Mục lục
Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Waveliterature Vietnam

Đường Lăng cảm thấy, hạt giống trong trái tim hắn, được năng lượng lọc qua nhiều lần như vậy, nếu vẫn còn tạp chất lưu lại, thì nhất định tạp chất sẽ bị nghiền nát, len lỏi vào những khoảng trống nhỏ nhất, là nhiệm vụ khó hoàn thành.

Vậy thì, cứ mạo hiểm đi!

Nhưng nếu như chọn cách mạo hiểm… không bằng thử xem có thể tập trung năng lượng, trực tiếp lọc sạch trái tim hay không.

Đây là suy nghĩ mới nảy sinh trong đầu Đường Lăng, nếu Ngưỡng Không đang chờ bên ngoài mà biết được suy nghĩ này của hắn, có lẽ sẽ bị dọa đến nỗi nghi ngờ cuộc sống cho mà xem.

Vì nội tạng khác với những bộ phận khác trong cơ thể, cực kỳ mềm yếu.

Tập trung năng lượng để lọc sạch nội tạng? Cả trái tim nữa? Có khác gì tự sát đâu chứ?

Nhưng Đường Lăng vẫn cảm thấy, nếu có thể làm được thì nhất định phải thử một lần, vì vậy, đợi tới lần tiếp theo năng lượng tiến hành lọc trái tim, Đường Lăng bắt đầu dùng ý chí của mình để tập trung năng lượng lại.

Chuyện tập trung năng lượng như vậy, tuyệt đối không phải việc mà một tên lính mới có thể làm được, theo như <Thiên Đoạn Công> của Khu an toàn số 17, thì trong lần tu luyện đầu tiên, cũng chỉ có thể thử giữ lại năng lượng để tạo nên dòng xoáy mà thôi.

Muốn tập trung được năng lượng, thì trong cơ thể phải hình thành được ít nhất năm dòng xoáy trở lên, những dòng xoáy đó kết hợp với nhau tạo thành một chu kỳ nhỏ, như vậy mới có thể làm được.

Cho nên, cứ coi như Ngưỡng Không biết được ý định của Đường Lăng rồi bị dọa sợ, thì chưa chắc hắn đã ngăn cả Đường Lăng, vì Đường Lăng không thể nào làm được việc này.

Nhưng có thật là không thể làm được không?

Thực ra, Đường Lăng có thể, khi năng lượng bắt đầu lọc trái tim một lần nữa, hắn thật sự dùng ý chí của mình tập trung được một lượng năng lượng nhỏ, trực tiếp tiến hành lọc sạch trái tim.

"A." Bên ngoài, Đường Lăng đang ngồi khoanh chân đột nhiên hét lên đầy đau đớn, ôm lấy vị trí trái tim theo bản năng.

Ngưỡng Không đang đọc sách thấy vậy thì giật mình, không hiểu rốt cuộc Tô Diệu truyền dạy loại công phu gì cho Đường Lăng, mà lại khiến hắn ta ôm ngực đau đớn như vậy, thật kỳ quái.

Nhưng Đường Lăng mạo hiểm như vậy cũng không phải không có tác dụng, một lượng tạp chất nhỏ bị loại bỏ ra khỏi hạt giống.

Dường như qua lần tu luyện này, giữa Đường Lăng và hạt giống hình thành một sự liên hệ mờ nhạt, hắn có thể cảm giác được, nếu hắn tiếp mạo hiểm lọc tim thêm lần nữa, thì tạp chất trong hạt giống sẽ được loại bỏ sạch sẽ.

Cho nên, Đường Lăng lại lọc tim thêm lần nữa.

Làm như vậy dù sao vẫn tốt hơn là chấp nhận rủi ro đến khi chạm tới giới hạn.

Ngưỡng Không ở bên ngoài bảo vệ Đường Lăng, thấy được Đường Lăng đã tu luyện đến mức kiệt sức nhưng hắn chẳng thể làm gì khác ngoài chờ đợi, trong lòng thầm tính toán lỡ Áo Tư Đốn mà tới đây, thì hắn có nên kiếm cớ ngăn cản, chặn hắn lại ngoài cửa để hắn không làm phiền Đường Lăng hay không?

Sau lần lọc tim cuối cùng, Đường Lăng đã hoàn toàn kiệt sức.

Lần này hắn đã miễn cưỡng tập trung đủ năng lượng, dùng chút ý chí cuối cùng của mình để lọc tim.

Một chút tạp chất lại bị đẩy ra khỏi hạt giống, trong khoảnh khắc này, Đường Lăng bỗng cảm nhận được cơ thể hắn trở nên linh hoạt hơn nhiều.

Thành công rồi? Trong đầu Đường Lăng xuất hiện suy nghĩ này, hắn rất muốn cười, nhưng lại phát hiện tâm trạng của mình đang rất bình tĩnh. Đường Lăng chậm rãi thoát khỏi trạng thái này, dường như cơ thể hắn đã đạt tới một cảnh giới kỳ diệu, hắn nhạy cảm với không gian xung quanh hơn trước, mặc dù chưa mở mắt ra nhưng Đường Lăng vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ lo lắng đi đi lại lại trong phòng của Ngưỡng Không, còn nhìn thấy năng lượng và tạp chất đang dần dần tiêu tan…

Đây là trạng thái cơ thể trở nên nhạy cảm với thế giới xung quanh hơn, khi Đường Lăng đã mở hai mắt ra, hắn liền biết trạng thái này sẽ kéo dài liên tục.

Chẳng lẽ đây chính là điểm tốt của "Ngọc thể chi thân"?

Ngưỡng Không cảm nhận được năng lượng không còn biến động nữa, hắn quay đầu lại nhìn theo bản năng thì phát hiện Đường Lăng đã mở mắt rồi, đang trừng mắt nhìn xung quanh.

Lẽ nào là do tu luyện có vấn đề, tu đến choáng váng rồi?

Nghĩ tới đây, Ngưỡng Không đi tới bên cạnh Đường Lăng rồi ngồi xổm xuống nhìn, xem xem rôt cuộc Đường Lăng thế nào rồi?

Lúc này, một luồng cảm giác suy nhược và mệt mỏi mới ập tới như thủy triều, Đường Lăng đau đầu như thể bị thứ gì ép chặt, sau một hồi tập trung tinh thần quá độ, áp lực đè nên não quá lớn khiến hắn kiệt sức, mao mạch máu cũng bị phá vỡ, hai dòng máu chảy ra từ lỗ mũi Đường Lăng.

"Thế nào rồi?" Ngưỡng Không lo lắng cởi một khuy áo sơ mi ra.

Nếu hắn không nhớ nhầm, thì lần trước sau khi kiểm tra được Đường Lăng sở hữu gen thiên phú, cũng là do nhìn thấy ngực của Áo Tư Đốn nên mới chảy máu mũi.

Chẳng lẽ tiểu tử này… nghe nói Vi An rất thích hắn, chẳng lẽ… không được, thân là một đạo sư, không thể trở thành đối tượng thầm thương trộm nhớ của hắn được…

Ngưỡng Không nhanh chóng cài lại khuy áo.

Đường Lăng ngạc nhiên nhìn Ngưỡng Không, khó khăn lắm mới mở miệng được, "Đạo sư, lạnh sao?"

Lạnh cái đầu ngươi! Ngưỡng Không mặt không cảm xúc đứng dậy, hắn vẫn nên giả vờ không biết chuyện Đường Lăng gặp phải tình huống kỳ lạ trong quá trình tu luyện thì hơn.

"Có gì ăn không?" Đường Lăng phát hiện hắn không đứng lên nổi, trong quá trình tu luyện hắn không cảm giác được mệt mỏi và đói bụng, nhưng sau khi tu luyện xong thì cảm nhận được rồi.

Ngưỡng Không im lặng, ném một ống dinh dưỡng cho Đường Lăng, trong đầu thì thắc mắc tại sao câu nói này lại quen thuộc như vậy chứ?

Đường Lăng bắt lấy ống dinh dưỡng, vừa định ăn thì lại cảnh giác hỏi: "Đạo sư, tôi không có tiền, anh cứ mua đại chút thịt gì đó, giá dưới một trăm tín dụng là được rồi."

"Tôi không ranh đi mua thịt cho cậu." Ngưỡng Không có chút kích động, hắn thật muốn thừa lúc tiểu tử này còn yếu đánh cậu ta một trận quá.

"Vậy tôi không trả tiền nổi, nếu ăn rồi thì chỉ có thể để Tô Diệu trả tiền thôi, Tô Diệu sẽ hiểu nhầm tôi đi tán tỉnh con gái mất." Đường Lăng tỏ vẻ vô tội, nhưng ống dinh dưỡng kia đã bị hắn ăn mất một nửa rồi.

Ngưỡng Không hít sâu, tự nhủ hắn là một đạo sư, nhất định phải duy trì phong độ của mình.

"Đạo sư, tán tỉnh con gái nghĩa là gì vậy, tôi thật sự không biết. Ống dinh dưỡng này coi như anh mời tôi nhé." Lúc nói xong câu này, Đường Lăng đã ăn hết ống dinh dưỡng kia rồi.

Không thể không nói, ống dinh dưỡng kia có giá lên tới 1000 tín dụng, mặc dù không thể cung cấp được nhiều năng lượng cho lắm, nhưng sau khi ăn vào thì cơ thể lại dần dần thoải mái hơn nhiều, khí lực cũng chậm rãi hồi phục.

Ngưỡng Không khổ sở nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn nổi nữa, "Ầm" một tiếng, đóng cánh cửa trong suốt của phòng máy tính quan sát gien lại, thật sự không muốn nghe mấy lời linh tinh trong miệng Đường Lăng nữa.

Đường Lăng biến sắc, hắn thầm nghĩ nguy rồi, chẳng lẽ do hắn không trả tiền, nên bị giam lỏng rồi sao?

**

Đoạn phim quay chiến trường thành phố cấp hai rất rõ nét, tất cả các vị trí, các góc độ, đều được bố trí rất hoàn hảo.

Albert cầm ly rượu, khóe miệng khẽ nhếch tạo thành một nụ cười, nhấn nút trên chiếc điều khiển từ xa, như thể đang chơi đùa, hắn liên tục tua nhanh rồi tạm dừng, phóng to hình ảnh rồi lại thu nhỏ, sau đó chuyển sang chế độ xem toàn cảnh.

"Chà chà chà…" Albert cảm thán một tràng dài như thể đang thán phục, nhưng thực ra hắn đang cực kỳ đắc ý.

Một người, muốn một bước lên mây, dù thế nào thì cũng cần có một chút vận may, Albert cho rằng mình đã được nữ thần may mắn quan tâm rồi.

Chuyện tiếp theo, là gì đây? Tất nhiên là lợi dụng vận may này một cách triệt để rồi.

Cho nên, điều hắn phát hiện được vẫn là một bí mật, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ ai khác biết được, bao gồm cả người của Tư gia.

Nhưng, còn mẫu thân đại nhân thì sao? Ừm, cần tiết lộ cho mẹ một chút, bởi hắn vẫn cần phải mượn sức mạnh của bà ấy để làm chút chuyện.

Ví dụ như, phá hủy bản sao lưu của hồ sơ chiến trường này chẳng hạn.

Có như vậy thì mới đảm bảo được bí mật này chỉ có một người biết, chứ không có người thứ hai nhìn thấy.

Lại ví dụ như, nếu muốn hoàn thành toàn bộ, thì phải dùng tới những thủ đoạn khác. Đến khi ra mắt, mới có thể đạt được hiệu quả kinh người.

"Điểm then chốt là đừng đánh rắn động cỏ, nhất định phải có một kế hoạch hoàn hảo." Albert đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy.

Hắn chậm rãi bước tới góc phòng, lấy chiếc đĩa nhạc quen thuộc ra rồi đặt vào máy phát nhạc.

Giai điệu quen thuộc vang lên, Albert cũng nhắm mắt lại ngâm nga theo.

Hắn phát hiện, khi nghe lại bài hát này, lần đầu tiên trong lòng hắn xuất hiện cảm giác kỳ lạ, đây là cảm giác gì vậy? Là cảm giác quen thuộc, quen thuộc với người mà bài hát này ám chỉ.

Chứng cứ đã xuất hiện rồi, hơn nữa còn là chứng cứ khiến người ta sửng sốt, nhưng ngược lại vẫn cảm thấy rất khó tin.

Khu vực an toàn số 17 có trong danh sách kia, lại còn là mục tiêu lớn nhất? Đây là kỳ tích gì vậy?

Albert cảm thấy hắn không thể đợi thêm một khắc nào nữa, nhất định phải lập tức liên hệ với mẫu thân đại nhân mới được.

**

Ban đêm, có chút tẻ nhạt.

Rốt cuộc thì bình minh cũng tới, mở ra những khoảnh khắc đen tối nhất trước khi ánh sáng chiếu tới.

Cho dù là Áo Tư Đốn hay là ánh mặt trời, thì đều hoàn thành việc tu luyện rồi.

Không giống kiểu sâu bướm lột xác như Đường Lăng, Đường Lăng chỉ là một tiểu tử có thiên phú xuất sắc, mới tu luyện lần đầu tiên mà đã đạt được hiệu quả rõ ràng rồi.

Vì vị trí đệ nhất ở trại dự bị này, khu vực an toàn số 17 đã hi vọng rất lâu rồi, rất nhiều nhân tài đã xuất hiện, nhưng liệu có hi vọng nào hay không?

Nghĩ tới đây, Ngưỡng Không xoay xoay ly rượu trên tay, một hơi uống cạn rượu trong ly.

Loại rượu đặc sản của Khu vực an toàn số 17 này quả nhiên không tệ, mùi vị của quên hương, có ai mà không hi vọng quê hương mình mãi mãi bình an chứ?

Đương nhiên, đây chỉ là hi vọng mà thôi.

"Chính là như vậy, tôi bị bán đứng, trong khu vực R dưới lòng đất, anh biết đấy đó chỉ là một khu vực nhỏ, là khu định cư nhỏ bé xa xôi nhất của loài người, giống như một ngôi làng nhỏ an toàn."

Đang nói chuyện, Phi Long dừng lại, nhả một ngụm khói rồi mới nói tiếp: "Một nơi như vậy, mà lại xuất hiện mười tiểu đội, ba trung đội dưới lòng đất, hơn nữa còn được trang bị "Nghĩa thể" cấp hai."

"Oa, Ngưỡng Không, anh có tin nổi không?" Mặt Phi Long hơi đỏ lên, hắn chính là kiểu người như vậy, chẳng uống được bao nhiêu rượu mà đã đỏ mặt.

"Tôi tin, chỉ cần là người có một chút hiểu biết, đều sẽ biết chuyện Khu vực an toàn số 17 sắp đổi chủ rồi. trước đây hi vọng duy nhất là thái độ của thành chủ, nhưng hiện tại thành chủ vẫn không biểu lộ thái độ gì cả." Ngưỡng Không đi tới bên cạnh cửa sổ ngồi đối diện với Phi Long rồi tự rót cho mình một ly rượu.

"Không thể hiện thái độ gì, cũng là một loại thái độ. Thành chủ muốn thỏa hiệp, nhưng thỏa hiệp thì cũng có giới hạn, ví dụ như thỏa hiệp dựa trên nguyên tắc nào đó, thỏa hiệp bề ngoài, thỏa hiệp vô điều kiện, hoặc là… hoàn toàn thỏa hiệp." Hắn có chút tức giận, nhưng lại bất đắc dĩ nhiều hơn.

Trong thời buổi khắp nơi đều rơi vào tình cảnh này, hắn có thể làm gì được chứ?

"Cậu có biết là ai bán đứng cậu không?" Ngưỡng Không không đáp lời Phi Long mà lại hỏi sang vấn đề khác.

"Còn chưa rõ ràng sao? Nhiệm vụ này do Nghị viện đưa ra, nhưng người ra sức ủng hộ việc tiến hành nhiệm vụ là mấy nghị viên, chuyện này thì quá rõ ràng rồi, nhưng còn người đứng sau lưng bọn họ thì sao? Gia tộc Ngang Tư, gia tộc Môn La, còn có một số người mới được thăng chức nắm chức vụ cao."

"Ha ha, đúng là buồn cười, chúng ta đã vào khu vực R dưới lòng đất rồi, mà trên người cứ như thể bị gắn máy theo dõi vậy, bất cứ lúc nào kẻ thù cũng biết từng đường đi nước bước của chúng ta."

"Mấy tên tiểu tử chết tiệt này, muốn bán Khu vực an toàn số 17 cho chủng tộc dưới lòng đất chắc?"

Phi Long cũng chẳng phải kẻ ngu ngốc, chuyện này chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nhìn ra được kẻ đứng sau, nhưng nhìn ra được rồi thì có thể làm gì được chứ?

"Cho nên, cậu dùng mọi biện pháp để đội viên trốn thoát, còn chính mình thì lại bị bán đứng như đồ trao đổi?" Ngưỡng Không mỉm cười, rõ ràng là đang cười nhạo Phi Long.

"Đúng vậy, còn chuyện gì đáng xấu hổ hơn chuyện này chứ? Tôi cực kỳ nghi ngờ, liệu tôi có đáng giá với nhiều đá năng lượng như vậy không? Nhưng tôi cảm thấy thành chủ sẽ thỏa hiệp, ông ấy cũng thật đáng thương, nếu thỏa hiệp thì chính là chấp nhận bị bóc lột, còn tôi lại là một trong số ít những người ủng hộ ông ấy." Những lời này của Phi Long, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài.

Đây chính là thực tế, có rất nhiều sự thật tàn khốc, nhưng chỉ những người đứng đầu mới được biết.

Còn những kẻ bình thường, thì chỉ có thể gió chiều nào ngả theo chiều nấy, cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì.

"Vậy thì xem ra, thành chủ cũng bất đắc dĩ. Ông ấy sẽ chọn cách thỏa hiệp theo nguyên tắc chăng? Chuyện cậu bị phản bội, đã nói cho thành chủ chưa?" Ngưỡng Không hỏi hắn hai vấn đề.

"Đúng vậy, thành chủ cũng chỉ bất đắc dĩ. Trong lòng ông ấy… có thể… có thể vẫn còn lý tưởng nào đó. Anh biêt đấy, thành chủ là một vị anh hùng, là một anh hùng đầy khí chất. Chẳng qua…" Phi Long có chút khó nói, hắn cầm chặt ly rượu, sau đó cúi đầu xuống thở dài một tiếng: "Chuyện tôi bị phản đội, đương nhiên đã nói với thành chủ rồi. Tôi cảm thấy thực ra ông ấy đã đưa ra lựa chọn rồi, dù sao ông ấy cũng chẳng thể đi ngược lại xu thế chung."

"Tại sao lại là Khu vực an toàn số 17 chứ? Nơi nhỏ bé này có gì đáng chú ý sao?" Ngữ khí của Ngưỡng Không có chút châm chọc, nhưng cũng không kém phần nghiêm túc.

"Tôi cảm thấy ngày vận đổi sao dời sắp đến rồi, chúng ta có thể làm gì được đây? Dường như tôi còn tưởng tượng ra cảnh thanh trừng đầy máu me rồi đây." Phi Long liếc Ngưỡng Không một cái, hai bọn họ đều có quá khứ, nếu tra xét nghiêm ngặt, thì cũng thuộc những đối tượng bị thanh trừng.

Nhưng bọn họ cũng chẳng cần phải lo lắng, vì nhất định thành chủ sẽ bảo vệ hắn và Ngưỡng Không bằng mọi cách, đây chính là cái gọi là thỏa hiệp có nguyên tắc.

Chỉ là, hắn cảm thấy chuyện này có chút nhục nhã, theo thời gian, tại sao cuộc sống thực tế lại đi ngược lại lý tưởng ban đầu như vậy?

Trong mắt Ngưỡng Không cũng che giấu tâm sự này, hắn nhẹ giọng nói một câu: "Cậu đã báo tin cho Trắc Bá chưa?"

"Ông ấy đã chuẩn bị rồi, thật ra ông ấy đã chuẩn bị từ sớm rồi. Chẳng qua là ông ấy cho rằng, cứ tiếp tục như vậy cũng tốt, đừng nghĩ nhiều nữa." Phi Long châm một điếu thuốc, đường đường là đội trưởng của Tử Nguyệt đội, mà lại bất lực vì chuyện này.

"Đường Lăng…" Ngưỡng Không đột nhiên nhắc tới Đường Lăng.

"Hả?" Phi Long nhướn mày, đột nhiên nhắc tới tiểu tử kia làm gì? Dựa vào tính láu cá của hắn, trong tình huống nào cũng có thể sống tốt còn gì?

"Cậu không biết cậu ta." Ngưỡng Không nói.

"Phí lời, tôi đã tiếp xúc với được tiểu tử này mấy lần đâu chứ? Tôi có thể hiểu được cậu ta chắc? Chỉ là… tôi không tự chủ được mà yêu thích tên tiểu tử đó, trong lần kiểm tra đầu tiên, dường như tôi cảm nhận được một cảm giác quen thuộc từ cậu ta…" Nhắc tới Đường Long, dường như Phi Long thả lỏng hơn một chút, hắn rót một ly rượu rồi uống một ngụm, trong mắt tràn ngập ý cười.

"Cậu ta có bí mật. Hơn nữa, nếu tôi đoán không nhầm thì hẳn là cậu ta là thiên tài xuất sắc nhất của trại dự bị trong mấy năm qua." Ngưỡng Không nghiêm túc đánh giá.

"Phốc", Phi Long phun ngụm rượu trong miệng ra ngoài, "Anh đùa cái gì thế hả? Sở hữu gen thiên phú, lại còn là thiên tài xuất sắc nhất? Làm như giỏi giang lắm."

"Tôi không nói đùa." Ngưỡng Không nói, hắn đứng dậy, cầm một tờ giấy đặt bên cạnh máy tính của mình lên rồi ném cho Phi Long.

"Tôi còn cho rằng có lẽ chỉ là bí mật bình thường mà thôi, cậu ta che giấu thực lực của mình, tu luyện một loại công phu khác hẳn <Thiên Đoạn Công>. Sau đó phát hiện sức mạnh ý chí của cậu ta rất xuất sắc, là kiểu ý chí trưởng thành."

"Nếu là như vậy thì Khu vực an toàn số 17 không thể đào tạo nổi cậu ta rồi. Nhưng dựa vào tác phong làm việc của mấy tên nghị viên và quý tộc kia thì cũng chẳng đào tạo nổi nhân tài đâu, đào tạo linh tinh cũng không thể để các thế lực khác chuộc lợi được."

"Ban đầu tôi rất do dự, muốn tìm cậu bàn bạc. Nhưng sau đó tôi quyết định giấu kín chuyện này, lén lút khuyên Đường Lăng rời khỏi đây, tới nơi khác tốt hơn để phát triển."

Ngưỡng Không nói cả một tràng dài, khiến Phi Long nghe xong mà trợn mắt há miệng.

Phi Long nghiêm túc nghĩ lại những lời Ngưỡng Không vừa nói, hắn nhíu mày, những lần tiếp xúc ít ỏi giữa hắn và Đường Lăng, đều không bình thường chút nào.

Cái lần cậu ta phải chiến đấu với Leicester Silverback, làm thế nào mà cậu ta thoát ra khỏi chiến trường chết chóc đó được?

Trong tình huống đó, trừ khi rút lui từ sớm, thì làm sao có cơ hội sống sót chứ? Phi Long hiểu nhiệm vụ nhà kho là gì, chỉ là hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này lại liên quan tới Đường Lăng.

Hơn nữa… nhìn qua thì tưởng tiểu tử này toàn nói chuyện vớ vẩn, nhưng… có thật là cậu ta chỉ nói lung tung mà thôi hay không? Cậu ta che giấu tất cả những chuyện cậu ta làm, rồi nói lý do gì đó cho bọn họ… Nói chung là, cậu ta không cho rằng mình xuất sắc hơn người.

"Sau đó thì sao?" Phi Long cầm tờ giấy Ngưỡng Không đưa lên xem.

"Không có sau đó, tôi cũng không tìm hiểu được bí mật của cậu ta. Trừ khi chúng ta điều tra được bối cảnh của Tô Diệu. Tờ giấy này cậu xem xong thì hủy đi, tôi nghĩ chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ gây ra một trận sóng gió lớn đấy." Ngưỡng Không nghiêm túc nói.

Tờ giấy mà Phi Long đang cầm có nội dung gì? Là một biểu đồ so sánh, liên kết gen.

Trên giấy ghi lại chằng chịt những đặc trưng của các loại gien, rất đầy đủ.

Bên cạnh các chuỗi gien từ một sao tới tám sao đã biết trên thế giới, chuỗi gen chín sao cũng được dự đoán rất hoàn hảo, thì còn có các kiểu biểu hiện thiên phú khác nhau.

"Những thứ này, anh lấy đâu ra vậy?" Phi Long cau mày, ở Khu vực an toàn số 17 không thể nào có những ghi chép về chuỗi gien toàn diện như vậy được.

"Chợ đen! Dùng tiền trả cho người ta, làm ra thứ này." Ngưỡng không thở dài, nhớ tới chuỗi gen của Đường Lăng mà hôm đó hắn thấy được, càng nghĩ lại càng bất an, cho nên hắn trực tiếp dùng máy tính liên hệ với chợ đen, trả một cái giá không hề nhỏ mới làm ra được biểu đồ chuỗi gien này.

Vốn thứ này chẳng có ý nghĩa gì, vì dụng cụ đo chuỗi gen ở Khu vực an toàn số 17 chỉ đạt cấp F, chỉ có thể đo được một phần năm loại gen mà thôi, cho nên chắc chắn thứ đó không đo được.

Nhưng, lại chẳng có ai quan tâm đến chuyện này cả, kể cả Ngưỡng Không, vì mọi người đều cho rằng ở Khu vực an toàn số 17 này sẽ không xuất hiện nổi một thiên tài như vậy, đo được một phần năm đã là thiên tài hàng đầu rồi.

Thiên tài hàng đầu, theo cách giải thích của Kỷ nguyên Dark Moon, là phải tu luyện từ khi còn nằm trong bụng mẹ.

Khu vực an toàn số 17, có khả năng xảy ra chuyện này chắc?

Còn chuyện thiên tài xuất hiện bất ngờ thì sao? Xác suất gần như bằng không, vô nghĩa chẳng khác nào tìm một hành tinh nào đó trong ngân hà vậy.

Cho nên, chẳng ai nghĩ tới chuyện liên hệ với chợ đen để có một tấm biểu đồ so sánh như Ngưỡng Không cả.

"Tốn không ít tiền để đổi lấy phải không?" Phi Long vẫn cảm thấy chuyện này chẳng có vấn đề gì cả, chỉ là hắn đang ngạc nhiên vì chuỗi gien còn có thể biểu hiện ra dưới nhiều hình thức như vậy mà thôi, có vẻ cũng khá thú vị.

"Ừm, rồi tôi có được biểu đồ này. Mặc dù tôi chỉ là một nhà khoa học, nhưng biểu đồ này vẫn rất có ý nghĩa." Ngưỡng Không thản nhiên nói như vậy, nhưng giá trị của tấm biểu đồ này, chỉ có nhà khoa học mới có thể hiểu được mà thôi.

"Đánh đổi nhiều như vậy sao?" Phi Long nhíu mày, hắn vốn còn định hỏi Phi Long mấy câu, nhưng sau khi trầm ngâm suy nghĩ, liên kết một vài chứng cứ nhất định thì hắn đã nghĩ tới chuỗi gien hoàn hảo rồi.

Phi Long run tay, sau tấm biểu đồ so sánh này, chính là hiệu suất chuỗi gien mà Ngưỡng Không đo được của Đường Lăng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK