cây nhãn
Y vội vàng chạy đến, chỉ thấy mái tóc đen dài đã che hết khuôn mặt cô, Duật Tôn ngồi xổm xuống, bàn tay to lớn lay nhẹ vai cô " Em làm gì ở đây vậy, sao lại chạy đến đây ?"
Sanh Tiêu nặng nề mở mắt, ánh mắt mơ màng, gương mặt hơi ngẩng lên, tái nhợt đến dọa người, cánh môi khô nứt nẻ không thốt nên lời.
Duật Tôn thấy cô có vẻ không ổn liền vươn tay ôm cô lên, lòng bàn tay chạm đến chất lỏng sền sệt, nhờ ánh đèn đường, thần sắc không khỏi hoảng hốt " Em làm sao vậy ?"
"Tôi cũng không biết, bụng tôi đau quá." Tiếng cô nhỏ như muỗi kêu, cô chỉ biết kinh nguyệt của mình vừa mới hết, không thể có khả năng như Nghiêm Trạm Thanh nói là cô mang thai, nhớ tới hắn, nội tâm cô lại đau đớn, chật vật nhắm chặt mắt lại.
Hắn có thể dối xử với cô lạnh lùng như vậy, dùng loại phương thức tàn nhẫn đến thế với cô chỉ vì không cần có sự tồn tại của một đứa trẻ, thì là sao mà cô có thể tin tưởng lời của hắn sẽ quên hết quá khứ của cô, quên được sao?
Duật Tôn bế cô vào xe, phóng nhanh tìm bệnh viện, lúc ôm cô chạyvào phòng cấp cứu thì bác sĩ hỏi " Cô ấy mang thai à ?"
Mạch Sanh Tiêu từ trước đến nay đều uống thuốc tránh thai, làm sao cô có thể mang thai con của y được, Duật Tôn không chút nghĩ ngợi liền phủ nhận " Không có khả năng."
Sanh Tiêu được cấp cứu kịp thời, cô vẫn mê mang bởi thuốc mê vẫn chưa tan hết, bác sĩ đưa bệnh án cho Duật Tôn xem, thì ra bên phải tử cung của cô có khối u máu lớn, khối u chíu xíu nữa là vỡ, có lẽ hôm nay cô bị va chạm rất mạnh vào đâu đó mới khiến khối u vỡ ra, hiện tại đã mổ và cắt khối u rồi, không còn bất cứ trở ngại nào nữa.
Theo lời bác sĩ thì nếu như chỉ chậm một vài phút nữa thôi, chắc chắn cô bắt buộc phải cắt bỏ tử cung.
Cắt bỏ khối u chỉ là tiểu phẫu, Sanh Tiêu tỉnh dậy không cảm thấy quá đau đớn, Duật Tôn để cô nằm ở phòng tốt nhất của bệnh viện, TV, toilet, phòng nghỉ, những thứ cần có đều có đủ. Lúc cô tỉnh dậy thì thấy mộtbình dịch treo trên đầu giường,trong phòng bệnhcòn lạimột mình Duật Tôn.
Y ngồi trên chiếc ghế salon duy nhất trong phòng, ánh mặt trời diễm lệ chiếu lên thân thể cùng khuôn mặt y, vầng dương đỏ với những tia sáng lấp lánh xuyên qua cánh cửa, từng vệt sáng bị cắt ra hắt lên một bên mặt y, một tay chống cằm, cánh tay áo sơ mi đen xắn lên đến khuỷu, sống mũi cao thẳng kiên nghị như được chạm khắc, Sanh Tiêu hơi cử động tay mới biết mình đang được truyền dịch.
Tiếng loạt xoạt rất nhỏ vang lên nhưng vẫn đánh thức y, Duật Tôn mở mắt, đứng dậy tiến về phía cô.
"Tôi bị sao vậy ?"
"Không có gì, chỉ là tiểu phẫu thôi".Y ngồi ở mép giường. "Sao em lại tới chỗ đó?"
"Lúc chiều tôi bị đưa đến đồn công an ". Giọng cô yếu ớt. "Bọn họ muốn điều tra lại vụ án đó, lúc ra về tôi gặp Nghiêm Trạm Thanh thì mới biết tất cả là do anh ta sắp đặt."
" Vậy sao em lại bị thương ?"
Mạch Sanh Tiêu muốn trốn tránh, không ngờ lại bị một câu hỏi của Duật Tôn phá hủy hoàn toàn. " Cậu ta muốn em quay lại với cậu ta nên mới dùng cách đó, nhưng nếu chỉ nói chuyện bình thường thì làm sao em lại bị thương như vậy ? »
" Tôi..." Mạch Sanh Tiêu không suy nghĩ phức tạp đến thế. " Chúng tôi chỉ giằng co một chút, tôi không cẩn thận ngã vào bàn trà."
Ánh mắt sắc bén tựa chim ưng của Duật Tôn liếc về phía cô, nhìn giây lát rồi quay đi, Sanh Tiêu thấy y không nói lời nào liền mở miệng thử thăm dò " Vụ án kia...làm sao bây giờ ?"
"Lúc trước em đẩy Tô Niên xuống lầu, sao không nghĩ đến hậu quả sau này ?"
Sanh Tiêu nằm bất động trên giường,vẫn không chịu nói sự thật cho y biết. Duật Tôn thấy cô có ý định trốn tránh, khóe môi không khỏi nhếch lên một nụ cười lạnh "Nếu là chị em đẩy ông ta xuống, trách nhiệm này cô ta phải gánh lấy."
Đôi mắt trong trẻo của cô trợn to lên, nỗi sợ hãi không thể giấu kín được " Anh...." Cô đoán được, chắc là lần đó, lúc cô nói chuyện với Tương Tư đã bị y nghe được.
" Anh sẽ không hiểu được". ánh mắt cô chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, khi kể lại chuyễn cũ, giọng nói cô tuy mang vẻ bình thản, nhưng nỗi đau âm thầm bên trong khiến giọng hơi run rẩy không thể lừa được ai "Trận hỏa hoạn đó, nếu không có chị đẩy tôi ra, tôi chắc chắn đã bị thiêu chết rồi. Chị ấy dùng đôi chân đổi lấy tính mạng tôi, tôi nợ chị ấy, ngày để tang ba mẹ, nhưng là tro cốt của họ vẫn không thể tìm thấy đầy đủ.Là vì mấy năm nay, Tô Niên vậy mà vẫn sống tốt, chúng tôi không quyền không thế, khi bị giải đến sở cảnh sát, tôi không dám làm liều." Sanh Tiêu quay mặt lại, đôi mắt nhìn thẳng Duật Tôn " Mạng của ông ta, anh nói không đáng chết, vậy năm đó, mạng ba mẹ tôi thì sao? Nếu như không phải nhân quả báo ứng, chị tôi liệu có đẩy Tô Niên xuống lầu ?"
Mạch Tương Tư chỉ là một cô gái yếu đuối, có thể khiến cô ra tay như vậy, chắc chắn là vì chất chứa nỗi oán hận rất sâu sắc.
Khóe môi y thủy chung mím chặt, đôi mắt thâm trầm cất giấu sự u ám thường ngày,nửa ngày y không nói gì, chỉ đến khi bác sĩ đến kiểm tra y mới đứng lên. "Em nghỉ ngơi đi, tôi bảo dì Hà đưa chị em đến."
Nói xong, bước ra khỏi phòng bệnh.
Bác sĩ xem xét vết mổ của cô, tay cầm nhiệt kế. "Từ nay về sau chú ý cẩn thận, may mắn là cô được đưa đến viện kịp thời, may mà không phải cắt bỏ toàn bộ tử cung. Cô còn trẻ như vậy, nếu cắt tử cung có lẽ sẽ hối hận cả đời..."
Sanh Tiêu quay mặt về một bên, nước mắt không nhịn được chảy xuống.
"Ôi, cô đừng khóc, bây giờ thì không sao rồi...Không để lại di chứng nào cả." Người bác sĩ trẻ tuổi vội vàng lên tiếng an ủi.
Một cánh tay cô đưa lên che lấy mắt, nghe thấy lời nói của bác sĩ lại càng khóc to hơn, cô chỉ muốn khóc, trong lòng khó chịu không nín được.
Duật Tôn nói chuyện điện thoại xong bèn quay về phòng thấy bác sĩ đang an ủi cô, y đứng trước giường bệnh, Sanh Tiêu nhắm chặt mắt mà khóc, y trông thấy nước mắt xuyên qua kẽ tay cô chảy xuống cần cổ mảnh khảnh. Bàn tay y cho vào túi quần cuộn chặt lại, trong lòng không hiểu sao nổi lên chút bực bội và khó chịu.
Bác sĩ kiểm tra hết một lượt mới ra khỏi phòng...Duật Tôn đến bên cô, bàn tay to kéo cánh tay cô ra "Đừng khóc nữa, cũng không phải không sinh được con, chẳng lẽ em không nghĩ tới chuyện sẽ sinh con cho tôi sao ?"
Đôi mắt cô vì khóc nhiều quá mà sưng đỏ cả lên, liếc mắt nhìn Duật Tôn, thành thật lắc đầu.
Duật Tôn lấy khăn giấy trên tủ đầu giường lau nước mắt cho cô. "Về vụ án, em cứ yên tâm, cậu ta muốn điều tra lại cũng không phải chuyện đơn giản, tôi sẽ tìm cách, tôi không tin cậu ta có thể lật lại được."
Chưa tới giữa trưa, dì Hà đã đưa Mạch Tương Tư cùng tới bệnh viện, Sanh Tiêu vừa làm tiểu phẫu không thể ăn được những đồ ăn nhiều dầu mỡ, dì Hà đổ cháo loãng từ bình giữ nhiệt vào bát, Tương Tư nhìn sắc mặt không tốt của em mình, đau lòng khóc nấc lên.
"Chị, đừng khóc mà."
"Sao mà em lại có khối u lớn như thế không biết".
"Em không hề thấy đau, bình thường chẳngcó biểu hiện gì, em cũng không để ý nữa."
Tương Tư cầm chén cháo trong tay dì Hà, múc từng muỗng nhỏ đút cho Sanh Tiêu. "Bây giờ chỉ có thể ăn cháo, có phải khó ăn lắm không ?"
"Em không đói".Cô lắc đầu, vì trong miệng đắng ngắt không muốn ăn.
Đến buổi tối, Mạch Tương Tư muốn ở lại bệnh viện với Sanh Tiêu, cô không khuyên nhủ được, đành đồng ý.
Cô nằm trên giường bệnh mà không thể xoay người nên rất khó chịu, ngủ cũng không được, trong phòng bệnh đã tắt gần hết đèn, chỉ còn lại một chiếc đèn tường nhỏ chiếu ánh sáng yếu ớt. Khuôn mặt Sanh Tiêu qyau ra ngoài cửa sổ, chẳng hề chú ý có một người đang đứng ở cửa ra vào.
Nghiêm Trạm Thanh đã đến được một lúc lâu, hắn hỏi bác sĩ mới biết được tình trạng của cô, chắc chắn cô không có thai, hắn đứng ở cửa ra rất lâu, dù ngăn cách giữa cả hai chỉ là một cánh cửa, nhưng để vượt qua thật sự là quá khó khăn.
Hắn không phải là người, Nghiêm Trạm Thanh nhớ lại lời nói của bác sĩ, hắn muốn giết chết chính mình.Hắn nói không quan tâm quá khứ của Sanh Tiêu, hắn nghĩ Sanh Tiêu nhất định phải phủi sạch mọi quan hệ với Duật Tôn. Nghiêm Trạm Thanh tức giận nện một đấm vào vách tường, hắn sao có thể không nghĩ tới chuyện, Mạch Sanh Tiêu không yêu Duật Tôn, cho dù có con với y, cô cũng không muốn.
Hắn đem mặt chôn trong cánh tay, dựa vào vách tường, trong lòng dâng lên hối hận và ảo não vô cùng, nếu Mạch Sanh Tiêu thật sự có chuyện gì, hắn còn mặt mũi nào đi gặp cô?
Trong đôi mắt hắn là nỗi chua xót tràn ngập, tựa như bây giờ, hắn chẳng còn mặt mũi nào mà gặp cô.
Hắn yêu Mạch Sanh Tiêu, chỉ vì quá yêu nên mới dằn vặt nhau, cứ nghĩ rằng như thế yêu thương sẽ càng thêm sâu đậm, chính là vì quá sâu đậm nên mới là lưỡi dao nhọn hại cô và chính mình, từng chút một tổn thương cô.
Sanh Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, rất lâu vẫn không quay lại, cô rất gầy, mảnh khảnh và yếu ớt, giống như chỉ còn da bọc xương.
Trên khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ thương yêu, bàn tay nắm lấy tay nắm cửa, dùng sức mãi mà không thể mở ra.
" Anh Nghiêm."
Tiếng nói Mạch Tương Tư rất nhỏ vang bên tai, Nghiêm Trạm Thanh rút tay về, chỉ thấy Tương Tư đang ngồi trên xe lăn, một chiếc chăn mỏng đắp trên đùi. " Sao lại không vào ?"
Nghiêm Trạm Thanh xoay người, màu áo xanh ngọc càng tôn lên vẻ mặt tái nhợt của hắn, mái tóc có chút rối, người đàn ông này quả thực rất đẹp trai, nét đẹp mang vẻ thư sinh tao nhã. Mạch Tương Tư quay xe lăn đi ra ngoài, Nghiêm Trạm Thanh thấy thế cũng ra theo.
"Tôi vốn cho rằng, người sẽ cùng em tôi đến cuối còn đường chắc chắn là anh."
Hắn nghiêng người dựa vào vách tường, không biết phải mở miệng thế nào.
" AnhNghiêm, em tôi không thích Duật Tôn, tôi cầu xin anh, anh hãy cứu nó". Khuôn mặt Tương Tư nồng đậm bi thương, hơi nghếch chiếc cằm lên, cô nói " Nếu tôi không phải kẻ tàn phế, Sanh Tiêu chắc chắn sẽ rời bỏ hắn ta, nhưng bây giờ nó không thể , Duật Tôn nhất định sẽ không buông tha để chúng tôi đi. Anh có biết đêm ba mươi năm nay, nó bị sao không?"Tương Tư nói đến đây, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt không kìm nén được chảy ra. "Cũng bởi vì nó ở với anh bị người ta chụp ảnh được, Duật Tôn...hắn, hắn đem Sanh Tiêu kéo lên đàn dương cầm rồi cưỡng bức nó, ngày hôm sau, khắp người nó toàn vết thương, trên cánh tay, trên lưng tất cả đều là máu, thiếu chút nữa mạng sống cũng không còn, anh Nghiêm, nếu anh thật sự yêu Sanh Tiêu, xin anh hãy cứu nó..."
Nghiêm Trạm Thanh quá sợ hãi, môi run run " Lời cô nói là sự thật ?"
Mạch Tương Tư dùng sức gật đầu, bộ dáng gầy yếu run rẩy như thống khổ vô cùng "Tôi không ngờ con bé lại tiếp tục theo Duật Tôn, hắn ta chính là ma quỷ, ngày nào nội tâm hắn khó chịu cũng sẽ mang Sanh Tiêu ra để trút giận, nó chỉ mới có 21 tuổi thôi, anh Nghiêm, vì muốn được ở bên anh mà nó đã chịu rất nhiều đau khổ, vì cớ gì hai người không thể ở bên nhau ?"
Nghiêm Trạm Thanh cảm giác mình không thể hít thở được, trong lòng đau đớn như bị giày xéo, từng chút một, chút một rách ra.
Tay phải hắn vịn chặt vào tường, đi về phía sau Tương Tư, tròng mắt đỏ hồng, thần thái bị co rút, giống hệt người gỗ, đi ra ngoài hành lang, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Mạch Tương Tư.
Mạch Tương Tư lấy tay xoa xoa đôi mắt hơi sưng, hít thở thật sâu, trên khuôn mặt đã giãn ra phảng phất nụ cười tự giễu, lúc này mới đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Sanh Tiêu nằm viện 5 ngày thì ra viện trở về Hoàng Duệ Ấn Tượng, một tháng sau tinh thần đã vui vẻ trở lại, dì Hà rất lo lắng cho cô, chắm chút từng li từng tí, không cho cô thế này, không cho cô thế kia, kể cả việc ăn uống của cô cũng quản lý rất nghiêm ngặt.
Gần đây Duật Tôn bận rất nhiều việc, hình như công ty có chuyện gì đó, Sanh Tiêu chưa bao giờ hỏi y làm việc gì, cứ coi như cô dám hỏi, y cũng sẽ không trả lời.
Cô ở cạnh y lâu như vậy, đây lần đầu tiên Duật Tôn thấy cô chơi đàn.
Mạch Tương Tư ngồi ở xe lăn bên cạnh, chăm chú nhìn cô. Mái tóc dài đen bóng mượt không quá eo, từ lúc cô chơi đàn, khuôn mặt hết sức tập trung, hai tay thành thục không ngừng lướt trên những phím đàn đen trắng. Thân thể mảnh mai của cô khoác lên bộ quần áo mà Duật Tôn mới mua, áo trắng thuần khiết, chiếc áo có vẻ hơi rộng so với người cô, cánh tay xắn lên cao. Trên cổ là chiếc vòng đơn giản mà xa hoa hình cây lá. Phía dưới mặc một chiếc quần dài màu đỏ, hai chân thon dài ẩn hiện, phác họa vừa đúng vóc dáng cô, vùng bụng trắng trẻo được tôn lên thật nhẵn nhụi, Duật Tôn đặt thứ đồ trong tay xuống bàn trà, chậm rãi lại gần.
Tương Tư là người nhìn thấy Duật Tôn trước tiên, y ra hiệu bảo cô ta đừng lên tiếng nhưng Tương Tư đã cố tình mở lời trước : "Anh đã về".
Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, Sanh Tiêu nghiêng đầu, vài sợi tóc dài rủ xuống phím đàn.
Duật Tôn hơi có cảm giác mất mát, đôi mắt đẹp dài lướt qua Tương Tư, y đến ngồi cạnh Sanh Tiêu, ngón tay thon dài đặt lên phím đàn " Chúng ta cùng chơi".
Cô chơi tay trái kết hợp nhuần nhuyễn với tay phải của y, cùng hợp tấu một bản nhạc. Dì Hà tựa vào mép bàn ăn, khuôn mặt phúc hậu lộ ra tươi cười, Mạch Sanh Tiêu thuần khiết mà điềm đạm lại đáng yêu, rất xứng với Duật Tôn, trông bọn họ đẹp đôi quá.
Tiếng đàn khoan thai, róc rách như nước suối chảy, nốt nhạc cuối cùng vừa dứt lại khiến cho người ta cảm giác vẫn chưa thỏa mãn. Mạch Sanh Tiêu chưa bao giờ hợp tấu với bất kỳ ai mà trôi chảy và hay đến vậy, dù sao tay kia cũng không phải àn tay mình, Duật Tôn đưa hai cánh tay lên phím đàn, khóe môi mỏng nâng lên, nhìn thẳng vào Sanh Tiêu " Nếu có một ngày, em chỉ có thể chơi đàn bằng một tay, anh nhất định sẽ làm cánh tay còn lại của em."
Khuôn mặt đong đầy niềm xúc động, người đàn ông này cô chưa bao giờ gặp, thực ra, chỉ cần cô để tâm quan sát y kỹ một chút, sẽ thấy rằng, ẩn sâu trong đáy mắt Duật Tôn không phải chỉ có nham hiểm độc ác, ít nhất khi y nói những lời này, ánh mắt y dịu dàng, chân thật.
Sanh Tiêu bị y nhìn chăm chú đến mức xấu hổ, cánh mi rủ xuống, cô đem khuôn mặt quay sang hướng khác.
Đôi tay chính là sinh mệnh của cô, cô làm sao có thể để chúng bị phá hủy.
Duật Tôn quấn một ít tóc của cô vào ngón tay đặt lên môi hôn " Hôm nào đi làm tóc với chị em đi, cho khuây khỏa."
Tương Tư nghe thấy, lúm đồng tiền ẩn hiện nở rộ như hoa.
Ngày hôm sau, từ bệnh viện ra về Sanh Tiêu muốn đưa Tương Tư đi dạo phố, nhưng Tương Tư chỉ một mực đứng trước cổng bệnh viện, không muốn đi. Tối qua cô cũng nghĩ kỹ, chất tóc của Tương Tư đã rất đẹp, bây giờ đang có trào lưu làm tóc xoăn, nếu chị cô làm chắc chắc sẽ rất xinh đẹp.
Duật Tôn đi xuống nhà, đúng lúc thấy Tương Tư đang giúp dì Hà bày biện bát đũa, còn Sanh Tiêu đang ở phòng bếp chuẩn bị lấy cháo.
Duật Tôn dừng bước ở cầu thang, khuôn mặt Tương Tư tươi cười, cũng chăm chút đến ăn mặc, phần eo y khẽ dựa vào cầu thang, Mạch Sanh tiêu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện vì sao hai chân Tương Tư không thể đứng lên được, ngồi xe lăn, sao có thể đẩy được Tô Niên xuống lầu. Y cố ý đến tận hiện trường vụ án, xung quanh tầng cao nhất có một vòng inox bảo vệ rất chắc chắn, cho dù Tương Tư ngồi trên xe lăn đẩy ông ta cũng không có khả năng Tô Niên sẽ bị ngã, chỉ có duy nhất một khả năng, đó là Tương Tư có thể đứng lên, hai tay dùng sức đẩy lưng Tô Niên mới có thể thành công.
Cũng có thể, Sanh Tiêu lựa chọn cách chịu tội thay vì cô muốn giấu diếm điều gì đó?
Duật Tôn tạm bỏ qua nghi ngờ trong lòng mình, đi vào phòng ăn.
Sanh Tiêu đem một bát cháo cho Tương Tư " Chị, cẩn thận nóng."
Cháo trứng muối thịt nạc thơm lừng, nóng hổi, Tương Tư cầm rất cẩn thận. Một luồng hơi nóng phả ra.
Tương Tư lơ đễnh gặp ánh mắt chằm chằm dọa người của Duật Tôn, nghĩ thế nào lại đưa chén cháo cho y " Anh ăn trước đi".
Duật Tôn cũng vươn tay cầm lấy, nhưng bỗng nhiên buông tay.
" Á...." Giọng Tương Tư nghẹn ngào vang thét lên.
Sanh Tiêu vội vàng đặt bát đũa xuống, cô lo lắng ngồi xổm trước mặt Tương Tư, cầm lấy khăn lạnh lau nhanh cháo nóng. " Chị, chị không sao chứ ?" Nước mắt cô suýt nữa chảy ra, tròng mắt mờ mịt hơi nước, hét lên với Duật Tôn "Anh..."
" Chân của cô ta sẽ không cảm thấy nóng đâu". Duật Tôn hời hợt buông một câu, ánh mắt nhìn lên khuôn mặt đau đớn vặn vẹo của Tương Tư "Chẳng lẽ cô vẫn có cảm giác đau?"
Bấy giờ, Sanh Tiêu mới nhớ ra, tâm trạng căng thẳng treo lơ lửng bỗng nhiên được thả xuống, dù vậy vẫn rất đau lòng giữ chặt tay Tương Tư " Chị, chị có đau không?".
Mạch Tương Tư không khỏi nắm chặt tay Sanh Tiêu, ngón tay sắc nhọn nắm chặt lòng bàn tay đến rướm máu, trên mặt không khó để nhận thấy đau đớn, sống lưng chảy mồ hôi lạnh, cô ta tận lực che giấu hết thảy, khóe miệng chậm rãi giãn ra, những ngón tay cứng đờ cũng từ từbuông lỏng, nhẹ nhàng xoa đầu Sanh Tiêu " Chị không đau, em quên rồi à? Chân chị đã sớm không còn cảm giác được gì."
Mắt Sanh Tiêu ăp ắp đau đớn. " Chị, em xin lỗi..."
" Nha đầu ngốc này". Mắt Mạch Tương Tư ẩn hiện tầng hơi nước. " Đưa chị về phòng thay quần áo, chẳng phải em muốn đưa chị đi chơi à ?"
Sanh Tiêu gật đầu, đẩy Tương Tư về phòng, cô tìm khăn mặt và chuẩn bị nước ấm, nhẽ nhàng cởi quần dài của Tương Tư, cô không khỏi kinh hoàng, trên hai đùi Tương Tư chen kín dấu vết đỏ ửng do cháo nóng đổ lên, bỏng rất nghiêm trọng, có chỗ còn bị tróc da. Sanh Tiêu che miệng lại, cảm giác còn đau đớn hơn chính mình bị thương.
" Không sao, chị không hề cảm thấy đau đâu".
Sanh Tiêu ngồi xổm xuống, ôm lấy eo Tương Tư " Chị, chị nhất định phải nhanh chóng đứng dậy nhé..."
Bàn tay phải của Tương Tư trên lưng Sanh Tiêu ra sức nắm chặt lại, ẩn nhẫn giấu đi đau đớn, trong miệng toàn mùi tanh của máu " Yên tâm, nhất định chị sẽ đứng dậy."
Sanh Tiêu thay xong đồ cho Tương Tư, đẩy chị ra ngoài, Duật Tôn vừa vặn đang ăn điểm tâm, ánh mắt Tương Tư tránh y, đến trước bàn ăn.
"Cô không sao chứ ?"
Tương Tư ngẩng đầu, miễn cưỡng mở miệng nói " Không có việc gì".
Duật Tôn nở nụ cười khinh miệt "Vậy thì tốt, vừa nãy tôi không cố ý".
Sanh Tiêu nghe vậy nên cũng chẳng muốn truy cứu thêm nữa, cô quay mặt đi, không muốn nói chuyện với Duật Tôn.
Cũng đã lâu y chưa ra khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng, Sanh Tiêu dùng bữa sáng qua loa muốn đưa Tương tư ra ngoài, nhưng Mạch Tương Tư nói tự nhiên thấy mệt, ăn vài miếng cháo rồi về phòng ngủ.
Tô Ngải Nhã trải qua chuyện lần trước giống con chuột trốn chui trốn lủi, băng đảng của Hải đại ca đã bị đánh tan, cô ả không dám xuất đầu lộ diện, ngày ngày phải làm gái phục vụ rượu trong quán bar để sống.
Cô ả đứng ở ngõ nhỏ, nhìn vào điện thoại, nhẩm tính toán thời gian này chắc chắn không sai, tin tức lần này cô ả phải mất một nghìn tệ mới mua được.
Cái ngõ này rất chật, lại tối tăm, bình thường chỉ có thể đi một xe vào, lúc ánh đèn xe rọi tới, Tô Ngải Nhã nhìn biển số xe của đối phương, biết chắc là đúng người. Cô ả chầm chậm tiến lên, giả vờ ngã trước chiếc xe BMW màu đen sang trọng.
Người đàn ông lập tức phanh gấp lại, sau đó mở cửa xe đi xuống " Cô không sao chứ ?"
Tô Ngải Nhã mặc rất sexy, áo hai dây mỏng màu sáng, phía dưới chỉ mặc một cái quần short màu đen, để lộ ra hai đùi thon dài trắng nõn, giống như phơi bày toàn bộ ra trước mắt người khác, cô ả giả bộ đau đớn khó chịu, ngẩng đầu lên, người này chính là Tang Viêm.
Người đàn ông này có khuôn mặt trải đời, lúc ngồi xổm xuống có thể thấy được ẩn sau chiếc áo là một khuôn ngực cường tráng, Tô Ngải Nhã có chút ảo não, sớm biết như vậy ngay từ đầu không nên đi theo lão già Hải ca kia, cô ả thật là mù mắt mà.
"Không có việc gì, hình như tôi chỉ trật chân thôi."
Tang Viêm nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, cô ta trang điểm quá dầy, cơ hồ nhìn không ra khuôn mặt thật. "Tôi đưa cô đi bệnh viện."
Nói xong giơ hai tay đỡ cô ả lên. Tô Ngải Nhã đứng bằng đầu mũi chân, lúc hơi kiễng người thì ngã vào lồng ngực người đàn ông, áp khuôn ngực gần như bại lộ gần hết ra ngoài của mình, hình ảnh muôn phần thu hút "Tôi không muốn đi bệnh viện."
Anh ta khó hiểu hỏi "Vậy cô muốn đi đâu ?"
"Cái này phải tùy anh."
Tang Viêm ngầm hiểu, đỡ Tô Ngải Nhã vào xe, cô ả muốn tìm cho mình một chỗ dựa, cho dù không phải là Duật Tôn, nhưng ít nhất cũng không thể qua loa đại khái được. Đúng như dự đoán của cô ả, Tang Viêm đưa cô về vịnh Linh Lung.
Trước cửa biệt thự có hai người bảo vệ, Tang Viêm đem cô ả vào nhà, nghiêng người nói nhỏ vào tai một người "Gọi chị dâu của các chú tới."
Tô Ngải Nhã đang dựa vào người hắn hỏi " Anh vừa nói gì ?"
Tang Viêm cúi xuống nhẹ giọng thì thầm "Tôi bảo họ không được vào kẻo làm hỏng chuyện tốt của chúng ta."
Mạch Sanh Tiêu khi nhận được điện thoại của Thư Điềm cũng hơi lo lắng, cô ấy không chịu nói gì, chỉ bắt cô đi thật nhanh đến vịnh Linh Lung. Sanh Tiêu không biết ở đâu liền gọi xe taxi.
Thư Điềm sốt ruột đứng trước cửa vịnh đợi cô, Sanh Tiêu vừa xuống xe đã bị Thư Điềm kéo tay chạy vào.
"Thư Điềm, có chuyện gì vậy ?"
Sanh Tiêu bị kéo vào biệt thự, Thư Điềm mở cửa đi vào thì thấy Tô Ngải Nhã đang ngồi trên ghế salon, giầy cao gót đã tuột khỏi chân, đôi chân thon dài trắng muốt đang vắt trên người Tang Viêm. Thấy hai người tiến đến Tang Viêm vội đứng lên "Cuối cùng em cũng tới."
Ánh mắt Tô Ngải Nhã dừng trên người các cô đầy do dự, sắc mặt cô ả dần trở nên trắng bệch " Các cô..."
"Không ngờ là cô lại ngu ngốc đến mức tự mình dẫn xác đến cửa?" Thư Điềm đi đến gần Tang Viêm, cái cằm nhỏ có nâng lên "Lúc còn ở Hoa Nhân chẳng phải ngày nào cô cũng gào to gào nhỏ rằng những người nghèo kiết xác như chúng tôi đừng bao giờ mơ tưởng bước chân vào những nơi như thế này sao?Thế nào, bây giờ đầu óc cô đã sáng sủa hơn hồi đó chút nào chưa?"
Mặt cô ả tràn ngập vẻ không thể tin nổi, thần sắc đầy vẻ phẫn nộ nhìn về phía Tang Viêm " Chính là anh ".
"Tôi vừa nhìn đã nhận ra cô ". Lúc trước Thư Điềm bị đánh thâm tím khắp người phải đưa vào viện, cô đã đưa ảnh của Tô Ngải Nhã cho Tang Viêm xem, Tô Ngải Nhã chỉ biết có một người luôn muốn tìm cô, lại không ngờ rằng người đó là Tang Viêm.
Đáy mắt Tang Viêm chuyển sang vẻ lạnh lùng, quàng tay ôm chặt Thư Điềm " Cô ấy chính là người phụ nữ của tôi".
Sắc mặt Tô Ngải Nhã suy sụp, tái nhợt dọa người.
Thư Điềm nắm tay Sanh Tiêu đến trước mặt Tô Ngải Nhã, cô vung mạnh tay tát vào mặt cô ả "Lúc trước không phải cô đã nói sẽ cho người cưỡng bức chúng tôi à?" Cô lại tiếp tục giáng một cái tát nữa vào má bên kia của cô ả "Còn muốn mạng của chúng tôi nữa chứ, Tô Ngải Nhã, bây giờ cô đến thử đi, tôi thách cô đấy."
Mạch Sanh Tiêu không ngờ Thư Điềm khi tức giận cũng có thể nói những lời chua ngoa đến vậy, Tô Ngải Nhã bị đánh khóe miệng trào đầy máu tươi, tóc tai rối bù, biết rõ hôm nay là kiếp nạn dù muốn cũng không thể trốn, một khi Thư Điềm đã nổi điên chắc chắn sẽ rất lợi hại.
Tang Viêm ngồi lại ghế salon nghiêng người về phía Thư Điềm thấp giọng nói "Lúc trước cô ta đối với em thế nào, bây giờ em trả gấp đôi cho cô ta."
Mạch Sanh Tiêu không khỏi trợn tròn mắt, ngữ khí này thật sự là giống Duật Tôn như đúc.
Thư Điềm hiển nhiên là chưa hết giận, cô kéo Mạch Sanh Tiêu tới "Sanh Tiêu, đánh đi, nếu không phải vì bố cô ta thì bác trai bác gái cũng chếtoan chết uổng, có giết cô ta cũng không xả hết hận được." Sanh Tiêu nắm chặt hai tay nhưng vẫn không làm gì.
"Cậu thật là! Cậu cũng biết là lúc trước thiếu chút nữa chúng ta đã bị cô ta hại chết." Thư Điềm kéo mạnh cánh tay Tô Ngải Nhã, dây áo của cô ả tuột xuống lộ ra một mảng lớn khuôn ngực tròn đầy. Thư Điềm nắm chặt tóc cô ả, tay liên tiếp tát vào mặt Tô Ngải Nhã nhưng là cô ả không dám phản kháng, mặc Thư Điềm đánh chỉ dám kêu lên.
"Tôi cho cô biết, cô gây khó dễ Sanh Tiêu chính là gây khó dễ cho tôi, cả cuộc đời tôi chỉ có mình cô ấy là bạn, tôi thách cô động đến cô ấy đấy."
"Á.." Tô Ngải Nhã lấy hai tay bảo vệ đầu, mũi bị đánh chảy máu đầm đìa " Đừng đánh, đừng đánh nữa". Cô ả thoáng nhìn thấy Sanh Tiêu, chật vật tránh Thư Điềm , bò sang ôm chân Sanh Tiêu "Cứu tôi với, cứu tôi, đừng để cô ta đánh tôi. Mạch Sanh Tiêu, cô nhất định có thể...hiểu được tâm tình của tôi, bố tôi chết, cái gì tôi cũng không còn, ngay cả chỗ ở cũng không có. Tôi không tìm cô thì còn tìm ai được nữa ?"
Sanh Tiêu bị cô ả cuốn chặt lấy chân, thiếu chút nữa ngã nhào xuống, Thư Điềm ngồi xuống ghế thở hồng hộc, một tay chỉ vào Tô Ngải Nhã " Sanh Tiêu, cậu bảo phải làm gì bây giờ ?"
Mạch Sanh Tiêu không chút nghĩ ngợi "Đưa cô ta đến sở cảnh sát."
Tô Ngải Nhã nghe vậy cuống quýt ngẩng đầu " Không cần, tôi không muốn ngồi tù."
"Thế chẳng phải quá hời cho cô ta sao, mình muốn tống cô ta vào nhà thổ, cô ta không phải thích câu dẫn đàn ông để lên giường sao? Để cô ta được toại nguyện đi." Thư Điềm nhớ tới lần trước bị Tô Ngải Nhã hãm hại trong lòng không khỏi nộ khí bừng bừng.
"Lần em và Thư Điềm bị bắt cóc không báo cảnh sát, e rằng lấy chứng cớ là rất khó khăn."Tang Viêm lấy một điếu thuốc ra châm.
Trên mặt cô thể hiện thái độ rất kiên quyết, cái chết của ba mẹ không có chứng cứ nên không thể khởi tố, bây giờ Tô Niên đã gặp báo ứng, Tô Ngải Nhã phạm tội nào, sẽ bị trừng phạt ra sao nếu bị bắt, Thư Điềm biết rõ tính cô, đem người vào nhà chứa là chuyện thất đức, Sanh Tiêu không phải loại người nhẫn tâm như vậy.
"Được, chúng ta đưa cô ta đến sở cảnh sát."
"Đã vậy, anh cũng có quan hệ với mấy quan chức, khép cô ta vào tội bắt cóc cũng không thành vấn đề."
"Tôi không muốn ngồi tù, tôi không muốn ngồi tù..." Tô Ngải Nhã là thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ tấm bé, dù trong mơ cũng không ngờ rằng có một ngày mình lại rơi vào vòng lao lý, cô ả sống chết nắm chặt tay áo Sanh Tiêu "Xin tha cho tôi, thật sự tôi không muốn ngồi tù."
Thư Điềm tiến tới đẩy cô ả ra "Như vậy chẳng phải quá dễ với cô sao, buông tay!"
Tô Ngải Nhã ngã trên mặt đất, ánh mắt ngập tràn phẫn hận "Thư Điềm, hôm nay cô ép chết tôi, ngày nào đó, tôi thề nhất định sẽ để cô chết trên tay tôi."
Thư Điềm nghe vậy liền tức giận dẫm nát tay cô ả "Đến giờ phút này mà cô vẫn còn nói ra được những lời thối tha như thế. Cô muốn thề chứ gì, được tôi chờ, hy vọng cô nói được làm được, không phải chỉ là gió thoảng mây bay, nhưng trước hết cô hãy cầu nguyện được sống sót mà ra khỏi đây đi đã."
Tang Viêm vỗ tay xong liền có người đến mang Tô Ngải Nhã đang cố sức chửi bới ra ngoài, Sanh Tiêu lạnh lùng nhìn theo, cô rất tin vào nhân quả báo ứng ở đời.
Thư Điềm có vẻ mệt mỏi, hai bàn tay đỏ bừng, cô kéo Sanh Tiêu ngồi xuống ghế salon " Đừng sợ, từ nay về sau sẽ không có ai tổn thương cậu, ngày nào cô ta chưa bị bắt thì ngày đó lòng mình không yên."
Khóe miệng cô run run, từ đáy lòng dâng lên xúc động "Thư Điềm, cảm ơn cậu."
"Giữa bọn mình còn nói cảm ơn sao?" Cô nói xong, hai mắt nhìn Tang Viêm " Khá khen hôm nay có người chịu đựng rất tốt, ôm người đẹp trong tay mà tâm không phiền ý không loạn."
Tang Viêm biết rõ cô nói điều gì, anh ta dập tắt thuốc lá "Không phải em nói vết thương của anh chưa khỏi cần phải kiềm chế, không được vận động sao?"
Thư Điềm thấy anh thản nhiên nói những lời thân mật giữa hai người, sắc mặt nhuộm hồng, gắt gao lấy đệm gối đập vào người hắn "Không đứng đắn, im ngay cho em."
Mạch Sanh Tiêu không nhịn được mà cười khổ, Thư Điềm giống cô, đều không phải muốn bước chân vào con đường này nhưng bản chất của hai người lại khác nhau.
Ít nhất, Tang Viêm yêu cô ấy, mà cô ấy cũng yêu Tang Viêm.
Chương 46.4 Duật Tôn, cứu em
Editor: Vulacxuyenha
Beta: Run_man
Thư Điềm có ý muốn giữ cô ở lại ăn cơm, nhưng cô không yên tâm về Tương Tư nên chỉ ở lại một lúc rồi về.
Trên đường về cô mua thuốc trị bỏng, khi vào Hoàng Duệ Ấn Tượng cô bắt gặp cảnh Tương Tư đang ngồi xích đu, trong tay cầm quyển sách chăm chú đọc, lúc Sanh Tiêu đến gần cũng không nhận ra.
"Chị ơi!" Mạch Sanh Tiêu đưa tay giật lấy sách, dí sát vào mắt mới biết là sách về ngành y.
" Sao bây giờ mới về."
Sanh Tiêu đem cuốn sách trả lại Tương Tư. "Em cùng bạn nói chuyện phiếm, không ngờ lại muộn vậy, chị, em mua thuốc trị bỏng rồi, chị về phòng để em bôi cho nhé."
"Chị không đau mà."
"Vậy cũng không được, trên đùi chị bị trầy hết da rồi." Sanh Tiêu vừa nói vừa đẩy Tương Tư về phòng, bôi thuốc cho chị xong thì trời đã tối.
Vẫn như thường ngày ăn xong cơm tối, Duật Tôn nhận điện thoại xong liền đến bên Sanh Tiêu đang xem TV "Chúng ta ra ngoài chơi."
Cô biết rất rõ, bây giờ ra ngoài là để đi ăn đêm "Tôi không muốn đi."
Từ trước đến nay cuộc sống của cô rất nề nếp, Duật Tôn cầm chìa khóa xe, thân ảnh tuấn dật đứng chắn trước mặt cô, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ chân thành và bá đạo "Muốn đi với em."
Sanh Tiêu đánh bất đắc dĩ, cô đi qua Duật Tôn hướng về phía Tương Tư, đẩy chị trở về phòng " Tôi đi thay quần áo."
Lúc cô đi ra, cô mặt chiếc áo len có hình chú gấu ngộ nghĩnh, đây là chiếc áo ấm cô và Thư Điềm bới được trong gian hàng đại hạ giá, con gái là như thế mà, cứ thấy ở đâu có hạ giá là xúm xít vào mua, vậy là hai cô mỗi người mua một chiếc. Mái tóc dài của Sanh Tiêu được búi lên trông rất trẻ trung, để lộ ra cần cổ mảnh khảnh, Duật Tôn đi trước, "Trẻ con chết đi được." rồi kéo lấy bàn tay nhỏ bé của cô, hai người cùng ra khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng.
Bọn họ lại đến bar Cám dỗ quen thuộc, Duật Tôn hình như rất thích nơi này. Sanh Tiêu bị y dắt vào bên trong. Cám Dỗ có nhiều tầng lầu, sàn nhảy rát rộng rãi, được thiết kế ở trên cao, chiếm diện tích gần như cả quán bar, bởi vì ở trên cao như vậy nên từ bên trong có thể nhìn được cảnh sắc bên ngoài, phảng phất như đang được vui đùa cùng mây gió. Một vũ công xinh đẹp mở đầu bằng màn múa cột rất điêu luyện, tiếng nhạc to lớn lấn át tất cả, chỉ còn nghe thấy những tiếng hò hét quay cuồng của những con người trụy lạc. Âm thanh đó không ngừng đập dồn dập vào tai Sanh Tiêu, bốn phía quanh phòng được trạm trổ những hình thù kỳ quái, trên sàn nhày có vài tên đàn ông đang uốn éo với những vũ công, châm ngòi lửa nhiệt tình ở đây. Nơi này làm cho người ta có cảm giác như được lên Thiên đường, có lúc xuống 18 tầng địa ngục sâu.
Đây là quán bar xa hoa bậc nhất ở thành phố này, từ sau khi Tước Thiếu mua Cám Dỗ, anh ta gần như không thay đổi nơi này nhiều. Duật Tôn buông lỏng tay Sanh Tiêu ra, y có hẹn với vài người bạn, thấy y vào phòng mọi người đều niềm nở đứng dậy chào.
Sanh Tiêu chầm chậm đi sau y, có người nhanh miệng liền trêu " Duật thiếu, anh chơi đùa cô bé này chưa chán sao? Đã lâu lắm rồi đó nha".
Cơ thể y hơi nghiêng về phía sau, một cánh tay khoác trên vai cô, kéo cô gần sát vào mình "Cậu không biết thân thể cô ấy đâu, kể cả chơi trăm lần, hoài mà vẫn không chán."
Khuôn mặt cô chợt căng thẳng xấu hổ, xung quanh mọi người cùng cười ồ lên. Duật Tôn nhàn nhã lấy tay vỗ vào vai cô, người bên cạnh liền đem ly rượu đến trước mặt cô " Cô bé, đến đây, anh mời em một ly, em uống được rượu chứ ?"
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, rượu Vodka đã được pha chế với vài thứ rượu khác, thì một loại chất lỏng có màu vàng đậm, cô không uống được rượu, chỉ cần ngửi mùi cũng đã say.
"Sao vậy, không nể mặt anh sao?" Sắc mặt người đàn ông không vui nhìn về phía Duật Tôn "Cô bé này thật cứng rắn quá đi, Duật thiếu nể mặt uống đỡ cho cô bé."
Duật Tôn thấy cô nhíu mày, tươi cười cầm ly rượu để bên cánh môi cô " Uống một ngụm, không say được đâu."
Y đã nói vậy, cô chỉ có thể tuân theo, hé mở môi hồng, Duật Tôn thuận thế nghiêng ly cho rượu chảy xuống.
"Tốt,tốt,tốt..."
Quả nhiên là rượu mạnh, Mạch Sanh Tiêu phải lấy tay che miệng lại ngăn cho mình không nôn ra, khuôn mặt đỏ bừng như lửa, nước mắt chực tràn. Trái ngược lại với cô, Duật Tôn bên cạnh nhàn nhã nhấp rượu. cánh tay chắc khỏe ôm chặt eo Sanh Tiêu, trong nháy mắt thân thể hai người dính chặt lại, môi mỏng chiếm lấy cô, thừa lúc cô không chú ý đem rượu chuyển sang khiến cô suýt tắt thở. Đôi mắt đẹp của Sanh Tiêu trợn to, không thể phản kháng mặc y giữ lấy môi mình. Khi cô ngoan ngoãn nuốt rượu xuống, khóe mắt y có thoáng chút hài lòng, đầu lưỡi bá đạo liếm lấy lưỡi cô, triền miên hôn sâu.
Mọi người xung quanh không hề thấy ngạc nhiên, người thì uống rượu, người thì vui vẻ tán gẫu với bạn gái.
Cửa phòng được người phục vụ mở ra, vừa vặn một người đàn ông bước vào, anh ta liếc thấy thân ảnh quen thuộc, một tay chặn lại cánh cửa "Tôn."
Duật Tôn nghe thấy tiếng gọi, mới buông tay ra. Sắc mặt mạch Sanh Tiêu lúc đỏ lúc trắng, bên môi còn vương lại giọt rượu. Duật Tôn thấy Nam Dạ Tước đứng ở cửa,liền kéo theo Mạch Sanh Tiêu đi ra ngoài.
Cô đi cùng y, tới cửa mới phát hiện bên cạnh Nam Dạ Tước có một người phụ nữ rất xinh đẹp, dáng người cao gầy, chừng 1m7, ăn mặc giản dị, mái tóc dài rơi sau vai, khí chất tỏa ra từ cô ấy không thể diễn tả được bằng một hai từ. Nam Dạ Tước nói vài câu đơn giản với Duật Tôn, đem chủ đề chuyển sang Mạch Sanh Tiêu "Đây không phải là cô sinh viên tài giỏi của Học viện Hoa Nhân sao? Cậu vẫn chưa chán cô ta à?"
"Không phải cậu cũng bị một người đàn bà trói chân sao ?"
Dung Ân không thường xuyên đến Cám dỗ, hôm nay cô bị Nam Dạ Tước ép mới đến đây. Ánh mắt cô dừng trên người Sanh Tiêu đánh giá, cô bé này có vẻ mặt khá nhiều mẫu thuẫn, ánh mắt sợ sệt, hình ảnh này rất giống với cô trước đây, chỉ sợ lại là một nạn nhân bị ác ma ức hiếp.
Dung Ân cau mày, cô không có thiện cảm với Duật Tôn, con người này nham hiểm, thâm sâu khó dò, cô đã từng được trải nghiệm. Nam Dạ Tước tuy thủ đoạn và tàn nhẫn nhưng ít ra nếu đem anh ấy so sánh với Duật Tôn thì Dạ Tước vẫn còn có nhân tính hơn. Cô bắt gặp bóng dáng cô đơn cúi đầu của Sanh Tiêu mà thương cảm, " Em gái..."
"Chúng ta về nhà thôi." Nam Dạ Tước ôm eo cô, kéo cô vào sát ngực mình.
Duật Tôn cầm tay Sanh Tiêu, đến cửa một phòng bar. Dung Ân nhìn bóng lưng cô gái, những lời muốn nói không sao cất lên được. Rơi vào tay người đàn ông này, ai cũng không thể giúp được cô ấy.
Càng giúp đỡ sẽ càng đẩy cô gái ấy vào vực sâu không lối thoát. Dung Ân đã khắc sâu điều này trong tâm khảm, cho nên cô đành nhẫn nhịn, đứng đó không nhúc nhích " Ân Ân..."
Dung Ân hoàn hồn, liếc mắt nhìn Nam Dạ Tước « Haiz, chẳng phải người tốt đẹp gì. » Nói xong bèn đi qua anh ta.
Nam Dạ Tước không hiểu, hắn chạy lại ôm lấy vai vợ yêu " Ân Ân, anh đã hoàn lương rồi mà".
Dung Ân nhịn không được phì cười, khóe môi cong lên.
Duật Tôn đưa Sanh Tiêu vào phòng VIP của quán bar còn mình đi toilet.
Phòng VIP này có vẻ nhiều đàn ông hơn, cô chẳng quen ai cả, chắc chắn đây là bạn bè của Duật Tôn.
Cô đi vào, yên lặng ngồi xuống, một người đàn ông không thấy Duật Tôn vào cùng bèn trêu chọc "Cô bé, Duật thiếu sao lại cam lòng vứt cô em vào đây chứ, chẳng lẽ định để chúng tôi chơi với em hay sao?"
Người hiểu biết hơn thì nhìn chằm chằm vào cô "Đây là bồ mới của Duật thiếu đấy."
"Không phải chứ !"
Một người khác cầm ly rượu trên bàn ngồi xuống cạnh Sanh Tiêu "Sao vậy, thẹn à? Không phải sợ, các anh sẽ yêu chiều em..."
Cô né tránh bàn tay hắn đanh vuốt ve trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lửa giận.
"Ôi trời, còn giả vờ thanh cao sao?"
"Thôi đi, đấy là người của Duật thiếu. » Bên cạnh có người nhắc nhở "Tốt nhất là cậu đừng động vào".
"Thì đã sao, chỗ nào của cô ta khắc con dấu của hắn?" Hắn ta ngoảnh mặt làm ngơ, cánh tay tiếp tục khoác lên vai cô, hơi rượu nồng nặc phả vào mặt cô "Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn này, cho anh hôn một cái".
Mạch Sanh Tiêu dùng sức đẩy anh ta ra xa, không ngờ lại bị hắn cầm tay, lúc Duật Tôn đi vào phòng thì nhìn thấy cảnh chướng mắt này. Cánh môi y lộ vẻ nham hiểm, hung ác. Lúc y đi qua lạnh lùng làm cho mọi người trong phòng rét run.
Cổ tay cô bị nắm chặt đến trắng bệch, cô cố hết sức đẩy " Buông ra!"
Khuôn mặt cô chảy đầy mồ hôi, đúng lúc đó có một cô gái mới vào phòng bar cùng một người đàn ông, thấy cô thì ngạc nhiên, " Cô..."
«Ơ, cô bé này không phải là cái cô lần đó ở Thiên Sắc với Nghiêm Trạm Thanh sao? Hôm ấy bị anh ta đẩy ngã rồi sẩy thai, sao bây giờ đã là bồ của Duật thiếu rồi?"
Rõ ràng là cô gái đó không thể lý giải nổi, sắc mặt buồn bực khó coi.
Duật Tôn nghe thấy thế, khuôn mặt lạnh lùng hung ác, đáy mắt khát máu không cách nào che giấu.