Chương 182 Phụ nữ đúng là đáng sợ
Cá Chép nâng lên một ngón tay ngắn ngủn, vén lên một lọn tóc đén nhánh, lộ ra cái trán cao rộng xinh đẹp, ánh mắt bình tĩnh, biểu cảm quen thuộc khiến Ngô Minh Châu há hốc miệng.
Cái sắc thái này… chính là biểu cảm quen thuộc của Tống Thành!
Ngô Minh Châu kinh ngạc đến mức nhất thời quên cả chạy đến.
Chẳng lẽ Cá Chép mới ở Tống Thành không bao lâu đã thực sự trở thành con của hắn?
Không đúng.
Ngô Minh Châu nhớ lại bốn năm trước, sau khi An Nhiên mang thai rồi trốn nhà đi, bạn bè trong trường xì xào rất nhiều. Người đã đi rồi, không còn ai thay cô thanh minh được. Ngô Minh Châu nghe nói có một gã nam sinh lớp trên huênh hoang chính hắn là tác giả của cái thai thì tìm đến cãi nhau với hắn một trận té tát.
“Đồ dối trá!” Ngô Minh Châu mười bảy tuổi hiên ngang đứng trên bục giảng, tay cầm thước kẻ chỉ thẳng vào mặt gã đàn anh lớp trên. “Mày không theo đuổi được người ta rồi tính đặt điều à?”
Gã nam sinh cười khả ố: “Cô em núp gầm giường của anh à? Sao biết anh đặt điều?”
Ngô Minh Châu mắt tóe lửa, hai lỗ mũi phập phồng tức giận: “Lại còn chối! Tuần trước mày tỏ tình với An Nhiên, bị nó từ chối thẳng mặt. Nhục quá nên bây giờ muốn hắt nước bẩn cho nó để trả thù đúng không?
Đừng tưởng tao không biết mày ba hoa cái gì với lũ bạn mất dạy của mày!”
Gã kia cũng không vừa: “Hắt nước bẩn? Thế thì chắc cô em không biết bạn mình ở trên giường anh rên rỉ cầu xin như thế nào đâu nhỉ? Còn tưởng thanh cao thế nào, thì ra cũng không kém gì mấy con ca ve đứng đường đâu!”
“Thằng chó! Tao giết mày!“ Thấy bạn mình bị sỉ nhục như thế, Ngô Minh Châu không kiêng nể gì mà xông thẳng vào đối phương. Thước kẻ trên tay cứ thế vụt xuống tới tấp, đến chính mình cũng không biết đang đánh vào chỗ nào.
“Con điên này!” Gã đàn anh gầm lên. “Chúng mày còn đứng nhìn à? Kéo nó ra. Con này điên rồi!”
Cơn điên của Ngô Minh Châu chỉ giảm nhiệt khi cả hai đang ngồi trong phòng giám thị. Dù sao cũng là con gái, đi đánh nhau chắc chắc ăn đau, đến khóe môi cũng bị người ta đấm cho rách da chảy máu, tóc tai rối bù. Nhưng Minh Châu không phải người chưa từng chịu đòn, đối phương cũng bị cô dùng thước kẻ quật cho tơi tả, mặt mũi tím bầm, sưng húp híp như một cái thủ lợn.
Trận đánh này chính thức đi vào lịch sử trường cấp ba, đến bây giờ vẫn được các đàn em khóa sau truyền tụng lại một nữ sinh anh dũng bảo vệ danh dự bạn bè mà chiến đấu với cả đàn anh cao lớn ngay trên địa bàn lớp người ta.
Nam sinh đó cũng bị kỉ luật, lại cộng thêm nghỉ án làm cho nữ sinh trong trường có thai, cuối cùng bị buộc thôi học. Vì thế, mọi người lại càng tin chắc lời hắn nói là thật. Có ai lại đi bịa chuyện để tự mình hại minh như thế?
Ngô Minh Châu nhớ lại chuyện năm xưa, sau đó lại nhìn Cá Chép, tự thấy suy nghĩ vừa rồi của mình thật ngớ ngẩn, lắc lắc đầu.
“A! Toàn là rác rưởi, hôi quá! Cứu với!… Ôi, kính của tôi! Giày… giày đâu? Không, không, điện thoại… rơi mất rồi! Cứu với! Có ai không?”
Nguyễn Vũ Như chật vật kêu thật thảm, trong đầu rối loạn không biết chính mình làm sao mà rơi xuống nước.
Hồ nước không sâu nhưng đáy hồ nhiều bùn bị cô ta khuấy lên, cực kì bẩn thỉu, nước đục ngầu. Lại cộng thêm trời có gió, lạnh lại càng thêm lạnh. Hai hàm răng Vũ Như va vào nhau lốc ca lốc cốc.
Cá Chép nhăn lông mày, cất tiếng trong trẻo: “Cô Vũ Như, sao cô lại rơi xuống nước?”
Nghe được giọng nói ngây thơ, Vũ Như ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt tròn xoe đen lay láy của thằng bé, nói dối: “Cô muốn chơi trốn tìm với cháu.
Sao cháu lại nhẫn tâm đẩy cô xuống hồ?”
Cá Chép ngẩn ra: “Cháu không đẩy.” Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú tràn đầy bất đắc dĩ. “Chắc chắn là cô hậu đậu nên tự ngã đấy.”
“Hừ! Chờ cô lên được sẽ tính sổ với mày!“ Nguyễn Vũ Như hùng hổ tìm cách trèo lên bờ. Nơi này không có người, chỉ cần cô mạnh tay tóm thằng nhóc dìm xuống đến chết, sau đó đổ tại cả hai bị trượt ngã, chắc chắn diệt được họa.
Chỉ là đứa oắt con ba, bốn tuổi, lẽ nào cô gấp mấy lần tuổi nó lại không xử lí đượ!
c Ngô Minh Châu lúc này đã chạy tới, hốt hoảng chỉ tay xuống hồ nước kêu to: “Rắn! Rắn hổ mang! Sau lưng kìa!!”
“Hả??”” Vũ Như sợ hết hồn hết vía, bàn chân vừa đặt lên bờ đã trượt xuống, ngã bịch trở lại trong nước bùn, toàn thân chật vật vẫn gào toán lên. “Rắn! Cút!
Cút đi! Cứu với!”
Nhìn mái tóc vốn được uốn cong kiểu cách của Vũ Như ướp nhẹp toàn bùn đất, Ngô Minh Châu không khỏi phì cười. Cô tiến lại gần mép hồ, cười lạnh: “Sợ rắn sao? Trong lòng cô là cả một bồ rắn độc, cô còn sợ rắn ư? E là rắn nó phải sợ cô ấy! Sợ cái lòng dạ hiểm ác của cô ấy!”
Vũ Như phát hiện mình bị lừa, tức điên người, đập mạnh tay xuống nước, muốn hắt nước bùn lên Minh Châu nhưng cô đã nhanh chân tránh ra xa. Cuối cùng, nước bùn lại văng trở lại mặt cô ta.
“Con ranh! Mày nói ai độc ác?“ Vũ Như tím mặt quát ầm lên, định dùng chiêu cả vú lấp miệng em.
“Thấy người sắp chết đuối không cứu, còn cố tình dọa dẫm như mày mới là độc ác!”
“Ha ha… Sắp chết đuối?” Ngô Minh Châu ôm bụng cười. “Cái hồ này cạn đạch, muốn chết thì phải cắm đầu vào trong bùn thì mới sặc chết được. Mà có khi cô chưa chết thì cái hồ này đã ô nhiễm trầm trọng vì những thứ ô uế trong đầu cô phát ra rồi!”
“Nói bậy!!!”
“Ô nô nô nô!” Minh Châu giơ ngón tay lắc lắc.
“Nói có sách, mách có chứng. Bổn cung đã quay được đoạn video thú vị đúng lúc nhà người muốn giơ tay đẩy Cá Chép. Vừa đúng lúc thằng nhỏ nghiêng người nên nhà ngươi tự mình rơi xuống hồ. Còn dám chối sao?”
Vũ Như bị bóc mẽ, sợ đến tái mặt, liều mạng chống chế, ngay đến xưng hô cũng tự mình hạ bậc: “Tôi… tôi giơ tay định bịt mắt nó để chơi trốn tìm.
Cô đừng có mà nói bậy!”
“Cứ cãi đi“ Ngô Minh Châu lười to tiếng, liền cất điện thoại vào túi áo. “Lát nữa mang nhờ Hoàng Kiên là dân trong nghề xem thử. Cảnh sát giám định thì chắc chắn chính xác rồi!”
Vũ Như tuyệt vọng, mù quáng vớt vát một câu: “Ha ha, biết ngay mà. Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. An Nhiên còn thông qua cô để qua lại với Hoàng Kiên, cắm sừng Tống Thành.”
Ngô Minh Châu lập tức im bặt. Chuyện này vốn là tế nhị, nói ra càng khiến An Nhiên thêm khổ tâm.
Vũ Như thấy Minh Châu không nói nữa, biết rằng mình đã tóm được cái phao cứu sinh. Nhưng cô ta chưa kịp đắc ý, Cá Chép đã nói: “Cô Minh Châu, đừng cãi nữa. Cô Vũ Như hay nói dối lắm, không nên tin.”
Minh Châu vẫn tức giận: “Ai thèm tin cái loại này! Nhưng cô ta định đẩy con xuống nước thật đấy Cá Chép. Cho nên đừng hòng cô bỏ qua”
Không ngờ bé con lại cười tóe, chậm rãi đáp: “Dù sao người rơi cũng là cô ấy.” Cái mũi nhỏ của nó chun lại khó chịu. “Ở đây hôi thối quá, chúng ta đi chỗ khác chơi đi.
Ngô Minh Châu cười ầm lên, ôm lấy bé con hôn rối rít. Mới tí tuổi đã biết cách nói chuyện chọc cho đối phương tức chết. Đây chính là thiên phú dị bẩm.
An Nhiên không có cá tài này. Chắc chắn thằng nhỏ được di truyền từ bố rồi!
Cả hai vừa xoay người định rời đi thì Vũ Như từ dưới hồ đã bò lên, toàn thân bẩn thỉu nhưng ánh mắt thì lạnh băng, sáng rực.
“AI… Ngón tay!” Vũ Như rít lên một tiếng dài.
Ngón tay út của Vũ Như bị Ngô Minh Châu giẫm lên, nhân tiện nghiến cho một phát nữa.
Đừng nghĩ nữ tác giả chuyên đóng cửa viết tiểu thuyết ngôn tình là yếu ớt, tuổi thơ cợ cực dạy cho Ngô Minh Châu đủ thứ võ phòng thân. Bây giờ đem ra đối phó với hạng tiểu thư nửa mùa quanh năm không ăn khổ như Vũ Như thì quá đơn giản.
“Đm, con chó này! Cút ra!“ Vũ Như đau tái cả mặt, bao nhiêu ô ngôn uế ngữ đều phun ra cho bằng sạch, dáng vẻ không còn một tí sang chảnh nào.
Nhìn hai người phụ nữ một trên bở, một dưới nước chí chóe nhau, Cá Chép ôm trán thở dài, thốt lên một câu như ông cụ non: “Phụ nữ đúng là đáng sợ!”
Giữa lúc cuộc giằng co chưa dứt, tiếng người quen thuộc đột nhiên cất lên: “Vũ Như?”
Tất cả vội quay lại. Vũ Như nhìn thấy người đến, vội vàng khóc rống lên: “Bố! Bố ơi!”
Ài, thì ra người đến là bố của An Nhiên. Đã lâu mới gặp, nhìn người đàn ông này già đi không ít. Tóc bạc trắng nửa đầu, lưng hơi còng, lọm khom, thật đáng thương!
“Bác trai!” Ngô Minh Châu lên tiếng chào hỏi.
Năm xưa cô thường qua nhà Nguyễn Chính Quốc rủ An Nhiên đi học, dĩ nhiên ông cũng nhớ rõ cô bé này, liền lên tiếng chào lại.
Minh Châu vỗ vỗ lưng Cá Chép, nói: “Đây là ông ngoại của con, là bố của An Nhiên đấy. Mau ra chào ông một tiếng di.”
Thằng bé nghe lời, lập tức đi ra ngoan ngoãn chào một tiếng: “Con chào ông ngoại.
Nguyễn Chính Quốc hai mắt sáng bừng. Cháu ngoại của ông quả thực rất khôi ngô, tuấn tú, mặt mũi đầy đặn, hồng hào thật đáng yêu, làm ông quên luôn cả đứa con gái đang ngâm mình dưới hồ.
“Mẹ con đâu?” Nguyễn Chính Quốc vui vẻ chuyện trò với thằng bé.
“Trên tầng kia ạ.“ Cá Chép mau lẹ chỉ lên tầng cao nhất của tòa nhà VIP. “Ông, đi lên!”
“Ha ha, được, đi lên!”
Nguyễn Chính Quốc quên cả nỗi xấu hổ vì không mua được quà cho cháu trai, cứ thế đi theo tay thằng bé chỉ. Được vài bước, ông chợt nhớ ra, vội quay lại nói: “Vũ Như, đừng nghịch nữa. Nước hồ lạnh lắm, mau lên đi. Minh Châu, nhờ cháu để ý Vũ Như nhé.”
Ngô Minh Châu cười tươi như hoa: “Vâng, bác trai yên tâm. Cháu sẽ để ý chị ấy từng ly từng tí ạ”
Vũ Như tức chết mà không làm gì được.
Trên phòng bệnh, An Nhiên sốt ruột ngóng bố mình mãi mà không thấy tới.
Tống Thành thấy vợ nhỏ cứ đi ra đi vào chóng cả mặt, dứt khoát ôm lấy cô đặt lên đùi mình.
“Không được sốt ruột, ngồi ngoan đây cho anh.”
Cô ngượng chín mặt, nén một tiếng kêu, sợ Diệp Phong phòng bên nghe thấy.