Chương 197 Yêu
Nơi Hoàng Kiên đứng bị bóng cây che lấp. Dưới bóng tối âm u, đôi mắt anh nhìn về phía Tống Thành vô cùng căm hận.
Hản đứng dưới ánh đèn rực rỡ, trên khuôn mặt tuấn tú phảng phất ý cười càng thâm trầm, đẹp trai đến chết người.
Đôi bên đều đọc vị nhau nhưng chưa động thủ.
An Nhiên thấy hẳn đang đi thì dừng lại, liền vội vã tiến đến gần.
“Có phải vết thương lại đau?” Cô nhìn chäm chăm vào ngực hẳn, nơi chính mình đã đâm một dao.
Tống Thành rũ mắt liếc cô vợ nhỏ, bị hẳn lạnh lùng đối xử như thế vẫn chỉ một mực lo cho hẳn, thật khiến người ta phải đau lòng Hản cũng không làm cứng được nữa, nhìn đến đôi chân xỏ giày cao gót đã nổi gân vì đi một đoạn đường dài, cuối cùng vẫn hạ giọng hỏi một câu: “Chân có đau không?”
Mấy ngón chân của An Nhiên cuộn tròn lại. Nếu là thường ngày, nhất định cô sẽ nói “Mệt”, còn tranh thủ làm nũng hắn một lúc.
Nhưng hôm nay cô không dám, chỉ lắc đầu nói khẽ: “Em không sao.”
“Không được nói dối.” Tống Thành duỗi tay kéo An Nhiên vào lòng, dụi mặt lên mái tóc ngắn ngủn của cô. “Để anh ôm”
Tuy giày cao cấp làm bằng da dê cực kì mềm, nhưng đã lâu An Nhiên không đi giày cao gót, nhất định sẽ khó chịu. Nghĩ thế, hắn lại càng không thoải mái.
“Em không sao thật mà” An Nhiên dựa vào người ông xa, cố ý tránh vết thương của hắn, nhỏ giọng nói. “Anh đau nhiều không?
Em dìu anh lên xe nhé.”
Dáng vẻ mười phần ngoan ngoãn làm Tống Thành nhịn không được, cúi xuống căn một cái vào má cô.
An Nhiên biết hắn đã nguôi giận, cũng chiều ý, ở trong lòng hắn kiễng chân lên mà đáp lại.
Dưới tán điệp vàng tươi, hai người cứ thế hôn nhau đắm đuối. Tống Thành dùng khóe mắt nhìn về phía Hoàng Kiên, thấy anh vẫn đứng đó vẻ mặt giống như sắp biến thành atula thì trong lòng nổi lên tính xấu. Vẫn còn thương thầm nhớ trộm vợ hản? Hắn nhất định phải chặt đứt cái vọng tưởng này.
“Trời sắp mưa rồi, lên xe đi.”
An Nhiên xoay người, một đám cánh hoa vàng tươi từ vai áo rơi xuống, bay phiêu lãng trong gió càng làm cô trở nên mỹ lệ, giống một tinh linh nhỏ trong rừng.
©Ô càng xinh đẹp bao nhiêu, Hoàng Kiên đứng phía xa lại càng đau lòng bấy nhiêu.
Nếu anh quyết đoán hơn một chút, lẽ ra người đang đứng cạnh cô hiện giờ phải là anh mới đúng.
Đưa tay lục tìm điện thoại một hồi, cuối cùng, Hoàng Kiên lấy hết can đảm tìm một dãy số đã lưu trong đó nhưng chưa từng gọi.
Tiếng chuông trầm ổn vang lên. Tống Thành cười với An Nhiên một cái, nói khẽ: “Lên xe chờ anh”
Cô gật đầu, xoay người ngồi vào ghế phụ Ngoài trời, mây đen kéo đến, âm u như tiếng lòng Hoàng Kiên vậy.
“Có chuyện gì?” Giọng Tống Thành truyền qua điện thoại tuy trầm nhưng rất lạnh lão.
Hoàng Kiên nén hận, đáp: “Tôi giao cô ấy cho cậu, không phải để cậu chơi đùa. Nếu cậu chỉ muốn làm cô ấy đau lòng như vậy, tôi sẽ không để yên”
Tống Thành nghe vậy liên bật cười “Không để yên? Không để yên thì anh định làm gì?”
Hoàng Kiên cứng họng. Quả thực, lấy tình hình của anh hiện tại, đấu với Tống Thành kiểu gì cũng bất lợi. Anh gắt lên: “Bất kể là làm gì, tôi cũng sẽ không để An Nhiên chịu tổn thương như vậy”
“Tổn thương à?” Tống Thành lại càng cười tươi hơn, giống như đang chọc tức đối phương. “Vậy anh hãy chính tai nghe xem vợ của tôi nói gì nhé”
Hoàng Kiên bị dọa, suýt chút nữa rơi điện thoại. Tống Thành định làm cái gì?
Bàn tay anh nắm chặt đến mức như: muốn bóp vỡ điện thoại. Không ngờ, Tống Thành lại thình lình mở cửa xe, nghiêng đầu hỏi: “Nhiên?
“Vâng?” Cô ngoan ngoãn đáp.
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt trong veo lúc nào cũng lấp lánh như ẩn chứa những ngôi sao của cô, cực kì hài lòng. Trong đáy mắt cô hoàn toàn là hình bóng của hắn. Một mình hắn.
“Em yêu anh không?”
Đột nhiên bị hỏi như vậy, An Nhiên có chút bối rối. Điện thoại hẳn vẫn để bên tai, không biết đang nói chuyện dở với ai. Cô ngượng ngùng đáp: “Anh cúp máy đi, rồi em nói”
Tống Thành bật cười, nhảy phắt vào xe, đóng cửa lại. Hản còn cố ý bật đèn trong xe sáng lên một chút.
“Được, anh để điện thoại ở đây” Hắn ngả ghế, cố ý bắt cô nói chuyện. “Em yêu anh không?”
An Nhiên biết không trốn được, đành thật thà gật đầu: “Có.”
Tim Tống Thành đập như điên. Hắn gần như bật dậy, vội vàng hỏi: “Nói lại rõ ràng đi em. Em yêu ai?”
An Nhiên lần đầu thấy bộ dạng kích động vui sướng đó của hắn, cảm thấy không khác Cá Chép lúc được mẹ hứa cho đi công viên chơi là bao, bèn cười tủm tỉm.
Tống Thành tóm lấy tay cô, không cho cô trốn thoát. Hắn dồn dập hỏi: “Em nói lại đi. Em yêu ai? Yêu anh chứ?
Phải không?”
Tiếng hẳn bay vào trong điện thoại, đến bên tai Hoàng Kiên. Anh siết chặt tay, trong lòng chờ đợi câu trả lời. Chỉ cần An Nhiên nói “Không”, anh sẽ tới đưa cô đi ngay lập tức.
Chưa nghe thấy câu trả lời mình mong muốn, Tống Thành đột nhiên hốt hoảng: “Sao em khóc? Không được khóc. Được rồi, không chọc em nữa. Vợ à, mau nín đi.”
An Nhiên lắc đầu quầy quậy, dụi vào lồng ngực hẳn. Cô nói rất khẽ: “Lúc nãy em đi tìm anh, thấy người ta nói có người bị tai nạn ở ngã tư. Em rất sợ. Sợ rằng người đó là anh. Nếu thật như thế…nếu… như thế…”
Cô không biết mình sẽ như thế nào, cứ nghẹn ngào mãi không nói được.
Tống Thành lại đau lòng, nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô lên, tỉ mỉ hôn lên gò má, liếm sạch nước mắt của cô.
“Đừng sợ. Anh sẽ luôn ở đây, bên cạnh Làm sao lại không sợ cho được? An đầu, cố dẫn xuống cơn xúc động p: “Em sợ đến mức hiếu được chính lòng mình. Em thực sự yêu ai. Tống Thành, em chỉ yêu một mình anh”
Lời vừa nói ra, cả hai người đàn ông đều chết lặng.
Không gian như tách biệt thành một thế giới hoàn toàn yên ng, chỉ có tiếng sụt sịt và nhịp tim Tống Thành đập liên hồi.
Vợ nhỏ của hẳn, không uổng công hẳn thương cô nhiều đến thế. Cuối cùng cũng có được trái tim cô.
Hắn còn muốn nhiều hơn, muốn một Nguyễn An Nhiên trọn vẹn.
“Lại đây, em yêu”
Tống Thành chỉ dùng một bàn tay cũng đủ ôm co bay qua ghế ngồi của hẳn. Chiếc ghế được ngả xuống tối đa, đủ không gian cho cả hai người.
Hắn không còn quan tàm đến việc điện thoại vẫn sòn mở, người bên kia có thể nghe rõ động tĩnh trong xe. Lúc này, hẳn chỉ một mực biết đến duy nhất cô gái ở trên người mình: xinh đẹp, đáng yêu, vợ của hẳn, thuộc về một mình hắn.
Bàn tay ấm nóng của Tống Thành ôm chặt vòng eo của cô, một tay kia ôm lấy gáy cô kéo xuống. Hắn áp đôi môi mỏng của mình lên cánh môi đỏ mỏng của cô, liếm đến khi cô chịu hé ra đón nhận hắn.
An Nhiên nâng tay chạm lên khuôn mặt tuấn tú của chồng mình, âu yếm vuốt ve. Quả thực, cô đã động tâm với hắn. Hắn vì cô mà làm nhiều việc như vậy, không tiếc thân mình đi cứu con trai cô, bao dung cả hai mẹ con hết lần này đến lần khác, sẵn sàng bảo vệ cô trước sự phản đối của mẹ hắn, cô còn cần gì hơn nữa?
Ý nghĩ đó khiến An Nhiên động tình, từ sâu bên trong nội tâm róc rách tuôn trào một dòng nước ấm áp chỉ dành cho duy nhất một mình hẳn.
Tống Thành ngột ngạt muốn điên người Hắn thẳng tay cởi áo sơ mi ném ra ghế sau, không ngần ngại khoe ra nửa thân trên săn chắc làm cho An Nhiên nhìn mà ngây ngẩn.
“Thích không?” Hản cười khiêu khích.
“Đều cho em”
Thân thể hắn. Tim hắn. Tâm hồn hẳn. Tất cả đều giao cho cô.
Tống Thành biết Hoàng Kiên còn ở bên ngoài nhìn, hắn bèn đảo người một cái, đem An Nhiên áp xuống ghế còn hẳn ở bên trên, dùng tấm lưng dày che chắn ánh nhìn của người ngoài.
“Nâng chân lên đi em”
Hản không muốn bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng gợi tình này của vợ. Nhưng lần này thì khác. Nếu không để cho Hoàng Kiên nhìn rõ, hẳn sẽ không thể nhổ tận gốc tình cảm này.
Váy của An Nhiên bị kéo lên cao, một bên chân mềm mại, trắng nốn bị hẳn nhấc cao, gác lên cửa kính.
“A… đừng…” Cô rên rỉ khi Tống Thành cúi xuống dùng môi lưỡi đùa nghịch nơi hẳn yêu thích. “Ừm… ưm… đừng cần..”
Tất cả những âm thanh ướt át diễm tình đều lọt vào tai Hoàng Kiên. Trước mắt anh là cẳng chân thon thả của An Nhiên bị nhấc cao. Toàn bộ người cô đều bị Tống Thành che lấp nhưng Hoàng Kiên biết hắn đang làm những gì để An Nhiên phát ra âm thanh đó.
Cô gái trong mơ của anh… cô gái lúc nào cũng kín đáo, điềm đạm lại bày ra tư thì đáng xấu hổ này trước mặt một người đàn ông khác, để cho hẳn tùy ý chơi đùa.
Khốn kiếp! Hoàng Kiên ghen đến mù mắt, thống hận vô cùng. Vì lẽ gì mà người lúc này ở trên xe không phải anh? Đáng ra anh mới là người được cùng cô làm việc đó, anh mới là người được chứng kiến khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng của cô trong mớ quần áo bị anh làm cho lộn xộn.
Độp! Độp! Mưa rơi xuống thật nhanh và nặng hạt.
Bên trong xe, Tống Thành cũng gấp gáp.
đòi hỏi một trận mưa tưới tắm cho cổ họng khô khốc của hẳn.
Thân xe đột nhiên lay động đến mức đáng kinh ngạc, khiến cho người bên ngoài nhìn thấy cũng đỏ mặt, biết được người đàn ông trong xe có bao nhiêu nhiệt tình và mạnh mẽ.
“Ông xã..” An Nhiên nức nở gọi một tiếng, muốn bao nhiêu ngọt ngào đều có bấy nhiêu. Được hắn yêu thật hạnh phúc.
“Ừ” Tống Thành miệt mài ra sức, không ngừng thì thầm. “Yêu em. Nhiên, anh yêu em.”
Bên ngoài, mưa rào rào như trút nước, đổ xuống nóc xe và mặt đường như một bản nhạc vang lừng tiết tấu. Bọn nước rơi xuống lại bản ngược lên, tóe ra nhiều hạt nước li tỉ trắng xóa đẹp mắt.
Một trận mưa này càng khiến cho cuộc ân ái của hai vợ chồng tăng thêm phần lãng mạn…