Chương 9 Dốc sức tìm kiếm
Ảnh chụp đẹp đến mức làm người ta đau lòng!
Hoàng Kiên trừng trừng nhìn khuôn mặt xinh đẹp, tĩnh tại của An Nhiên dưới lớp voan, trong lòng nảy lên một tia mất mát.
“Chuyện này… là thế nào?” Anh hoang mang trước sự lật ngược thế cờ này. Hoàn toàn khác xa hình dung của anh trước khi đến đây.
Tống Thành không chấp nhặt sự lỗ mãng của Hoàng Kiên, nhếch môi cười “Nếu sếp Kiên chịu khó cập nhật tin tức một chút thì đã hai năm rõ mười, người mà anh nói răng đã sinh ra đứa con ba tuổi của anh hiện giờ đã là vợ tôi”
“Vô lít” Hoàng Kiên không kiên nhẫn được.
nữa. An Nhiên vừa mới về nước ít lâu, hơn nữa, trong suốt bốn năm hai người quen biết, anh chưa từng thấy cô một lần nào nhắc đến Tống Thành hay tập đoàn NC, dù chỉ là vô tình. Thế nhưng, anh vẫn chưa chính thức điều tra ra gã đàn ông mà camera ghi lại được nên không thể nói bừa.
Hoàng Kiên cứ đứng đó dây dưa, mặc kệ đêm càng lúc càng sâu. Hôm nay không tìm được người, anh nhất định không buông tha Tống Thành. Dường như sự cố chấp của Hoàng Kiên đẩy Tống Thành đến giới hạn. Hản tặc lưỡi, quay lại bảo Ân Lãm đang đứng phía sau: “Gọi Nguyễn Vũ Như, bảo cô ta nói rõ sự tình đế sếp Kiên đây an tâm về kê cao gối ngủ”
Ân Lãm đi vào, một lúc sau đã thấy mang theo Vũ Như trở ra. Vũ Như sau một hồi lăn lộn thì đầu tóc cũng đều rối mù hết cả, váy áo lấm lem, nhìn rất khó coi Tống Thành hất cảm về phía Hoàng Kiên, ra hiệu: “Nói cho anh ta nghe chuyện tốt của của em gái cô”
Vũ Như nhìn Hoàng Kiên, ánh mắt có chút mê man, không hiểu người này có liên quan gì tới An Nhiên. Nhìn qua cũng thấy anh ta có ngoại hình đẹp mắt, tuy không phải kiểu đẹp lạnh lùng, dương dương bá khí như Tống Thành nhưng vẻ cương nghị, đĩnh đạc làm nên khí chất chính trực của anh ta.
Nguyễn An Nhiên vì sao luôn gặp vận may hơn cô ta? Ngay cả khi đã mang thai, bỏ nhà, bỏ học, An Nhiên vẫn quen biết được đàn ông có chỉ số giá trị cao như vậy?
Nỗi ghen tức cứ thế trào ra từ khóe miệng Vũ Như. Cô ta đem lần lượt từng chuyện một thuật lại không sót một chỉ tiết nào, nhất là những chỉ tiết bất lợi cho em gái. Từ việc em gái vốn hư hỏng từ nhỏ ra sao, bị mẹ mắng rồi đem lòng oán hận thế nào, cho đến chuyện em gái bỏ nhà đi rồi trở về vào ngay trước thời điểm lễ kết hôn.
“Mấy ngày trước Vũ Như có tình cờ gặp phải em ấy ở văn phòng của công ty tổ chức tiệc cưới”, cô ta ngắm nghĩ một chút cho câu chuyện tăng thêm phần sinh động rồi nói tiếp, “Sau đó, em ấy đã lập tức xin vào bộ phận tổ chức tiệc trong đám cưới của Vũ Như. Vũ Như cũng không biết em ấy làm cách nào, lúc đó, người quản lí còn nói em ấy mới bắt đầu làm việc, trong khi bữa tiệc cưới này chắc chắn Vũ Như đã yêu cầu ekip nhân viên lâu năm, chuyện nghiệp nhất phụ trách”
Thấy cả hai người đàn ông đều không nói gì, Vũ Như càng yên tâm, tiếp tục: “Nhưng nghĩ lại, đúng là chỉ có những nhân viên thuộc ekip tổ chức mới được đến nhà cô dâu để thiết kế khán phòng và sắp xếp mọi thứ. Bọn họ muốn nằm được thiết kế căn nhà hay sơ hở của gia đình Vũ Như cũng không hề khó”
Đuôi mắt Vũ Như cong lên, liếc hai người đối diện, vẻ mặt nghỉ ngờ của Hoàng Kiên khiến cô ta bất giác lo sợ. Anh khoanh tay, nhìn chảm chăm cô ta suốt từ đầu đến cuối, không để lộ một biểu cảm nào rõ ràng ngoài sự nghỉ ngờ. Khi cô ta nói xong, anh mới bắt đầu chất vấn: “Cô nói An Nhiên bỏ thuốc cho cô tạm thời mất trí nhớ rồi ngủ quên, sau đó đóng giả cô để lên xe hoa. Chẳng lẽ vợ chồng Nguyễn Chính Quốc không nhận ra con gái họ sao? Người giúp việc trong nhà cô đều mù mắt hết sao?”
Hai hàng nước mắt của Vũ Như bắt đầu chảy ra, đáng thương hết mức. Cô ta nức nở: “Lúc đó Vũ Như vừa trang điểm xong, khăn voan cũng đã phủ nên mọi người không để ý. Vóc đáng hai chị em cũng giống nhau. Vì đám cưới quá đông khách nên cha mẹ Vũ Như bận rộn đón tiếp, nào có thời gian kịp chú ý. Anh đang nghỉ ngờ Vũ Như sao? Vì sao Vũ Như phải tự bỏ thuốc chính mình để cho người khác kết hôn thay?”
Hoàng Kiên vốn không quen nhìn con gái khóc lóc, thấy Vũ Như bị mình kích thích cảm xúc, khóc đến rối tỉnh rối mù thì có chút áy náy. Anh vội hạ giọng: “Tôi không nói cô tự bỏ thuốc chính mình.”
Nghe thế, dòng nước mắt của Vũ Như đã ngừng, chỉ còn tiếng thút thít vọng lại. Hoàng Kiên nói tiếp. “Nhưng tôi cũng không tin An Nhiên lại làm việc đó”
Tống Thành liền ngắt lời anh: “Chuyện này tôi tự khắc có điều tra rõ ràng.
Đã muộn rồi, cũng đã xác nhận xong, mời sếp Kiên trở về đi thôi”
Hoàng Kiên làm sao mà chịu tay trắng rời đi Anh nhất định đòi gặp An Nhiên cho bằng được.
“Tống tổng, nếu mọi chuyện thực sự như lời hai người nói, ít ra tôi cũng phải nhìn thấy An Nói Nhiên, nghe cô ấy chính miệng thừa nhận: đến đây, anh quét mắt một lượt, hơi thở tỏa ra cũng vô cùng nghiêm túc. “Ngay cả trước tòa án, người phạm tội cũng có quyền được lên tiếng.
Nếu An Nhiên chính miệng nói thì tôi sẽ tin”
Tống Thành nhíu mày, gã công chức này sao mà lì lợm quá thể! Nếu không nhượng bộ hẳn một chút thì ôn thần này không chịu đi Nhận được ánh mắt ra hiệu của Tống Thành, Ân Lãm lại một lần nữa chạy vào trong. Nhưng lần này chưa được bao lâu đã hớt hải chạy ra: “Anh Thành… không thấy…”
Tống Thành nhíu mày, Ân Lãm lặp lại một lần nữa: “Không thấy cô ấy trong hồ.”
Mẹ kiếp! Hoàng Kiên chạy như bay vào sân sau, hết hồn nhìn hồ nước mênh mông vẫn sừng sững hòn giả sơn im lìm Phía sau, những người còn lại cũng chạy theo. Tống Thành sẵng giọng: “Không phải cô ta biết bơi à? Cho người tìm quanh cả khu nhà đi”
Ân Lãm run rẩy nói: “Lúc trước tôi đã cho người canh chừng hồ bơi. Nguyễn An Nhiên tuyệt đối chưa bước ra khỏi hồ đâu”
Vừa nghe thấy thế, Hoàng Kiên đã tính nhảy xuống nhưng bị chính Ấn Lãm cuống quýt ngăn lại: “Không được nhảy xuống. Dư: ấu”
Hai tiếng “cá sấu” vừa bay ra, Hoàng Kiên đã sững người. Vứt một người sống vào hồ nuôi cá sấu ư? Tống Thành làm càn đến mức nào?
Hoàng Kiên quay phắt lại, lao thẳng về phía Tống Thành, giận dữ tung một nằm đấm nhưng hắn nhanh hơn, né sang một bên, làm anh mất đà, ngã bổ nhào về phía trước.
Hẳn nhìn xuống hồ, thân hình cao lớn ngạo nghễ soi bóng xuống mặt nước đen thăm thảm, ung dung nói “Cá sấu của tôi chỉ khi nào đến giờ ăn mới bơi ra đến hồ này. Ăn xong, nó lại chui vào hang, ngoài cửa hang có người khóa lại bằng rào chẳn và theo dõi động tính của nó qua camera. Chưa một ai gặp nguy hiếm ở hồ này, trừ khi cô ta ngu đến nỗi cố tình mở rào dâng mình cho nó xơi”
Hắn nheo mắt nhìn hòn giả sơn lừng lững như trái núi trong đêm, nói tiếp. “Biết đâu cô ta lại đang đánh một giấc say sưa bên kia rồi”
Hoàng Kiên lúc này đã kịp trấn tĩnh lại, hét lên: “An Nhiên!”
Không có tiếng đáp lại. Anh lại hét to hơn: “Em ở đâu? An Nhiên!!! An Nhiên!” Nếu cô đang ngủ ở sau hòn giả sơn thì phải nghe thấy tiếng anh gọi.
Trong lúc Hoàng Kiên náo loạn âmï, một người làm từ phía nhà dưới hớt hải chạy ra, mặt cắt không còn hột máu: “Ông chủ… Ông chủ…”
Tống Thành cau mày: “Nói.”
Người kia lắp bắp suýt cần phải lưỡi: “Rào chẩn… bị cá sấu húc đổ rồi.”
“Còn cá sấu?”
“Không thấy trong hang”
Một sự im lặng đáng sợ bao trùm toàn bộ không gian, nghe thấy cả tiếng hít sâu rõ mồn một.
Hoàng Kiên nghiến răng, cởi phăng áo sơ mi và giày, anh nhất định phải tìm được cô. Chân tóc mãi của anh rỉ ra một giọt mồ hôi lạnh, chưa bao giờ nồi bất an của anh lại lớn đến thế. Thấy Hoàng Kiên sắp sửa lao xuống hồ cứu người, Ân Lãm một lần nữa nhào qua giữ chặt anh lại. Cá sấu đã thoát ra khỏi hang, nguy hiểm cực độ. Chết người là một chuyện, chết trong nhà Tống Thành lại là một chuyện khác. Ai có thể chết chứ cán bộ nhà nước cao cấp như Hoàng Kiên thì nhất định không thể. Mặc dù sức lực yếu xìu của một viên thư kí không thể so với cảnh sát chống buôn lậu nhưng Ân Lãm vẫn dốc hết sức mình giữ Hoàng.
Kiên lại, vừa là giữ mạng cho anh, vừa là giữ an toàn cho Tống Thành.
“Ùm” một tiếng vang dội như sấm!
Tất cả mọi người bừng tỉnh khỏi cơn náo loạn, nhận ra Tống Thành đứng trên bờ hồ đã biến mất.
“Ông chủ?”
“Anh Thành!!!”
Toàn bộ người chứng kiến đều kêu gào ầmf, tạo thành một mớ hỗn độn chưa từng có. Ân Lãm căng mắt nhìn thân hình cao lớn của Tống Thành ngụp lặn dưới nước, miệng la hét đám người làm mang thuyền cùng các loại dây thừng, mũi giáo đến.
“Mau lên!!! Ném dây cho ông chủ!” Đám người vạm vỡ hò nhau, một mặt tiếp tục khênh đến một cái thuyền nhỏ vốn dùng khi làm vệ sinh hồ, cắt cứ nhau xuống thuyền. Bọn họ đều là người có kinh nghiệm nuôi cá sấu lâu năm, có người xuất thân là dân săn cá sấu thời trẻ nên đều dũng cảm Trên bờ, Vũ Như đứng chôn chân một chỗ, ngoài việc hô mọi người mau cứu Tống Thành thì không biết phải làm gì hơn.
Trong nước hồ lạnh lẽo, Tống Thành tiếp tục bơi vòng ra sau hòn giả sơn để tìm kiếm An Nhiên. Hắn không dám gây ra động tĩnh quá mạnh để không làm kinh động đến con bò sát khống lồ kia. Hang cá sấu được thiết kế ở phía nam cái hồ, cách xa hòn giả sơn. Nhưng với tốc độ bơi của cá sấu thì không đùa được đâu. Nó có thể đến đây chỉ trong nửa phút đồng hồ.
Phía sau hòn giả sơn có một vùng bằng phẳng, mọc đầy cỏ dại. Tống Thành trồi lên, túm lấy một phiến đá nhô ra, lấy đà nhảy lên bờ.
Nương theo ánh trăng để nhìn một lượt từ gần tới xa, hẳn thận trọng tiến lại nơi rộng rãi nhất của tảng đá.
Hắn nhẩm tính, cá sấu vừa được cho ăn vào buổi tối, đến giờ cũng chưa đến mức đói quá phải đi săn mồi. Nhưng bản năng của chúng là bảo vệ lãnh thổ, nếu thấy bất cứ sinh vật nào xâm nhập lãnh thổ của mình, cá sấu sẽ tấn công kẻ đó. Giờ chỉ còn trông chờ vào vận may của hẳn cùng Nguyễn An Nhiên.
Dò dẫm một hồi, cuối cùng Tống Thành cũng đến được phần đá phẳng. Ở một góc khuất, hẳn nhìn thấy một thân hình nhỏ bé đang nắm cuộn tròn trên cỏ, vạt áo dài trắng muốt ướt đẫm, dính sát vào da thịt.
Cô đang mê man bất tỉnh. Tống Thành kiểm tra cẩn thận, xác định rõ An Nhiên bị sốt do ngâm nước lâu mà nhiễm lạnh, ngoài ra không còn vết: thương nào khác, hắn mới xốc cô lên vai, để thân thể mềm oặt của cô vắt ngang đầu vai mình rồi nhanh chóng quay trở ra.
Quãng đường bơi trở về gian nan hơn nhiều do phải mang theo một người bất tỉnh. Tống Thành để An Nhiên trôi tự do trong nước, một tay hắn ôm ngang eo cô, giữ cho phần đầu nổi lên trên mặt nước, áp chặt vào hôm vai hắn, đồng thời dùng tay còn lại và hai chân liên tục quấy đạp thật khẽ.
Những người trên bờ nhìn thấy hai người xuất hiện từ sau hòn giả sơn thì vội vàng bơi thuyền tới tiếp cứu. Tống Thành siết chặt bắp tay, đẩy thân thể An Nhiên trồi lên khỏi mặt nước để nhóm người kia kéo cô lên thuyền, sau đó hãn cũng lên theo. Chiếc thuyền chăm chậm quay đầu bơi về bờ.
Mọi người vừa thở phào thì bỗng nhiên chiếc thuyền bị hất tung, mũi thuyền nhô cao vọt lên rồi úp ngược xuống nước. Cả đám người tan tác, vội lặn xuống sâu hơn, bơi ra khỏi vùng thuyền chìm Tống Thành một tay túm cổ áo An Nhiên, một tay gạt thân thuyền trên đầu, luồn ra xa. Quanh chiếc thuyền gỗ bé tí bị úp ngược, năm sáu người dập đềnh, mắt chảm chẳm nhìn thứ vừa đội thuyền lên, mồ hôi lạnh túa ra, không nói được tiếng nào.
Trên mặt nước đen kịt, cái mõm dài sân sùi của con bò sát hung tàn đang từ từ tiến lại, âm thầm, gọn ghẽ.