Lúc về đến trường thì đã rất muộn rồi, Thư Điềm không có trong phòng, Sanh Tiêu rửa mặt xong mệt mỏi nằm lên giường, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể ngủ được.
Hôm sau, cô dậy thật sớm gọi điện thoại cho Thư Điềm, lại biết được Tang Viêm đang nằm viện liền mua hoa quả đến thăm.
Bên ngoài phòng bệnh xa hoa có hai người người đứng canh trước cửa, Sanh Tiêu bước đến thì một người giơ tay ra chặn cô lại: " Cô là ai?"
" Tôi là bạn của Thư Điềm, tên là Mạch Sanh Tiêu." Trên tay cô cầm giỏ hoa quả ngó nghiêng xung quanh, cứ ngỡ đây là phòng bệnh của đại ca xã hội đen.
" Mời cô vào."
Cô đi qua một gian phòng nghỉ bên ngoài rồi mới vào đến phòng bệnh, liếc mắt đã thấy Thư Điềm đang dựa vào thành giường, hình như cô ấy đang ngủ, cô vừa muốn lên tiếng gọi thì người đàn ông ở trên giường bệnh đã lắc đầu, tay anh ta đặt trên đầu Thư Điềm, ánh mắt đầy dịu dàng.
Lần gặp trước vì là buổi tối nên cô không nhìn rõ mặt.
Người đàn ông này có mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt hơi nhỏ, nhưng bù lại ánh mắt rất sâu, sống mũi thẳng và cao, Mạch Sanh Tiêu nhẹ nhàng đặt giỏ hoa quả lên bàn, dù chỉ là tiếng động rất nhỏ nhưng cũng đánh thức Thư Điềm.
Cô ấy xoa xoa đôi mắt, nhìn thấy Sanh Tiêu : " Đến lúc nào vậy? Sao không gọi mình ?"
" Mình mới đến thôi."
" Là anh bảo cô ấy đừng gọi em." Tang Viêm hơi động đậy nhưng chân trái đã tê dại không còn cảm giác " Muốn để em ngủ một lát."
Thư Điềm vui vẻ đè lên chân anh ta "Em rõ ràng là nằm đè lên chân anh ngủ, anh không gọi em dậy, đáng đời anh." Tuy miệng nói vậy nhưng hạnh phúc tràn đầy trên mặt cô cùng với vẻ ngọt ngào vô tận.
Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy cảnh này, khóe miệng bất giác cong lên, khuôn mặt hơi giãn ra, hạnh phúc như vậy thật là tốt!.
Cô chỉ ngồi chơi một lúc trong phòng, lúc chuẩn bị rời đi, Thư Điềm tiễn cô ra ngoài.
"Sao lại bị như vậy?Nhìn những vết thương ấy cũng không nhẹ đâu."
"Bị súng bắn." Thần sắc trên mặt Thư Điềm dần ảm đạm, không thể che dấu nội tâm lo lắng "Những người như anh ấy, từng giây từng phút không lúc nào là được an toàn, Sanh Tiêu, mình thật sự rất sợ."
Sanh Tiêu dừng bước, cuộc sống như vậy,ngày trước cô từng nghĩ chỉ có ở trên phim ảnh, cực kỳ xa với với cuộc sống thực tế, "Vậy thì, có thể...."
"Mình biết cậu muốn nói gì, nhưng đã không còn kịp nữa, một khi bước chân vào giới này, nếu không có người chống đỡ thì càng nguy hiểm."
"Có biết ai làm không ?"
Thư Điềm lắc đầu, cười khổ " Càng muốn dồn người ta vào chỗ chết, càng không bao giờ tự mình ra tay."
Cô tiễn Sanh Tiêu ra tận cổng bệnh viện rồi quay vào. Mạch Sanh Tiêu nhìn bóng lưng Thư Điềm đi vội vàng đến khi mất hẳn, nhịn không được mà cảm thán, bình thường thì cô ấy luôn cực kỳ tùy tiện, vô lo vô nghĩ bất cần, nhưng khi có chuyện phải lo thì cũng sâu sắc không kém ai.
Đã vài ngày trôi qua, Sanh Tiêu cũng cho rằng Nghiêm Trạm Thanh sẽ không tìm cô nữa, nhưng là lại thấy hắn xuất hiện.
Thần thái mệt mỏi, nhìn cũng biết những ngày gần đây anh ta sống thế nào.
Nghiêm Trạm Thanh nhìn thấy cô, thì ôm cô chặt vào ngực, hận không thể vĩnh viễn chạm khắc thân thể cô vào người hắn " Xin lỗi em, hôm đó anh nổi nóng là không đúng,".
Mạch Sanh Tiêu rất tỉnh táo " Trạm Thanh, vì giữa chúng ta tồn tại vấn đề, anh không bỏ qua được, tôi cũng không thể lãng quên."
"Không phải, anh hứa với em, từ nay về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa, Sanh Tiêu, tha lỗi cho anh..."
Cô cảm thấy rất mệt mỏi, lại không cam lòng buông tha tất cả, cô muốn cho bản thân một cơ hội.Mạch Sanh Tiêu nghĩ, cô cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc, chẳng lẽ chỉ vì trong quá khứ đã từng có thời gian là người của Duật Tôn, thì cô phải sống cả đời trong bóng tối ?
Những ngày sau đó, Nghiêm Trạm Thanh đối với cô trước sau như một tốt đến không ngờ, cố gắng muốn đền bù những thương tổn mà hắn đã gây ra.
Hai tháng, Duật Tôn không hề...đến tìm cô. Sanh Tiêu cảm thấy mây đen che phủ những lo lắng đang dần dần tan biến.
Tô Nhu cũng đến tìm cô mấy lần, có khi bắt gặp cô và Nghiêm Trạm Thanh ở bên nhau, thì nhiệt tình nguội lạnh, không gây sự nữa.
Còn về phần Duật Tôn, y cũng không phải quên chuyện với cô, mà vì y đi công tác nước ngoài, đồng thời cũng chủ quan cho rằng với những gì đã xảy ra thì ba tháng qua đi, cô sẽ ngoan ngoãn trở về.
Nhưng y không ngờ rằng, cuộc sống của cô lại yên bình và vui vẻ như thế.
Khi Duật Tôn lái xe vào Hoa Nhân, vừa dịp bắt gặp Mạch Sanh Tiêu lên xe của Nghiêm Trạm Thanh, y cau mày, ánh mắt hằn lên vẻ u tối.
Chẳng lẽ, cô yêu hắn là thật ?
Y cười lạnh, cô mà cũng có tư cách nói yêu ?
Nghiêm Trạm Thanh đưa Sanh Tiêu đi ăn tối, trải qua những lần tan hợp không vui trước đó, hắn không hề có những đòi hỏi quá đáng nào, thỉnht hoảng chỉ ôm, hôn nhẹ lên má cô mà thôi. Khi hắn đưa Sanh Tiêu về trường thì trời đã tối, hai người lưu luyến chia tay ngoài cửa ký túc xá, cô nhìn theo bóng xe Nghiêm Trạm Thanh đằng xa mới quay lên lầu.
Đi vài bước, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân.
Cô rất nhạy cảm, bỗng nhiên nhớ tới lần trước cũng gặp phải tình huống này với Duật Tôn, cô xoay người, còn chưa kịp nhìn rõ đối phương, bên eo đã bị một cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy, ném cô vào trong chiếc xe thể thao xa hoa.
" Mạch Sanh Tiêu, gặp tôi, em không thấy vui vẻ sao ?" Cánh môi mỏng của y khẽ cong lên, nụ cười khinh miệt nhìn khuôn mặt cô vì bất ngờ mà sợ hãi.
"Anh....anh...sao lại ở đây ?"
"Đừng nhìn tôi như nhìn thấy cọp thế, tôi cho em biết, em càng sợ hãi tôi càng vui vẻ, thế nào? Đã quên tôi?" Duật Tôn khởi động xe, Sanh tiêu thấy thế vội vàng kéo tay y ra. "Anh muốn làm gì ? Mang tôi đi đâu ?"
"Hai tháng tôi không chạm vào em rồi." Y tỏ vẻ chăm chú lái xe, tay phải kéo bàn tay nhỏ của Sanh Tiêu, ngón trỏ nhẹ nhàng xoa xoa trong lòng bàn tay cô. Sanh Tiêu không phải không hiểu những lời y nói."Tôi nghĩ anh không còn cơ hội đó nữa rồi, ba tháng chưa hết nhưng bây giờ tôi nói rõ cho anh biết, Duật Tôn, anh thua rồi."
Cô nói rất chắc chắn, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng vẫn cất cao giọng.
Cả đời Duật Tôn, chưa từng có ai dám hét vào mặt y nói y thua rồi. Y dùng sức nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, năm ngón tay bị ép vào, Sanh Tiêu có cảm giác xương cốt như gãy vụn vậy.
" Tôi cho cô biết, đừng có nhắc đến ba tháng gì nữa, mẹ nó, vô dụng."
"Đó là lời hứa của anh."
"Hừ, lời hứa của đàn ông khi trên giường mà cô cũng tin?" Duật Tôn sau khi thốt ra những lời đó, nụ cười lạnh lẽo không ngừng nở rộ trên khóe môi. "Ở trên giường tôi cũng nói muốn giết cô, cô đã chết chưa ?"
Mạch Sanh Tiêu giận giữ đến nỗi cánh môi run rẩy, không cất nổi nên lời, chỉ còn cách nuốt từng ngụm từng ngụm khí xuống.
"Đêm nay nhất định cô phải ngủ với tôi."
"Anh đừng có mơ." Sanh Tiêu dứt lời liền không ngừng vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay y, y chỉ dùng một tay để bắt hai bàn tay không an phận của cô, giẫm mạnh chân ga, cho đến khi dừng lại trước một khách sạn cách trường cô không xa.
Mạch Sanh Tiêu cuối cùng cũng hiểu y muốn làm gì.
Cô sống chết bám chặt lấy cửa xe, y nắm chặt lấy cổ tay cô dùng sức kéo ra ngoài. Cánh tay trắng nõn của cô xuất hiện vết bầm xanh tím đáng sợ, chết cũng không buông tay, vì cô biết rằng một khi thỏa hiệp thì có nghĩa là gì.
"Duật thiếu, anh buông tha cho tôi đi được không ?"Cô không ngừng cầu xin, thanh âm khản đặc nức nở.
Một tay y ôm chặt eo cô, một tay dùng sức gỡ tay bên kia của cô ra, rất nhanh đã mang cô vào khách sạn.
Y lấy ví ra, tiền vung ra tung tóe trên mặt bàn "Tôi lấy phòng tốt nhất."
Lễ tân do dự nhìn sắc mặt hai người, không hiểu đây là sự tình gì ?
Sanh Tiêu giãy dụa trong lòng y, mái tóc dài rối bù, khuôn mặt trắng nõn gần như trong suốt, ánh mắt nhìn thẳng vào lễ tân khách sạn, thân thể không ngừng nhoài ra "Cứu tôi với, cứu tôi..."
Lễ tân nghe xong, tay phải run lên, nhưng cũng không biết phải xử lý ra sao.
Duật Tôn nhìn ra vẻ băn khoăn của đối phương, ánh mắt sắc bén tựa chim ưng, hàng lông mày cau chặt lại "Nhìn cái gì, nhanh lên!"
Sanh Tiêu cố chấp bám chặt lấy bàn "Giúp tôi báo cảnh sát với,anh ta muốn cưỡng hiếp tôi..."
"Cô câm miệng cho tôi!" Duật Tôn dùng bàn tay to lớn che miệng cô lại, thân thể căng cứng bó chặt trong bộ âu phục đắt tiền. "Cô ấy là bạn gái tôi, chúng tôi có chút mâu thuẫn, phiền cô nhanh lên cho."
"À vâng, được ạ."Nhân viên khách sạn cũng không muốn tiếp tay cho loại người xấu, hơn nữa còn là cưỡng hiếp trong khách sạn, cô lễ tân xem chứng minh thư rất kỹ rồi mới giao chìa khóa.
Đã lấy được chìa khóa phòng, Duật Tôn vẫn che miệng cô, lôi cô về phía thang máy.
Trong không gian chật chội, Mạch sanh Tiêu chỉ cảm thấy hô hấp của mình tựa như bị rút sạch, trái ngược lại với thần thái nhàn nhã của y. Duật Tôn hơi nghiêng người, hai tay như gọng kìm giam chặt cô vào ngực. Y hơi cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo tựa băng dán vào mặt cô, khóe môi cong lên nụ cười thỏa mãn, in vài dấu hôn lên cái cổ trắng nõn của cô.
" Ưm, ư" Mạch Sanh Tiêu giãy dụa, y hơi ngẩng dầu lên, một tay chỉ vào cameras trong thang máy " Phối hợp với tôi một chút, nếu không..."
Nửa câu nói sau y nuốt lại ở cổ, Sanh Tiêu biết y là người đã nói là làm, lòng cô không khỏi lo lắng, cô không thể đánh lại y. Cô và Nghiêm Trạm Thanh vất vả lắm mới đến được bước này, nếu như, cô lại lên giường với Duật Tôn lần nữa, thì hạnh phúc của cô liệu có còn tồn tại ?
Ai có thể mang lại hạnh phúc cho cô thêm lần nữa?
Một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay Duật Tôn, đầu tiên là nóng rực, sau rồi lại biến lạnh như băng.
"Đừng khóc, lần này tôi sẽ không làm đau em, sẽ khiến em thật sự hưởng thụ được sung sướng." Y biết vì sao cô khóc, bên tai cô nỉ non cưng nựng.
Mạch Sanh Tiêu bị che miệng, trong cổ nghẹn ngào gần như con thú bị thương phát ra tiếng gào thét cuối cùng. Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, hai tay liều chết kéo Duật Tôn ra, thấy vậy y bèn che hết mặt cô.
Thang máy mở ra.
Sanh Tiêu tuyệt vọng nghĩ thầm, Trạm Thanh, anh ở đâu ?
"Phiền chết đi được."Duật Tôn nghe tiếng khóc của cô, phiền não mở cửa rồi kéo mạnh cô vào. Mạch Sanh Tiêu khó thở, khuôn mặt từ đỏ bừng chuyển sang tái nhợt. Cô nghĩ, cứ như vậy mà chết đi, chắc cũng chỉ mất vài phút.
Duật Tôn mở của phòng, dùng sức ném cô lên giường.
Cô há mồm thở dốc, nhất thời không hô hấp được, lại ho khan liên hồi.Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, những vệt nước mắt vẫn chưa kịp khô trộn lẫn với mồ hôi.Duật Tôn chậm rãi cởi âu phục, tháo cà vạt, nhàn nhã cởi từng nút áo sơ mi.