Loại biện pháp này vừa có thể nhanh chóng thăng cấp, vừa dễ dàng hơn so với ký khế ước, cho nên thu hút được không ít kẻ mong muốn trở nên mạnh mẽ. Tất nhiên những kẻ tu luyện theo phương thức này sẽ không có yêu thú hỗ trợ mình, nhưng này có là vấn đề gì to tát, chỉ cần hấp thụ được tu vi của càng nhiều yêu thú, khi ấy sức mạnh cũng tăng lên rất nhanh, còn phải lo lắng chuyện này sao.
Đương nhiên cách thức tu hành này quá mức thô bạo tàn độc, hiệp hội thuần thú sư lẫn các đại gia tộc đều không tán thành. Thứ nhất, yêu thú bao đời nay dựa vào khế ước trở thành bạn hỗ trợ của con người, nếu chỉ vì lợi ích tu vi mà sẵn lòng giết hại chúng thì cay nghiệt đến nhường nào? Thứ hai, cũng là yếu tố quan trọng hơn, chính là nếu tất cả thuần thú sư đều đi theo con đường này thì yêu thú chẳng mấy chốc sẽ tuyệt chủng. Cuối cùng, loại tu vi này tuy nhanh chóng đạt được nhưng vì không có yêu thú hỗ trợ ổn định chải chuốt sẽ rất dễ bị ảnh hưởng về sau. Bất kỳ ai có tầm nhìn xa đều nhận thấy đây không phải con đường tốt đẹp gì.
Song trên đời không bao giờ thiếu những kẻ muốn đi đường ngang ngõ tắt, vì thế dù Tân Đạo hội đã bị phân loại thành tổ chức tà ác vẫn không ít kẻ xin vào. Muốn kiếm yêu thú đẳng cấp tốt thực sự không dễ dàng gì, cho nên bọn chúng liền lựa chọn biện pháp chiếm đoạt từ các thuần thú sư khác. Lần tập kích đại hội này e rằng cũng nằm sẵn trong mục tiêu ban đầu của chúng, muốn nhân cơ hội tụ tập một lượng lớn yêu thú ra tay bắt gọn.
Kiếp trước sau khi Bạch Thố qua đời, Khâm Thanh liền không màng chuyện thiên hạ nữa, chỉ chăm chú vào hai mục tiêu duy nhất chính là trả thù và trở nên mạnh mẽ hơn. Vì vậy hắn tuy có biết đến Tân Đạo hội, song lại không rõ hướng đi của bọn chúng ra sao. Theo hắn nhớ vài năm nữa Tân Đạo hội vì quá mức bành trướng thế lực liền bị các gia tộc lớn cùng hiệp hội thuần thú sư liên hợp tiêu diệt hoàn toàn, nhưng cố nhiên đấy là chuyện vài năm sau. Lúc này đây Tân Đạo hội vẫn còn sống khỏe, cho nên bọn họ mới rơi vào hoàn cảnh như hiện tại.
"Chủ nhân..." Bạch Thố khó chịu mấp máy môi ra hiệu với hắn. Cậu thật sự không duy trì nổi hình dạng người nữa.
"Chịu khó một chút." Khâm Thanh kín đáo nói nhỏ bên tai cậu.
Mục tiêu Tân Đạo hội nhắm tới là yêu thú chứ không phải thuần thú sư, chỉ cần cướp bóc xong bọn chúng sẽ cao chạy xa bay. Khâm Thanh nói thế nào cũng từng đạt tới cấp thánh, cho nên chút mánh lới ít nhiều gì cũng phải biết, chậm rãi ở trong người cởi bỏ phong ấn do trận pháp gây nên. Bất quá cho dù có cởi bỏ được hoàn toàn, hắn cũng không muốn liều lĩnh một mình đối đầu với mấy chục tên cùng lúc, vì vậy lựa chọn tốt nhất chính là giả vờ cả hắn lẫn Bạch Thố như người bình thường, đợi bọn chúng rời đi là được rồi.
"Ngươi... ngươi làm gì?! Mau buông ta ra!" Giọng một thiếu nữ hoảng hốt kêu la vang vọng trong đấu trường. Nàng bị một tên hắc y túm tay kéo lấy như một con gà con, dáng vẻ sợ sệt sắp khóc, cố gắng chống cự trong vô vọng.
Một vài người không đành lòng liền đứng dậy mắng: "Tân Đạo hội các ngươi cướp bóc yêu thú thì thôi, sao còn bắt nạt con gái nhà lành?! Yêu thú cũng đã đưa cho các ngươi rồi, các ngươi còn muốn gì nữa?!"
"Câm miệng!" Tên thủ lĩnh quát lớn, "Ai nói chúng ta chỉ cần mỗi yêu thú? Dù sao hội ta cũng đang thiếu lô đỉnh, nhân tiện bắt vài đứa về thì đã làm sao?"
"Ngươi...!" Những người trong đấu trường phẫn nộ không thôi, nhưng vừa lên tiếng liền bị các hắc y nhân cắt cổ, há hốc mồm miệng mà chết.
"Ta đã bảo rồi, kẻ nào dám quấy rối thì đừng trách chúng ta độc ác vô tình." Thủ lĩnh bọn hắc y nhân cười nhạo, không xem những ánh mắt hận thù kia ra gì, tiếp tục để bọn đàn em tha hồ lựa chọn lô đỉnh.
Bản chất của nhân loại vốn không có yêu lực như yêu thú, cho nên dù có tố chất của một thuần thú sư đi chăng nữa mà không có yêu thú ký khế ước thì cũng không tu luyện được. Yêu thú sau khi ký khế ước không những chia sẻ lực lượng của mình cho thuần thú sư, còn giúp bọn họ chải chuốt giúp tu vi ổn định. Tất nhiên ngược lại năng lực ngộ giác của yêu thú không cao bằng nhân loại, nếu bọn chúng ký khế ước thì sẽ thông qua đó tu luyện lên cấp càng cao hơn, là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi.
Nhưng người của Tân Đạo hội đi đường ngang ngõ tắt, giết chết yêu thú cướp đoạt lực lưỡng cưỡng ép đưa vào cơ thể, cho nên hiển nhiên không có cái gọi là chải chuốt hay ổn định gì cả. Để tránh trường hợp hấp thụ quá nhiều dẫn đến căng trướng hủy kinh mạch, bọn chúng chuyên sử dụng lô đỉnh để thải bớt khi cần thiết. Có điều trắng trợn bắt người giữa thanh thiên bạch nhật thế này vẫn tương đối hiếm thấy, đa phần bọn chúng đều tập trung cướp đoạt yêu thú hơn.
Ngoài thiếu nữ vừa la lên kia, có một vài thiếu nữ khác cũng bị "lựa chọn". Thậm chí một vài thanh niên cường tráng khỏe mạnh cũng bị bắt nốt. Bọn họ không dám chống cự, chỉ cần có ai dám phản kháng liền sẽ bị giết ngay, vì thế thà chịu khi nhục chứ không nỡ để mất mạng. Lòng người ai nấy đều căm phẫn sôi sùng sục, nếu không phải trận pháp giam giữ lực lượng bọn họ lại, họ nào cần im lặng nhẫn nhịn như bây giờ!
Khâm Thanh chỉ cầu mong bọn chúng mau mau xong chuyện rồi rời đi cho hắn nhờ, nhưng hắn vẫn là đánh giá quá thấp hào quang nhân vật chính của mình. Một tên hắc y nhân chú ý tới hắn, bỡn cợt nói: "Vị công tử này nhìn cũng thật là đẹp mắt nha~"
Trang phục của hắc y nhân quấn kín từ đầu đến chân, song thông qua giọng nói vẫn đoán được đối phương là nữ. Dù sao Tân Đạo hội không phải chỉ có mỗi nam nhân mới tham gia, nữ nhân muốn biến cường không ít. Vì vậy lô đỉnh đương nhiên phải có cả nam cả nữ. Nhìn thấy gương mặt anh tuấn hiếm thấy của Khâm Thanh, nữ nhân kia thèm thuồng cao hứng vô cùng, người trước mắt đây quả là cực phẩm, nếu không chiếm được nàng sẽ tiếc nuối lắm đây.
"Không được chạm vào chủ nhân ta!" Bạch Thố mặc dù bị trận pháp ảnh hưởng đến kiệt sức, song khi thấy đối phương dám làm ra hành vi vô lễ liền tức giận quát lại.
Dù sao cậu vẫn rất non trẻ thiếu kinh nghiệm, không biết cái gọi là nhẫn nhịn chịu đựng, Khâm Thanh lại không kịp ngăn cản. Hắn nắm lấy ống tay áo cậu kéo nhẹ, ra hiệu bằng ánh mắt không được vọng động. Hiện tại hắn đã giải phong ấn được bảy phần rồi, chỉ cần thêm một chốc liền xong. Cho dù có bị đám người kia thật sự bắt đi hắn cũng sẽ tìm cách thoát ra được, ra tay đánh nhau ở đây ngay lúc này mới là lựa chọn tệ nhất.
"Ôi chao người hầu của ngươi cũng xinh xắn không kém nha~ Ta cá chắc là sẽ có nhiều tên nam nhân trong hội mong muốn "hưởng dụng" hắn lắm đây." Nữ nhân kia hoàn toàn không hề e dè sợ hãi, trái lại còn không ngừng đánh giá gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Bạch Thố.
Ánh mắt Khâm Thanh không khỏi lạnh xuống, nếu không phải nghĩ cho tình hình hiện tại, hắn nhất định đã sớm giết nữ nhân này. Bạch Thố cũng là lần đầu tiên nghe thấy những lời dung tục như vậy, tuy không hiểu hết nhưng vẫn đoán được lời của ả chẳng tốt lành gì, lửa giận trong lòng ngày càng lớn.
"Y Mộng! Ngươi lề mề quá đấy! Chúng ta cần phải đi!" Tên thủ lĩnh lớn tiếng quát.
"Được rồi, chiến lợi phẩm như vầy cũng đã đủ." Nữ nhân tên Y Mộng kia làu bàu, rút ra một con dao nhỏ và hai cái bình thủy tinh, mỉm cười, "Ta có sở thích thu thập máu chiến lợi phẩm của mình, hai ngươi chắc không ngại mất chút máu đâu nhỉ?"
Hiển nhiên mất chút ít máu cũng không chết được, cũng chẳng phải quá đau đớn gì đối với Khâm Thanh. Nhưng Bạch Thố đã bị trận pháp bức cho mất hết thần trí, nay thấy đối phương cầm dao tiến lại gần theo bản năng liền cho rằng ả ta muốn làm hại đến chủ nhân, liền nhào tới xô ra hét to: "Ngươi dám!"
Lực đẩy của cậu khiến cả hai người cùng rơi khỏi khán đài, ngã lăn xuống đất. Y Mộng hiển nhiên không ngờ đối phương trong tình trạng này còn dám phản kháng mình, the thé hét to: "Ngươi chết chắc rồi!"
Con dao trong tay ả cắm phập vào cổ cậu, máu tươi phun ra òng ọc. Khâm Thanh ngay lúc có biến xảy ra liền nhanh chóng đứng phắt dậy lao xuống, thế nhưng hắn vẫn là chậm một bước, đôi con ngươi co rụt trước cảnh tượng đỏ tươi trước mắt. Bạch Thố của hắn khắp cả người toàn là máu, cảnh tượng này làm hắn gợi nhớ đến kiếp trước, hắn cũng bất lực y như thế nhìn cậu rời đi khỏi mình.
Phẫn nộ khiến cho tâm trí của Khâm Thanh trở nên điên cuồng, kinh mạch trong cơ thể hắn bất chấp tổn thương phá bỏ các lớp phong ấn với tốc độ không tưởng. Nữ nhân Y Mộng kia còn chưa kịp hả hê bỗng dưng nhìn thấy trời đất đảo lộn, hóa ra Khâm Thanh từ lúc nào đã vặn gãy cổ ả. Cơ thể ả như búp bê vải rơi bịch xuống đất, đôi mắt trợn tròn miệng há hốc như vẫn chưa tin chuyện đang xảy ra.
"Mau giết chết hắn!" Tên thủ lĩnh nhận ra có điều không ổn, ngay lập tức ra lệnh cho thủ hạ giải quyết.
Ai ngờ đâu dị biến lại phát sinh. Trời đang trong xanh đột nhiên mây đen kéo tới, vây kín đấu trường, tiếng sấm sét rầm rì như nồi nước sôi ùng ục trong các đám mây ẩn chứa năng lượng to lớn đến kinh hồn. Không biết ai là người đầu tiên nhận ra, tri hô: "Độ kiếp! Có yêu thú độ kiếp!"
Từng đợt lôi trì phóng thẳng xuống mặt đất như hủy thiên diệt địa, những người trong đấu trường lúc này bất chấp Tân Đạo hội hoảng sợ chạy ùa ra. Uy lực của yêu thú độ kiếp không phải chuyện đùa, nếu bị đánh trúng sẽ cháy tan thành tro bụi, so ra thì bị đám hắc y nhân kia chém giết còn đỡ hơn. Mà không chỉ riêng người khác, đám hắc y nhân cũng cuống cuồng tìm đường trốn. Bọn chúng đương nhiên biết yêu thú độ kiếp là gì, cũng biết sức mạnh ẩn chứa bên trong các tia sét kia ghê rợn ra sao.
Cơ thể Bạch Thố cũng dần trở nên dị dạng. Lẽ ra yêu thú độ kiếp hóa thành hình người, cậu lại từ hình người quay trở về dạng thỏ. Nhưng không phải một con thỏ bình thường, mà là một con thỏ... khổng lồ. Vết cắt trên cổ cậu vẫn còn đó, phần cổ nhuộm đỏ máu như đeo dây chuyền đỏ, cơ thể cũng dính bết máu, nhìn vào chỉ thấy một con thỏ khổng lồ toàn thân là máu, trong lúc nhất thời chẳng khác gì ác quỷ.
Sét vẫn liên tiếp đánh xuống người cậu, nhưng dường như cậu chẳng hề cảm thấy gì, cơ thể khổng lồ lắc lư di chuyển, bàn chân to lớn giẫm bẹp đè nát tất cả đám hắc y nhân. Xương cốt bọn chúng dưới lòng bàn chân cậu vỡ vụn, người như một quả bóng máu nổ tung, hoàn toàn không có sức chống cự.
Đấu trường trở thành trận tàn sát đơn phương, dưới thân hình to lớn của Bạch Thố, đám hắc y nhân kia chẳng khác nào con giun cái kiến, lực lượng của chúng chẳng hề mảy may làm suy chuyển đến cậu, ngược lại chỉ có thể vô lực nhìn chính mình bị giẫm đạp đến chết.
Khi lôi kiếp dần tan đi, bầu trời trở lại bình thường, cả đấu trường đã không còn bóng người nào ngoài Khâm Thanh cùng Bạch Thố, các bãi máu vươn vãi ở khắp nơi tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng. Một nhóm nhỏ hắc y nhân vẫn may mắn trốn thoát kịp thời, nhưng phần lớn đều đã chết dưới chân Bạch Thố.
Bất chấp cơ thể to lớn cùng tình trạng không ổn định hiện tại của cậu, Khâm Thanh vẫn tiến lại gần. Hắn ôm lấy cơ thể to lớn đầy lông kia, trong lòng không biết nói lên tư vị gì, chỉ có thể không ngừng run rẩy, cố gắng cảm thụ nhiệt độ tản ra từ da thịt cậu.
Thỏ khổng lồ dần dần thu nhỏ lại, hóa thành một thiếu niên mười tám tuổi, chỉ thấp hơn Khâm Thanh nửa cái đầu. Vết cắt ở cổ cậu đã sớm lành lại, chỉ để lại một đường mờ chưa tan hết. Ánh mắt cậu vẫn rất mờ mịt, tựa hồ không rõ chuyện gì đã xảy ra. Đôi bàn tay dính máu nhớp nhúa cứ giơ lên không trung, không dám ôm lấy Khâm Thanh vì sợ sẽ bôi bẩn máu lên người hắn.
"Xin... xin lỗi..." Cậu cảm thấy chính mình gây ra đại họa rồi, "Em không phải cố ý... Thật ra em cố ý đẩy ả ta xuống, em không muốn ả tổn thương ngài... Nhưng em chưa bao giờ muốn làm ra mấy chuyện này cả..."
"Không sao cả, mọi chuyện đã qua rồi." Khâm Thanh nói, không biết cho cậu hay cho chính hắn nghe.
"Em có phải gây chuyện lớn rồi không?" Bạch Thố nức nở, "Ngài đã dặn em kiềm chế nhẫn nhịn, nhưng em lại không nghe theo... Em sai rồi, lẽ ra em nên nghe lời ngài..."
"Chuyện em làm không có gì là sai cả, bọn chúng xứng đáng bị như vậy. Ta không trách em, em không cần xin lỗi." Hắn an ủi cậu, cánh tay lại càng siết chặt hơn xung quanh thắt lưng và ngực người này.
Mặc dù hắn nói thế, song Bạch Thố vẫn tương đối sợ hãi. Trước đây cho dù là đi săn thú cậu cũng không bao giờ săn nhiều hơn số lượng thịt bản thân cùng chủ nhân có thể ăn, càng đừng nói là tàn sát một lượng lớn người như bây giờ. Trong mắt cậu những người kia đều là người cả, chủ nhân cũng là người, cậu giết nhiều người như vậy, chủ nhân liệu có tức giận hay không? Hơn nữa hắn đã dặn cậu đừng manh động, cậu lại mất tỉnh táo làm ra chuyện không thể cứu vãn. Ngay cả chính cậu sau khi tỉnh lại còn cảm thấy hành động của chính mình thực quá ác độc.
"Chúng ta có thể quay về nhà được không?" Cậu nắm lấy vạt áo của hắn cầu xin.
Lúc này đây dường như chỉ có ngọn núi kia hiện lên tâm trí cậu, đó là nhà của hai người bọn họ, là chốn dung thân cuối cùng. Thế giới nhân loại muôn màu đột nhiên trở nên ảm đạm hẳn đi, mà ngôi nhà tranh trên núi kia lại trở nên đẹp đẽ quá mức. Trong tâm trí vẫn còn vài phần ngây ngô của cậu, chỉ cần có thể về nhà tất cả mọi thứ đều ổn, cuộc sống lại quay trở về như trước kia.
Trùng hợp thay đó vẫn luôn là ý tưởng trong lòng Khâm Thanh. Hắn hôn nhẹ lên tóc cậu: "Được, chúng ta cùng về nhà."
Chuyện lần này oanh động khá lớn, chắc chắn sẽ truyền đến tai các thế lực, cho dù cậu không muốn hắn cũng vốn có ý định cưỡng chế đem cậu về. Trong thời gian tới bọn họ tuyệt đối không được phép lộ mặt, bằng không cuộc sống yên bình của hai người sẽ kết thúc. Đấy là điều Khâm Thanh không bao giờ hy vọng xảy ra. Hắn vẫn chưa đạt tới trạng thái đỉnh phong như kiếp trước, cũng không dám mạnh miệng tự cho rằng có thể bảo vệ Bạch Thố an toàn tuyệt đối. Vì vậy điệu thấp là lựa chọn tốt nhất của hai người bọn họ lúc này.
Đêm hôm đó, cả hai ngủ lại bên dưới gốc cây trong rừng. Bạch Thố dưới áp bức bị đè nén vô tình phá vỡ bình cảnh thăng cấp thành yêu thú cao cấp, song việc thăng cấp thế này quá mức đột ngột, cho nên yêu lực trong cơ thể cậu hiện tại vẫn tương đối hỗn loạn, sẽ mất một quãng thời gian kha khá để chải chuốt cho đến khi có thể dùng được bình thường. Cậu gối đầu nằm trên đùi Khâm Thanh, tay nắm lấy vạt áo hắn, rầm rì: "Chủ nhân, thật ra em rất ngoan, rất nghe lời. Nhưng không hiểu sao thấy ả ta đe dọa ngài như vậy, cơ thể em liền không chịu khống chế mà tấn công ả. Em không biết tại sao nữa, chỉ cảm thấy nếu như ngài gặp phải chuyện gì... em sẽ rất đau lòng."
Khâm Thanh biết cậu vẫn để trong lòng chuyện ban sáng, bèn xoa xoa đầu cậu quở mắng: "Vậy em không nghĩ xem nếu em xảy ra chuyện gì, ta không đau lòng sao?"
Nói thật lúc ấy hắn ngỡ rằng Bạch Thố chết rồi, trong lòng chỉ dư lại cảm xúc muốn giết chết hết tất cả, mang cả thế giới này chôn cùng cậu. Hắn đã trải qua một kiếp người quá dài không có cậu, đau khổ và tuyệt vọng cũng đã nếm đủ, hắn tuyệt đối không thể nào tiếp tục trải nghiệm lại cuộc sống đó thêm một lần nữa.
"Thuần thú sư có thể ký khế ước với rất nhiều yêu thú, cho dù em có chết ngài vẫn có thể tìm yêu thú khác. Nhưng nếu ngài chết, em sẽ khóc đến chết mất..."
Bốp! Cái mông của Bạch Thố bị đánh một cái đau điếng, cậu ngẩng mặt lên nhìn Khâm Thanh, đôi mắt mịt mờ hơi nước: "Em nói gì sai sao?"
Khâm Thanh giận đến nghiến răng nghiến lợi, con thỏ này thậm chí còn chẳng biết mình sai ở đâu! Hắn hạ giọng lạnh lùng: "Được lắm, thế bây giờ ta liền đi ký khế ước cùng yêu thú khác cho vừa lòng em nhé?"
"Không được!" Bạch Thố còn chưa kịp suy nghĩ đã thốt lên.
"Tại sao không?" Khâm Thanh hỏi, "Khi nãy em vừa mới bảo thuần thú sư có thể ký khế ước với nhiều yêu thú đấy thôi."
"Ý em là nếu em chết cơ, em vẫn còn sống cơ mà..." Cậu nhỏ giọng phản biện.
"Thế nếu em chết ta liền đi ký khế ước cùng yêu thú khác? Em tưởng tượng xem nếu sau khi em chết ta ký khế ước cùng một con Bạch Thố khác, mỗi ngày chăm sóc cho nó, nấu đồ ăn cho nó, nói chuyện với nó, em có vui không?"
Bạch Thố chỉ mới thử tưởng tượng một lát đã cảm thấy lồng ngực vô cùng khó chịu, rầu rĩ đáp: "Không vui."
"Vậy em còn muốn ta đi ký khế ước với yêu thú khác không?"
"Không ký, không ký nữa." Cậu vội xua tay lắc đầu.
Cho dù có chết cậu nhất quyết cũng sẽ biến thành một con thỏ ma đi theo sau chủ nhân! Hắc Bạch Vô Thường có tới túm tai kéo cậu đi cậu cũng sẽ gặm đất nằm ì ra không chịu đi! Cậu sẽ không cho phép bất kỳ con thỏ nào, không, là bất kỳ yêu thú nào thay thế vị trí của cậu cả!
Khâm Thanh lẳng lặng nhìn gương mặt của cậu, bóng tối che mất đa phần ngũ quan, chỉ để lộ những đường nét mềm mại cơ bản nhất. Hắn tức giận, bởi vì Bạch Thố đến bây giờ vẫn không hiểu được tình cảm của hắn, hơn nữa còn có thể vô tâm vô phế nói ra những lời như vậy. Nhưng trên hết hắn vẫn đau lòng, đau bởi vì Bạch Thố thà rằng chính mình chết cũng không muốn hắn chịu bất kỳ tổn thương nào.
Hắn không thể nhẫn nhịn được nữa. Nếu còn tiếp tục thế này, hắn sẽ phát điên. Hắn bức thiết muốn nói cho cậu biết tình cảm thật sự trong lòng mình. Gương mặt Khâm Thanh áp sát xuống, bờ môi của hắn nhẹ nhàng chạm lấy cánh môi phớt hồng của Bạch Thố. Trong lúc ánh mắt cậu hãy còn ngỡ ngàng chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, đầu lưỡi hai người bọn họ đã quấn lấy nhau như một tình nhân.
Đến tận khi đôi môi bọn họ tách rời, Bạch Thố mới bừng tỉnh. Gò má cậu đỏ hồng, trong lòng nhộn nhạo một loại cảm xúc xa lạ mà chính cậu chưa từng trải nghiệm qua bao giờ. Đột nhiên cậu trở nên thẹn thùng, đến nỗi không dám nhìn trực tiếp vào Khâm Thanh. Nhưng Khâm Thanh nào bỏ qua cơ hội này. Hắn đưa tay giữ lấy cậu, mắt đối mắt nhìn nhau, chậm rãi nói: "Bạch Thố, ta yêu em. Là loại tình yêu giữa bạn đời với nhau, chứ không chỉ đơn giản tình quan hệ giữa thuần thú sư và yêu thú. Vì vậy đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời đi khỏi ta, cho dù bằng cái chết, có được không?"
Lời tỏ tình quá mức thẳng thắn bất ngờ khiến Bạch Thố như ngây ra. Cậu mấp máy môi, song lại không phát ra tiếng nào. Kỳ thực chính cậu cũng chẳng biết nên nói gì. Cậu chưa tưởng tượng được tình yêu mà Khâm Thanh nói đến trông như thế nào, cậu chỉ biết bản thân mình không chán ghét tiếp xúc thân mật khi nãy, cũng không cảm thấy phản cảm khi hắn nói ra những lời này. Cậu cũng không muốn rời khỏi hắn hay để hắn rời khỏi mình. Như vậy, là yêu sao?
Khâm Thanh cũng không bức ép cậu quá mức. Hắn biết Bạch Thố có tình cảm đối với mình, nhưng cậu vẫn còn quá ngây ngô để hiểu hết loại tình cảm này, càng đừng nói là thổ lộ. Đối với hắn, chỉ cần Bạch Thố có hắn trong lòng đã là đủ rồi, hắn không yêu cầu nhiều hơn nữa.
"Không cần phải vội vàng, từ từ em sẽ hiểu ra." Hắn vuốt ve mái đầu cậu, "Bây giờ thì ngủ đi, cả ngày hôm nay em đã rất mệt mỏi rồi."
Tác giả có lời muốn nói: Lẽ ra phải là một màn Bạch Thố cool ngầu solo tay không với nguyên đám hắc y nhân nhưng mà tác giả cảm thấy như thế quá bạo lực, không phù hợp với phiên ngoại ngọt ngào hường phấn! Cho nên để một con thỏ khổng lồ giẫm bẹp tất cả là phù hợp nhất! ( ÒㅅÓ)/