Bên cạnh giường có một chiếc gương nhỏ, cậu vừa liếc mắt nhìn, liền phát hiện ra tóc của mình đã chuyển sang một màu đen thẫm! Ngay cả đồng tử mắt xanh biếc cũng chuyển sang đen, quả thực quỷ dị vô cùng!
Đây là hẳn là kết quả của việc tẩy nguyên tố đi. Bản thân vốn là người châu Á, Lâm Mặc đối với tóc đen mắt đen hoàn toàn không phản cảm, ngược lại càng tăng thêm mấy phần quen thuộc.
Cái cậu buồn bực chính là, thần Hắc Ám lại biến đi đâu rồi. Ăn xong liền chạy, này thật khiến cậu đau lòng mà.
Nếu không phải bên dưới còn ẩn ẩn đau, nói không chừng Lâm Mặc đã hoài nghi liệu tất cả có phải chỉ là một giấc mộng xuân của cậu hay không.
Lại còn con virus kia nữa, ây, chuyện đáng lo sao mà cứ dồn dập kéo tới. Nghĩ tới việc con virus kia chính là lời nguyền, ánh mắt Lâm Mặc nhìn về phía hoa văn đen trên tay mang theo vài phần kinh tởm, hệt như chỉ muốn lột nó khỏi da mình.
[Đừng lo lắng, ấn ký đó chỉ là biểu trưng cho lời nguyền thôi. Bản thân lời nguyền không có thực thể, y không làm gì được cậu.]
Âm thanh của 419 vang lên kéo Lâm Mặc về hiện thực. Cậu ngạc nhiên hỏi: "Cậu nghe được đoạn đối thoại giữa tôi và hắn sao?"
[Nghe được. Có vẻ như lần này hắn yếu hơn nhiều so với thế giới trước, cho nên chỉ có thể đóng băng tôi, lại không phong bế các cơ quan khác.]
Xem ra vị nhân viên diệt virus kia cũng không phải ăn không ngồi rỗi, nghĩ như vậy, tâm trạng Lâm Mặc liền khá hơn. Nói không chừng không bao lâu nữa, bọn họ liền tóm được con virus này.
"Tôi cảm thấy thật kỳ quái, vì cái gì tên đó cứ ba lần bảy lượt nhắm vào tôi." Lâm Mặc rầu rĩ đứng lên, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bộ quần áo, "Hơn nữa cái giọng điệu của hắn cứ như đã quen biết tôi từ lâu vậy."
Nhưng Lâm Mặc hoàn toàn có thể khẳng định trong nhân sinh trước đây của cậu chưa từng gặp qua người này. Ngoại trừ việc bị bệnh tim thoạt nghe cẩu huyết như phim truyền hình giờ vàng ra, mọi sinh hoạt khác của cậu đều hệt như những người bình thường. Nhân sinh hai mươi năm ngắn ngủi của cậu tất cả hãy còn rõ mồn một trong đầu, tuyệt đối càng không có chuyện mất trí nhớ nên quên mất người này.
Bất quá dường như mục tiêu của con virus đó không phải cậu, mà là muốn giết chết người yêu cậu đi? Lâm Mặc gãi gãi đầu, càng nghĩ càng rối rắm, chuyện này tầng tầng lớp lớp đan xen chồng chéo, mỗi khi nghĩ rằng gỡ được một nút thắt, thì lại phát hiện xuất hiện thêm vô số nút thắt khác.
Rốt cuộc thân phận người yêu cậu là gì? Liệu hắn có phải cũng là một loại virus biến dị không? Nhưng nếu thật là thế, chủ hệ thống hẳn đã nhận ra rồi mới đúng. Còn nếu nói hắn là ký chủ... Chẳng phải 419 nhiều lần khẳng định với cậu rằng chuyện đó không có khả năng sao.
Lâm Mặc là người lạc quan, nếu như nghĩ không ra liền không làm khó chính mình, tạm thời vứt chuyện này ra sau đầu, quyết định trâu không tìm cọc thì cọc đi tìm trâu vậy.
... Tuy rằng hiện giờ cậu càng giống con trâu bị đóng cọc hơn.
Cậu không mất quá nhiều thời gian, lần theo phương hướng tỏa ra khí tức hắc ám nồng đậm âm u nhất liền tìm được gian phòng thần Hắc Ám đang ở. Có lẽ vì bản thân hiện tại đã trở thành ma pháp sư vong linh, Lâm Mặc mẫn cảm với nguyên tố bóng tối cực kỳ, cộng thêm khế ước giữa cậu và hắn khiến cậu cảm nhận được tâm trạng đối phương không tốt chút nào.
Khi cậu mở cửa ra, thần Hắc Ám đang ngồi trên một bệ đá cao quay lưng với cậu. Tuy rằng hắn không hề mở miệng nói chuyện, nhưng dựa vào việc cậu có thể an toàn tiến vào đây thì hẳn là thần Hắc Ám cũng không muốn đuổi cậu đi.
"Chủ nhân." Lâm Mặc kêu một tiếng.
Một trong số những lý do Lâm Mặc một mực muốn để thần Hắc Ám chịch... à lộn, chuyển hóa nguyên tố ánh sáng sang nguyên tố bóng tối trong cơ thể cậu để trở thành pháp sư vong linh chính là, kẻ sau khi bị tẩy nguyên tố cũng sẽ chịu ảnh hưởng theo. Giống như pháp sư hệ quang trời sinh đã hướng về thần Quang Minh (tất nhiên ngoại trừ nhân vật chính mang bàn tay vàng bắn bùm chíu), pháp sư vong linh ngược lại tôn thờ thần Hắc Ám. Ảnh hưởng này càng thể hiện rõ rệt nếu như giữa kẻ bị tẩy nguyên tố và người tẩy có quan hệ chủ tớ, bởi vì khi đó đối phương chẳng khác gì bị tẩy não, một lòng tuân theo mệnh lệnh đối phương.
Như vậy liền không cần giả vờ cao lãnh nữa nha! Bàn tính trong lòng Lâm Mặc gõ bùm bùm, hai mắt muốn tỏa sáng. Cho dù có muốn hôn nhẹ hay thân thân cũng không lo bị OOC nữa!
Bất quá thần Hắc Ám dường như chẳng để tâm mấy, chỉ khẽ ân một tiếng như báo hiệu hắn đã nghe thấy.
Lâm Mặc đã yêu đương mấy thế giới, đương nhiên liền biết người yêu lúc này hẳn đang tự trách bản thân vì làm tổn thương cậu, trong lòng mềm nhũn. Cậu không ngần ngại tiến lại gần: "Chủ nhân, ngài..."
"Đừng đến đây!" Thần Hắc Ám lớn giọng quát to.
Đây là lần đầu tiên thần Hắc Ám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Lâm Mặc, cậu không khỏi hơi ngạc nhiên một chút, càng đau lòng cho hắn: "Nhưng..."
"Ta nói ngươi không nghe sao!"
Xem ra chấn thương tâm lý lần này hoàn toàn không nhẹ, mặc dù Lâm Mặc rất muốn dùng tình yêu xoa dịu trái tim của hắn, bất quá cậu cũng biết đạo lý dục tốc bất đạt, việc gì cũng cần có thời gian, trong lòng thở dài chỉ có thể cúi đầu tuân mệnh: "Ta hiểu rồi."
Nói xong liền cung kính chào rời đi, trước đó còn không quên đóng cửa phục hồi mọi thứ nguyên dạng.
Gần như trong tích tắc khi cánh cửa khép lại, nguyên tố bóng tối quanh thân thần Hắc Ám gần như muốn bùng nổ. Hắn muốn lao đến giữ lấy cậu, chiếm đoạt cậu, đặt cậu trong phạm vi bản thân có thể nhìn thấy chạm tới được. Nhưng cũng chính khi đó, hình ảnh tiểu nô lệ không còn hô hấp nằm trên giường xẹt ngang đầu hắn, khiến sắc mặt hắn vốn trắng càng thêm tái bệch, động tác liền khựng lại không dám nhúc nhích một đầu ngón tay.
Không được, không thể tới gần tiểu nô lệ. Hắn sẽ lại làm cậu bị thương mất. Lần trước chính là nát tan xương thịt, lần này gần như chết lâm sàng, ai biết được lần kế tiếp liệu đón chờ hắn có phải là xác lạnh hay không.
Bả vai thần Hắc Ám run rẩy, một nỗi sợ khủng hoảng bao trùm thân tâm hắn. Thần linh cao cao tại thượng lại sở hữu quyền năng tối cao như thần Hắc Ám chưa từng biết sợ là gì, thế nhưng bây giờ hắn lại đang kinh hãi, dường như bất kỳ phút giây nào cũng có thể hóa điên, lao vào tấn công tiểu nô lệ.
Càng kinh khủng hơn chính là, hắn không biết tiểu nô lệ đây sẽ dùng thái độ gì đối mặt hắn. Là chán ghét, hay kinh tởm? Hắn dùng phương thức nhục nhã nhất để xâm phạm cậu, phạm vào điều tiểu nô lệ chán ghét nhất. Có phải lúc này cậu đang căm hận hắn, căm hận đến mức muốn hắn chết đi hay không.
Phải làm gì đây? Hắn không thể tránh mặt không gặp tiểu nô lệ cả đời được. Không nói tới chuyện tiểu nô lệ vẫn còn cần tìm một nguyên liệu nữa tái tạo cơ thể cho hắn, chỉ riêng chính hắn thôi đã khó kiềm lòng. Không một phút không một giây nào hắn không muốn lập tức chạy tới bên tiểu nô lệ ôm chặt cậu vào lòng, như xác định độ ấm thân thể cậu, khảm cậu hòa làm một với chính mình.
Vì vậy sau một hồi đắn đo đấu tranh nội tâm, thần Hắc Ám vẫn không nhịn được quyết định đi xem tiểu nô lệ ra sao.
Chỉ nhìn lén từ xa thôi... Hắn thầm nghĩ như thế. Chỉ một lát, không hơn.
Nhưng khi nhìn thấy thân ảnh cậu, không hiểu sao cơ thể hắn như bị điều khiển, càng ngày càng đến gần, tựa hồ muốn trong tầm mắt của mình chỉ bao trùm bóng dáng đó.
Lâm Mặc nhận ra khí tức của hắn, vừa ngẩng đầu lên liền thấy đối phương lấp ló ngoài cửa nửa như muốn vào nửa như không, mỉm cười dịu dàng nói: "Chủ nhân, ngài về rồi."
"Ừm." Thần Hắc Ám khàn giọng ra lệnh, "Ngươi ở yên đó, không được động đậy."
Đã biết vấn đề trong lòng của người yêu, Lâm Mặc liền ngoan ngoãn nghe lời theo. Cậu chỉ im lặng ngồi trên giường, hai mắt mở to nhìn đối phương như muốn đoán xem tiếp theo hắn sẽ làm gì.
Thần Hắc Ám từng chút từng chút tiến lại gần, khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn một mét, hắn liền dừng lại, giống như vạch ra giới hạn cho bản thân.
"Chủ nhân, từ sáng nay đến giờ thái độ của ngài thật kỳ lạ." Lâm Mặc đột nhiên nghĩ ra một kế, một mặt ngây thơ nói, "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Thần Hắc Ám không tin tưởng được, hắn làm ra loại chuyện động trời như vậy, dựa vào tính cách tiểu nô lệ hẳn đã sớm khóc lóc đọc kinh sám hối, hoặc mặt lạnh không nói chuyện với hắn rồi chứ. Nghĩ lại, dường như tiểu nô lệ từ lúc gặp lại tới giờ có chút kỳ quái. Một ý tưởng hình thành trong đầu hắn, không lẽ....
"Ta là ai?" Hắn hơi run rẩy hỏi.
"Ngài đương nhiên chính là thần Hắc Ám, chủ nhân tôn quý của ta." Lâm Mặc vẻ mặt sùng bái kính cẩn nói.
"Còn thần Quang Minh?"
"Ân? Kia chẳng phải kẻ thù của ngài sao?"
"Thần điện? Quang Minh giáo đình?"
"Đột nhiên lại nhắc đến những kẻ giả tạo đó làm gì." Thiếu niên gãi gãi đầu, một bộ buồn chán, "Chủ nhân, sao đột nhiên ngài lại hỏi những thứ này?"
Suy đoán của thần Hắc Ám ngày càng vững chắc, hắn không thể tin nổi mà nhìn cậu, hô hấp gần như ngừng lại.
"Ngươi còn nhớ bản thân tên gì không?"
"Eclipse a. Chẳng phải chính ngài đã ban cái tên này cho ta sao?" Lâm Mặc thuận miệng bịa một cái tên nghe có vẻ "tà đạo" chút.
Thần Hắc Ám không biết dùng lời lẽ nào miêu tả tâm tình bản thân lúc này. Kinh hãi? Hay mừng như điên?
Tiểu nô lệ không còn nhớ gì về quá khứ, không, nói đúng hơn quá khứ của cậu dường như bị xóa đi thay thế bởi thứ khác. Thần Hắc Ám suy đoán hẳn là do việc cưỡng ép tẩy nguyên tố gây ra. Tuy rằng trước giờ hắn chưa gặp qua trường hợp này, nhưng dù sao vừa làm tình vừa tẩy, lại còn là tẩy từ ma pháp sư hệ quang sang hệ bóng tối vẫn là lần đầu tiên, cho nên nếu có xuất hiện dị tượng cũng không biết trước được.
Lâm Mặc chính là nắm rõ điều này, cho nên mới dám bịa chuyện trơn tru như vậy.
419: [Nói dối cũng thật hay, công phu miệng lưỡi càng ngày càng tiến bộ.]
Lâm Mặc: "Sai rồi, phải gọi là công phu dỗ người yêu."
Nếu như việc hắn cường bạo tẩy nguyên tố biến cậu thành pháp sư vong linh chính là gút thắt trong lòng thần Hắc Ám, Lâm Mặc không ngại vờ như quên đi tất cả, khiến cho cả hai bớt được tình cảnh lúng túng.
Trò mất trí nhớ này thật tiện lợi, chả trách vì sao phim truyện tình cảm nào nhân vật chính cũng thích sử dụng chiêu này.
Thấy thần Hắc Ám vẫn còn bối rối, Lâm Mặc quyết tâm đẩy nhanh tiến độ hàn gắn hơn một chút. Hai mắt cậu hơi long lanh như ngậm nước, trong giọng nói mang theo chút ủy khuất khó nhận ra: "Chủ nhân, có phải Eclipse làm gì sai khiến ngài chán ghét phải không?"
"Không có." Thần Hắc Ám hoảng hốt như vừa quay về hiện thực, "Ngươi không làm gì sai cả."
"Nếu vậy vì sao ngài lại đột nhiên lãnh đạm với ta như vậy?" Nước mắt trong suốt bắt đầu tràn ra.
Thần Hắc Ám vừa nhìn thấy tiểu nô lệ rơi nước mắt, trong lòng liền rối tinh rối mù lên, bao nhiêu suy nghĩ trong chốc lát biến thành mây khói. Hắn nhanh chóng ôm chầm lấy cậu, vùi cậu vào trong lòng ngực của mình, bàn tay không ngừng vuốt ve mái tóc mềm mại của đối phương: "Ngoan, không cần khóc. Ta không có chán ghét ngươi."
"Ngài sẽ không không cần Eclipse chứ?" Lâm Mặc tiếp tục thút thít.
"Làm sao có thể không cần được chứ." Giọng thần Hắc Ám hạ xuống, cánh tay vòng quanh người cậu càng hơi dùng lực xiết chặt.
Eclipse, Eclipse...
"Ngươi là Eclipse của ta." Hắn dịu dàng đặt lên trán cậu một nụ hôn, "Là Eclipse của riêng mình ta."
Môi của thần Hắc Ám lạnh lẽo như nước đá, thế nhưng lại khiến trái tim của Lâm Mặc muốn tan chảy ra. Cậu ôm lấy hắn, hưởng thụ tiếp xúc thân mật của hai người: "Chủ nhân cũng là chủ nhân của riêng Eclipse."
Đối với thần Hắc Ám, kết quả hiện tại chính là tốt nhất, cho nên hắn không muốn đào sâu tìm hiểu thêm xem tiểu nô lệ có lừa gạt hắn hay không. Kỳ thực hắn còn lo sợ liệu cậu có một lúc nào đó nhớ ra mọi chuyện hay không, vì vậy càng thêm thận trọng không nhắc tới chuyện trước đây.
Lâm Mặc ngược lại tỉnh bơ chơi đến nghiện. Dù sao cậu cũng đâu có mất trí nhớ thật, cho nên chuyện khôi phục gì đó là không có khả năng.
Cả hai cùng lừa dối nhau qua lại, song phương đạt thành bầu không khí hòa hợp vô cùng.
419: [...]
Khắp nơi đều là ảnh đế a.
Thần Hắc Ám vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, cho nên hắn giới hạn phạm vi hoạt động của Lâm Mặc ở trong tòa lâu đài này. Lâm Mặc cũng không yêu thích chạy ra ngoài chơi với đám xương khô kia, cho nên căn bản đối với việc này không hề phản đối. Mỗi ngày của cậu trôi qua chính là ân ân ái ái, ôm ôm hôn nhẹ lại đút nhau ăn, quả thực hạnh phúc đến sắp chết rồi có được không.
Giống như ngày hôm nay thần Hắc Ám ngồi trên cốt tọa của chính mình, trên đùi là Lâm Mặc, cần mẫn dùng tay đút nho cho hắn.
Mỗi khi nho đưa tới miệng liền có thể cảm nhận được ngón tay mềm mại bé xinh của tiểu nô lệ, đầu lưỡi khó nhịn lại liếm một chút. Tiểu nô lệ liền sẽ đỏ mặt thẹn thùng, bất quá không hề phản cảm, chỉ chăm chú làm công việc của mình.
Nhận thấy tầm mắt của cậu luôn như có như không đặt trên gương mặt mình, thần Hắc Ám không hiểu sao có chút kiêu ngạo trong lòng: "Đẹp không?"
Thật là một con khổng tước khoe khoang mà. Lâm Mặc nhịn cười trong lòng, ngoài mặt nghiêm túc sùng bái: "Chủ nhân dễ nhìn nhất!"
"Vậy ư? Thế nhưng ta càng cảm thấy Eclipse xinh đẹp hơn thì sao đây?" Tay thần Hắc Ám đã giữ lấy cằm Lâm Mặc, ngón tay không ngừng mơn trớn bờ môi căng mọng.
Môi của họ chạm nhau, liền như súng lửa gặp dầu hỏa, từ xúc cảm lạnh giá nhanh chóng chuyển sang lửa thiêu dữ dội. Thần Hắc Ám bản tính ưa chiếm đoạt phá hủy, khó lòng nhịn được sử dụng thế công mãnh liệt nhất càn quét toàn bộ khoang miệng của tiểu nô lệ, hệt như một vị vua đánh dấu lãnh thổ của chính mình. Mà Lâm Mặc tính tình trước giờ càng thiên về ôn hòa, hơn nữa nếu nói về độ cưng chiều người yêu thì cậu không hề thua kém đối phương, cho nên liền vui vẻ chấp nhận bị ăn sạch như vậy.
Khi cả hai rời ra, cơ thể đã bốc lên dục hỏa hừng hực. Lâm Mặc nhận ra thứ dưới thân đối phương biến đổi, liền nhân cơ hội chà xát dựa lên lồng ngực của hắn: "Chủ nhân... Eclipse rất muốn a..."
Cậu không tự chủ được thầm nghĩ, nếu như có thể làm thêm một lần lại bình yên vô sự, nói không chừng sẽ giúp tâm lý của thần Hắc Ám cân bằng trở lại.
Nhưng Lâm Mặc vẫn đánh giá quá cao, thần Hắc Ám bề ngoài suốt ngày bám dính tiểu nô lệ, kỳ thực nội tâm vẫn chưa thể dẹp yên cơn hoảng loạn. Vì vậy ngay cả khi ngọn lửa tình dục thiêu cháy nửa người dưới của hắn, hắn vẫn không hề nhân cơ hội làm gì, trái lại khàn giọng kiên nhẫn đáp: "Eclipse ngoan, ngươi đừng nhúc nhích."
Lúc cần làm quân tử thì lại đóng vai cầm thú, đến khi cần cầm thú thì quân tử lại lên sàn. Lâm Mặc nhận ra hắn vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng, dư chấn hãy còn đó, vì vậy không hối thúc thêm nữa, ngoan ngoãn ngồi im theo yêu cầu.
Lúc đó Lâm Mặc hãy còn ngất xỉu, cho nên không biết bản thân đã mất cả hô hấp, suýt chút nữa thì không trở về được từ quỷ môn quan, vì vậy không biết rõ chuyện đó đối với thần Hắc Ám có sức ám ảnh như thế nào. Đừng nói là cùng cậu lên giường, chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng khi ấy, thần Hắc Ám cảm tưởng chính bản thân như bị dao cắt nhỏ thành từng mảnh.
Thần thánh nếu muốn liền có thể tiến vào trạng thái vô dục vô cầu, vứt bỏ thất tình lục dục. Bất quá người yêu ngồi ở trong lòng, cho dù thần Hắc Ám có dùng hết toàn bộ ý chí để kiềm nén, thì cũng phải một lúc lâu sau ngọn lửa ấy mới coi như tạm thời dập tắt.
Bên ngoài điện có tiếng lạch cạch, thần Hắc Ám dùng thần thức nhận ra đó chính là thủ vệ xương khô của mình đến báo cáo, liền cho phép đối phương tiến vào.
"Sợ sao?" Nhận ra đối phương hơi rúc vào lòng mình, thần Hắc Ám vuốt ve gò má cậu.
Lần đầu tiên nhìn thấy mấy bộ xương khô giữa không gian tối đen chỉ lập lòe ma trơi thì có hơi đáng sợ thật, nhưng tới bây giờ thì Lâm Mặc đã hoàn toàn dửng dưng như không rồi. Có điều không làm bộ sợ, sao có thể ăn đậu hũ được chứ! Cho nên Lâm Mặc vô cùng không có tiết tháo ngại ngùng gật đầu: "Sợ."
Thần Hắc Ám quả thực chỉ hận không thể đem đối phương hóa thành búp bê sứ trên tay nâng niu. Hắn dịu dàng nói với cậu: "Không cần sợ, có ta ở đây."
Sau đó như nhớ tới điều gì, giọng nói đột nhiên hơi lạnh xuống: "Chỉ cần ngươi không rời khỏi tòa cung điện này, bọn chúng không làm gì được ngươi."
Tính chiếm hữu mạnh mẽ của người yêu cũng không phải lần đầu tiên được thấy qua, Lâm Mặc căn bản không hứng thú với việc đi ra ngoài, cho nên rất nhu thuận đóng vai tiểu bạch thỏ hoảng sợ không dám chạy loạn.
Bất quá giả như cậu có đi thật, Lâm Mặc cũng không cho rằng đám xương khô đó sẽ làm gì cậu. Thần Hắc Ám tuy luôn thể hiện bên ngoài như vậy, nhưng trong thân tâm Lâm Mặc biết trái tim hắn mềm mại như thế nào. Phàm làm chuyện gây tổn hại đến cậu, hắn tuyệt đối sẽ không làm, bằng không vì sao đến giờ này vẫn chưa chịu chạm vào cậu.
Xương khô báo cáo rất nhanh liền rời đi, kỳ thực gọi là báo cáo, chẳng qua chỉ là một hình thức truyền linh thức cho nhau mà thôi, chứ nó cũng chẳng mở miệng nói được. Thần Hắc Ám nhắm mất trầm ngâm một hồi, dường như đang suy tính điều gì.
Hơn năm ngàn năm trôi qua, thế lực hùng mạnh năm nào của hắn đã tan rã gần hết, nếu muốn một lần nữa tập hợp lại sẽ không biết mất bao nhiêu thời gian. Nhưng cho dù rắc rối phiền phức đến như thế nào, thần Hắc Ám vẫn sẽ làm. Bởi vì hắn nhận ra, chỉ khi hắn nắm giữ quyền lực cao nhất, trở thành kẻ mạnh nhất, hắn mới có thể vĩnh viễn bảo hộ tiểu nô lệ bên trong lồng ngực của mình.
Lâm Mặc cứ như thế tận hưởng cuộc sống bình lặng của bản thân trong một năm. Một năm này trôi qua êm ả vô cùng, có thể nói cậu ngày nào cũng như ở trên mây, hạnh phúc lâng lâng.
Có điều không thể vẫn luôn trốn tránh khỏi hiện thực. Bởi vì thần Hắc Ám hiện tại, vẫn cần một nguyên liệu nữa để tái tạo cơ thể. Mà nhân vật chính lúc này, đã sắp tiến vào phó bản Tinh Linh tộc.
Nhiều lần suy tính tới lui, Lâm Mặc vẫn là tìm cách khéo léo nhắc đến vấn đề này.
Thần Hắc Ám thoạt nghe, sắc mặt liền tối tăm xuống: "Ngươi muốn rời đi?"
Là tiểu nô lệ đã nhớ lại mọi chuyện? Hay cậu đột nhiên chán ghét không cần hắn nữa?
Lâm Mặc biết tính não bổ của người yêu, cho nên không dám nói lấp lửng trực tiếp đi thẳng vào đề: "Ngài vẫn cần một nguyên liệu nữa để tái tạo cơ thể."
"Chuyện đó ta có thể tự giải quyết, không cần ngươi lo." Thần Hắc Ám không chút do dự gạt phăng đi, "Ngươi mau ngủ, đừng nói nhiều nữa."
Ngủ chính là ngủ đơn thuần, cho dù hai người nằm chung một giường cũng đều quần áo chỉnh tề, không hề làm bất kỳ loại chuyện không đoan chính nào.
Lâm Mặc rầu rĩ cuộn người ở trong vòng tay thần Hắc Ám, trong bụng thở dài không biết làm sao thuyết phục đối phương. Cậu đương nhiên cũng muốn tiếp tục những tháng ngày bình yên này lắm chứ, nhưng trước khi lấy được quả sinh mệnh, thần thể chưa đạt thành, thần Hắc Ám không thể khôi phục nguyên vẹn lực lượng trước kia. Chỉ khi quay về trạng thái thần thánh, thần Hắc Ám mới có thể hóa giải lời nguyền chết tiệt này. Nói không chừng còn có thể giết chết con virus đó.
Trong cốt truyện, năm năm sau đó Helios lấy giá cao mua về quả sinh mệnh từ một buổi bán đấu giá ngầm, mà quả sinh mệnh chính là bị kẻ khác cướp đi ở thời điểm nhân vật chính tiến vào Tinh Linh tộc.
Lúc này đây Andrew sẽ bắt đầu nhận ra thân thế mẫu thân mình không tầm thường, lần theo dấu vết để lại phát hiện lối vào Tinh Linh tộc. Từ nơi này y biết được mẫu thân y chính là một tinh linh, lúc trẻ ngây ngốc đi lạc ra bên ngoài bị phụ thân hiện tại của y lừa gạt dụ dỗ, tinh linh ngây thơ trong sáng chưa bao giờ trải đời liền cảm thấy những lời mật ngọt của đối phương là thứ êm ái nhất trên đời, cứ như thế liền gả cho gã. Kết quả thì sau có thể thấy, phụ thân Andrew chỉ duy trì hứng thú được một thời gian liền nạp tiểu thiếp, mẫu thân tinh linh của y bị những kẻ kia hại chết.
May thay tuy mẫu thân y lúc ấy nhiều thứ không rõ, nhưng biết rõ thân phận của mình không nên tùy tiện tiết lộ, vì vậy không có ai ngay cả phụ thân Andrew biết được bà kỳ thực là tinh linh. Ngay cả thời điểm sinh Andrew, bởi vì nhằm che giấu tai tinh linh của cậu, bà liền chọn phương pháp phong ấn pháp lực của đứa bé lại, dự định khi cậu lớn hơn chút có thể điều khiển được huyết thống tinh linh của mình thì cởi bỏ, nào ngờ lại mất mạng oan uổng, phong ấn của Andrew cứ như thế bị khóa chặt, khiến cậu chịu bao nhiêu cực khổ tủi nhục. Mãi đến khi nhân vật chính xuyên vào cơ thể nguyên chủ, sức mạnh thời không hỗn loạn phá vỡ phong ấn, khiến cho lực tương tác của Andrew một lần nữa quay trở lại. Cho nên Andrew thiên phú ma pháp cao như vậy, kỳ thực còn một phần nhờ vào huyết thống tinh linh, bởi vì tinh linh có ngộ tính cùng lực tương tác với ma pháp rất cao.
Thông tin về quả sinh mệnh chỉ xuất hiện hai lần trong nguyên tác. Lần một là ở Tinh Linh tộc, sau đó bị đánh cắp. Lần hai là khi Helios mua lại nó từ một buổi bán đấu giá ngầm năm năm sau.
Nếu như là bình thường, Lâm Mặc cũng không ngại đợi thêm năm năm nữa cho nhẹ bớt chuyện. Nhưng ngày hôm qua hệ thống vừa công bố nhiệm vụ cho cậu, khiến cậu không tài nào yên ổn chờ đợi được.
[Đinh! Nhiệm vụ chính 3: Bị thần Hắc Ám giết chết | Thời hạn: 3 năm | Phần thưởng: 500 điểm năng lượng]
Lâm Mặc vừa nghe liền cảm thấy nhiệm vụ này thất bại chắc rồi, cho dù cậu có chết bởi bất kỳ lý do gì, thì tuyệt đối cũng không phải do thần Hắc Ám ra tay giết chết. Cái khiến cậu lo lắng, chính là thời gian nhiệm vụ.
Theo như thời hạn hiển thị, thì cậu chỉ còn có ba năm để sống. Như vậy nhiệm vụ này dù cậu thành công hay thất bại, cậu cũng chỉ sống được tối đa ba năm nữa.
Nói cách khác, cậu không thể chờ thêm năm năm nữa để mua lại quả sinh mệnh như trong nguyên tác. Mà lời nguyền kia chỉ cần còn một ngày chưa biến mất, Lâm Mặc liền một ngày chưa yên.
Như vậy, cậu chỉ có thể ra tay trước khi quả sinh mệnh bị đánh cắp, đem nó đoạt vào tay mà thôi.
Có lẽ bởi vì trong lòng có tâm sự, cho nên Lâm Mặc ngủ không ngon, đêm hôm đó trở mình nhiều lần. Sáng hôm sau thức dậy, hai mắt cậu đã có quầng thâm.
"Muốn đi đến như vậy?" Thần Hắc Ám khó chịu hỏi.
"Chỉ cần có quả sinh mệnh, chủ nhân liền có thể khôi phục lực lượng trước kia." Lâm Mặc hai mắt kính mộ nhìn hắn, "Như vậy lời nguyền của tên Oracul kia không còn ý nghĩa gì nữa."
Lời này của Lâm Mặc đánh trúng tâm thần Hắc Ám. Một năm nay hắn vẫn chưa dám thân cận quá mức với tiểu nô lệ, đó là vì trong lòng vẫn còn lo sợ lời nguyền kia một lần nữa ảnh hưởng đến hắn. Nhưng nếu hắn đã quay trở về thần thề... Nghĩ tới đây, trong lòng thần Hắc Ám như dâng trào một cỗ nhiệt huyết điên cuồng kêu gào muốn đoạt tới quả sinh mệnh kia.
Hắn suy nghĩ một lát, liền xoa đầu cậu: "Quá nguy hiểm, có đi thì cũng là ta đi."
Tạm thời thủ hạ của hắn chỉ có xương khô, đám này dùng để đánh trận thì chính là vũ khí tuyệt vời, bởi vì chúng không đau không sợ không chết, chỉ một mực tiến lên phía trước giết chết địch. Nhưng nếu bảo chúng đi làm loại chuyện có độ khó cao như ăn cắp quả sinh mệnh, e rằng đám xương khô kia không đủ trí tuệ để làm việc này.
Lâm Mặc dán sát người hắn, thanh âm nũng nịu dụ dỗ: "Ta muốn đi cùng chủ nhân, không cho phép ngài bỏ ta lại."
Thần Hắc Ám đương nhiên làm sao nỡ rời xa tiểu nô lệ, nhưng mang cậu theo hắn lại cảm thấy lo ngại nguy hiểm. Dường như chính hắn quên mất đá bóng tối cùng xương rồng trước kia là do ai kiếm. Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, chỉ khi nào cậu ở trong tầm mắt của hắn thì hắn mới cảm thấy an toàn.
"Còn phải xem biểu hiện của ngươi thế nào." Thần Hắc Ám hơi cao giọng lên tiếng.
Này đối với Lâm Mặc tương đương đồng ý, nhưng tình thú thì vẫn nên tiếp, cho nên hết sức dùng mọi cách "lấy lòng" thần Hắc Ám, đại khái là một tiểu yêu tinh dụ người mười phần đi. Nếu là thời phong kiến, nói không chừng các đại thần đã quỳ xuống dập đầu xin hoàng thượng chém bỏ cậu rồi.
*****
Mặc dù thần Hắc Ám hiện tại đã khôi phục lực lượng ngang với Ma Đạo Sư, nhưng lần này bọn họ đi cũng không phải ra oai, quan trọng chính là hành động nhanh ngoan chuẩn, cho nên đều thống nhất cải trang giả dạng tìm cách lẻn vào Tinh Linh tộc.
Thần Hắc Ám đóng vai một ma pháp sư hệ độc, bởi vì đây là hệ bề ngoài thoạt nhìn gần giống với hệ bóng tối nhất, tuy có chút khiến người kinh sợ nhưng sẽ không gây hoang mang chú ý như ma pháp sư vong linh. Còn Lâm Mặc thì đóng vai người hầu của hắn. Màu tóc và mắt của họ ở đại lục này cũng thật quá chú nhân dẫn mục, vì vậy thần Hắc Ám liền làm vài đạo phép thuật che giấu bóp méo hình dạng thật của họ.
Nhiều ngày đi đường không được nghỉ ngơi đàng hoàng, thần Hắc Ám thương xót tiểu nô lệ cực khổ, liền hào phóng thuê một gian phòng thượng hạng để cả hai trọ lại. Nơi này cách xa thuộc một thành trì nhỏ, phòng thượng hạng ở đây đương nhiên không thể so với cung điện của thần Hắc Ám, nhưng để tạm trú thì cũng đủ rồi.
Thời điểm đi lên cầu thang, Lâm Mặc bất chợt nghe tiếng hai vị khách từ phòng ăn bên dưới truyền lên: "Nga, ngươi biết tin gì chưa, Quang Minh giáo đình đã đổi thánh tử rồi."
"Cái gì? Sao đột nhiên êm đẹp lại đổi thánh tử?"
"Đúng là cập nhật thông tin chậm chạp. Nghe đồn vị thánh tử tiền nhiệm trong một lần ra ngoài rèn luyện cách đây một năm trước liền không may bỏ mình, Quang Minh giáo đình cho người tìm kiếm nhặt được xác liền đem về hỏa thiêu mai táng, đồng thời lựa chọn ra một vị thánh tử mới."
"Hây, thật đáng tiếc, thánh tử tiền nhiệm nghe nói tính tình đôn hậu ấm áp dễ gần, lại thích giúp người làm việc thiện, không ngờ trẻ như vậy liền ra đi. Cầu cho thần Quang Minh phù hộ..."
"Ngươi ngẩn người ra làm gì, chúng ta không có nhiều thời gian đâu." Tiếng thần Hắc Ám vang lên cắt ngang suy tư của Lâm Mặc.
Cậu kỳ thực cũng hơi có phần tò mò không biết Quang Minh giáo đình công bố với bên ngoài như thế nào về việc cậu mất tích nên mới dừng lại nghe, chứ kỳ thực không để trong lòng lắm. Nhưng trong mắt thần Hắc Ám, bộ dáng ngẩn người đó của tiểu nô lệ khiến tim hắn đập hụt một nhịp, sợ hãi cậu có thể nhớ ra điều gì.
Cho nên hắn liền tìm cách kéo cậu đi khỏi tiếng bàn tán kia càng xa càng tốt. Ngay cả như thế, tâm thần của hắn vẫn không yên được.
"Eclipse."
"Chủ nhân?" Lâm Mặc quay đầu ngoái nhìn hắn.
"Ngươi... có suy nghĩ gì ư?" Không hiểu sao giọng nói của thần Hắc Ám đột nhiên hạ xuống.
Lâm Mặc mỉm cười, ôn tồn giải thích: "Ta chẳng qua cảm thấy vị thánh tử kia thật tội nghiệp, cả đời phục vụ cho Quang Minh giáo đình, chết chưa được bao lâu vị trí thánh tử liền đã đổi chủ, e rằng qua thêm vài năm nữa, sẽ chẳng ai nhớ vị thánh tử kia là ai."
Thần Hắc Ám không rõ đáp án này của cậu rốt cuộc có khiến hắn an tâm hay không, đột nhiên đặt câu hỏi: "Nếu ngươi là vị thánh tử kia, ngươi nghĩ sao?"
"Không thể nào, ta mới không thèm làm cái loại người nhàm chán sáng tối chỉ biết cầu nguyện ấy đâu." Tiểu nô lệ cười hì hì, "Nói không chừng vị thánh tử kia bị bức ép đến phát ngộp, liền bỏ trốn theo ái nhân ở ẩn rồi."
Hai chữ "tình nhân" này chọc phải điểm nhạy cảm trong tim thần Hắc Ám, khiến hắn hài lòng vô cùng, tâm lại ngứa ngáy không thôi. Để che giấu sự lúng túng, hắn chỉ có thể ừ một tiếng phụ họa: "Nhất định là ái nhân của hắn vừa đẹp lại mạnh mẽ, mới khiến hắn cam tâm tình nguyện từ bỏ tất cả chạy theo."
Thật đúng là mèo khen mèo dài đuôi. Lâm Mặc chỉ muốn lăn ra cười bò, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được không bộc lộ cảm xúc ra ngoài.
Bất quá thần Hắc Ám ngoài miệng nói như vậy, trong lòng nghĩ tới nguyên nhân tiểu nô lệ thân cận với hắn, lòng tự tin liền xẹp xuống như quả bóng xì hơi.
Nếu không phải hắn cưỡng ép biến cậu thành pháp sư vong linh, phỏng chừng bây giờ cả hai người họ vẫn còn đang lạnh mặt với nhau.
Nụ cười của cậu, tình yêu của cậu, sự sùng bái của cậu, tất cả chỉ là giả dối do ma pháp dựng nên. Nhưng cho dù là vậy, thần Hắc Ám lại vẫn không thể một lần rồi một lần trầm mê bên trong ảo mộng giả tạo này.
Nếu nói đây chỉ là mộng ảo, vậy liền biến nó thành một giấc mộng kéo dài vĩnh viễn đi.