Lâm Mặc với tâm lý hiếu kỳ cũng bước lên trước nhìn thử, vừa nhìn liền chỉ muốn bóp chết tên điên này!
Bên trong bồn thí nghiệm là một nhãn cầu người lơ lửng ngâm trong dung dịch trong suốt, đồng tử nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
"Thứ này có gì hay ho mà nhìn." Lâm Mặc đáp một tiếng quay đầu đi.
"Đây là quà anh dành tặng em mà." Lê Hạo Khương ủy khuất nói, "Anh tốn không biết bao nhiêu thời gian mới tạo ra một nhãn cầu đẹp như vậy. Em nhìn xem, đồng tử xanh lơ như màu da trời, lại có chút sắc tố khói xám. Xinh đẹp biết bao."
Lâm Mặc nghe hắn nói chỉ cảm thấy hốc mắt trống rỗng bên trái ngứa ngáy, nửa ngày trời cuối cùng chỉ buột miệng nói được một câu: "Mắt phải tôi màu đen."
Ý bảo, cái con mắt xanh lơ này của anh chẳng ăn nhập gì hết.
Lê Hạo Khương không biết là không hiểu thật hay là cố tình giả ngu, còn vô cùng nghiêm túc nói: "Không sao, sau này anh sẽ làm thêm cả mắt phải cho em thay luôn."
Lâm Mặc nghiến răng nghiến lợi suýt chút nữa lao lên bóp cổ Lê Hạo Khương. Thật muốn mở não hắn ra xem hắn đang suy nghĩ cái gì trong đầu! Đang yên đang lành đi đào cả mắt phải cậu ra làm gì!
"Thật quý hóa, bất quá tôi nhận không nổi món quà này." Những lời này cơ hồ phát ra từ kẽ răng.
Trái với suy nghĩ của cậu, Lê Hạo Khương đối diện với thái độ mềm cứng không ăn của Lâm Mặc không tỏ ra chút thất bại nào. Hắn chỉ tiếc nuối sờ sờ cằm: "Ân, anh còn muốn làm cả một cái tay mới cho em nữa, nhưng không có khung xương để đo. Bây giờ em ở đây vừa kịp để anh làm."
Lâm Mặc: "..."
Cậu hiểu rồi, tên này căn bản sẽ không quan tâm cậu nói cái gì. Nói đúng hơn, hắn chỉ nghe vào tai những lời muốn nghe, còn những thứ khác đều mặc kệ.
Nếu bây giờ cậu đánh ngất hắn rồi bỏ chạy khỏi cái phòng thí nghiệm này, khả năng thành công là bao nhiêu nhỉ?
419: [Đúng, tôi ủng hộ quyết định này của cậu.]
Ít khi hệ thống đồng quan điểm với Lâm Mặc, cho nên cậu càng tin tưởng vào quyết định này. Cậu rất biết ơn Lê Hạo Khương đã không báo cáo về cậu lên chính phủ, nhưng không có nghĩa cậu sẽ cứ ngồi ở đây mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Thế nhưng khi Lâm Mặc vừa ngẩng đầu lên, liền đối diện gương mặt u oán của Lê Hạo Khương: "Em lại tính đi đâu?"
Nếu không phải do hoàn cảnh không phù hợp, Lâm Mặc nhất định sẽ vỗ tay khen ngợi hai cái. Từ thái độ vui vẻ chuyển sang thần sắc âm trầm trong tích tắc, thế giới này thiếu nợ Lê Hạo Khương một giải Oscar.
Cậu âm thầm mạc danh rùng mình một cái, trấn tĩnh nói: "Tôi có việc phải làm."
Khi nói ra những lời này, Lâm Mặc đã chuẩn bị trước tình cảnh Lê Hạo Khương xông tới bắt trói cậu lại, hoặc là bật loa kêu đội bảo vệ vào áp giải cậu. Thế nhưng trái với suy nghĩ của cậu, Lê Hạo Khương chỉ đứng yên một chỗ, tựa hồ như đang suy tư điều gì quan trọng lắm, ánh mắt dán chặt trên mặt cậu. Lâm Mặc bị nhìn đến run lên, theo phản ứng lùi một bước, lòng bàn tay vô thức nắm lại.
"Mật khẩu mở cửa thông đạo thay đổi năm phút một lần, tổng cộng có sáu chữ số. Nếu nhập sai quá ba lần, cửa thông đạo sẽ bị khóa trong ba canh giờ. Bên trong thông đạo có camera theo dõi, ngoài ra còn hai lớp cửa riêng được bảo mật, chỉ có thể mở bằng dấu vân tay. Trong phòng tiếp khách trang bị sẵn súng ống và máy quay, chỉ cần người ở phòng điều khiển phát hiện sẽ lập tức khóa kín lối ra khai hỏa."
Giọng nói của hắn trầm ấm du dương như đang hát một lời ca, mà Lâm Mặc cứ sau mỗi câu nói thì cổ lại rụt đi thêm một chút.
"Cho dù an toàn tiến ra khỏi phòng tiếp khách rồi, xung quanh cửa phòng luôn trang bị ít nhất năm dị năng giả đứng canh gác. Để rời khỏi viện nghiên cứu, phải đi qua tổng cộng năm lớp cửa, mỗi lớp cửa lại có mười quân nhân đã được huấn luyện của chính phủ. Ngoài ra, dọc theo hành lang có máy đo nồng độ virus tang thi, khi nồng độ cao hơn mức cho phép, súng laze sẽ tự động được kích hoạt, đồng thời có chuông cảnh báo toàn bộ..."
"Đủ rồi!" Lâm Mặc không chịu được nữa cắt ngang lời hắn, "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì? Cho rằng tôi sẽ không thể thoát ra ngoài được?"
Lê Hạo Khương lại đột nhiên chuyển biến thái độ từ âm trầm sang ngượng ngùng, hai bàn tay xoắn xuýt vào nhau, ánh mắt len lén liếc nhìn Lâm Mặc: "Không có, anh muốn giúp em."
Lâm Mặc ngờ rằng tai cậu nhất định hỏng rồi. Cậu dùng tay ngoáy ngoáy lỗ tai, trợn to mắt hỏi lại: "Đầu anh có vấn đề đúng không?"
Nghe cậu nói vậy, Lê Hạo Khương không nhịn được mím môi, vành mắt đỏ hoe như sắp khóc. Hắn hơi run rẩy, giọng nói cũng khàn đi: "Anh biết mà, người bên ngoài ai cũng bảo anh điên, bây giờ em cũng cho rằng anh bị điên. Là do anh không tốt trở thành như vậy, em có chán ghét vứt bỏ anh cũng là chuyện đương nhiên..."
Càng nghe Lâm Mặc lại càng hoang mang, nhất là khi cái giọng nói ấy kết hợp với gương mặt ủy khuất của Lê Hạo Khương càng thêm khó nói. Cõ lẽ do quanh năm ở phòng thí nghiệm, mặt hắn trắng như sứ, nay hai bên khóe mắt đã nổi lên tầng tầng ửng hồng. Thoạt nhìn không chút nữ khí, bất giác lại khiến đối phương sinh ra mặc cảm tội lỗi vì khi dễ hắn.
Nhưng cái cái cách nói chuyện thiếu đòn này! Trong lời lẽ của Lê Hạo Khương, cậu chẳng khác gì tên bội tình bạc nghĩa thay lòng đổi dạ với người yêu cũ cả!
Chẳng phải thiết lập tính cách nhân vật của hắn là ít nói kiệm lời sao?! Thời gian trước đây đi chung với nhau, một ngày cậu cũng không nghe hắn nói quá mười câu. Mà chỉ riêng một ngày hôm nay sau khi tỉnh dậy, Lâm Mặc cảm giác cậu đã nghe đủ hỉ nộ ái ố cho suốt cuộc đời còn lại của mình rồi!
"Dừng dừng dừng! Anh thật sự muốn giúp tôi?"
"Tất nhiên có một điều kiện." Lê Hạo Khương nhanh nhảu bổ sung.
Lâm Mặc thầm nghĩ, biết ngay mà, trên đời này làm gì có bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống. Bất quá Lê Hạo Khương nếu đưa ra điều kiện, cậu mới dám an tâm hợp tác cùng hắn. Nếu như hắn không cần bất kỳ thứ gì đã đòi giúp cậu, đấy mới là chuyện kỳ lạ.
"Được, điều kiện gì?"
"Em giao mình cho anh." Nói rồi, hắn vội vã thêm vào, "Đương nhiên không phải nghiên cứu gì, anh chỉ muốn phẫu thuật mắt và tay cho em thôi."
Vừa dứt lời, hắn hai mắt lấp lánh chờ Lâm Mặc trả lời.
"Sao anh cứ chấp nhất với chuyện đó quá vậy?" Lâm Mặc buồn bực hỏi. Chẳng lẽ cậu xấu đến ma chê quỷ hờn, ngay cả Lê Hạo Khương cũng chịu không nổi phải đem đi phẫu thuật lại để tránh cho mù mắt.
"Chỉ có một mắt và một tay rất bất tiện..." Hai má hắn đột nhiên ửng đỏ lên như vành tai, "Sẽ có nhiều chuyện không làm được..."
Nếu hắn đừng bày ra dáng vẻ ngượng ngùng như đang nói về chuyện gì đó xấu hổ lắm, Lâm Mặc hẳn sẽ tin tưởng hơn nhiều.
Nhưng ngẫm lại, cuộc buôn bán này cũng không lỗ. Dù sao cậu không cảm thấy đau đớn, Lê Hạo Khương có thích đem ra mổ xẻ gì cũng chẳng ảnh hưởng đến cậu. Mà nếu có sự trợ giúp của hắn, nhiệm vụ của cậu càng dễ dàng hơn nhiều.
"Vậy anh định giúp tôi kiểu gì?" Lâm Mặc định khoanh tay dựa lưng vào tường, chợt nhớ ra bản thân chỉ còn một tay, liền chuyển sang tư thế chống hông.
"Anh có thể vô hiệu hóa tất cả những thứ đó. Dị năng của anh đã đến cấp sáu, chỉ cần anh muốn sẽ không ai phát hiện em ra vào sở nghiên cứu này."
Bản thân là một nhân loại, Lâm Hạo Khương lại không hề cảm thấy những lời này nói ra với một tang thi có vấn đề gì. Mà Lâm Mặc lại mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu vì sao một nhà khoa học chế tạo ra vắc-xin chống virus tang thi như hắn lại vui vẻ phản bội nhân loại đến vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại Mị Châu còn có thể vì Trọng Thủy phản bội cả quốc gia mà. Cuối cùng cậu chỉ có thể đưa ra kết luận là bản thân mị lực quá lớn, khẩu vị Lê Hạo Khương quá mặn mà thôi.
419: [Thật không biết xấu hổ.]
Lâm Mặc: "Không nên đánh giá một người qua vẻ bề ngoài. Bản thân tôi cũng rất có mị lực chứ bộ."
419: [Ý cậu là mị lực khiến cho tang thi lao đến ba ba ba chết cậu?]
Lâm Mặc: "..." Vẫn là thôi đi, dạo gần đây thật khó tìm tiếng nói chung.
Ánh mắt Lê Hạo Khương tham lam nhìn hình bóng của Lâm Mặc, cổ họng nuốt yết hầu một cái. Lúc Lâm Mặc ngẩn người thật sự đáng yêu a... Đồng tử xanh xám quả nhiên phù hợp với cậu ấy.
Nhất định phải làm thêm một bàn tay trắng trắng mềm mềm, ngón tay thon dài linh hoạt. Chỉ cần tưởng tượng những ngón tay nhỏ xinh đó sờ lên người hắn, cởi từng chiếc nút xuống, Lê Hạo Khương đã dục hỏa khó nhịn rồi.
"Đủ rồi, đừng nhìn nữa, sắp bị anh nhìn thành lỗ luôn rồi." Lâm Mặc quơ quơ tay trước mắt Lê Hạo Khương, giọng nói mang theo bất đắc dĩ, "Chỉ cần đưa tôi rời khỏi được chỗ này, chuyện sau đó không cần anh lo."
"Hai tuần nữa chính phủ có mở hội đàm với những khu an toàn khác, nhân thủ canh gác đại hội cần bổ sung thêm, số lính canh ở sở nghiên cứu cũng sẽ giảm bớt một chút. Khi đó là thời cơ thuận tiện hành động nhất."
"Thật sao? Chẳng phải nếu người lạ đến thì càng nên tăng cường canh gác sao?"
Lê Hạo Khương tự nhủ, thông minh như vậy làm gì, ngốc ngốc dễ lừa chút có phải tốt hơn không: "Quá nhiều người sẽ chỉ càng thêm gây chú ý. Với lại đám lão già đó vẫn quý mạng mình hơn là cái viện nghiên cứu này, nhất định tăng cường bảo vệ quanh họ. Hơn nữa lúc đó nếu em có chạy mất rồi, chúng ta có thể đổ lỗi do người khu an toàn khác xâm nhập căn cứ."
Thấy Lâm Mặc vẫn còn nghi ngờ, Lê Hạo Khương đành dùng hết cách thuyết phục: "Anh nói thật. Dị năng giả cấp sáu trong khu an toàn Z ngoại trừ anh ra cũng chỉ có hai người khác, dị năng giả cấp năm cũng chỉ gần hai mươi người. Trong đó đã có mười người được phân đến viện nghiên cứu để canh gác, nhưng khi diễn ra giao lưu giữa các khu an toàn, cao tầng nhất định đem bọn họ đi. Không chỉ là bảo vệ an nguy bên mình, mà còn là cách phô trương sức mạnh khiến các khu an toàn nhỏ hơn cam chịu thần phục."
Lâm Mặc nghe hắn nói nhiều như vậy tự dưng cũng dần dần cảm thấy có lý, gật gù đầu ân một tiếng xem như chấp nhận.
Mà Lê Hạo Khương bề ngoài thân sĩ, trong lòng tiểu nhân đã cười không thấy mặt trời. Mười tên dị năng giả cấp năm quả thật khó đối phó, nhưng hắn cũng không phải chiến đấu công khai, chỉ dẫn Lâm Mặc rời khỏi viện nghiên cứu thì không phải không được. Nhưng rời được viện nghiên cứu rồi, ai biết được Lâm Mặc có chơi xấu bỏ trốn nữa không. Trước lúc đó hắn phải kiếm chút phúc lợi, đồng thời tìm vài biện pháp giải quyết đã.
Lê Hạo Khương cảm thấy trên vai trách nhiệm nặng nề, con đường truy thê dài dăng dẳng, quả thực tương lai còn phải cố gắng nhiều.
May mắn thay Lâm Mặc không đọc được suy nghĩ của Lê Hạo Khương, còn cho rằng hắn suy nghĩ thấu đáo, hình ảnh Lê Hạo Khương trong mắt cậu đột ngột tăng thêm được vài điểm cộng.
------------------------------------------------------------------------
Trong thời gian hai tuần đó, Lâm Mặc không thể rời khỏi phòng thí nghiệm này. Ban đầu cậu cho rằng phải buồn chán đến chết giết thì giờ trong đây, nhưng đến khi hiện thực xảy ra rồi mới biết tên biến thái Lê Hạo Khương này thế nhưng không để cậu yên thân được quá một canh giờ.
Ví dụ như hôm nay.
"Ngô...! Ưm ưm... Ha...!" Trên đài thí nghiệm vang lên tiếng thở dốc đầy kịch liệt, nếu nghe kỹ còn có thể nhận ra là âm thanh của hai người đàn ông.
"Bảo bối, chỗ này thế nào?" Tay Lê Hạo Khương nhấn mạnh xuống, "Thoải mái không?"
Lâm Mặc hơi cong lưng, đầu ngửa ra sau lộ ra hầu kết duyên dáng, miệng không nhịn được khẽ rên một tiếng. Tay phải cậu vô thức nắm chặt lấy áo hắn, giống như cầu xin buông tha.
"Còn chỗ này?" Theo mỗi lần nói, tay Lê Hạo Khương lại di chuyển.
"Ưm! Hỗn đản! Mau bỏ... A!" Lâm Mặc lại một lần rên lên.
Hiển nhiên Lê Hạo Khương hoàn toàn không có chút ý định nào ngừng tay. Mãi đến khi Lâm Mặc tức tối đến chửi thề, hắn mới cam lòng mở dây trói cậu ra.
Lâm Mặc vừa được thả xuống, thở hổn hển như mới chạy bộ mười dặm xong. Cậu u oán ném cho Lê Hạo Khương một cái liếc nhìn, hắn chẳng những không hối lỗi, trái lại còn dám ngữ điệu vô tội đáp: "Anh chỉ muốn kiểm tra giúp em thôi mà."
Kết quả đáp lại chính là một cái tát ngay thẳng mặt.
Sau khi đạt thành thỏa thuận, Lê Hạo Khương liền không chờ được mà đem con mắt kia phẫu thuật gắn vào hốc mắt của Lâm Mặc. Động tác hắn nhanh nhẹn lưu loát như đã làm cả trăm lần, sau khi cấy xong còn dùng dung dịch đặc biệt đổ vào. Theo lời hắn giải thích thì dung dịch này có thể giúp các tế bào sinh trưởng nhanh hơn, khiến các dây thần kinh và mạch máu của nhãn cầu kết nối với não bộ. Hắn còn tiện tay mổ cả mắt phải, tạm thời đẩy tròng mắt vào vị trí đúng, sửa lại các mô thịt xung quanh giúp mắt không bị lồi ra như ban đầu nữa.
Lâm Mặc trước kia không phải học tra nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu, vì vậy nghe hắn giảng giải chẳng khác gì vịt nghe sấm. Bất quá cậu có thể khẳng định thứ thuốc kia có công hiệu, vì ba ngày sau khi Lê Hạo Khương tháo băng vải, mắt cậu đã hoàn toàn lành lặn bình thường, không ai ngờ được đó là một con mắt được cấy ghép vào. Mà hai mắt một bên đen một bên xanh xám cứ ngỡ không cùng màu sẽ gây phản cảm, trái lại càng thêm mê hồn.
Lê Hạo Khương nhìn xong thì ngơ ngẩn cả ngày, tuyên bố không cần phải thay mắt phải nữa. Lâm Mặc dĩ nhiên từ ban đầu vốn không muốn làm cái chuyện dở hơi đấy rồi, nay nghe hắn nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Có điều tay nghề Lê Hạo Khương thật sự tốt. Lâm Mặc tự nhủ với bản thân như vậy khi nhìn vào gương. Nếu không để ý tới phần da thịt khô héo xám tro bên ngoài, đôi mắt này quả thật xinh đẹp tiêu hồn. Ngay cả hệ thống 419 khó tính cũng ít khi được một lần khen ngợi.
Tuy nhiên, Lê Hạo Khương không chỉ dừng ở đó. Hắn còn muốn cải tạo lại tay cho Lâm Mặc. Đã có con mắt trái làm kinh nghiệm, Lâm Mặc lần này thật sự tin tưởng hắn, để hắn lấy ADN của mình làm mẫu. Theo lời hắn nói thì dùng ADN của chính bản thân vẫn là tốt nhất, như vậy khi phẫu thuật sẽ tăng xác suất thành công. Tay cần liên kết nhiều cơ bắp và dây thần kinh hơn mắt, đương nhiên cũng phức tạp hơn nhiều.
Để cấy ra một cái tay cũng không nhanh, cho dù Lê Hạo Khương dùng hết toàn bộ dịch dinh dưỡng đem ngâm cũng phải mất một tuần mới xong. Chỉ là trong thời gian đó hắn không để chính mình rảnh rỗi, đem Lâm Mặc ra soi như xe hơi đến kỳ bảo hành, lột từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài tìm chỗ nào có thể sửa được thì sửa.
Ban đầu Lâm Mặc còn hớn hở vui vẻ để mặc hắn muốn làm gì thì làm, nhưng càng về sau cậu lờ mờ nhận ra được âm mưu xấu xa của tên biến thái này, tức giận đỏ mặt chỉ muốn đập bàn! Cái gì mà kiểm tra cơ thể! Rõ ràng là chiếm tiện nghi người khác!
Giống như hôm nay, hắn cải tạo lại hệ thần kinh cho Lâm Mặc, sau đó tuyên bố cần thử nghiệm xem cậu đã có thể cảm nhận được chưa. Cậu thế nhưng ngây thơ tin là thật,liền bị hắn đè lên đài thí nghiệm sờ mó hết chỗ này đến chỗ kia, mà cơ thể sau khi qua cải tạo của Lê Hạo Khương lại trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết. Chỉ cần hắn chạm nhẹ vào những chỗ tư mật, Lâm Mặc cảm giác đầu mình có thể nổ tung luôn rồi.
Lê Hạo Khương trên mặt còn mang theo vết đỏ do bị tát đứng cười toe toét như nhặt được bảo, Lâm Mặc lườm hắn đến phát ngán, đành mặc quần áo nghiêm chỉnh trở lại. Được rồi, gọi là quần áo, kỳ thật là đồ của phòng thí nghiệm, chẳng khác gì cái áo ngủ trắng, phía sau có cột dây đơn giản. Cũng do cái thiết kế chết tiệt này mà tên Lê Hạo Khương tập kích bất ngờ liền có thể đem cậu lột sạch sành sanh.
Nhưng hiện tại đây là thứ duy nhất cậu có thể mặc. Lê Hạo Khương một hai bảo rằng nếu hắn mang quần áo vào sẽ khiến người khác nghi ngờ. Tuy Lâm Mặc thừa biết hắn chỉ tìm cớ, nếu muốn thì hắn mang cả đàn tang thi vào cũng được, cậu lại không thể làm gì, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đánh tên biến thái này thành đầu heo. Có điều càng đánh hắn càng vui, Lâm Mặc không cảm thấy thành tựu chút nào, đến đánh cũng lười đi, cuối cùng là quyết định mặc kệ.
"Chừng nào cánh tay này mới xong đây?" Lâm Mặc muốn dời đi sự chú ý của hắn, lơ đãng liếc mắt nhìn về phía bồn kính ngâm dung dịch, bên trong có một cánh tay không hoàn chỉnh.
"Tầm hai ngày nữa hẳn là được." Lê Hạo Khương vô cùng tự tin mà khẳng định, hắn dùng dịch dinh dưỡng loại tốt nhất, còn thay nước mỗi ngày, không có lý nào không cấy xong cánh tay này trong một tuần.
"Rốt cuộc còn cần dị năng giả hệ chữa trị làm gì nữa đây. Nếu biết anh có thể chữa trị như vậy, phỏng chừng dị năng giả hệ chữa trị liền bị thất sủng mất." Lâm Mặc làu bàu. Cậu cảm thấy khoa học vẫn thật là tốt nhất, vừa nhanh lại không quá tốn công. Dị năng giả hệ chữa trị muốn chữa lành vết thương sẽ tốn rất nhiều dị năng, vết thương càng lớn dị năng tố càng nhiều. Muốn mọc ra hẳn một cánh tay, chí ít cũng phải từ cấp năm trở lên, liên tục chữa trị trong một năm.
Nhưng Lê Hạo Khương thì sao. Chỉ trong vài ngày hắn đã phẫu thuật hai mắt cho Lâm Mặc, làm lại hệ thần kinh cơ thể cậu, ngay cả phần da tuy còn màu xám tro đặc trưng của tang thi đã bắt đầu có dấu hiệu mềm mại đàn hồi trở lại như da người. Ngay cả cái cánh tay này cũng chỉ cần một tuần đã có thể cấy xong.
Nghe phát biểu của Lâm Mặc, Lê Hạo Khương chỉ cười cười không nói gì.
Để chữa trị cho Lâm Mặc, hắn cơ hồ dùng hết toàn bộ tài nguyên dịch dinh dưỡng của viện nghiên cứu trong ba năm. Loại dịch dinh dưỡng này là được chế tạo ra trước khi mạt thế tiến đến, còn chưa kịp công bố rộng rãi thì dịch bệnh ập xuống, nhóm nhà khoa học tạo ra nó cũng biến thành tang thi. Chính phủ lại chưa tìm được công thức chính xác của loại thuốc này, cho nên tạm thời chỉ có thể vơ vét hết toàn bộ dịch dinh dưỡng đã được tạo ra trước đó lưu trữ. Bình thường khi làm thí nghiệm, ai cũng hết sức trân quý, không dám dùng nhiều, thậm chí còn phải dùng đi dùng lại nhiều lần đến khi dung dịch từ màu vàng đậm chuyển sang trong suốt. Bởi vì đây là tài nguyên không thể bổ sung, một khi dùng hết liền không còn. Mà số dịch dinh dưỡng viện nghiên cứu đang giữ chỉ đủ dùng trong năm năm.
Năm năm, con số này ít ỏi đến đáng thương. Thế nhưng Lê Hạo Khương nghĩ cũng không cần nghĩ, liền đem hết phần dùng trong ba năm lấy đi dùng cho Lâm Mặc. Hắn muốn cậu nhận lấy những thứ tốt nhất, ngồi trên ngôi vị cao nhất, được cảm nhận điều gì là tuyệt nhất. Hắn muốn cậu hạnh phúc vô lo, không phải âu sầu vì bất kỳ lý do gì nữa. Cho nên hắn không nói ra sự thật cho Lâm Mặc nghe.
Bởi vì Lâm Mặc quá tốt bụng, quá thiện lương. Mà hắn lại quá dơ bẩn xấu xa, tâm địa đen tối ích kỷ độc ác.
Cho nên kỳ thực phương pháp này cũng không dùng đại trà được, bằng không dị năng giả hệ chữa trị sao có thể được hoan nghênh đến như vậy. Huống hồ muốn phẫu thuật cũng cần có kiến thức chuyên môn, tùy tiện hạ dao chính là lấy đi một mạng người. Phẫu thuật cho tang thi có điểm tốt chính là vì cậu đã chết, cho nên không sợ sẽ chết lần nữa trên bàn mổ.
Lâm Mặc cũng chỉ là thuận miệng nói, lát sau liền quên khuấy đi. Mà Lê Hạo Khương yêu chết cái đặc tính đó của cậu, say mê ngắm nhìn không thôi.
Thật ra bất kỳ thứ gì trên người Lâm Mặc hắn cũng đều yêu thích. Cho dù Lâm Mặc có thích ăn thịt người đi nữa, Lê Hạo Khương vẫn sẽ vỗ tay khen ngợi dáng ăn của cậu thật thanh nhã.
Nhắc đến chuyện ăn thịt người, Lê Hạo Khương mới chợt nhớ kể từ lúc bị bắt về đến phòng thí nghiệm tới giờ, Lâm Mặc dường như chưa ăn cái gì cả. Hắn vẫn luôn chủ quan rằng cậu là tang thi không biết đói nên không chú ý đến, giờ nhớ ra mới thấy bản thân thật thất trách. Tang thi đúng thật không đói, nhưng thịt cũng tinh hạch là hai nguồn bổ sung năng lượng cho chúng. Tang thi càng ăn nhiều sẽ càng cường đại, mà tang thi nào không thể kiếm được đồ ăn sẽ dần trở nên suy yếu, kết quả chính là bị kẻ mạnh hơn giết chết.
Kết quả khi Lê Hạo Khương đem đến một mâm đủ loại tinh hạch rực rỡ sắc màu, Lâm Mặc không những không vui mừng, trái lại còn rối rít xua tay: "Không cần không cần, đem hết đi!"
Lần đầu tiên đối diện một tang thi từ chối tinh hạch mà ngay cả con người cũng mê như điếu đổ, cho dù thần kinh Lê Hạo Khương kỳ quái bao nhiêu cũng không khỏi ngạc nhiên. Hắn kiểm tra lại tinh hạch trên khay, sau đó khuyên nhủ cậu: "Nếu em không muốn dùng tinh hạch của đồng loại, anh đi tìm tinh hạch khác cũng được."
Người và tang thi khác biệt rất nhiều, nhưng không hiểu trời cao có ý đùa giỡn hay sao mà tinh hạch của cả hai đều có chung một tính chất hình dáng giống hệt nhau. Nếu không phải biết rõ nguồn gốc xuất xứ của tinh hạch từ đâu mà ra, không ai có thể nhận ra đâu là tinh hạch tang thi đâu là tinh hạch người.
Nhưng Lê Hạo Khương chính là quái nhân, hắn nhận định rằng Lâm Mặc không muốn ăn "đồng loại". Nghĩ như thế, hắn lại vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để kiếm nguồn cung ứng tinh hạch khác cho Lâm Mặc.
Hiển nhiên chính hắn đã quên mất tinh hạch Lâm Mặc thu vào hàng ngày nhờ có trạm thu phí đều đến từ tay các dị năng giả, mà tinh hạch đó lấy từ tang thi.
"Ai muốn ăn cái thứ quỷ này. Vừa dở lại chẳng có mấy tác dụng, thà rằng đem thịt biến dị ra ăn còn ngon hơn." Lâm Mặc nghĩa chính ngôn từ mà nói.
Lúc trước cậu muốn tăng cường sức mạnh cơ thể, đồng thời cùng tang thi khác tranh giành địa bàn không tránh khỏi thương tích, không thể không ủy khuất chính bản thân ăn tinh hạch. Nhưng tinh hạch ăn càng nhiều, dị năng cũng sẽ tăng cấp theo. Mà nếu hỏi Lâm Mặc cậu tuyệt nhiên không bao giờ muốn thứ này tăng cấp.
Bây giờ đã là lão đại một phương, cơ thể cũng có người cải tạo thay, việc gì phải ăn thứ này. Có thể kiềm chế được cái dị năng gân gà này bao nhiêu cậu càng vui mừng bấy nhiêu. Cấp cao nhất là cấp chín, ngoại trừ nhóm nữ chính đột phá lên cấp mười ra thì không còn ai nữa, vì vậy cấp sáu của cậu đủ để sống tới hết trung kỳ mạt thế rồi.
"Anh hiểu rồi." Lê Hạo Khương gật đầu tỏ vẻ lần sau sẽ không mang tinh hạch tới. Thế nhưng Lâm Mặc không rõ hắn có hiểu được thật hay không, hay chẳng qua chiều theo ý cậu.
Kết quả ngày hôm sau bữa ăn của Lâm Mặc liền biến thành thịt heo biến dị. Từng miếng từng miếng thịt heo ướp mật ong nướng chín đặt trên dĩa, theo thứ tự là sống tái chín để trước mặt Lâm Mặc.
Cậu liền không chút do dự ăn cả ba dĩa. Thật ra cậu vẫn thích ăn tái nhất, độ dày vừa phải lại non mềm, nhất là khi ướp mật ong nướng lên càng thêm thích ăn. Nhờ có hệ thần kinh được Lê Hạo Khương tái tạo, Lâm Mặc rốt cuộc thưởng thức được lạc thú khi ăn.
"Vẫn là tái đi." Lâm Mặc đưa ra đề nghị.
Thế là bắt đầu từ hôm đó trở đi, thức ăn của cậu toàn bộ liền biến thành thịt dị thú nướng tái. Mà Lê Hạo Khương cũng không biết lại lên cơn điên gì, muốn ăn chung với cậu. Lâm Mặc nhún vai tỏ vẻ, ngày nào cũng nhìn mặt nhau đến chán, giờ ăn thêm một bữa cơm chung cũng không ảnh hưởng gì, đáp thuận hắn.
Lê Hạo Khương hào hứng cắt thịt cho Lâm Mặc, vui vẻ nói: "Anh cũng thích ăn thịt thú biến dị nướng tái, chúng ta quả nhiên chung sở thích..."
Lâm Mặc yên lặng quan sát hắn, ngón tay gõ gõ trên bàn, không hiểu sao đột nhiên kêu một tiếng: "Lê Hạo Khương."
"Hở?" Lần đầu tiên Lâm Mặc gọi đủ họ tên hắn kể từ khi hai người gặp lại, Lê Hạo Khương có chút không ngờ tới.
"Kỳ thực anh không thích ăn thịt thú biến dị đúng không?" Lâm Mặc lấy tay chống mặt nhìn chằm chằm hắn.
Bả vai Lê Hạo Khương hơi run lên một cái, rất nhanh sau đó liền xụ xuống: "Ừ..."
Lâm Mặc thở dài. Thực tế Lê Hạo Khương diễn rất giỏi, cậu một chút cũng không hoài nghi. Nhưng Lâm Mặc vẫn nhớ tới trong tiểu thuyết thú biến dị cũng xem như nửa phần tang thi hóa, thịt chúng đối với nhân loại không ngon cho lắm. Hơn nữa vì trí tuệ chúng cao hơn những con thú bình thường, nhân loại có xu hướng đào tạo chúng thành thú chiến đấu hơn. Đoàn người nữ chính một lần rơi vào đường cùng không kiếm được lương thực, mới buộc lòng giết mấy con thú biến dị để ăn. Mãi đến cuối truyện phần ngoại truyện, nữ chính tìm ra được phương pháp nấu thú biến dị ăn ngon, lan truyền khắp nơi khiến người khác đổ xô tới, mà các nam chính vì một dĩa thịt này đấm đá tung trời.
Cho nên Lâm Mặc thấy Lê Hạo Khương tỏ vẻ ăn ngon như vậy, trong lòng hoài nghi mới hỏi ra. Nếu hắn có nói dối đi chăng nữa, cậu cũng không tài nào biết được. Nhưng Lê Hạo Khương lại nhanh chóng thú nhận, chẳng hiểu sao tim Lâm Mặc hơi mềm ra một chút.
"Khụ. Kỳ thực anh không cần phải ăn chúng lấy lòng tôi. Tôi đã hứa với anh là sẽ chấp thuận theo giao kèo mà."
Ánh mắt Lê Hạo Khương hơi biến đổi, chợt trở nên thầm trầm. Hắn dùng giọng nói khẽ khàng hỏi: "Chẳng lẽ em cho rằng anh vì lý do đó mới lấy lòng em? Tất cả những chuyện anh làm chẳng qua chỉ để khiến em không phá hủy giao ước đó."
Không phải thế thì còn là gì? Chẳng lẽ nói rằng hắn yêu cậu điên cuồng nên mới làm vậy? Lâm Mặc buồn bực nghĩ.
Lê Hạo Khương bất chợt đứng lên, tiến đến chỗ Lâm Mặc, dán sát thật chặt đến độ cả hai chỉ cách nhau vài centimet. Lâm Mặc hốt hoảng muốn trốn, liền bị hai tay hắn chặn đường lui.
"Lâm Mặc, anh yêu em."
Ngay sau đó, môi Lâm Mặc cảm nhận được thứ gì đó mềm mại dán lên. Nụ hôn này không hề bá đạo hung hăng, trái lại ôn nhu mềm mỏng đến không ngờ. Lê Hạo Khương gần như thành kính mà hôn lên môi cậu. Hai mắt Lâm Mặc bao phủ một tầng hơi nước mông lung, không rõ đến cùng cái cảm xúc kỳ lạ này là gì.
Không phản cảm, cũng không chán ghét. Giống như đây là một chuyện rất bình thường, bọn họ hẳn là nên như vậy, luôn như vậy.
Lê Hạo Khương lưu luyến một hồi lâu mới buông ra, trước khi rời đi còn không nhịn được cắn môi Lâm Mặc một cái. Nhiệt khí ấm áp phả lên mặt khiến Lâm Mặc bừng tỉnh. Mặt cậu đỏ bừng lên như quả cà chua, đầu óc ngây ngốc không biết phải phản ứng thế nào.
"Anh biết em hiện tại không yêu anh, cũng không tin lời anh. Nhưng chúng ta sẽ còn rất nhiều thời gian, anh sẽ theo đuổi đến khi em đồng ý."
Những lời nói ôn nhu thoát ra từ bờ môi mỏng duyên dáng của Lê Hạo Khương thật ấm áp mê ly như ma chú, khiến Lâm Mặc ngơ ngẩn nghe theo, chỉ thiếu điều gật đầu. Bất quá trong đầu cậu loạn cào cào. Đây thật sự là Lê Hạo Khương sao? Là Lê Hạo Khương biến thái tính tình kỳ quái hỉ nộ vô thường?
Sự việc này khiến cho thần trí Lâm Mặc không tỉnh táo nổi, cả ngày đều rơi vào trạng thái ngốc ra. Cho dù Lê Hạo Khương có cùng cậu nói chuyện, cậu vẫn mãi suy nghĩ đâu đâu, đến cuối cùng hả một tiếng, sau đó cười cười tỏ vẻ xin lỗi vì không lắng nghe. Chuyện này lặp đi lặp lại nhiều lần, đến hệ thống cũng lo lắng.
[Ký chủ, cậu thật sự ổn không?]
"Ổn, vô cùng ổn."
Hiển nhiên câu trả lời qua loa của Lâm Mặc không thể làm hài lòng 419. Nó hừ lạnh một tiếng, ban đầu cũng chỉ nói chơi, không ngờ thế nhưng có kẻ lại thật sự bị mị lực của Lâm Mặc lôi cuốn.
Mị lực cái rắm! Nếu da khô queo xám ngoét mắt chột cụt tay cũng được xem như mị lực thì chắc chắn trên thế giới này không tồn tại cẩu FA nào rồi!
[Tinh thần cậu đang rối loạn, số liệu cũng biến đổi theo.] - 419 bất đắc dĩ nói.
Lâm Mặc im lặng không trả lời. Kỳ thực cậu tự hiểu rõ không thể tiếp tục như vậy, nhưng đầu óc lại không nhịn được mà nghĩ lung tung. Tất cả những ký ức lướt thoáng qua như một cuốn sách, lật liên tiếp không ngừng, giống như người lật sách đang muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Thứ gì? Rốt cuộc cậu đang muốn xác nhận lại điều gì? Vì sao khi nghe Lê Hạo Khương nói những lời đó, cậu lại rung động như vậy. Không phải loại rung động vì được người khác tỏ tình, mà là loại rung lên vì hạnh phúc, giống như nghe được thứ gì rất êm tai dịu dàng.
Lâm Mặc, mày thật tiện, chỉ cần nói lời êm tai ai cũng thượng được mày. Một lời nho nhỏ nói trong đầu cậu, giống như tiếng ác quỷ dưới địa ngục.
Cậu gần như suy sụp chôn đầu giữa hai bả vai, ngay cả ăn uống cũng không còn tâm tình. Lê Hạo Khương dù trong lòng xót xa, lại không thể làm gì an ủi được cậu. Ngay cả ngày phẫu thuật tay cũng bị dời lại do tâm tình u ám này.
Lê Hạo Khương tuyệt không hối hận đã nói ra những lời đó. Hắn không phải loại người che giấu cảm xúc của mình chỉ vì sợ người khác bối rối. Hắn chính là ích kỷ như thế. Nhìn Lâm Mặc mỗi ngày chìm đắm trong bi thương thế này hắn cũng không chịu được. Nhưng cho dù có cơ hội làm lại, hắn vẫn sẽ làm thế.
Sớm muộn gì Lâm Mặc cũng hiểu rõ tâm ý hắn, cớ gì hắn phải che giấu. Hắn thà rằng cậu chán ghét hắn còn hơn không bao giờ gặp lại hắn.
Chỉ là bây giờ nhìn Lâm Mặc như cái xác không hồn như vậy, mỗi ngày không phải ngẩn người chính là thở dài nhìn ra xa xăm, tim hắn như lại cứa thêm một nhát dao. Thật đau, thì ra yêu là cảm giác như thế này. Như xem một phim bi kịch, biết rõ sẽ rơi lệ, vẫn không thể không xem đến cuối. Như đọc một quyển sách ngược tâm, lại không thể dừng lại đến chương cuối cùng.
Tình trạng kéo dài như thế tầm một tuần, khi chỉ còn hai ngày nữa đến ngày đại diện các khu an toàn khác tiến vào khu an toàn Z, Lâm Mặc đột nhiên trở lại bình thường.
Cậu lần đầu chủ động tìm đến hắn mở miệng: "Lê Hạo Khương, tôi đã suy nghĩ kỹ."
Bề ngoài Lê Hạo Khương yên tĩnh bất động, trái tim bên trong dã đập thình thịch dồn dập không ngừng. Là đồng ý? Hay từ chối? Tuy nói rằng cậu có từ chối thì hắn vẫn sẽ theo đuổi, nhưng Lê Hạo Khương khó cam đoan rằng tâm tình mình sẽ không không tụt dốc thê thảm.
"Anh nói đúng, hiện tại tôi vẫn chưa yêu anh. Nhưng không có nghĩa là trong tương lai sẽ không."
Nghe xong câu đầu, tâm trạng Lê Hạo Khương nặng trĩu như vừa rơi xuống vực biển sâu thẳm. Mà câu thứ hai của Lâm Mặc liền vớt hắn lên nâng tới tận thiên đường.
"Lâm Mặc! Anh cam đoan sẽ đối xử tốt..."
Lê Hạo Khương còn chưa kịp trả lời, một ngón tay thô ráp đã đặt trước môi hắn. Hắn khôn ngoan lựa chọn im lặng.
"Đừng vội vui mừng như vậy. Lỡ như tôi đến già đến chết cũng không thích anh thì sao." Lâm Mặc khẽ cười một tiếng.
Nghĩ tới tình cảnh như vậy, Lê Hạo Khương liền cảm thấy cho dù Lâm Mặc không thích hắn, mỗi ngày có thể bám theo Lâm Mặc thôi cũng không tồi. Chỉ là tính phúc sẽ không được suy xét... Nhãn tình hắn hơi ủ rũ một chút.
"Nhưng nếu có một ngày nào đó tôi nói yêu anh..." Lâm Mặc hơi ngừng chút rồi nói, "Nhất định là vì bị anh làm cho cảm động, hoàn toàn không vì thương hại, càng không phải nhân nhượng."
Đúng vậy, không phải vì hắn giống ai, cũng không phải vì hình ảnh của hắn cứ trùng điệp đè lên các lớp hình ảnh khác trong quá khứ.
Nếu có một ngày cậu yêu Lê Hạo Khương, nhất định là vì cậu thật sự yêu hắn.
Tác giả có lời muốn nói: Đã lập page rồi nhé mọi người. Tên page là Hệ thống xuyên nhanh theo yêu cầu (https://www.facebook.com/VanillaJeje/). Những ai đọc trên wattpad thì bấm vào tên tác giả sẽ nhảy ra hồ sơ tác giả, chọn Hội thoại sẽ hiện ra cái tin nhắn đầu tiên ta có để link.
Sau này những chuyện thông báo này nọ mà dài dòng quá ta sẽ đăng bên ấy để bên này có thể đăng truyện đều đặn không bị ngắt quãng. Cho nên khuyến khích mọi người nên follow để biết tin tức. Ngoài ra page còn nhiều chức năng khác, mọi người cứ khai phá dần dần vậy =))))