Hãy nhìn xem, đây chính là hình phạt!
Nếu có Lạc Tân ở đây, cô ấy chắc chắn sẽ nói điều này với Đường Lăng.
Nó thực sự giống như sự trừng phạt. Khi Đường Lăng phát hiện ra chủng tộc ngầm thì đồng thời chủng tộc ngầm cũng phát hiện ra Đường Lăng.
Anh ta phát ra một tiếng kêu kỳ lạ, nói một ngôn ngữ kỳ lạ, rồi vẫy tay khiến cho một nhóm lớn những con chuột răng đen lao về phía Đường Lăng.
Mẹ kiếp! Đường Lăng trong lòng mắng một câu, sau đó cõng Đại Tây tiếp tục chạy trốn.
Hy vọng phán đoán của anh là đúng, nếu không anh sẽ phải chết không toàn thân.
Đúng vậy, anh không tùy tiện cõng Đại Tây chạy ra ngoài thị trấn, mặc dù nhà của Đại Tây nằm ở rìa phía tây bắc của thị trấn vì vậy việc đi ra khỏi thị trấn từ nhà Đại Tây so với từ nhà Ước Thư là xa hơn rất nhiều.
Cho dù là như thế nào thì tất cả các hành động của Đường Lăng đều có vẻ rất ngu ngốc.
Tuy nhiên, sau khi Đường Lăng xác định một ý tưởng nào đó, mọi thứ anh ta làm đều tập trung vào ý tưởng này và anh không hề biết rằng phán đoán của mình là sai.
Giữa những khó khăn, Đường Lăng rốt cuộc vẫn cõng Đại Tây và trở về ngôi nhà nơi Ước Thư đang ở.
Lúc này, ngôi nhà đã hoàn toàn biến thành một vụ thảm sát.
Người chú của Ước Thư, người đã làm rất nhiều điều xấu đã chết trên mái nhà, còn vợ của ông ta thì chết trong sân.
Ngoài ra, hai anh em họ của anh có kết cục giống nhau, họ đều chết trong sân, dường như con chuột đen trắng chưa bao giờ thay đổi, chúng thích tấn công ở một khu vực tương đối rộng.
Nhìn vào những cơ thể không hoàn chỉnh này, trái tim Đường Lăng xuất hiện một cảm xúc không thể diễn tả.
Gia đình họ hàng của Ước Thư, đúng là đáng giận, nhưng không đến mức phải chết như vậy.
Đêm nay quả thực rất tàn nhẫn, không chút lưu tình cướp lấy tính mạng của họ.
Nhìn vào một cảnh tượng bi thảm như vậy, rồi nghĩ về những việc mà loài người sắp phải đối mặt, làm thế nào để tâm trạng của Đường Lăng có thể bình tĩnh lại?
Đêm nay chỉ là một khởi đầu nhưng Đường Lăng căn bản không thể ngăn chặn bất cứ điều gì, huống hồ là khi mọi chuyện xảy ra nghiêm trọng hơn?
Bây giờ, bất kể tốc độ và sức mạnh của Đường Lăng là như thế nào, thì trong mắt của những con người văn minh trước đây anh rất giống như một siêu nhân. Có phải anh đang cố hết sức mới có thể cứu được Đại Tây không?
Tại thời điểm này, Đường Lăng dường như có thể cảm nhận được con người yếu đuối như thế nào dưới dòng chảy của thời đại.
Đáng tiếc, không có thời gian để anh cảm nhận điều gì đó, Đường Lăng vẫn cần phải phá giải tranh pháp.
Chủng tộc ngầm không chỉ ra lệnh cho con chuột đen tấn công anh, mà họ còn đích thân đuổi theo anh.
Vào lúc này, nếu phán đoán là chính xác... bộ não của Đường Lăng bắt đầu nhanh chóng nhớ lại hoa văn ma thuật trên viên đá.
Sau đó, anh xoay người và chạy về phía tầng hầm trong nhà.
Cho dù bây giờ hướng đi của anh có hợp lý đến đâu, anh cũng phải đi theo lộ trình của hoa văn như vậy may ra mới có cơ hội sống sót.
May mắn thay, hoa văn của trận pháp nặng thứ ba này thực sự tương đối đơn giản, ngay cả khi Đường Lăng chỉ dựa trên cơ sở so sánh ở giai đoạn này, thì việc phá giải cũng diễn ra rất nhanh.
Vì vậy, ở tầng hầm...trước đây Ước Thư lặng lẽ đào một thông đạo…. thông đạo này nối thẳng đến cống nước... là lối thoát thứ hai của cống…
Những tuyến đường này giống như một thứ rác rưởi. Chúng hoàn toàn không đơn giản và hiệu quả để trốn thoát. Nhưng điều kỳ diệu là nếu họ gặp nguy hiểm, họ sẽ có thể né tránh thành công. Ngay cả chủng tộc ngầm cũng đã phạm lỗi rất nhiều lần và đây là cơ hội để Đường Lăng trốn thoát.
Thật là kỳ diệu, mặc dù toàn bộ quá trình này rất khó khăn, nhưng chính nhờ những khó khăn này, Đường Lăng thực sự đã đưa Đại Tây trốn thoát ra rìa thị trấn, và thậm chí còn tìm thấy một chiếc xe bán tải đậu ở đây.
Theo hoa văn của trận pháp, chiếc bán tải này chính là điểm mấu chốt.
Nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc.
Đường Lăng cũng không nhiều lời, trực tiếp gõ cửa xe bán tải, rồi sau đó định đưa Đại Tây vào xe, nhưng lại không có chìa khóa xe.
Lúc này, sau lưng Đường Lăng vang lên một giọng nói quen thuộc của một ông già, hướng dẫn cho anh cách khởi động xe mà không cần chìa khóa.
Không có gì lạ khi Ước Thư muốn đến trường để học sửa chữa... Hóa ra đó là một chiếc xe cần sửa chữa.
Đường Lăng vừa suy nghĩ vừa thực hiện theo lời của ông lão kia. Anh khởi động một cách dễ dàng và lái chiếc xe một cách trơn tru. Anh đi thẳng dọc theo một con đường bên ngoài thị trấn..
Đại Tây khóc trên vai Đường Lăng, nhưng cũng nắm chặt tay anh.
Về đêm, trời vẫn rất tối, sương mù màu tím vẫn không hề tiêu tan, nhưng mọi thứ dường như được lấp đầy bằng một loại hy vọng nào đó.
Hy vọng? Đường Lăng nghĩ về từ này, và đột nhiên một cảm giác buồn ngủ không thể diễn tả được quấn lấy anh.
"Chào mừng đến với thế giới của những giấc mơ, Ước Thư."
Thế giới mơ ước? Ước mơ?!
Quả nhiên suy đoán của ta không sai! Đây là suy nghĩ cuối cùng của Đường Lăng trước khi anh hoàn toàn bất tỉnh.
**
Bùng nổ.
Một giọng nói lớn đột nhiên đánh thức Đường Lăng, anh mở mắt ra, thấy hòn đá trước mắt đột nhiên vỡ thành màu tím, và rồi toàn bộ hòn đá chìm xuống.
Đã phá giải được rồi sao?
Trong lòng Đường Lăng tràn ngập hứng thú.
Cùng lúc đó, tảng đá chìm xuống dưới lòng đất, một âm thanh điện tử vang lên: "Bộ kích hoạt đã được thực hiện. Sau mười phút, mọi người sẽ thức dậy."
"Chú ý, lưu ý rằng đặc quyền chỉ có hiệu lực trong mười phút. Nếu hơn mười phút, lối vào sẽ được đóng lại và trận pháp thứ ba sẽ được đặt lại."
Lạc Tân, Lạc Ly!
Hai câu nói đơn giản của âm thanh điện tử này đã tiết lộ rất nhiều thông tin. Đường Lăng phản ứng dữ dội, anh không hề nhìn vào việc phá giải trận pháp, cái gọi là ngôi nhà thừa kế, mà là điên cuồng chạy về phía khác.
Hóa ra sau khi anh tìm được điểm kích hoạt, mọi người đều chìm vào giấc ngủ sâu.
Hóa ra sau khi anh phá giải trận pháp nặng thứ ba, chỉ cần mười phút là có thể vào được ngôi nhà được gọi là ngôi nhà thừa kế.
Điều đó đồng nghĩa với việc những người còn lại bước vào địa điểm bí mật số 9 sẽ thức dậy sau mười phút.
Trận pháp thứ ba vẫn có thể thiết lập lại đúng không? Nói cách khác, mọi người vẫn sẽ có cơ hội để phá giải? Quả thực không giống như mong đợi.
Đường Lăng vừa suy nghĩ vừa tìm kiếm toàn bộ thị trấn. Tốc độ của anh rất nhanh. Chỉ ba phút, anh đã tìm thấy Lạc Ly và Lạc Tân đang ngủ. Dù sao, cuộc tìm kiếm này cũng không phải là hoàn toàn không có manh mối.
Ngay cả khi Lạc Tân đã cố diễn kịch để đánh lạc hướng Hội đồng sao, thì chắc chắn họ cũng sẽ bắt đầu nghi ngờ. Điều này là hoàn toàn hợp lý.
Do đó, theo manh mối này, không khó để tìm thấy anh chị em Lạc thị.
Đem Lạc Tân cõng lên lưng, sau đó anh lại đỡ Lạc Ly dậy, Đường Lăng nhìn thấy tất cả mọi người của Hội đồng sao đều đang ngủ say thì trong đầu anh chợt nảy ra một ý tưởng: "Nhân lúc này giết chết Long Bảy thì có được không?"
Nhưng suy nghĩ này đã nhanh chóng bị Đường Lăng từ bỏ. Anh không biết, liệu khi anh bắt đầu động thủ thì anh có đánh thức Long Bảy không?
Dù sao, những người ở cấp độ này đều rất nhạy cảm....
Đường Lăng chỉ do dự một chút, và sau đó anh gạt bỏ ý tưởng này. Bởi vì quyền hạn chỉ có hiệu lực trong mười phút, anh thực sự không muốn có bất kỳ tai nạn nào xảy ra.
Nếu không phải vì điều này, Đường Lăng sẽ không ngần ngại giết chết Long Bảy ngay lập tức.
**
Sáu phút sau.
Đường Lăng trở lại quảng trường nhỏ cùng với Lạc Tân và Lạc Ly.
Vào thời điểm này tại quảng trường nhỏ, tượng đài bằng đá đã biến mất, mà thay vào đó là một hang động với mặt trăng màu tím.
Đường Lăng đã quá quen thuộc với ánh sáng màu tím này, phải chăng đó là sự tỏa sáng của viên đá năng lượng?
Có chút khẩn trương, Đường Lăng đưa an hem Lạc thị đến gần cái hang màu tím và tuyệt nhiên họ không bị chặn lại
Lại gần hơn, họ vẫn không bị chặn.
Sau đó... Đường Lăng nghiến răng và nhảy vào hang cùng với Lạc Tân và Lạc Ly.
Không có gì xảy ra, chỉ có âm thanh điện tử lại xuất hiện: "Đặc quyền đã bước vào ngôi nhà thừa kế, và lối vào bị đóng lại".
"Sau ba phút nữa, trận pháp thứ ba sẽ khởi động lại."
Đây là tình huống gì đây? Đường Lăng đặt anh em nhà Lạc thị xuống, có chút gấp gáp đánh giá cái gọi là ngôi nhà thừa kế này.
Đó là một căn phòng lớn giống như một sân bóng lớn vậy.
Bố cục của nó có đầy đủ màu sắc của gia đình phương Tây văn minh trước đây, với giấy dán tường sọc, ghế sofa vải thoải mái, bàn cà phê, v.v... Ngoài ra, ngôi nhà khổng lồ này có đầy đủ các đồ lặt vặt khác nhau.
Tất nhiên, trong số những thứ này, có nhiều thứ tốt khác trông giống như là đồ vật của thời kỳ mặt trăng tím, như vũ khí, áo giáp và một số cây khô.
Hẳn là nó rất quý giá? Nhưng bây giờ chúng đang được đặt rất tùy ý.
Đường Lăng đã không động vào những thứ này.
Đây không phải là vì Đường Lăng ngại ngùng gì, nhưng ngay khi anh bước vào đây, anh đã có thể thấy một viên đá năng lượng khổng lồ.
Tất nhiên, kích thước của khối đá này so với viên đá ở hàng rào hy vọng thì chỉ bằng 1/6 lần.
Tuy nhiên, nó có đầy ánh sáng màu tím, và ánh sáng đó dày hơn nhiều so với ở hàng rào hy vọng và sự dao động năng lượng cũng mạnh hơn nhiều.
Và một mảnh viên đá năng lượng đương nhiên không thể đe dọa đến Đường Lăng.
Nhưng mảnh đá năng lượng này không bình thường, nó chứa đầy các hoa văn ma thuật phức tạp mà đối với kí hiệu ma thuật thì Đường Lăng lại không hiểu rõ lắm.
Mà ở giữa ánh sáng màu tím, có một không gian như một căn phòng ngủ hiện ra.
Trong không gian này, có một công cụ tiên tiến tương tự như một máy tính của nền tiền văn minh.
Ngoài ra còn có nhiều thứ trông rất quý giá, chẳng hạn như cây bút được đặt trước nhạc cụ. Đường Lăng nhìn chằm vào nó và đôi mắt của anh ấy không rời đi. Anh ấy luôn nghĩ rằng cây bút nên rất kỳ diệu.
Tất nhiên, mô tả quá nhiều không phải là mấu chốt của vấn đề mà Đường Lăng muốn tìm hiểu.
Điều thực sự khiến Đường Lăng tò mò đó là có một thân ảnh hư ảo đang đứng trước nhạc cụ = tiên tiến và phát ra ánh sáng.
Thân ảnh này hiện đang đối mặt với Đường Lăng, nhưng ăn mặc như một pháp sư cổ xưa của phương Tây, đội mũ nhọn, mặc một chiếc áo choàng đen.
Mặc dù chỉ là một cái bóng, Đường Lăng cũng có thể nhìn thấy nó, cho dù đó là chiếc mũ hay áo choàng đen, thì ánh sáng mà người đó đem lại khiến cho mọi người cảm giác có gì đó không bình thường.
Mà đối với Đường Lăng cảm giác này vô cùng quen thuộc.
Anh nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Côn, chiếc áo choàng đen trên cơ thể Côn cũng có ánh sáng tương tự như vậy, lấp lánh và rực rỡ.
Đường Lăng kết luận, hẳn là không phải Côn xuất hiện ở đây.
Lúc này, ảo ảnh kia cuối cùng cũng quay lại và nhìn thẳng vào Đường Lăng.
Đó là một người đàn ông rất già, cho dù bộ râu trắng dày che hết phân nửa khuôn mặt, thì nó vẫn để lộ đôi mắt và phần trán, tất cả đều có đầy nếp nhăn.
"Ta đã chết từ lâu rồi, nhưng ngươi vẫn có thể nhận ra hình chiếu của ta, điều đó chứng tỏ ngươi gần như đã mở ra cơ quan quyền lực cao nhất của ngôi nhà thừa kế." Ông già lên tiếng, câu đầu tiên lại là ông ta đã chết trong nhiều năm rồi sao?
Hình chiếu còn lại là gì? Chuyện đó có thể giải quyết vấn đề hiện tại sao? Trong lòng Đường Lăng có rất nhiều nghi vấn.
Vì vậy, anh thăm dò hỏi: "Ngươi có phải là hình chiếu không? Ngươi có thể nói chuyện với ta sao?"
"Tất nhiên, có rất nhiều bộ nhớ của ta trong bộ não này. Và ta có thể thực hiện một cuộc trò chuyện bình thường với ngươi bằng cách mô phỏng các suy nghĩ của ta."
"Tuy nhiên, nếu cuộc trò chuyện của ngươi vượt quá phạm vi bộ nhớ của ta, ta không thể trả lời ngươi."
Tiên tiến đến như vậy sao?
Đường Lăng cảm thấy quả thực xem như thế là đủ lắm rồi.
Anh im lặng một lúc rồi hỏi thẳng: "Ngưoi có phải là Ước Thư không?"
"Đúng, là ta đây."
Sau khi xác nhận điều này, Đường Lăng lập tức hỏi câu hỏi tiếp theo: "Vậy, ngươi có phải là một giấc mơ không?"
"Ngươi đã vượt qua được trận pháp thứ ba, nó thật hoàn hảo. Sau đó, ngươi hẳn đã thấy được kết cục của "quả trứng màu", vậy thì câu trả lời không phải là đã rõ ràng rồi sao?" Ảo ảnh kia mỉm cười.
Hoàn hảo vượt qua ư? Hóa ra suy đoán của anh là thực sự đúng. Sự tồn tại của toàn bộ địa điểm bí mật số 9 là một biểu tượng của sự hối tiếc.
Câu trả lời này là nhờ vào cuốn nhật ký Ước Thư đã giúp Đường Lăng xác định.
Hãy tưởng tượng rằng sử dụng hoàn toàn trận pháp để bảo tồn thị trấn này và liên tục khôi phục lại cuộc sống của thị trấn vào một ngày nào đó.
Điều đó cho thấy rằng những người đã dựng lên tất cả những điều này có một âm mưu đặc biệt cho ngày hôm nay ở trong thị trấn và suốt đời không thể buông tha cho thị trấn.
Loại tình tiết này thường không thể được giải thích bằng suy nghĩ bình thường, nó nhất định là vô cùng mạnh mẽ.
Mà từ đầu đến cuối thứ khiến cho người ta nhớ mãi không quên chính là thứ làm cho họ tiếc nuối nhất.
Ngay từ đầu, Đường Lăng cũng không thể xác định được.
Kể từ khi anh đi vào địa điểm bí mật số 9 trong nhiều ngày, anh đã quan sát mọi lúc. Rốt cuộc, là có chuyện gì xảy ra mà khiến cho chủ nhân nơi này tiếc nuối như vậy.
Mọi thứ đều trông có vẻ rất bình thường nhưng lại cũng trông không bình thường.
Cho đến khi cuốn nhật ký được mở ra, Đường Lăng phát hiện ra rằng cuốn nhật ký chứa đầy tâm sự của Đại Tây, chính là sự tồn tại của thị trấn nhỏ này thực sự rất có ý nghĩa.
Như vậy thì hối tiếc cái gì đây? Đáp án trong cuốn nhật kí được miêu tả rất sinh động.
Xung quanh câu trả lời này, phương pháp để phá giải trận pháp thứ ba mới là phương pháp phá giải cuối cùng.
"Đại Tây đã chết, chỉ trong một đêm mà toàn bộ thị trấn, ngoại trừ ta, tất cả đều đã chết."
"Ta đã trải qua hai thời đại trong đời, trải qua vô số nguy hiểm, ta đã đi qua thung lũng và cũng đã đi qua núi cao. Nhưng trong vô số giấc mơ của ta, mong muốn lớn nhất đó là có thể quay trở lại đêm đó và có thể trốn thoát cùng với Đại Tây.
"Ta thường tự hỏi nếu ta thành công trong việc trốn thoát cùng với Đại Tây đêm nay, cuộc sống của ta sẽ thay đổi bao nhiêu? Tất nhiên, đây chỉ là ảo mộng."
"Ta không cam lòng để mọi thứ như vậy, đó là ước nguyện trong trận pháp thứ ba của ta. Ngươi còn trẻ nhưng lại có thể hiểu được hoàn toàn suy nghĩ của ta."
"Vì vậy, ta gần như có thẩm quyền cao nhất ở ngôi nhà thừa kế, phải không? Tại sao lại là như vậy?" Đường Lăng không hiểu, xem ra việc anh đã mạo hiểm và chọn một con đường phá giải khó khăn đã không có kết quả tốt.
Anh rất tò mò, đây gần như là cơ quan quyền lực cao nhất, nhưng đó là loại thẩm quyền nào mà có thể lấy đi hết tất cả mọi thứ ở đây?