Chương 235 Phu nhân của tổng giám đốc đến
Vị trưởng khoa nhìn bức ảnh chụp trong điện thoại một lúc, có chút khó hiểu: “Khuôn mặt cô hiện tại rất xinh đẹp, đường nét rõ ràng, so với người trong ảnh còn ấn tượng hơn. Vì sao cô lại muốn phẫu thuật?”
Cố Khánh Ninh hừ mũi: “Dĩ nhiên là tôi đẹp hơn cô ta. Nhưng đẹp hơn thì có ích gì”
Thấy cô cố chấp như vậy, vị trưởng khoa lại nói: “Yêu cầu của cô là phẫu thuật sao cho giống người này như đúc. Nhưng cấu trúc xương trên mặt của cô lại rất khác cô ấy, cho nên việc này không dễ”
“Tại sao?” Cô nhíu mày. “Y học hiện đại phát triển đến độ biến mặt người thành mặt thắn lần còn được, tại sao cái việc đơn giản này lại không được?”
Đang nói, bỗng cô sực nghĩ đến một việc, giống như ngộ một việc quan trọng, lại kiêu căng cười cười: “Nếu là tiền, ông không cần suy nghĩ. Chỉ cần làm cho tôi đúng như yêu cầu, tôi sẽ trả gấp đôi”
Anh trai làm ra nhiều tiền cũng chỉ để cho cô hoang phí mà thôi “Cô đừng hiểu lâm ý tôi” Vị trưởng khoa đáng kính lắc đầu, ôn tồn nói: “Cô gái trong hình có kiểu mắt trái xoan, còn mặt của cô là dạng tam giác ngược.
Muốn chỉnh lại không dễ, hơn nữa, thần thái hai bên khác nhau. Cô gái này ánh mắt hiền lành, phù hợp với đường nét hài hòa của khuôn mặt. Còn cô lại có ánh mắt sắc sảo, dâu có phầu thuật cũng không điều chỉnh được điểm này”
Thực ra, ông còn muốn nói thêm rằng người trong ảnh nhìn có cốt khí thanh tao, đôi con ngươi sáng ngời, trong trẻo; còn cô gái trước mặt lại có điểm hấp tấp, biểu cảm hung dữ, ánh mắt lộ thần.
Nhưng ai lại đi chọc tức khách hàng như vậy?
Ông theo thói quen nuốt những lời đó vào trong bụng.
Cố Khánh Ninh cắn môi, rõ là được khen mà sao trong lòng cô thực khó chịu. Cuối cùng, cô đành nhân nhượng nói: “Chỉ cần đường nét giống nhau là được.”
“Có thể làm giống được đến chín phần, thời gian để mặt vào phom là một năm”
“Lâu quá vậy?” Đám cưới không thể trì hoãn một năm được.
Nhưng khát vọng điên cưồng thôi thúc Cố Khánh Ninh phải làm cái gì đó. Cuối cùng, cô ta vẫn chấp nhận thực hiện phẫu thuật, cùng lắm là điều chỉnh dần dần từng thứ một, bắt đầu từ việc nắn hàm răng. Khánh Ninh giao tiền đặt cọc, yên tâm ra về An Nhiên về đến công ty thì quá sức mỏi mệt.
Đã lâu không lái xe, lại còn lái trong tình trạng căng thẳng, cô đành kiếm một chỗ kín đáo trong đại sảnh mà nhắm mắt dưỡng thần. Dù có làm nhân viên tạp vụ cũng phải cố làm thật tốt, từ thấp đi lên cao, ngày rút ngắn khoảng cách với ông xã đại nhân cái gì cũng giỏi của mình Bỗng nhiên, từ bên ngoài vang lên tiếng giày cao gót, lại có tiếng con gái nói cười thanh thanh.
An Nhiên bất giác rùng mình, không rõ vì sao lại mở bừng mắt, quay ra nhìn Vừa mới thấy bóng người thoáng quá, cô đã cứng đờ cả người.
“Anh Thành, cảm ơn anh đã mời em bữa trưa.
Phải chỉ lấy anh rồi thì em sẽ được đến đây cùng anh ăn trưa mỗi ngày rồi. Tiếc ghê!” Cao Khuê vừa nói vừa muốn khoác tay hẳn “Nhảm nhí” Tống Thành cười nhạt, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên một tia khó chịu.
Hắn không thích người khác tùy tiện đụng chạm hẳn.
Cao Khuê vốn đã quen với tính tình này của hẳn, vẫn làm như không thấy, thắn nhiên chỉ vào hình ảnh phắn chiếu trên cửa kính nói: “Anh có thấy chúng ta đẹp đôi không?”
“Nói linh tính” Tống Thành vì giữ thể diện cho tiểu thư nhà họ Cao mà không hất tay ra, hắn cúi xuống, nói bãng giọng thấp chỉ để một mình cô nghe được. “Buông tay hay muốn anh gọi bảo vệ lôi em ra?”
Cao Khuê không sợ hãi, chun mũi chọc hắn “Anh ném em đi, làm em mất mặt, em sẽ xóa bỏ lời hứa lúc trước, bám anh cả đời xem anh tính sao?”
Tống Thành đành phải nhịn: “Lần cuối cho phép em bước chân vào đây. Còn đến nữa sẽ đánh mất chân, yên tâm không mất mặt”
Vừa rồi cùng ăn cơm, hẳn nói với cô rõ ràng ý tứ, làm cho Cao Khuê đồng ý trịnh trọng hứa sẽ giữ nguyên mối quan hệ anh em như lúc nhỏ, không vượt qua giới hạn. Đến lúc cần diễn kịch để đối phó với người lớn trong nhà, hẳn sẽ phối hợp.
Phía Cao Khuê cũng muốn yên ổn báo cáo tình hình cho bà mẹ già ở nhà, để bà đừng lải nhải bên tai nữa “Đánh đi!” Cao Khuê càng muốn trêu chọc hắn. “Anh đánh gãy chân em rồi, anh phải phụ trách cả đời”
“Thôi, lượn đi” Tống Thành tuy bên ngoài vẫn tươi cười nhưng ánh mắt đã lạnh như băng. Nói chuyện vô vị, tính tình nhõng nho, nếu không phải là em gái Cao Vĩnh Mạnh thì hẳn đã tống cổ từ lâu rồi “Bye anh!” Cao Khuê bất mãn thái độ của hẳn, cố tình kiếng chân lên hôn căm hẳn một cái rồi ôm túi xách bỏ chạy, khiến cho hẳn rùng mình, cảm giác như bao nhiêu vi khuẩn từ miệng cô đều bám cả căm hẳn, ăn mòn mặt hẳn!
Hắn vội vàng sải chân về thang máy, muốn nhanh chóng chạy vào văn phòng rửa sạch mặt mũi.
Chờ cho cửa thang máy khép hẳn lại, An Nhiên mới từ phía sau bồn cây vạn niên thanh bước ra, một tay che môi ngăn lại tiếng kêu tắc nghẹn Bị tai nạn dọa cho kinh hãi, cơm trưa ăn gượng gạo, bây giờ đang mỏi mệt lại nhìn thấy cảnh chồng mình hôn người khác, dạ dày cô đau nhói, cưồn cuộn một cảm giác nôn nao, bao nhiêu thứ bên trong đều muốn tống cả ra ngoài “À, nhân viên tạp vụ mới đã đến rồi” Tường Vi không biết từ lúc nào bay ra, trên gương mặt tràn đầy vẻ chế nhạo. Mùi nước hoa đậm đặc của cô †a khiến bao nhiêu cố gắng đè nén cơn buồn nôn của An Nhiên thành vô ích, vội che miệng nôn khan hai tiếng.
Tường Vi tái mặt, không phải cô ả này mang thai đấy chứ?
An Nhiên phẩy tay, vừa lùi lại hai bước vừa khổ sở nói: “Cô làm ơn đừng tới gần tôi”
Bộ dạng khố sở thảm hại này khiến Tường Vi càng nổi lên ác ý, mở miệng châm chọc: “Nhìn tổng giám đốc hôn người khác, cô khó chịu đến thế à? Cô đúng là đê tiện, biết anh ấy là người đã có vợ mà còn giở thói lắng lơ, ở nhà ăn công khai đeo bám. Bây giờ phu nhân nhà người 1a đến tận công ty, để xem cô còn mặt mũi nào”“
“Cái gì phu nhân?” Sắc mặt An Nhiên lại càng thêm tái nhợt. Tuy Tống Thành không công khai thông tin của phu nhân nhà mình nhưng cô chắc chắn người đó là cô.
“Ha ha..” Tường Vi khoanh tay trước ngực, khuôn mặt xinh đẹp cười đến độ nham hiểm, đắc.
ý phô trương nói. “Trợ lý Diệp nói rằng Cao Khuê, con gái nhà họ. Cao chính là phu nhân của tổng giám đốc. Người ta xuất thân cao quý, được đích thân bà chủ Hạ Cẩm đến cửa xin cầu hôn, làm sao rác rưởi như cô so sánh được?”
Những lời này thực sự đả kích An Nhiên vô cùng lớn. Vốn dĩ cô biết mẹ chồng không ưa cô, luôn tìm cách để đuổi đi, nhưng không ngờ đuổi người còn chưa được đã chuẩn bị sẵn một người khác để rước về nhà. Nước mắt cô bất giác ứa ra lúc nào không biết.
Hôm nay cô làm sao vậy, sao lại yêu đuối như thế?
Dù sao hôn nhân của cô và Tống Thành là hợp pháp, hắn có đùa giỡn nói cười với ai cô cũng không thể quản. Hơn nữa chính cô cũng từng ôm Ân Lãm hay Tùng Hưng đấy thôi, cũng đều là tình cảm trong sáng cả.
Đừng khó chịu, phải khống chế cảm xúc… An Nhiên nhắm mắt, mười đầu ngón tay siết chặt, khế run rẩy.
Tường Vi thấy An Nhiên có vẻ nhạy cảm hơn lúc trước, không còn cách khí phách cứng cỏi như xưa thì càng chột dạ. Biểu cảm này đúng là giống phụ nữ lúc mang thai. Nếu vậy thì đây chính là một bí mật động trời!
Năm xưa, Tường Vi từng có thời gian học y sau đó mới chuyển nghề, dựa vào kiến thức học được, cô ta khẳng định An Nhiên chắc chắn mang, thai. Hơn nữa, thái độ của cô lại giống như không biết mình đã có thai.
Tường Vi không tha thiết gì việc giày vò đối thủ nữa, lập cập rút về văn phòng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: đồ ăn nào gây sảy thai?
Nhưng nếu Tống Thành biết bị sảy, chắc chắc sẽ nối điên, cho người đi tra xét, dù đồ ăn có chôn xuống ba tấc đất cũng sẽ đào lên, tra tận nơi sản xuất.
Hay là giao việc nặng cho cô ta sảy thai, sẽ không để lại tang chứng, vật chứng gì?
Tường Vi day day thái dương, việc này cũng không ốn lắm. Nhưng cấp bách nhất hiện giờ là phải làm sao cho An Nhiên dừng việc nôn mửa lại. Nôn một hai lần còn nghĩ bị bệnh nhưng nôn cả tháng thì chắc chắn người ngu cũng biết mình mang thai Lại nghĩ đến cuộc liên hoan sắp tới của tập đoàn, cô ta phải mau tính cách hành chết An Nhiên, sau đó tìm cơ hội khiến cô bị sảy, từng bước thực hiện kế hoạch. Như vậy mọi việc sẽ ổn.