Mục lục
Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Waveliterature Vietnam

Chính là như vậy.

Vô số vấn đề xoay quanh trong đầu hắn, nhưng hắn vẫn không thể tự hỏi được.

Hắn theo bản năng liền đứng bên cạnh cỗ máy đo lường tính toán gen, bộ dáng nhìn có chút đờ đẫn, nhìn Đường Lăng mang theo một tia thống khổ, rồi ánh mắt lại trở nên nghiêm nghị.

Nhìn thấy thấy khóe miệng Đường Lăng chảy máu, rồi chậm rãi biến thành một quả cầu máu từ khóe miệng tràn ra.

Nhìn Đường Lăng toàn thân đều run rẩy.

Nhìn mồ hôi Đường Lăng rơi như mưa, thậm chí còn ướt cả một mảnh đất.

Vô số lần, Ngưỡng Không đều muốn tắt đi cỗ máy đo lường tính toán gen, nhưng cách này thật sự có ích? Tinh thần lực của Đường Lăng cực kỳ mạnh dù không có máy đo lường tính toán gen cũng dễ dàng đi vào trạng thái, một lần nữa lại tiếp tục nắm giữ năng lượng.

Chỉ là sẽ rất lãng phí thời gian.

Nhưng dù vậy tên nhóc này vẫn kiên trì, còn mang theo dáng vẻ nghiêm túc, vì sao lại lãng phí thời gian như vậy?

Ai cũng sẽ bị đả kích, cũng không đành lòng ngăn cản hắn?

Hắn đang tu luyện cái gì? Ngay cả một chút năng lượng cũng không giữ lại cho mình, toàn bộ đều thoát ra hết.

Ngưỡng Không lại lấy ra điếu thuốc đốt lên, có lẽ thuốc lá có là liều thuốc an thần cho hắn, làm cho hắn trở nên bình tĩnh hơn.

Hắn cho rằng mình hẳn là nên đi gặp rồng bay một lần, tại thời điểm đưa ra quyết định khó lăn như vậy, hắn nên đi hỏi ý kiến của rồng bay thì tốt hơn.

Từ nhỏ hắn đã như vậy, hắn là trẻ mồ côi vì vậy bọn hắn đều phải sống dựa dẫm vào nhau, sưởi ấm lẫn nhau mới có thể sống sót.

Ngưỡng Không cảm thấy được hôm nay mình có chút cảm tính.

Có thể là do bộ dáng của tên nhóc này, làm cho hắn nhớ đến những năm tháng gian nan của mình, hắn cũng đã từng cắn răng kiên trì qua ngày.

Từ máy tính rồi chuyển qua ghế dựa, nhanh nhẹn lấy bộ sách viết về nền văn minh lúc trước, Ngưỡng Không ngồi xuống.

Cứ như vậy ngồi canh tên nhóc này, nếu có gì nguy hiểm xuất hiện, cứ vậy mà bảo vệ nó.

Cũng chỉ mong là lần này hắn sẽ hấp thu được năng lượng, tiếp theo sẽ không còn lỗ mãng hấp thu năng lượng như vậy nữa? Chắc hẳn sẽ không, tên nhóc này không ngốc đến vậy.

**

Đau khổ kịch liệt gần như đã qua.

Hô hấp một cái, hô hấp hai cái... Hô hấp tuần hoàn như vậy như có tác dụng trấn an kỳ diệu làm cho người khác cảm thấy an tâm, làm cho người khác cảm thấy dần quên mất thống khổ, tiến vào trạng thái không còn cảm giác.

Cũng không thần kỳ đến vậy đi? Nền văn minh trước không phải là có một loại biểu diễn tên là yoga, dựa vào sức mạnh tinh thần để quên đi đau khổ, làm cho thân thể làm ra các động tác vặn vẹo không phải sao?

Đường Lăng cảm giác sảng khoái một ít, bản năng tinh chuẩn nằm ở phía sau đầu dâng lên, việc trước tiên cần làm là tính toán năng lượng, có một lần đối lập lúc trước, có thể tính toán được nguồn năng lượng thu được nhiều hay ít rồi từ đó tìm ra được hiệu suất hấp thu tốt nhất.

Về điểm này cần phải chú ý, không chỉ tính toán năng lượng hấp thu mà còn phải cực hạn hấp thu năng lượng của thân thể, còn phải tính toán thời gian đạt được hiệu suất.

Lúc trước đã phải đối mặt với các loại bài toán năng lượng, khi đối mặt với một vấn đề như vậy, thật sự là không khó khăn lắm, chỉ sau vài giây, cho ra một đáp án, Đường Lăng lúc này đã thu được ước chừng năm đến sáu phần năng lượng tốt nhất.

Có được đáp án, Đường Lăng cảm thấy an tâm.

Ở trong thân thể tạp chất được một loại năng lượng lớn tẩy trừ, hơn nữa vừa rồi lúc vận chuyển bản năng tinh chuẩn, Đường Lăng nghĩ ra được một ý tưởng kỳ lạ.

Nhưng năng lượng cọ rửa chỉ duy nhất nên không thể sử dụng được lâu dài, vào ngay thời điểm này Đường Lăng nghĩ ra một ý tưởng, năng lượng đầu tiên đã sắp cọ rửa xong.

Đường Lăng cảm giác được thân thể mình trống rỗng đại khái hiểu được là năng lượng đã giải trừ tạp chất hơn một nửa.

Nhìn thành tích thật sự của mình, trên thực tế cũng không cao hứng lắm, cái này cùng quét rác cũng chẳng khác gì nhau, ở tại thời điểm lượng rác thải lớn đến nổi chồng chất, tùy tiện quét vài cái, đều có thể dọn sạch lượng rác thải lớn này.

Không nhìn được mặt sau của nó, phần lớn rác thải đều bị quét ra ngoài, bắt đầu cẩn thận dọn dẹp từng góc hẻo lánh, việc quét dọn này hao phí rất ngời tinh lực.

Cho nên, việc năng lượng duy nhất này loại trừ toàn bộ tạp chất rất khó khăn.

Vì vậy, là do cuộc sống của mình không đủ cao quý hay sao? Đường Lăng miên man suy nghĩ phương pháp, làm cho mình từng hơi từng hơi thở dốc, lại bắt đầu thu nhập nguồn năng lượng tiếp theo.

**

Tháng 7.

Khu an toàn số 17 nằm trơ trọi giữa ánh nắng mặt trời chói chang.

Mùa bệnh trùng tơ, không khí thay đổi.

Hẳn là sự may mắn của thời đại Tử Nguyệt đã đến, làm cho sinh mệnh trở nên càng thêm cường hãn, tập mãi thành thói quen sinh hoạt ở nơi oi bức có thể có thể sinh sôi thận chí là lao động.

Vẫn phải trách tội thời đại này? Nếu nó không mang đến sự thay đổi đột ngột, làm như thế nào lại có mùa hạ oi bức như vậy?

Làm thế nào lại có thể trong một mùa như vậy, mà vẫn còn một nơi chỉ có tuyết và tuyết, tuyết và băng?

Ở nền văn minh lúc trước, nơi này chính là nằm ở bán cầu Bắc, vào mùa này chính là không nên có tuyết rơi. Nhìn bên ngoài cửa sổ là một trận tuyết lớn, một cô gái tuổi còn trẻ nhịn không được sự tò mò, sợ hãi than một câu.

Khuôn mặt của cô gái thật xinh đẹp, biểu tình sợ hãi cũng trở nên sinh động, giống như một bông hoa xinh đẹp ở trong khe núi sâu vậy.

Đáng tiếc là, sau khi sự sợ hãi qua đi, vẻ mặt của cô toát lên một nỗi cô đơn.

Bên cạnh còn có một cô gái giống hệt cô gái kia mang biểu cảm cô đơn, hai người đều bằng tuổi nhau đều trong độ tuổi xuân xanh, cô gái này có một mái tóc màu đỏ của lửa, hai má căng tròn, ngũ quan lạp thể, đôi môi đỏ mọng đầy đặn, làm cho cô tràn đầy sự quyến rũ và nóng bỏng..

Khi sự cô đơn tràn ngập khiến hai má của cô ửng hồng, loại hấp dẫn nóng bỏng này lại làm cho người khác đều phải thở dài.

Trên bề mặt tuyết trắng bóc là một con sói to chạy nhanh về phía trước.

Trên thực tế, xe huyền phù chính là sử dụng động lực để di chuyển, tại khu vực tuyết như thế này cũng không có vấn đề gì.

Chỉ là hắn sợ chậm.

Vì thế, sau khi tiến vào khu vực băng tuyết khắc nghiệt, hắn liền tìm kiếm, tìm thấy được xe huyền phù từ trong trận tuyết lớn.

Tuy rằng cơ thể cao và thon dài, nhưng thân hình lại gầy yếu, vào lúc bóng hình kia ở xa, sẽ làm cho người khác cảm thấy như người đó bị đám tuyết lớn nuốt chửng.

Chính là, không có cơ hội lo lắng, chỉ là dù người khác có lo lắng cỡ nào thì đối với hắn đó chính là một loại vũ nhục.

Cho nên, mọi người chỉ là ở trong xe chở đợi hắn.

Chưa đến một giờ, hắn đã quay trở lại

Bộ quần áo màu trắng sạch sẽ được thiên vị làm cho hắn, chính là tuyết vào ban đêm, bộ quần áo chỉ một màu trắng đơn bạc càng làm sinh động thêm.

Mái tóc dài màu đen vẫn như lúc xuất phát vẫn sạch sẽ chỉnh tề, tuy rằng chỉ là buộc một dây màu đen, mà khi gió đêm thổi bay khi, nó hơi hơi bay lên đích bộ dáng thực mê người.

Kiếm của hắn vẫn sạch sẽ, sạch sẽ tựa như màu da của hắn một màu trắng nõn nà.

Gương mặt của hắn cũng thực sự điển tra, ngũ quan tuấn tú, gương mặt ưa nhìn, đôi mắt màu đen láy ngẫu nhiên cũng có thể làm cho trái tim của các cô gái phải thổn thức.

Nhìn hắn như vậy chắc cũng không muốn chiến đấu, thậm chí bộ dạng này không giống như người đã ở trong tuyết suốt một giờ đồng hồ.

Tuy nhiên ở phía sau hắn có hơn một trăm con sói trắng lớn, nét mặt của những con sói như những con quái vật có nhân tính.

Con sói đầu đàn ngồi xổm bên cạnh hắn, ôn nhu giống như một con thú được cưng chiều.

Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve con sói đầu đàn đang sợ hãi, sau đó liền hướng tới huyền phù xe mà bước: "Làm cách nào để cho chúng nó kéo xe, khu vực băng tuyết như này không là gì với tụi nó, ở trong tuyết không có thứ gì có thể chạy nhanh hơn chúng nó."

Ta đang nghĩ cách để nhanh chóng trở về đây. Hắn tiến lên phía trước xe, cũng không cười với bất cứ người nào, mà là nhớ tới cái gì đó, liền nhịn không được mà bật cười.

Nhìn thấy nụ cười này, liền làm cho bốn cô gái ở đây ngây ngẩn cả người.

Tám nam hộ vệ cũng cảm thấy sự thân thiết.

Tuy nhiên, không ai biết rằng tiếng cười của anh ta luôn thuộc về bản thân anh ta, bởi vì trong thế giới khép kín của anh ta, anh ta không thể chịu đựng được ai, nói gì đến việc khóc và cười cho bất cứ ai.

Trừ cô ấy —— người đối diện, chính là nữ vương đối diện.

Còn có thể nhanh đến chừng nào? Ta nghi ngờ nếu ta còn ở trong này, vẫn là mãnh long chạy nhanh nhất, ít nhất rằng mãnh long vẫn chạy một đường dài. Cô gái tóc hồng nhịn không được bỉu môi, cô rất muốn khắc chế, vẫn nhịn không được oán giận một câu.

Ta không nghi ngờ rồng có thể bay được hàng dài. Cô gái xinh đẹp kia thở dài một tiếng.

Có lẽ truyền thuyết là có thật, chính là một chàng trai lạnh lùng, một khi động tâm, sẽ khắc sâu trong tâm hồn, thể xác.

Chỉ là không ai nghĩ đến, chỉ mới 17 tuổi, Thiếu chủ tiền đồ vô lượng lại động tâm. 

Là động tâm? 

Hắn nhìn cô ấy, trong ánh mắt chứa sự ôn nhu có thể làm hòa tan băng tuyết, ngay cả nụ cười đều chứa đựng sự che chở cẩn thận, nhẹ nhàng bảo vệ nàng, thậm chí còn có cảm giác thành kính cầm lấy cả thế giới của mình.

Dù cho hắn không nói ra, nhưng hết thảy những hành động đã bán đứng tất cả.

Đáng tiếc, trừ bỏ sự cô đơn, không có bất kì cô gái nào oán giận, có thể oán giận cái gì? Oán giận nữ vương ở đối diện kia? Hay phải vượt qua để đứng đối diện cô, điều đó chỉ chứng tỏ mình không biết xấu hổ.

Rõ ràng chính trời đất đã tạo thành một đôi, dựa vào địa vị của hai người ở chung một chỗ là điều hiển nhiên?

Mặc kệ cô gái xinh đẹp kia vẫn là cô gái có mái tóc hồng kia, đều chưa bao giờ hy vọng một chút tình cảm xa vời từ rồng kia, nhưng việc này cũng không nói lên các cô rất khổ sở, mặc dù họ chỉ là thị nữ.... có thể thường xuyên cùng long làm bạn nói chuyện, đó cũng là một điều hạnh phúc đối với họ. 

Nếu long thật sự cùng với nữ vương đối diện thành một đôi, điều đó có nghĩa là các nàng sẽ không còn chỗ dung thân hay sao? Ngẫm lại đây chính là chuyện tình khiến người ta bi thương nhất.

Với tốc độ này, có thể tiết kiệm được bốn giờ năng lượng. Cứ như vậy đi xuống, chỉ cần hơn mười lăm ngày là có thể trở về? Xe huyền phù rất lớn, tổng cộng có thể chia thành ba thùng xe.

Thùng xe cuối cùng chính là nơi ở của long cùng một ít đồ dùng cá nhân của hắn, không có lệnh của hắn, bất cứ kẻ nào cũng không được bước chân vào đó.

Trừ bỏ vẫn là lão sư cùng hắn lớn lên -- chỉ có ngoại trừ bảy đấu. 

Mặc dù chỉ là bảy lần, cũng có thể hiểu được tính cách thật sự của thiếu niên này, câu hỏi thật sự là tình hình ở chung với hắn, cũng không cần câu trả lời từ con người.

Bởi vì chính hắn đã sớm có câu trả lời cho mình.

Cho nên ở bên trong sương mù dày, sử dụng phiến ngọc thạch gắn vào tường trong phòng tắm, rất nhanh âm thanh của long truyền tới: "Ừ, không cần. Lộ trình về sau không cần tiết kiệm thời gian, về sau ta sẽ dùng 13 ngày 6 giờ 47 phút và sáu giây, tiến vào khoảng không bảo, để nhìn thấy nàng ấy."

Bất quá, ta vẫn đang còn nghĩ cơ hội để tiết kiệm thời gian. Nói tới đây, long nở nụ cười nhẹ.

Thời điểm hắn cười rất ít, cứ mỗi lần hắn cười như vậy đều làm cho tâm người ta sinh hảo cảm.

Nhưng hắn rất vui lòng cười với nữ vương, từ sáng đến tối, chỉ cần cô ấy thích là được.

Loại này ý tưởng nghiêm trọng này đã ăn mòn hắn, cho nên hiện tại hắn càng tươi cười hơn, tuy rằng chỉ là cười khi nhớ về thời điểm nữ vương bờ bên kia.

Bảy đấu trong lòng thở dài một tiếng.

Tôi cũng không biết lại lãng phí nhiều thể lực như vậy, Có thực sự đúng khi gửi con mãnh long đến nơi đó?

Híp lại đôi mắt, từ trên lưng hắn tháo bình hồ lô uống một ngụm rượu, lúc này mới nói: " Dọc theo đường đi ngươi có cảm thấy tạp chất trong người ít đi không?"

"Chỉ có một chút, chúng nó có chút ngoan cố." Long thu liễm lại nụ cười, sắc mặt trở nên trầm xuống.

Chỉ cần là người có tâm, đều biết được trong thùng xe này không lúc nào không xuất hiện sương mù màu tím.

Mà trong bể tắm nhỏ kia, màu tím của sương mù gần như ngưng tụ thành chất lỏng.

Bởi vì bể tắm xung quanh đều là tốt nhất, ở nền văn minh trước lão được mệnh danh là một người có thể khiến băng thành ngọc thạch.

Về phần đáy bể, là một viên đá năng lượng màu tím.

Trong bể tắm chứa đựng nước màu xanh, tất cả đều từ cơ thể của các loại hung thực tróc ra mà thành, không cần phải hoài nghi về chủng loại của hung thực này, chúng nó hiển nhiên rất tốt cho việc tu luyện, ngay cả một mảnh lá cây đều mang theo năng lượng, huống chi thực tâm?

Trang bị xa xỉ như vậy, không tạo thành được thực chất mới là điều kỳ lạ?

Mãnh long cũng không dùng đến cái này để tu luyện, tu luyện chính là một việc nghiêm túc, mặc dù thiên phú xuất sắc của hắn ngay cả các lão gia cũng phải chấn kinh, tuy nhiên hắn hắn cho răng mình nên chuẩn bị tu luyện hoàn toàn.

Điều kiện nơi này quá thô sơ, chỉ có thể dùng những thứ này để chậm rãi tiêu hao bớt tạp chất đi.

Đối với này hết thảy, long cũng cảm thấy không chút nào xa xỉ, chính bi kịch thời đại đã biến nơi này thành nơi có tài nguyên phong phú.

So với các thiếu gia trong chính kinh kia, những thiên tài, hắn có lẽ là người tiết kiệm nhất.

Hắn vẫn là nên tăng tốc tốc độ loại bỏ tạp chất, cứ nghĩ đến việc trong người hắn còn lưu lại tạp chất... Nghĩ đến đây, long nhắm mắt, bản năng tinh chuẩn liền cảm ứng được chính xác tạp chất còn dư lại bốn phần ngàn.

Chỉ còn có một chút, thân thể của hắn sẽ hoàn toàn như viên ngọc, thân thể của hắn hiện tại không trọng yếu lắm, nhưng khi về sau, chính nó sẽ là mấu chốt quyết định thắng thua.

Nghĩ đến đây, mãnh long nhẹ nhàng từ trong nước bước ra.

Khi hắn đứng dậy, giọt nước thuận theo cơ thể hoàn mỹ của hắn rơi xuống lập tức biến mất, chính là một chút năng lượng từ cơ thể hắn thoát ra, ngay cả nước cũng được xử lý sạch sẽ.

Tùy tay cầm lấy trường bào màu trắng khoác lên, long nhìn về phía bảy đấu: "Lão sư, tốc độ của ta có phải hay không quá chậm? Ta rất muốn biết, năm đó khi hắn 17 tuổi, có phải có rất nhiều thành tựu?"

"Vì sao ngươi luôn cố chấp so sánh? Con đường của ngươi chính là con đường ngươi chọn, mạnh hơn hay yếu hơn, cũng không thay đổi được việc ngươi chính là tự thân phấn đấu." Bảy đấu hiển nhiên không muốn trả lời vấn đề mà long đưa ra.

Chỉ là trong mắt long hiện lên một tia hận ý, cũng có quật cường: "Ta nghĩ là ta phải biết."

"Được rồi, hắn vào cái kia thời điểm, theo như ta hình dung hắn chính xác vẫn là một tên lưu manh." Bảy đấu tựa như có chút lạnh, liền uống một ngụm rượu, lui về đứng một bên thùng xe, tựa vào một góc thùng xe ngủ.

**

Bốn giờ trôi qua.

Đường Lăng ngày càng quen thuộc tiết tấu tu luyện này.

Hắn chính là có một ý tưởng kỳ lạ, ở lần thu thập năng lượng lần thứ hai, liền áp dụng, hơn nữa là năng lượng lại một lần nữa cọ rửa thân thể, mọi việc càng trở nên thuận lợi hơn, thậm chí còn có thu hoạch ngoài ý muốn nữa.

Ý tưởng kỳ lạ của Đường Lăng chính là gì? Chính là lợi dụng bản năng tinh chuẩn phối hợp loại trừ tạp chất.

Làm như vậy không thể nghi ngờ rằng càng mang thêm gánh nặng cho Đường Lăng, dù sao việc sử dụng bản năng tinh chuẩn rất tốn sức lực.

Cộng thêm việc Đường Lăng không thể cảm nhận được bản năng tinh chuẩn của mình, cho tới nay tất cả đều mơ hồ cảm ứng.

Nhưng Đường Lăng cho tới bây giờ đều như thế, không chỉ năng lực hành động kinh người, hơn nữa từ thói quen tự mình tu luyện thống khổ ở trong bảo mật.

Rất đơn giản, vì khuyết thiếu tài nguyên nên hắn mới phải khiêu khích cực hạn, chỉ có khiêu khích cực hạn mới có thể nhanh chóng tiến bộ được.

Sự thật chứng minh, biện pháp này thật sự có ích.

Tuy rằng ngay từ đầu đã rất gánh nặng, nhưng theo thói quen về sau sẽ tốt hơn, bản năng tinh chuẩn đã phối hợp hơn trước, rõ ràng hơn là hiệu xuất rất nhanh chóng.

Hơn nữa hắn còn thu nhập được một việc ngoài ý muốn, hắn cảm ứng được thân thể càn trở nên rõ ràng hơn, thậm chí ở tình huống mà tinh thần tập trung thấp, vẫn có thể cảm nhận được một ít tạp chất nhỏ ở một và nơi, sau đó lại dùng tinh thần lực biến thành một cái chổi nhỏ, phối hợp cọ rửa năng lượng, tiến hành trọng điểm rõ ràng.

Tất cả đều thuận lợi, tất cả đều tốt.

Cảm giác của Đường Lăng là như vậy, nhưng ở trong mắt Ngưỡng Không việc tu luyện như vậy rất đáng sợ.

Không biết là tinh thần lực đã bị áp bức tới mức nào rồi, thân thể vẫn là bị năng lượng đánh vào rất nhiều, khiến Đường Lăng tu luyện tới nỗi chảy máu.

Hơn nữa thân thể của hắn nhìn bằng mắt thường cũng có thể đo được đã gầy đi một vòng.

Đây mà là tu luyện? Ngưỡng Không ngửa đầu.

Thân thể gầy đi, có lẽ cùng với việc Đường Lăng tu luyện có liên quan. Có điều chảy máu, có thể khiến người bình thường run rẩy, đây chính là tu luyện trong địa ngục thống khổ.

Làm cho người ta đau lòng, càng làm cho người không đành lòng ngăn cản.

Bởi vì hắn ngồi bên cạnh máy tính toán đo lường với vẻ mặt rất thỏa mãn, lại rất kiên định, ai có thể đành lòng ngăn cản hắn?

Nghĩ đến đây, Ngưỡng Không thở dài một tiếng đem máy tính toán đo lường gen mở ra, bên trong tràn ngập khí, trong sương mù màu tím nhẹ nhàng trộn lẫn với hắc khí màu đen.

Kỳ thật, nếu không phải vì sương mù kỳ lạ này, Ngưỡng Không đã muốn sớm ngăn cản hắn, đem hắn sửa lại.

Nhất định là có gì đó sai sót, nếu không làm sao có thể không còn sót bất cứ năng lượng nào trong người?

Chính là, Ngưỡng Không là một người rất cẩn thận, vào thời điểm Đường Lăng cọ rửa thân thể lần thứ tư, liền phát hiện trong thân thể Đường Lăng phát ra sương mù màu tím, trong đó còn có hắc khí hỗn loạn.

Vì thế, Ngưỡng Không lấy ra ống nghiệm cẩn thận thu nhặt hắc khí.

Sau đó tại phòng dụng cụ thực nghiệm, sử dụng máy tính phân tích ra được được thông tin, hắc khí này đối với cơ thể con người rất có hại.

Cho nên, Ngưỡng Không bắt đầu cố ý mở máy tính toán đo lường gen ra, lâu lâu lại lấy hắc khí từ trong sương mù màu tím ra. 

Hành vi trong lúc vô ý như vậy đã giúp Đường Lăng rất nhiều, làm cho hắn tại thời điểm cọ rửa thân thể liền mở rộng ra, không đến mức phải hấp thu lại tạp chất.

Cho nên là? Cho nên, cái mà Đường Lăng tu luyện không phải là Thiên Đoạn Công, mà là một mặt khác của môn công pháp, chính là thoạt nhìn rất giống Thiên Đoạn Công.

Hắn căn bản không làm sai, đây cũng không phải là công pháp vô dụng.

Đại não Ngưỡng Không phi thường thông minh, nếu không cũng không phải là người có tư cách tiếp cận khoa học kỹ thuật của khu an toàn số 17.

Việc mà hắn không để ý, sẽ không muốn nghĩ đến, nhưng một khi để ý, hắn sẽ tự hỏi để tìm ra lời giải đáp hợp lý.

Đương nhiên, dù hắn không thông minh thì hắn cũng không nghĩ đây là Ngàn Đoạn Công, bởi vì Đường Lăng là người của Tô Diệu, phải nói là Tô Diệu học được mới là lời giải thích hợp lý.

Chỉ mong chính là Tô Diệu. " Ngàn đoạn công " trân quý như vậy có lẽ rất ít người biết đến. Đây là một công pháp kinh diễm không ai có thể học được ngay từ đầu. Nhìn thấy Đường Lăng vẫn còn đang tiếp tục tu luyện, Ngưỡng Không thở dài một tiếng.

Có lẽ vì mấy giờ ở chung kỳ diệu này, làm cho Ngưỡng Không càng thêm thích Đường Lăng một chút, cứ việc nghĩ trong lúc bọn họ ở chung không có bất kỳ lời nói nào, Đường Lăng lại càng không biết Ngưỡng Không như một " kẻ trộm " lén quan sát Đường Lăng.

Thời gian tiếp tục không một tiếng động trôi quá

Ở giữa, Ngưỡng Không đi ra ngoài tìm đồ, vì chính mình làm ra hộp cơm.

Hắn không biết vì sao, hắn cảm thấy mình có trách nhiệm bảo vệ Đường Lăng, tuyệt đối không để lộ bí mật của Đường Lăng ra, ý tưởng này trong đầu hắn ngày càng phát ra kiên định.

Về phần Đường Lăng đã hoàn toàn chìm đắm trong việc tu luyện.

Hắn dùng bản năng tinh chuẩn để cảm ứng thân thể mình một cách cẩn thận, thậm chí mơ mơ hồ hồ đích có thể đạt tới nội thị đích cảnh giới.

Nhưng này cảnh giới này thủy chung vẫn là cách một tầng màng, rất khó có thể đột phá.

Có lẽ cũng là bởi vì chuyên chú loại bỏ tạp chất, chính mình chỉ có thể rõ ràng đích thấy tạp chất đi?

Rõ ràng đã đạt tới rồi 95%.

Đường Lăng lần nữa đẩy nhanh tốc độ. 

Sau khi trải qua ba lượt cọ rửa, đã đạt tới 98%

Tốt lắm, còn có lý do để kiên trì, cứ nghĩ đến đó trong cơ thể toát ra vẻ mệt mỏi.

Lại thêm hai lần cọ rửa.

Đã đạt tới 99%.

Chỉ còn lại 1%, còn cần bao nhiêu lần nữa đây? Nhưng chỉ còn 1%, như vậy liền bỏ cuộc sao.

Ngưỡng Không bắt đầu bước quanh, tên nhóc này đã tu luyện suốt 7 giờ rồi, trời cũng sắp tối rồi.

Chờ một chút nữa là Áo Tư Đốn đến rồi, Ngưỡng Không không muốn Áo Tư Đốn xem việc tu luyện kì lạ này. 

Không phải là hắn không tín nhiệm Áo Tư Đốn, nhưng mà tên này quá mức đơn giản, rất dễ dàng bại lộ sự việc.

Có nên hay không tìm biện pháp gọi Đường Lăng dậy?

Lại qua bảy lần cọ rửa, Đường Lăng cảm thấy không cần tu luyện thêm hai lần nữa, chỉ cần lần này tu luyện, chính mình nhiều nhất đã cọ rửa đến năm lần, cho dù quá...!

Không thể chịu nổi! Tế bào cũng không chịu nổi! Đây là đáp án của bản năng tinh chuẩn nói cho hắn.

Có lẽ, lần tu luyện này phải thanh tẩy hoàn toàn, dù sao thông qua bổ sung, sẽ được khôi phục, vậy thì mình có thể tiếp nhận thêm nhiều lần cọ rửa.

Thế nhưng là không cần phải nhiều lần cọ rửa nữa!

Lần này, có thể đem tạp chất trong cơ thể loại trừ, Đường Lăng chắc chắn như vậy.

Đem thác nước năng lượng một lần nữa đánh thẳng tới, Đường Lăng tiếp cận vài điểm tạp chất nhỏ bé cuối cùng, cơ hồ vận dụng toàn bộ tinh thần lực, bắt đầu chật vật xua đuổi.

Sau đó liền thành công!

Đường Lăng rất vui sướng, đây chính là hy vọng của hắn được hoàn thành rồi sao đạt được thân thể như ngọc, nhưng theo bản năng Đường Lăng cảm giác có gì đó không phải, còn có một loại tạp chất chưa hoàn toàn thanh trừ.

Thế nhưng trong thân thể của mình hiện tại không còn một chút tạp chất, có phải hay không do mình đoán nhầm.

Đường Lăng nhíu mày, nhưng cái cảm giác ấy rất mãnh liệt, làm hắn nhịn không được phải dùng bản năng tinh chuẩn nhìn lại thân thể mình.

Rốt cục, ngay lúc bản năng tinh chuẩn đảo qua vị trí ở tim, Đường Lăng biết được vấn đề ở chỗ nào.

Ban đầu hắn nghĩ đó chỉ là trò đùa không ngờ lại là thật, hạt giống bên trong quả nhiên là có tạp chất.

Không thanh trừ đó là không có khả năng, bởi vì hạt giống cùng hắn cộ g sinh, hạt giống có tạp chất, cũng tương đương với việc trạng thái thân thể của hắn không có đạt tới hoàn mỹ ngọc thể chi thân.

Cơ hội thanh trừ chỉ còn có bốn lần cọ rửa thôi.

Nếu như dùng hết, có phải hay không quá mạo hiểm, ai cũng không biết và thời điểm thứ năm, có thể hay không liền đột nhiên vỡ vụn, vượt qua cực hạn

Ổn thỏa nhất chính là lần tiếp theo lại tu luyện loại trừ.

Vậy để lần tiếp theo? Thế nhưng là....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK