Đường Lăng đã trở thành Mộng loại hơn nửa năm.
Từ sau khi rời khỏi khu vực an toàn số 17, Đường lăng không nói là mình đã tiến lên rất xa, gặp rất nhiều người, nhưng hắn cũng đã đi xuyên qua nửa dãy núi Geel Lạc Kỳ, gặp rất nhiều truy binh từ hội đồng Tinh Tú đuổi giết hắn.
Hắn cũng đã gặp qua không ít chiến sĩ Tử Nguyệt, cũng đã gặp được thiếu niên thiên tài, ví dụ như Long thiếu, ví dụ như Long Thất…Nhưng mà, hắn vẫn chưa gặp qua một Mộng loại nào!Trên thực tế, Đường Lăng vẫn vô cùng lo lắng, thân phận Mộng loại là sơ hở duy nhất khi hắn ngụy trang.
Bởi vì, dù hắn có ngụy trang như thế nào, nếu như đối phương là Mộng loại, thì lập tức có thể nhìn ra được hắn cũng chính là Mộng loại.
Đều là Mộng loại, chắc chắn sẽ hiểu được tầm quan trọng của Mộng loại, chỉ vậy là hắn sẽ không thể nào ẩn nấp trong biển người, làm bộ làm tịch được nữa.
Giống như ánh mắt hiện tại của người đàn ông này, hắn ta trực tiếp nhìn Đường Lăng bằng vẻ tìm tòi nghiên cứu, không hề che giấu chút nào.
Mà Đường Lăng cũng không muốn phiền toái, chỉ có thể giờ vờ như không có việc gì mà tiếp tục bước tới, chỉ là ánh mắt thi thoảng vẫn không nhịn được, đảo qua người đàn ông trên cầu thang kia một cái.
Đó là một người thanh niên vô cùng thoải mái, không chút trói buộc nào.
Nếu nói hắn ta nằm trên cầu thang, không bằng nói hắn ta chỉ tựa nửa người trên cầu thang, một chân rũ xuống dưới, một chân cong lên, dáng vẻ vô cùng thoải mái.
Buổi sáng mùa đông, ánh nắng cũng không nóng lắm, lúc này chiếu lên người có một loại cảm giác ấm áp, dễ chịu.
Chỉ có khí hậu ở bên bờ biển thế này mới có thể có được một mùa đông ít lạnh như vậy.
Tại sao lại nói người đàn ông này chạy đến đây phơi nắng? Là vì bên chân hắn ta đặt một bình rượu và một đống gạo giòn.
Bầu rượu không được đậy lại, từ rất xa đã có thể ngửi được hương rượu thơm nồng, ở thời đại Tử Nguyệt, rượu ngon đều là thứ vô cùng quý giá.
Về phần gạo giòn, nó cũng không phải là thứ bình thường, mà là một loại biến chủng từ nền văn minh trước, hơn nữa còn là loại thực phẩm biến chủng tốt nhất.
Nó lớn hơn hạt đậu phộng của nền văn minh trước nhiều, lột vỏ ra là một hạt gạo giòn tan, căng tròn, lớn bằng nửa ngón cái.
Khi cho vào miệng vừa giòn, lại thơm, một hương vị béo nhưng lại không ngán, nó sở hữu tất cả ưu điểm của đậu phộng của nền văn minh trước, hơn nữa, hương vị và mùi thơm còn cao hơn một bậc.
Những đồ tốt thế này lại bị người đàn ông kia tùy tiện đặt bên chân.
Thỉnh thoảng lại lột một hạt gạo giòn ném vào trong miêng, sau đó lại cầm bình rượu lên uống một ngụm.
Hắn ta không hề che giấu đi sự hưởng thụ của mình, dưới ánh mặt trời ấm áp, gió thổi qua nhè nhẹ, trong miệng hai hạt gạo giòn tan, rượu đã thấm vào trong cổ họng, khóe miệng của hắn ta liền hiện lên một nụ cười.
Hắn ta cười lên rất mê người.
Mặc dù ai nấy đều có một bản năng rằng không nên đến kiếm chuyện với người này, nhưng mà khi hắn ta cười lên, lại có không ít ánh mắt của mấy cô gái dừng lên gương mặt của hắn ta.
Là do hắn ta đẹp trai à? Không phải!Bên trong mái tóc đen của hắn ta có xen lẫn những sợi trắng, nhìn qua giống như là một người đã có tuổi.
Nhưng mà hắn ta lại còn khá trẻ, lông mày rậm, bên cằm và má có một mảng màu xanh xám, có lẽ là còn lại sau khi cạo râu.
Có lẽ hắn ta là một người có nhiều râu, nhưng hắn ta đã cạo rửa rất sạch sẽ.
Ngũ quan của hắn ta cũng không phải là mười phần tinh xảo, cái mũi không đủ thẳng, lông mày tuy rằng đậm nhưng hình dáng lại không quá đẹp, đôi mắt dưới hàng mi dày cũng không to, môi cũng hơi mỏng.
Nhưng khi hắn ta cười lên lại vô cùng đẹp, hai mắt sáng ngời trong suốt, khóe miệng cong lên một độ cong vừa đủ, hai bên má lại có lúm đồng tiền.
Phối hợp với phong cách thoải mái không ràng buộc của hắn ta, thêm vào đó còn có khí chất thần bí, tổng hợp lại liền thành một mị lực mê người.
Cảm giác nam tính mạnh mẽ, sau đó là cảm giác sạch sẽ gọn gàng.
Cố tình khiến cho bạn không thể rõ được, hắn ta cuối cùng là một người tốt hay là kẻ xấu? Dù sao thì khi hắn ta mỉm cười cũng khiến cho người khác không muốn tin hắn ta là kẻ xấu, có thể hắn ta là một người tốt? Không, trên người hắn ta có một cảm giác rất thần bí, có vẻ có chút tà khí.
Ngay cả Lạc Tân cũng không nhịn được mà nhìn người đàn ông kỳ lạ này thêm mấy cái.
Luc cô thấy ánh mắt sáng ngời trong suốt của người đàn ông này, cô không khỏi nghĩ tới Đường Lăng, cô suy nghĩ, liệu mười năm, hai mươi năm sau, có khi nào Đường Lăng cũng có bộ dáng giống người đàn ông này không?Hẳn là không thể nào?Trên người Đường Lăng có một loại khí chất sắc bén, tựa như một thanh kiếm vẫn còn đặt trong vỏ, nhưng khi nhìn qua cũng đủ biết được thanh kiếm này sắc bén đến cỡ nào.
Không giống người đàn ông này, khiến cho người ta có một cảm giác không hài hòa.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy mặt mình hơi đỏ lên, cô cảm thán bản thân đúng là quá rảnh rỗi, sao có thể đi so sánh mấy chuyện này?Không lẽ chỉ vì hai người đều có đôi mắt sáng ngời trong suốt, cho nên cô mới không kiềm lòng được?Suy nghĩ lúc này của Lạc Tân là thế nào, Đường Lăng cũng không cần biết, mà người đàn ông kia lại càng không cần biết.
Ánh mắt của hắn ta trước sau vẫn đặt trên người Đường Lăng.
Theo dòng người, Đường Lăng chậm rãi bước gần đến chỗ hắn ta, trên mặt hắn ta lại càng lộ ra vẻ tươi cười sâu xa.
Hắn ta một mực mỉm cười, khiến cho rất nhiều cô gái không ngừng âm thầm nhìn hắn ta.
Thế nhưng, lúc này, hắn ta lại móc ra từ trong áo choàng đen của mình ra một vật.
Dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng năm màu, những người ở chỗ này đều có thể nhận ra được đó là một đồng Hắc Hải tệ.
Không ai biết, người đàn ông này móc Hắc Hải tệ ra để làm gì, nhưng dường như hắn ta không biết mệt.
Đặt đồng Hắc Hải tệ thứ nhất xuống cầu thang bên cạnh hắn ta, sau đó lại móc ra đồng thứ hai, vẫn đặt xuống cầu thang như cũ….
Đến khi Đường Lăng gần đến trước hắn ta, thì hắn ta đã móc ra hai mươi mấy đồng Hắc hải tệ, đặt chúng chỉnh tề trên ba bậc cầu thang.
Hắc Hải tệ tỏa ra một ánh sáng mê người đặc thù, được trưng bày ngay tại đó,Bất quá, lại không có ai có suy nghĩ muốn bước lại cướp,Ngoại trừ Đường Lăng! Hắn hận không thể vung tay vơ hết đống tiền này nhét vào trong túi mình.
Dưới bầu không khí không hiểu chuyện gì này, Đường Lăng từ từ bước đến gần người đàn ông kia.
Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Đại khái cũng chỉ là gặp thoáng qua, cho dù cả hai đều là Mộng loại, nhưng dù sao cũng chẳng có lợi ích gì khi gặp nhau.
Nhưng đây chỉ là những gì Đường Lăng nghĩ, người đàn ông kia lại không hề che giấu đi ánh nhìn tò mò của mình với hắn.
Loại hiếu kỳ này khiến Đường Lăng có chút tức giận, hắn quay đầu đi không nhìn người đàn ông kia nữa, nhanh chân bước về phía trước.
Thế nhưng, vào lúc này, Đường Lăng bỗng nhiên té ngã! Lập tức đập mặt vào cái đống tiền của người đàn ông kia."Cậu bày ra chuyện này." Một giọng nói thành thật chất phác vang lên từ phía trên Đường Lăng.
Đường Lăng ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông kia đang cười tủm tỉm, không biết vì cái gì mà lại cười vui như vậy, ở trong mắt Đường Lăng, người đàn ông này không khác gì một con cáo già đang nhếch miệng cười với hắn."Tôi bày ra chuyện này?" Đối mặt với người đàn ông này, Đường Lăng không hề có cảm giác e sợ như những người khác, ngược lại bởi vì ánh nhìn dò xét của người đàn ông này mà sinh ra một cảm giác tức giận cùng bài xích.
Vẻ mặt Đường Lăng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không hề bình tĩnh!Hắn đang đi đường, nhưng thế nào lại không biết chuyện gì ngã sấp mặt xuống? Hơn nữa, lại vừa vãn té vào đống tiền của người đàn ông này?Là người đàn ông này lập mưu với hắn? Sao lại có thể như vậy?Đường Lăng là người có khả năng mô phỏng! Hắn mẫn cảm hơn nhiều so với những người bình thường! Hắn đã từng cảm giác được có một chiến sĩ Tử Nguyệt cấp cao muốn ám sát hắn, hắn cũng có thể phát giác ra được nhưng cuối cùng vẫn tránh không khỏi.
Thật sự thì hắn không muốn tin rằng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, người đàn ông này đã âm thầm tính toán hãm hại hắn! Nhưng mà, tại sao hắn lại vô duyên vô cớ ngã sấp mặt như vậy?Đường Lăng không tìm được giải đáp cho vấn đề kia, mà lúc này, người đàn ông kia đã bắt lấy cánh tay của hắn.
Đường Lăng theo bản năng tránh đi, hắn cũng có rất nhiều cách để có thể tránh đi được.
Nhưng dù tránh thế nào hắn cũng không thể tránh thoát được, người đàn ông kia như vô ý vươn tay đã bắt được tay hắn.
Tiếp đó.
Đường Lăng muốn vung tay thoát ra.
Mặc dù hắn không phải là chiến sĩ Tử Nguyệt, nhưng năng lực tám trâu của hắn cũng không phải dạng xoàng, dù là chiến sĩ Tử Nguyệt cấp cao, thì cũng phải tốn không ít sức lực mới có thể áp chế được hắn.
Người đàn ông này một tay cầm bình rượu lên nhấp một ngụm, một tay bên kia dùng sức một chút thì, nháy mắt, sức lực lan tràn khắp cơ thể Đường Lăng, khiến hắn không thể nào thoát ra được.
Không chỉ không thể thoát ra được, mà sức lực trước đó của người đàn ông này biến thành một loại sức mạnh khác, trực tiếp đánh thẳng vào người Đường Lăng.
Đối với góc nhìn của những người khác thì người đàn ông này chỉ kéo nhẹ tay Đường Lăng một cái, đã có thể kéo hắn đứng lên.
Sau khi Đường Lăng đứng lên, người đàn ông cuối cùng cũng trở về vấn đề chính, một tay hắn ta kéo lấy Đường Lăng, một tay chỉ vào cầu thang "Cậu nhìn xem, xem cậu đã làm ra chuyện gì?"Đường Lăng cúi đầu nhìn, vừa nhìn lập tức nổi giận trong lòng.
Nguyên lai, hai mươi mấy đồng Hắc Hải tệ mà người đàn ông này bày ra trên bậc cầu thang đã bị nát thành mảnh vụn, không thể nào khôi phục lại được."Bồi thường tiền." Người đàn ông nói ra một câu đơn giản, đúng vậy, là bồi thường tiền.
Đường Lăng vô cùng phiền muộn, hắn căn bản không thể tin vào sự thật trước mắt, Hắc Hải tệ dù được làm từ những mảnh được cắt ra từ những viên ngọc trai lớn, nhưng cũng không có mong manh dễ vỡ như vậy, sao có thể vỡ nát sau khi bị hắn ngã vào như thế được?Hắn cũng đâu phải một cục sắt! Chò dù là sắt, muốn nát như vậy thì cũng phải dùng sức đập một cái mới phải? Lại nói, làm sao mà hắn có thể làm được như vậy? Hắn chỉ té ngã, những đồng tiền này xếp đầy trên ba bậc cầu thang, có mấy đồng hắn không hề đụng đến cũng bị nát?"Bồi thường tiền!" Người đàn ông lại nhấn mạnh.
Lúc này, Lạc Tân bước ra, dường như cô muốn giải thích một chút nhưng lại bị người đàn ông này nhìn thoáng qua, sau đó phát hiện mình không thể nào mở miệng được nữa.
Cảm giác này giống hệt như bị người khác bóp chặt xương quai hàm, ngay cả há miệng cũng không thể nào há ra được.
Lạc Tân bắt đầu lo lắng, trong nháy mắt cô hiểu được, người đàn ông này là muốn nhắm vào Đường Lăng, tiền chỉ là cái cớ.
Lạc Tân có thể hiểu, chẳng lẽ Đường Lăng lại không hiểu được sao?Mẹ nó, quá xa xỉ rồi? Chỉ vì muốn gài hắn mà bỏ ra hai mươi mấy đồng Hắc Hải tệ? Ông cho tôi đi, tôi lập tức đi theo ông!!Trong lòng Đường Lăng điên cuồng phỉ nhổ, nhưng hắn vẫn móc trong túi ra bốn đồng Hắc Hải tệ, sau đó lại lấy cái ba lô qua, đặt trước mặt người đàn ông."Bồi thường cho ông."Trên mặt Đường Lăng lộ ra vẻ chân thành, nhưng trong lòng hắn lại hiểu rõ, hoàn toàn không thể chống đối lại người đàn ông này, trước mắt vẫn nên nói chuyện một cách tử tế đã.
Kết quả, người đàn ông kia lấy chỉ bốn đồng Hắc Hải tệ, lại không thèm nhìn đến cái ba lô lớn đặt trước mặt mình, trực tiếp nói "Cậu làm nát hai mươi bảy đồng Hắc Hải tệ thì phải móc ra hai mươi bảy đồng Hắc Hải tệ, ngoại trừ Hắc Hải tệ ra, tôi không nhận những thứ khác."
"Được chứ, nhưng tôi không có." Đường Lăng nổi giận, đoạt lại bốn đồng Hắc Hải tệ từ trong tay người đàn ông, nhét vào tay Lạc Tân.
Kỳ quái là, người đàn ông có sức mạnh cường đại như thế lại tùy ý để cho Đường Lăng cướp đi bốn đồng Hắc Hải tệ từ tay mình, giống như là hắn ta còn vui mừng khi Đường Lăng làm như thế."Tốt, cậu xong đời rồi." Người đàn ông lại lần nữa nở nụ cười, nhìn Đường Lăng nói ra từng câu từng chữ "Đi thôi, đi làm công trả nợ!"
"Hai mươi bảy đồng Hắc Hải tệ, cậu phải làm việc cho tôi đến chết."