Tiếng cửa gỗ nặng nề mở ra, bên trong lại giống hệt như trong tưởng tượng của cậu. Nội thất quý giá tao nhã, trông như các mẫu nhà in trong catalogue. Không, có lẽ là còn đáng giá và đẹp đẽ hơn thế. Dẫu không phải người trong vòng, Lâm Mặc cũng dám tự tin khẳng định rằng những chiếc bình tưởng như chỉ dùng để trang trí hai bên kia nhất định giá trị không nhỏ.
Lần đầu tiên đặt chân vào một biệt thự sang trọng như vậy, Lâm Mặc có chút lúng túng, hai tay ôm hành lý của mình không biết phải làm sao. Hàn Vũ nhàn nhã đứng phía sau tựa lưng vào một bên cửa, giống như đang nhìn trò vui. Mãi một lúc sau hắn mới chịu lên tiếng: "Phòng ngủ ở tầng hai, anh muốn chọn phòng nào cũng được. Bên kia là nhà bếp, nhưng không có nguyên liệu gì đâu, nếu anh cần ăn gì thì cứ gọi bên ngoài..."
Hắn lần lượt giới thiệu toàn bộ căn nhà một lần, cuối cùng chốt lại một câu: "Bên trong có hệ thống máy quay an ninh theo dõi, anh đừng hòng mưu đồ làm gì."
"Đã hiểu. Tôi cũng không có ý định lấy trộm đồ nhà cậu đem bán đâu." Lâm Mặc hơi rũ mi xuống.
Hàn Vũ nghe vậy có chút nghẹn không nói lên lời. Kỳ thực hắn chỉ muốn ám chỉ Lâm Mặc đừng mơ tưởng bỏ trốn, nhưng người này lại nghĩ tới phương diện này. Chút tức giận vô danh bùng lên trong lòng, hắn bực bội quay người rời đi.
"Anh tự thu xếp bản thân cho tốt đi."
Lâm Mặc cười khổ nhìn bóng dáng hắn xa dần, cuối cùng tự mình mang hành lý lên lầu hai. Quả thực như lời Hàn Vũ nói, trên này có rất nhiều phòng, nếu muốn cậu mỗi ngày trong tuần đổi một phòng cũng được. Bất quá từ trước đến nay Lâm Mặc không phải người yêu thích lối sống xa hoa. Cậu chọn căn phòng nhỏ gọn nhất, đem toàn bộ "gia tài" của mình vào.
Sau buổi trò chuyện ngày hôm ấy, Hàn Vũ đồng ý cho Lâm Mặc vay hai trăm vạn, đổi lấy việc cậu từ nay về sau thuộc về hắn. Nhờ có hai trăm vạn đó, Lâm Mặc mới thành công chuộc Nguyễn Minh Giao từ tay Mặt Sẹo. Cậu sợ chuyện này còn tái diễn, cho nên đã tìm cách giúp cô bé liên lạc với gia đình bên ngoại để nhận nuôi. Có Hàn Vũ can thiệp, quá trình tước đoạt quyền nuôi dưỡng cô bé từ tay lão cha vô trách nhiệm kia diễn ra suôn sẻ vô cùng. Sau đó Nguyễn Minh Giao rời Vũ Sa trấn chuyển tới gia đình bên ngoại. Mặc dù không rõ người bên đó như thế nào, có đối xử tốt với cô không, nhưng chắc chắn vẫn khá hơn sống chung với loại cha sẵn lòng bán con gái đi trả nợ này.
Trong việc này, Hàn Vũ cũng không chỉ xuất tiền, mà còn rất vui lòng giúp đỡ cậu giải quyết tường tận các vấn đề sau đó. Bất quá cái gì cũng phải có cái giá của nó. Sau khi mọi chuyện được giải quyết xong xuôi, Lâm Mặc theo yêu cầu hắn buộc phải nộp đơn xin nghỉ việc. Không chỉ học sinh mà các giáo viên cũng đều tiếc nuối vô cùng, hỏi thăm dồn dập xem cậu có sao không. Lâm Mặc chỉ có thể cười bị ra vài lý do giả để cho qua.
Hàn Vũ mang theo Lâm Mặc rời khỏi Vũ Sa trấn, khiến cậu chuyển đến sống tại thành phố Z. Thật ra cậu cũng đã đoán trước được kết quả này, cho nên không đến mức sửng sốt. Hàn gia nằm tại thành phố Z, nếu Hàn Vũ đã "mua" cậu, hắn đương nhiên sẽ đem cậu theo. Chỉ là rời khỏi thị trấn đã gắn bó suốt hai mươi năm, Lâm Mặc có chút tiếc nuối.
Nhưng cậu không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều như vậy. Lâm Mặc vỗ vỗ hai má cho tỉnh táo lại bắt tay vào dọn dẹp. Sắp xếp đồ đạc đâu vào đó rồi, cậu mới thở phào một hơi bước vào phòng tắm rửa, tẩy sạch bụi bẩn trên người.
Thời điểm Hàn Vũ đưa ra yêu cầu như vậy, cậu không phải không bất ngờ, còn bàng hoàng. Nhưng sau đó nghĩ tới việc trước kia, tâm cậu chợt nguội lạnh. Bởi vì cậu có thể đoán trước hắn vì cái gì lại sẵn lòng bỏ ra hai trăm vạn để mua cậu.
Ngoại trừ nhục nhã trả thù cậu ra, còn có lý do nào khác sao.
Hai bên đều đã ký hợp đồng. Trừ phi Lâm Mặc bị Hàn Vũ bức ép đến chết, cho dù hắn có làm gì cậu cũng phải cam tâm tình nguyện. Thực tế, cho dù không có bản hợp đồng đó, Lâm Mặc vẫn sẽ đồng ý. Cậu cảm thấy đây là thứ mình nợ Hàn Vũ, bây giờ trả hết cho hắn cũng không có gì sai. Huống hồ hắn còn cho cậu vay tiền.
Quả nhiên ba ngày sau đó, Hàn Vũ gọi điện thoại cho Lâm Mặc, bảo cậu sửa soạn đi tới một nơi với hắn.
Hàn Vũ ngồi chờ trong phòng khách đọc báo, lúc trông thấy Lâm Mặc bước xuống, hô hấp có chút khựng lại. Lâm Mặc đã ngoài bốn mươi, thế nhưng nhìn từ xa vẫn không khác mấy một người đàn ông mới ba mươi tuổi. Cậu mặc áo sơ mi trắng cài nút cao đến tận cổ, tay áo dài chỉ lộ ra từ phần cổ tay trở đi. Đôi chân thon dài được bao lấy bởi quần tây đen, vòng eo nhỏ nhắn mảnh khảnh, thắt lưng cong quyến rũ, đặc biệt là có thể trông thấy phần mông căng tròn hơi vểnh lên phía sau.
Rõ ràng là một người đàn ông trung niên, vì cái gì lại quyến rũ đến vậy! Hàn Vũ đè nén dục vọng xuống, ánh mắt thâm trầm nhìn theo từng bước đi của Lâm Mặc như sói rình mồi. Khi cậu đến gần, hắn thản nhiên bắt chéo hai chân vờ như mới vừa liếc nhìn: "Từng này tuổi rồi còn giả vờ ăn mặc thanh thuần tinh khôi làm gì, cũng không giấu nổi tuổi tác thật."
Lâm Mặc không chút bất mãn với thái độ xoi mói ấy, cậu chỉ dửng dưng như không mà đáp: "Bình thường lúc đi dạy tôi đều mặc thế này."
Tờ báo trong tay Hàn Vũ suýt chút nữa thì bị xé ra làm đôi! Hóa ra bình thường Lâm Mặc đều ăn mặc gợi cảm như thế này đi dạy sao?! Phóng đãng như vậy, cũng không biết xấu hổ! Để cho học trò cùng đồng nghiệp nhìn thấy, còn ra thể thống gì nữa!
Hắn nghiến răng nghiến lợi đè ép lửa giận đứng phắt dậy, không thèm quay lại nhìn Lâm Mặc một lần mà đi thẳng ra ngoài cửa. Lâm Mặc vẫn không nói gì với hành động của hắn, lặng lẽ đi theo sau. Đối với người đã ngoài bốn mươi như cậu, Hàn Vũ chẳng khác gì một đứa trẻ háo thắng tuổi mới lớn. Cho dù hắn có giận dỗi làm gì đi nữa, cậu vẫn sẽ sẵn sàng rộng lòng bao dung tha thứ.
Ngày hôm nay Hàn Vũ không tự mình lái xe mà có tài xế riêng, Lâm Mặc tự giác mà lẳng lặng mở cửa ngồi xuống ghế sau cùng hắn. Ngay sau khi cậu đóng cửa lại, Hàn Vũ cũng liền nhấn nút để dâng tấm ngăn giữa ghế trước và ghế sau lên.
"Lát nữa tôi đưa anh đi đâu cũng đừng lên tiếng thắc mắc, rõ chưa."
"Ừ."
"Lúc ấy tôi kêu anh làm gì thì cứ làm theo."
"Ừ."
"Không được nói chuyện với người khác."
"Ừ."
"Tuyệt đối không được để tôi xấu mặt."
"Ừ."
Nhìn thấy Lâm Mặc gật đầu vâng lời răm rắp như vậy, Hàn Vũ mạc danh dâng lên bực bội trong lòng.
Đột nhiên, hắn quay sang phía Lâm Mặc, một tay đè lên cửa kính, tay còn lại chống xuống lưng ghế. Hành động này khiến Lâm Mặc không còn đường lui, cậu kinh ngạc nhìn hắn. Ngay sau đó rơi xuống môi cậu là một nụ hôn cuồng loạn, ngấu nghiến.
Nụ hôn này càng giống như một kiểu chiếm đoạt, tuyên bố quyền ở hữu. Lưỡi Hàn Vũ đâm sâu vào bên trong khoang miệng cậu, đảo qua tất cả mọi vị trí như đánh dấu. Hắn tham lam cướp lấy dưỡng khí của cậu, khiến cậu chỉ có thể mơ hồ bị áp chế. Cuối cùng khi Lâm Mặc suýt nữa tắc thở, Hàn Vũ mới hài lòng buông ra.
Trên môi Lâm Mặc vẫn còn vương lại sợi chỉ bạc, hơi thở gấp gáp do thiếu dưỡng khí, hai má đỏ bừng. Ánh mắt cậu có chút hoang mang nhìn hắn, khiến hắn không hiểu sao cảm thấy sảng khoái hơn hẳn. Hàn Vũ lặng lẽ nuốt yết hầu nhìn sang nơi khác. Nên là thái độ này, cái cách mà cậu hoảng loạn không thể làm gì chỉ có thể nhận lấy trả thù từ hắn.
"Cho dù tôi có làm như vậy với anh, tới lúc đó anh cũng không được kháng cự."
Lâm Mặc rũ mi mắt xuống không biết suy nghĩ cái gì, hồi lâu sau mới nhàn nhạt đáp: "Tôi hiểu rồi."
Tâm tình khoái trá của Hàn Vũ trong giây lát như bị dội cả xô nước xuống. Hắn nhìn Lâm Mặc ngoan ngoãn thuận theo, trong lòng lại khó chịu cực kỳ.
Được lắm, để xem anh ta còn giữ được cái mặt nạ này bao lâu. Hàn Vũ thầm nghĩ như thế.
Nơi Hàn Vũ mang Lâm Mặc đến là một hội sở cao cấp, chỉ có hội viên mới được phép ra vào. Cho nên bên trong cũng không tán loạn ồn ào như các quán bar khác, trái lại còn được chia thành nhiều phòng riêng biệt chất lượng cách âm cực tốt. Tùy theo loại thẻ hội viên, phòng của họ sẽ có các loại dịch vụ khác nhau. Thẻ càng cao thì trong phòng trang bị càng đầy đủ.
Nữ nhân viên nhận lấy thẻ hội viên màu đen trong tay Hàn Vũ, sau khi quẹt thẻ kiểm tra xong liền nhanh chóng dẫn bọn họ lên tầng cao nhất. Đây là khu vực đặc biệt, chỉ có khách hàng sở hữu thẻ đen mới được vào. Loại thẻ đen này mỗi năm chỉ phát hành mười chiếc, không nhiều hơn. Để mua được không những phải có tiền mà còn đáp ứng được các yêu cầu khác của hội sở.
Cho nên khi nhìn thấy những người khác trong phòng, Lâm Mặc đại khái đoán được những kẻ này cũng không phải nhà giàu mới nổi gì. Quan trọng hơn chính là khí chất của họ. Cho dù bọn họ có nhấc tay nhấc chân một cái, cậu vẫn có thể ngửi thấy mùi tiền nồng nặc.
Chất lượng cách âm của căn phòng quả thực tuyệt hảo. Ngay khi Hàn Vũ vừa mới mở cửa ra, bên trong truyền ra âm thanh nũng nịu của một nam nhân: "Đáng ghét, người ta không thích như vậy đâu."
Lâm Mặc: "..."
Mặc dù ngữ điệu rất uốn éo, giọng nói cũng trong trẻo, bất quá cậu khẳng định đây là nam một trăm phần trăm.
Một thiếu niên thanh tú chỉ tầm mười chín hai mươi đang ngồi trên đùi một nam nhân khác chính là chủ nhân giọng nói đó. Nam nhân đang ôm lấy eo y trông thấy Hàn Vũ đến, vui vẻ giơ ly lên: "Hàn tổng đến rồi a!"
Hàn Vũ nhàn nhạt một tiếng rồi bước vào, theo sau là Lâm Mặc. Cậu có thể nhận thấy ánh mắt tò mò quan sát của những người trong phòng đang quét từ trên xuống dưới người mình. Lần đầu tiên gặp phải tình cảnh như vậy, Lâm Mặc lúng túng muốn chết, nhưng nhớ tới lời Hàn Vũ, cậu chỉ có thể cắn răng giữ cho bản thân bình tĩnh không làm gì ngu ngốc. Cùng lắm thì xem những ánh mắt đó như đám học sinh khi cậu mang bài kiểm tra vào lớp đi!
May mắn thay họ đều là người thông minh, cho nên không nhào lên mà hỏi chuyện. Có lẽ cũng là vì sợ uy áp của Hàn Vũ nữa. Vì thế Lâm Mặc thành công biến bản thân thành vô hình, chui vào trong góc cầu mong buổi tiệc này kết thúc nhanh nhanh.
Trong phòng ngoài Hàn Vũ còn có khoảng năm sáu nam nhân khác, mỗi người đều mang theo một "tình nhân nhỏ bé" - theo cách họ gọi. Có nam có nữ, bộ dạng đều trẻ trung xinh đẹp. Loại cỏ già lại dai như cậu đây quả thực như gà lạc giữa bầy hạc. Qua cách họ nói chuyện, Lâm Mặc có thể đoán được đại khái buổi tiệc hôm nay chẳng qua cũng chỉ là một loại khoe khoang tình nhân bên người.
Lâm Mặc an tĩnh nhấp từng ngụm rượu. Hàn Vũ đây là muốn lấy cái danh hiệu tình nhân này để nhục nhã cậu sao? Cũng quá xem thường cậu rồi. Năm đó vì để có đủ tiền nuôi Hàn Vũ, cậu còn sẵn lòng đến quán bar làm tới tận khuya. Ở cái nơi phức tạp như vậy đương nhiên không thể trông mong gì. Nhiều lần Lâm Mặc từng bị khách đùa giỡn, thậm chí có kẻ còn sỗ sàng sờ soạng. Nếu lúc ấy cậu kêu gào đòi chết, cũng chẳng ai lấy lại công bằng thay cậu, ngược lại còn bị đuổi việc.
Cho nên cậu học được cách nhẫn nhịn. Cho dù bị mắng chửi, bị trêu chọc, bị sờ mó, cậu đều phải ráng cắn răng tươi cười với khách, sau đó kiếm cớ để trốn. Tự tôn không ăn được, nhưng có thể bán đi lấy tiền. So với những ngày tháng khi đó, cái danh hiệu tiểu tình nhân này so ra nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Khẩu vị của Hàn tổng quả nhiên... đặc sắc." Một tên đột nhiên phát biểu một câu như vậy. Bất quá nhìn dáng vẻ mơ màng của hắn, phỏng chừng cũng đã nửa say nửa tỉnh rồi.
"Cũng tạm." Hàn Vũ bình thản đưa ra lời nhận xét.
"Hèn gì bao nhiêu người muốn bò lên giường Hàn tổng đều không thành công, ha ha ha. Mấy lão già kia nếu biết lý do cài gián điệp thất bại phỏng chừng sẽ tức đến run rẩy mất." Một tên khác chịu không nổi cười ra tiếng.
Sau đó lại có vài người xen vào nói thêm vài câu. Hàn Vũ vẫn giữ thái độ bình tĩnh mà trả lời, thỉnh thoảng liếc nhìn sang phía Lâm Mặc. Trông thấy cậu còn bình thản hơn cả mình, hắn không chịu nổi mà lại nổi giận.
Vì vậy khi Lâm Mặc bị mời rượu liên tục, hắn vẫn không thay cậu cản lại. Thái độ đó của hắn trong mắt người khác lại thành ra ngầm đồng ý, do đó Lâm Mặc uống hết ly này đến ly khác. Tửu lượng của cậu cũng không đặc biệt cao, chỉ sau mấy lần đã bắt đầu mơ hồ rồi.
Uống rượu xong, bọn họ lại bắt đầu chơi trò rút thẻ. Ai rút được thẻ "Chủ" sẽ làm người ra lệnh, còn ai xui xẻo rút trúng "Nô" phải nghe theo lời. Kỳ thực đây vốn là trò chơi dành cho trẻ con, nhưng sau khi đổi từ trên thẻ thành "Chủ" với "Nô" xong lại bỗng dưng cảm thấy mờ ám.
Vòng đầu tiên, thiếu niên bốc trúng thẻ "Nô", mà nam nhân ôm eo y cả buổi lại bốc trúng thẻ "Chủ".
"Thật uổng phí." Hắn nhận xét đầy tiếc nuối.
"Người ta lúc nào chẳng xem ngài là chủ nhân cao quý chứ." Thiếu niên lại bắt đầu bò lên người hắn.
Cuối cùng, hắn ra lệnh cho y nhảy một điệu. Thiếu niên vui vẻ nghe lời, cởi mấy nút áo đứng uốn éo múa quanh cây cột. Thân hình y rất đẹp, vũ đạo cũng không tồi, ngay cả Lâm Mặc cũng có chút mê mẩn.
"Đẹp không? Tôi tìm được ở trường Nghệ thuật Sân khấu và Điện ảnh đấy." Nam nhân hài lòng cười cợt bưng ly rượu lên.
Mọi người nhao nhao khen ngợi, bảo hắn tốt phước kiếm được một cực phẩm như vậy. Cuối cùng thiếu niên kết thúc màn biểu diễn của mình, trên trán lấm tấm mồ hôi bước về lại chỗ cũ.
"Màn biểu diễn của em thế nào?" Thiếu niên lại tiếp tục cọ mông trên người nam nhân.
"Bảo bối, em lúc nào chẳng đẹp." Nam nhân lấy tay xoa xoa mông y.
Tới vòng thứ hai, Lâm Mặc bốc trúng "Nô", mà một thiếu nữ khác lại bốc trúng "Chủ".
"Anh đút cho Hàn tổng hết ly rượu này đi." Nói rồi thiếu nữ bổ sung thêm, "Bằng miệng."
Cho dù là tiểu tình nhân, nhưng bọn họ cũng không ngu ngốc, biết rõ nên làm cái gì. Hiện tại Lâm Mặc đang thuộc quyền sở hữu của Hàn Vũ, bảo cậu làm vậy tốt nhất, không sợ đắc tội bên nào.
Một ly rượu đầy được đẩy đến đối diện Lâm Mặc. Sắc mặt cậu vẫn bình thản như cũ, uống lấy nó xong tiến đến gần Hàn Vũ, môi kề môi đẩy lưỡi vào.
Thế nhưng ngay khi môi hai người vừa chạm vào nhau, Hàn Vũ lại bất ngờ đẩy cậu xuống ghế, đảo khách thành chủ hung hăng tiến công càn quấy miệng cậu. Một ngụm rượu này cuối cùng mất gần mười phút mới uống xong.
Lúc ngồi dậy chỉnh trang lại quần áo xộc xệch của mình, Lâm Mặc có thể nhìn thấy những ánh mắt ám muội từ những người xung quanh. Cậu vẫn không nói gì, vờ như không thấy gì hết.
"Có thể khiến Hàn tổng hứng thú đến như vậy, mùi vị nhất định không tồi!"
Những lượt tiếp theo cũng không còn gì đáng nói, dẫu sao bọn họ vẫn là nể mặt nhau mà không dám chơi quá liều. Cuối cùng chính bản thân Lâm Mặc không chịu được, đành phải xin phép đi vệ sinh.
Buồng vệ sinh trống không. Lâm Mặc sau khi "giải quyết nhu cầu cấp bách" thì rửa tay, vốc nước lên mặt cho tỉnh táo hơn chút. Ngày hôm nay cậu thực sự uống quá nhiều, phỏng chừng bao tử đến hôm sau lại kháng nghị kêu gào cho mà xem.
Một gã đàn ông khác lúc này cũng bước vào buồng vệ sinh. Bắt gặp Lâm Mặc, ánh mắt gã ti hí nhìn cậu, đến khi trông thấy dấu hôn trên cổ cậu thì cười dâm đãng như hiểu ra mọi chuyện. Gã tiến lại gần, một tay đặt lên thắt lưng Lâm Mặc sờ soạng: "Tiểu bảo bối, sao lại đi một mình thế này?"
Lâm Mặc cố nén kinh tởm tránh né móng tay heo của gã, nhưng cậu uống quá nhiều, đầu óc rối loạn không phân biệt nổi, cuối cùng vẫn bị gã tóm lấy.
"Chậc chậc, hóa ra là một con thỏ già, tuổi này vẫn còn người chịu dưỡng cưng sao. Hẳn là công phu trên giường của bảo bối phải giỏi lắm nhỉ?" Gã đàn ông sau khi nhìn gần gương mặt của Lâm Mặc thì phát hiện ra, không nhịn được càng cười to.
Ba mươi hay hai mươi gì cũng được, lâu lâu đổi gió một chút ngẫm lại có vài phần hay ho.
"Buông tôi ra." Lâm Mặc lạnh lùng gạt đi bàn tay của gã.
"Bảo bối, đi theo ta một đêm thế nào? Ta giúp cậu biết cái gì là dục tiên dục tử." Gã cũng không biết xấu hổ mà càng tiến lại gần.
Chát! Lâm Mặc thẳng tay tát cho gã một cái, ánh mắt lạnh lẽo như hồ băng nói: "Tiên sinh, thỉnh tự trọng."
Năm đó cậu nhẫn nhịn, là vì không muốn mất công việc, muốn kiếm đủ tiền cho Hàn Vũ. Ngày hôm nay cậu không cần phải làm vậy, càng không có lý do chấp nhận người khác chiếm tiện nghi mình vô ích như thế.
Lần đầu tiên bị người khác tát khiến gã phẫn nộ, mắt long sòng sọc mà lao về phía Lâm Mặc bóp chặt cổ cậu, miệng gầm gừ: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Hôm nay tao thao mày tại đây, xem mày còn dám mạnh miệng!"
Một tay khác của gã lần mò cởi áo của Lâm Mặc, cậu cố gắng giãy giụa nhưng vô hiệu. Cậu càng làm mạnh thì bàn tay gã đặt trên cần cổ cậu càng xiết chặt. Chẳng mấy chốc nút áo trên người Lâm Mặc đã bị cởi sạch. Cậu tức giận dùng chân đá thẳng ngay bộ vị của gã, đau đớn ập tới khiến gã thét lên một tiếng, nhất thời buông lỏng tay. Lâm Mặc liền nhân cơ hội thoát ra, thở hồng hộc.
"Thằng khốn mày được lắm! Để tao xem mày trốn thế nào!"
Lâm Mặc còn chưa kịp bò dậy, một bàn chân đã đá thẳng vào bụng cậu. Cậu đau đớn ôm lấy bụng nằm co quắp trên sàn nhà, bả vai run rẩy chịu đựng không hét thành tiếng. Tên kia nắm lấy tóc cậu kéo ngược ra sau, khiến cậu lộ ra cần cổ duyên dáng cùng yết hầu. Mồ hôi trên trán Lâm Mặc từ từ lăn xuống, hai bên thái dương đã nổi gân xanh.
Gã đứng thẳng người, cởi quần để lộ dương v*t đã căng cứng ra đối diện ngay mặt Lâm Mặc. Lâm Mặc kinh tởm muốn tránh né, hai tay đẩy chân gã né ra, nhưng lại bị ấn vào.
Ngay lúc đó, cánh cửa mở sầm ra! Hàn Vũ sắc mặt tối đen từ bên ngoài tiến vào, đạp một cước liền khiến gã té lăn ra đất. Quần gã vẫn chưa kéo lên, dương v*t còn hùng dũng dựng thẳng. Hàn Vũ chán ghét đến đạp cũng không muốn đạp thứ đó, liền dùng giày giẫm lên mặt gã.
"Thằng nào không muốn sống! Có biết tao là ai không?! Tao là..."
"Mày là ai tao không quan tâm. Dám động tới người của tao, mày muốn đối chọi với Hàn gia sao?"
"Hàn gia?!" Gã đàn ông kia kinh hoảng thốt lên.
Hàn gia hiện tại nắm trong tay gần như toàn bộ sản nghiệp tại thành phố Z, hơn nữa công ty của gia tộc này còn nằm trong top năm công ty có sức ảnh hưởng nhất đối với đất nước. Đắc tội Hàn gia chẳng khác gì tự chặt đứt đường làm ăn của mình.
Hỏng bét! Nếu biết trước người mà gã đụng tới lại có liên quan đến Hàn gia, gã cũng sẽ không không có mắt như vậy!
Hàn Vũ khinh thường liếc nhìn gã, sau đó không buồn nói thêm lời nào nắm tay kéo Lâm Mặc rời khỏi nhà vệ sinh. Chân hắn dài hơn Lâm Mặc, bước đi lại gấp gấp, thành thử Lâm Mặc gần như bị lôi đi. Phải khó khăn lắm mới theo kịp được.
Ngay sau đó Lâm Mặc bị ném vào trong xe không chút thương tiếc. Hàn Vũ đóng sầm cửa, tài xế liền y theo bổn phận mà lái xe đi, một lời cũng không nói gì.
Ánh mắt hắn phẫn nộ nhìn Lâm Mặc, bàn tay hết co rồi duỗi, nắm chặt lại đến nổi gân xanh. Lâm Mặc lại đang cúi đầu xem xét cổ tay mình, thành thử không nhận ra. Bất quá cậu vẫn có thể cảm nhận được Hàn Vũ đang giận.
"Mới rời tôi một lát anh đã khó nhịn đến như vậy sao? Không có nam nhân thao liền khó chịu như vậy?" Giọng nói Hàn Vũ âm u như đến từ địa ngục.
Lâm Mặc tự biết mình nói gì cũng chỉ khiến hắn càng thêm tức giận, bèn ngoan ngoãn im lặng. Chuyện này cũng không có gì lạ, bản tính của Hàn Vũ chính là cho dù là thứ mình vứt đi cũng không muốn để cho người khác dùng. Nếu hắn không tức giận, cậu mới hoài nghi đây.
Dù sao may mắn mà hắn xuất hiện kịp thời, bằng không cậu không tài nào may mắn thoát được ma trảo của gã kia.
Nhưng Lâm Mặc không nói gì, trong mắt Hàn Vũ lại thành ra cam chịu chấp nhận lời hắn nói là sự thật. Ánh mắt hắn càng thêm tóe lửa, bàn tay cuối cùng nhịn không được mà bóp cằm Lâm Mặc!
"Không còn lời nào để nói sao? Nếu để mọi người biết được thầy Lâm hóa ra lại là người như thế này, họ có còn yêu quý anh nữa không?" Hàn Vũ tàn nhẫn dùng lời nói nhục nhã Lâm Mặc, "Cũng chỉ có tôi ngu ngốc, thật sự cho rằng anh đi sớm về khuya là vì lo lắng muốn kiếm đủ tiền nuôi tôi. Xem ra đều là giả cả."
Lâm Mặc nghe đến đây cảm thấy có chút bất thường, cậu nhìn hắn hỏi: "Ai nói với cậu như vậy?"
Cậu đi làm ở quán bar, thật sự là vì để kiếm tiền cho Hàn Vũ. Từng có vài người muốn bao nuôi cậu, nhưng cậu là một nhà giáo, cậu lại có một đứa con, không thể nào chấp nhận bản thân làm ra loại chuyện ấy, cho nên đều khéo léo từ chối. Nhưng qua miệng Hàn Vũ, lại giống như cậu cố tình rêu rao đi bán thân!
Hàn Vũ lại cho rằng Lâm Mạc là đang chột dạ, hắn hừ lạnh một tiếng: "Tưởng rằng việc mình làm thì không ai hay biết sao. May mà sau khi tôi quay về Hàn gia người ta cho tôi biết sự thật, bằng không tôi còn nghĩ rằng anh là một người cao cả đến cỡ nào."
Hàn gia, lại là Hàn gia sao. Lâm Mặc cười khổ nhắm mắt lại. Là Hàn gia đã nói với Hàn Vũ như vậy. Cũng đúng thôi, lúc đó Hàn Vũ mới mười lăm tuổi. Lừa gạt một đứa trẻ mười lăm tuổi là một chuyện dễ dàng cỡ nào. Nhất là khi cậu không có bằng chứng, lấy gì để phản bác đây.
Lúc ấy cậu vì sợ khiến Hàn Vũ khó chịu, cho nên chuyện đi làm ở quán bar vẫn luôn nửa hở nửa kín không nói thẳng ra, càng không nói mình làm gì ở đấy. Dẫu sao mấy chuyện dơ bẩn như vậy không phù hợp với một đứa trẻ.
Tại sao Hàn gia phải tuyệt tình như vậy với cậu. Cậu coi như không có công lao cũng có khổ lao, thay bọn họ nuôi nấng Hàn Vũ. Bọn họ muốn cậu trả Hàn Vũ lại, cậu cũng làm theo. Vì cái gì còn muốn đuổi cùng giết tận, khiến cho Hàn Vũ nghĩ sai về cậu, chán ghét cậu?
Có lẽ họ sợ mai sau cậu về già lại lấy cái lý do nuôi dưỡng năm xưa để khiến Hàn Vũ phải dưỡng già cậu đi. Kỳ thực cậu sẽ không làm như vậy, cậu tự có thể lo cho thân mình. Cậu sẵn sàng xé bỏ tấm chi phiếu đó, chẳng lẽ lại mặt dày đến độ ăn bám con mình?
Hoặc là họ cảm thấy hối lỗi với Hàn Vũ, muốn khiến hắn có hảo cảm với Hàn gia cho nên bịa ra những chuyện như thế khiến ấn tượng của Hàn Vũ đối với cậu giảm đi, lại càng xem trọng Hàn gia thêm?
Bất quá lý do là gì cũng không quan trọng nữa. Hàn Vũ tin vào câu chuyện ấy, tin những lời vu cáo của bọn họ đối với cậu. Cậu còn có thể làm gì đây.
Lâm Mặc không biết mình đã về lại nhà như thế nào. Hàn Vũ thô lỗ khiêng cậu ném lên giường, bắt đầu cởi quần áo. Lâm Mặc hoang mang nhìn hắn, ảnh hưởng của chất cồn chưa tan hết khiến đầu óc cậu có chút quay cuồng. Cậu vừa định bò khỏi giường, liền bị một bàn tay mạnh mẽ khác nhấn giữ lại.
"Nếu anh thích bị thao đến như vậy, tôi làm con cũng nên thỏa mãn cha mình nhỉ."
Những lời nói hạ lưu đó khiến Lâm Mặc đỏ bừng cả mặt, nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng liền bị Hàn Vũ thoát quần áo từ trên xuống dưới. Ngay sau đó, hắn mạnh mẽ tiến vào, xé toạc bên trong cậu, không trải qua một bước chuẩn bị nào.
Nỗi đau xé rách bên dưới khiến Lâm Mặc phải kêu thành tiếng, trán cậu lấm tấm mồ hôi. Cơn đau ở bụng vốn tạm dừng nay lại tiếp tục quặn thắt lại. Lâm Mặc cố nén lại, cắn chặt môi đến khỏi rên rỉ. Hai tay cậu nắm chặt ga giường, bàn tay trắng bệch ẩn hiện gân xanh.
Hàn Vũ hung hăng đâm liên tục vào bên trong cậu, mỗi cú đâm đều hữu lực vào sâu bên trong, khiến Lâm Mặc được trải nghiệm thế nào là xuống địa ngục. Hắn chỉ là muốn nhục nhã cậu thôi, Lâm Mặc nghĩ như thế. Bị chính con mình thao đến chết đi sống lại, còn gì xấu hổ hơn sao.
Nếu đấy là mục đích của hắn, vậy Lâm Mặc phải khen thưởng rằng hắn đã thành công. Cậu cảm thấy vô cùng nhục nhã, bị áp dưới thân nam nhân, mà nam nhân này còn từng là con mình. Hàn Vũ lại luôn kề bên tai cậu nói những lời không đứng đắn khiến người khác mặt đỏ tận mang tai.
"Ba ba, bên trong người vừa nóng lại ấm."
"Bị con trai mình thao thế nào, có sướng không? Sướng hơn mấy lão già kia chứ?"
"Bên dưới của cha kẹp chặt ta như vậy, quả nhiên là đồ dâm đãng."
Nếu là Lâm Mặc trước kia, cậu nhất định sẽ khóc lóc vì tình cảnh này. Cậu sẽ tự tử vì chịu phải cảnh tượng nhục nhã như thế. Cậu sẽ không bao giờ muốn trông thấy Hàn Vũ nữa. Cậu căm ghét, thù hận, muốn giết chết hắn.
Nhưng Lâm Mặc của hiện tại đã không còn hơi sức dành cho chuyện đó. Cho dù cậu chán ghét hành vi này của hắn, cho dù cậu bị hắn tổn thương đến không thể hàn gắn, cậu đều sẽ tha thứ.
Bởi vì, thời gian của cậu không còn dài nữa.
Lâm Mặc như chiếc thuyền đong đưa trên biển, cuối cùng cứ như vậy bị làm đến ngất đi. Sáng hôm sau khi cậu thức dậy, Hàn Vũ đã rời đi, mà trên giường còn loang lổ vết máu.
Nếu Lâm Mặc là nữ nhân, hẳn là đã có thể chứng minh sự trong sạch của mình. Bất quá vì cậu là nam nhân, đừng nói là vài vết máu, cho dù cậu có tắm trong thùng máu cũng không minh oan được cho bản thân.
Cả người đau đớn như bị xe cán qua, cậu cố gắng hết sức mới lê bước tới được nhà tắm để tẩy rửa bản thân. Vết thương phía sau nhất định vô cùng tồi tệ, nhưng so với vết thương đó cậu còn có việc khác đáng lo hơn.
Nghĩ như vậy, tay Lâm Mặc vô thức đặt lên bụng. Không biết còn có thể kéo dài được bao lâu. Xem ra vẫn nên đi bác sĩ một chuyến.
Vì vậy Lâm Mặc sau khi thay đồ xong, liền bắt xe đi đến bệnh viện.
Bất quá cậu không ngờ rằng hành động này của mình lại dẫn đến vô số rắc rối khác.
Quay trở lại mạch thời gian, Lâm Mặc đăng ký xét nghiệm tại một bệnh viện gần đó. Do khám bảo hiểm cho nên cậu phải chờ một lát mới đến lượt. Khi cậu cầm được kết quả đến chỗ bác sĩ, gương mặt đã gần như trắng bệch rồi.
"Cái này..." Vị bác sĩ nhìn báo cáo xét nghiệm của Lâm Mặc, không biết nên nói thế nào.
"Bác sĩ yên tâm, tôi đã biết bệnh tình của mình rồi. Ngài cứ nói đi." Trái ngược với vẻ lo lắng của bác sĩ, Lâm Mặc vẫn thản nhiên như không.
"Tại sao cậu không đi cấp cứu! Đã đau thành như vậy rồi còn xếp hàng chờ! Cậu có biết bệnh tình mình..." Bác sĩ lần đầu tiên trông thấy bệnh nhân không quan tâm đến bản thân đến như thế, tức đến nổ phổi.
"Không sao, tôi quen rồi. Chỉ lát nữa sẽ hết thôi."
"Cậu... cậu..." Bác sĩ không làm được gì, đành phải buông tay đầu hàng ghi đơn thuốc cho Lâm mặc, "Tốt nhất cậu nhập viện ngay tức khắc cho tôi. Đã biết bệnh tình của mình sao còn liều mạng làm tình!"
Bị người khác vạch trần sự thật như vậy, Lâm Mặc dù cố làm mặt lạnh cách mấy cũng không khỏi ngượng ngùng. Nhưng dù bị nói cách mấy, cậu vẫn phải từ chối lòng tốt của vị bác sĩ kia. Tự bản thân cậu hiểu rõ, nhập viện cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Cách đây mười mấy năm trước, Lâm Mặc bị xuất huyết dạ dày do ăn uống không đúng giờ giấc và uống quá nhiều rượu. Cậu lại không chú ý, không thèm kiêng cữ, thế là mấy năm sau liền biến thành thủng dạ dày. Khoảng năm năm sau khi Hàn Vũ rời đi, bệnh đã chuyển thành ung thư dạ dày.
Mấy hôm trước cậu vừa mới nôn ra máu, xem ra ung thư dạ dày của cậu đã đi vào giai đoạn cuối. Chỉ là Lâm Mặc ngạc nhiên chính bản thân không chút sợ hãi. Trái lại càng giống như một loại thanh thản có thể nhắm mắt xuôi tay.
Cậu không có gia đình, người đã từng là người thân duy nhất chính là Hàn Vũ. Nay thấy hắn trở thành một con người thành đạt trưởng thành như thế, coi như tâm nguyện duy nhất của cậu cũng đã thành hiện thực. Như vậy, sống thêm mấy chục năm hay chỉ sống vài năm đều không khác gì nhau.
Người, suy cho cùng sẽ đến lúc chết. Cậu chỉ là đi trước một bước mà thôi.
Lâm Mặc ôm suy nghĩ như thế mà rời khỏi bệnh viện. Nhưng cậu vừa mới bước ra khỏi cổng được vài mét, còn chưa kịp tới trạm xe buýt, đã bị một chiếc xe chạy ngang qua dừng lại. Hàn Vũ đột nhiên từ trong xe lao ra túm lấy cậu kéo vào. Chỉ trong tích tắc, chiếc xe lại chạy đi, không một ai phát hiện vừa mới có một vụ "bắt cóc" diễn ra trắng trợn ngay trên đường phố.
"Anh giỏi lắm!" Hàn Vũ cắn răng nói từng chữ, mạnh bạo đè ép Lâm Mặc trên ghế sau.
Sáng hôm ấy khi hắn tỉnh dậy, trông thấy Lâm Mặc thê thảm như thế, liền có chút hốt hoảng với hành vi của mình đêm qua. Hắn không tài nào kiềm chế được, cuối cùng thay quần áo chạy trốn đến công ty, hy vọng công việc sẽ khiến hắn quên đi việc này.
Bất quá tâm hắn nóng như lửa đốt, gắng gượng được tới trưa lại không thể không chạy ào về nhà nhìn xem. Thế nhưng, Lâm Mặc lại đã rời đi!
Có từ ngữ nào có thể miêu tả thấu được tâm trạng của hắn lúc đó, khi phát hiện ra toàn bộ căn nhà trống rỗng! Trái tim hắn không khống chế được nhảy lên điên cuồng, trong lòng dần trào ra một loại cảm xúc không phân biệt nổi. Là tức giận, hối hận, căm ghét hay không thỏa mãn?
Không! Tất cả những gì hắn suy nghĩ trong đầu là, Lâm Mặc thế nhưng dám bỏ trốn! Bỏ qua lời cảnh cáo của hắn vào ngày đầu tiên đến đây mà bỏ trốn! Cậu ta cho rằng mình thực sự có thể làm như vậy sao! Mang theo tâm tình âm u, Hàn Vũ kiểm tra một lượt toàn bộ camera trong nhà và ngoài phố. Sau khi xác định được hướng đi Lâm Mặc, hắn liền tức tốc đuổi theo bắt người về.
Lâm Mặc là của hắn! Suy nghĩ điên cuồng này khiến hắn không khỏi mất khống chế, đè Lâm Mặc xuống ghế sau xe hơi. Cậu không được phép bỏ trốn, cho dù hắn chán ghét cậu, muốn trả thù cậu, cậu cũng không được phép bỏ trốn! Hàn Vũ hắn ghét nhất chính là những kẻ dám phản bội mình!
"Cậu hiểu lầm..." Lâm Mặc còn chưa kịp giải thích, đã bị một cái hôn phủ đầu của Hàn Vũ che kín miệng lưỡi, chỉ còn có thể phát ra tiếng ngô ngô.
Hàn Vũ mang Lâm Mặc về lại căn biệt thự đó. Trong vòng ba ngày, hệ thống an ninh xung quanh đều được đổi mới hoàn toàn, cho dù một con muỗi cũng không bay lọt. Toàn bộ cửa sổ đều được đóng kín, chỉ chừa lỗ thông gió. Các thiết bị điện tử có thể kết nối ra ngoài cũng đều bị tịch thu.
Có thể hiểu được Hàn Vũ đã tức giận đến cỡ nào!
Nhưng đó còn chưa phải tệ nhất. Sau khi giam giữ Lâm Mặc bên trong tòa biệt thự đó, Hàn Vũ còn mang đến một sợi dây xích đen dài đeo vào cổ chân cậu. Phạm vi hoạt động của Lâm Mặc chỉ vỏn vẹn trong căn phòng ngủ. Khi nào Hàn Vũ đến, cậu mới được tháo xích, mở rộng phạm vi lên trong căn biệt thự này.
"Sủng vật chạy lung tung, cần phải xích lại." Đây là lời Hàn Vũ đã nói với cậu.
Lâm Mặc dù không muốn cũng phải chấp thuận hình thức sống như thế này. Quả thực còn tệ hơn nhà tù. Trong nhà tù, chí ít còn có bạn tù, có giờ lao động và nghỉ ngơi, giờ ăn và giờ ngủ. Còn hiện tại, chỉ khi nào Hàn Vũ đến, cậu mới được tháo xích. Nếu Hàn Vũ có việc bận không đến được, cậu coi như nhịn đói ngày hôm đó. Mà nếu hắn đến, thì ban đêm cậu càng không ngủ được.
Hàn Vũ không tin tưởng cậu, cũng không tin tưởng bất kỳ ai nữa. Dường như trong mắt hắn, cho dù là ai một khi tiếp cận cậu rồi sẽ đều bị cậu mê hoặc mà thả cậu chạy trốn vậy. Nhiều khi Lâm Mặc cũng muốn tự hỏi hắn phải não bổ đến nhường nào mới có thể nghĩ ra những chuyện như vậy.
Vài ngày sau, một bản báo cáo xét nghiệm được gửi đến biệt thự. Đây là những loại xét nghiệm không lấy kết quả được ngay, cho nên cậu đã hẹn bệnh viện lên lấy sau. Bất quá lúc ấy Lâm Mặc cũng không ngờ rằng mình sẽ bị Hàn Vũ giam cầm như thế này, bản báo cáo liền rơi vào quên lãng. May mắn thay bệnh viện hết sức tận chức trách, bệnh nhân không đến lấy phiếu kết quả xét nghiệm liền tận tâm gửi về tận nhà theo địa chỉ của cậu,
Sau khi Hàn Vũ nhận được bản báo cáo này, hắn trầm mặc nhớ ra dường như ngày hôm đó lúc tìm Lâm Mặc cậu quả thực đứng gần cổng bệnh viện. Chỉ là khi ấy hắn bị cảm xúc che lấp lý trí nên không quan tâm đến chi tiết này.
Vẫn là nên đến xem thử, rốt cuộc cậu ta đi bệnh viện làm gì.
Có tiền có quyền quả nhiên có đặc quyền, chẳng mấy chốc sau bản báo cáo bệnh tình chi tiết của Lâm Mặc được trình diện trước mặt Hàn Vũ. Tâm tình hắn nhanh chóng sa sầm đi khi trông thấy dòng chữ "UNG THƯ DẠ DÀY GIAI ĐOẠN CUỐI". Hơn nữa kế bên cạnh còn có ghi chú thêm của nhóm điều tra rằng Lâm Mặc đã biết chuyện này từ trước.
Hắn chán ghét Lâm Mặc, ghét cái con người dối trá ấy, nhưng hắn không muốn cậu chết. Hắn muốn cậu sống để tiếp tục chịu dằn vặt, để hắn có thể hả hê trả thù.
Hàn Vũ không tin vào kết quả này, nói đúng hơn hắn không muốn tin. Nhưng hắn lại không dám đem Lâm Mặc đi xét nghiệm lại. Hai luồng suy nghĩ đối chọi nhau khiến hắn mệt mỏi vô cùng. Rốt cuộc là khi nào, Lâm Mặc đã biết bệnh của mình khi nào. Cậu ta làm sao lại bệnh thành ra như thế này.
Giờ phút này, đầu óc Hàn Vũ hoàn toàn trống rỗng, hắn chỉ muốn một câu trả lời duy nhất: sự thật.
Ngày hôm sau, Hàn Vũ như lệ cũ đeo xích lại trên chân Lâm Mặc. Chỉ lần này hắn vô cùng tốt tính mà thông báo rằng vì hắn có việc cần phải đi vài ngày, cho nên sẽ cho người mang cơm đến cho Lâm Mặc.
Đây có thể xem là một bước tiến nhảy vọt. Vì trước kia nếu Hàn Vũ không có mặt, Lâm Mặc hoặc nhịn đói hoặc ăn bánh mì khô cậu tàng trữ trong tủ. Ngay cả người giúp việc cũng chỉ có thể tới lau dọn nhà cửa khi hắn có mặt.
Hàn Vũ vẫn không tin tưởng Lâm Mặc. Trước kia hắn tự mình mang cơm đến là vì sợ cậu nhân cơ hội người khác đến mà bỏ trốn. Chỉ là lúc ấy hắn không bao giờ rời khỏi Lâm Mặc quá mười hai tiếng, cho nên việc này cũng không xem như đại sự gì. Nhưng lần này đến Vũ Sa trấn điều tra cũng phải mất vài ngày, Hàn Vũ không thể không nhân nhượng một lần.
Từ lúc Hàn Vũ mang Lâm Mặc đi cũng chỉ mới trôi qua vài tháng, Vũ Sa trấn vẫn hệt như lúc hắn tới. Lái xe thẳng tới bệnh viện, hắn quyết định tự mình vào thăm hỏi.
"Cậu là...?" Vị bác sĩ già nâng nâng cặp mắt kính, nheo mắt nhìn cậu.
"Cháu là Hàn Vũ đây, bác Vương không nhớ sao?" Hàn Vũ đáp.
Hàn Vũ có thể thông qua nhiều phương pháp mà lấy được kết quả, bất quá hắn muốn tận mắt nhìn thấy để tin là thực hay giả. Chỉ có người nhà mới có thể hỏi thăm bệnh tình của bệnh nhân.
"Ra là tiểu Vũ! Lớn đến nhường này rồi cơ à!" Bác sĩ Vương vui vẻ nói, "Hồi trước Lâm Mặc bảo dọn lên thành phố sống với con trai, bác còn tưởng là nói giỡn chứ."
Ra đây là cách Lâm Mặc giải thích với mọi người sao? Dù sao cũng không có gì sai, Hàn Vũ thầm nghĩ.
"Bác Lâm, cháu muốn biết bệnh tình của cha cháu." Hàn Vũ bày ra một gương mặt hết sức nghiêm túc, muốn bao nhiêu chân tình thì có bấy nhiêu, "Dạo này sức khỏe ba cháu kém lắm, nhưng cháu bảo đi bệnh viện thì lại không chịu đi. Cháu hỏi cũng không nói là bệnh gì. Hết cách rồi, cháu đành phải chạy về đây mong bác Lâm cho cháu biết trước kia ba cháu có sao không."
"Ai, cái thằng Lâm Mặc này, tính tình vẫn cố chấp như khi nào." Bác sĩ Vương nặng nề thở dài, "Bình thường bác không được nói cho người ngoài biết, nhưng cháu là con ba cháu, bác nói cũng không vấn đề gì đi. Ba cháu bị ung thư dạ dày."
Trái tim Hàn Vũ nảy lên một cái, gương mặt tái nhợt hẳn đi. Vậy ra, bản báo cáo đó là thật sao? Lâm Mặc thực sự bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối?
"Đừng lo lắng, ung thư cũng không phải không chữa hết được. Ba cháu trước nay ăn ở có đức, nhất định sẽ tai qua nạn khỏi." Bác sĩ Vương thấy sắc mặt Hàn Vũ tệ như vậy thì an ủi.
"Vâng." Hàn Vũ vẫn không cảm thấy khá hơn, giọng hắn như chùng xuống hẳn, "Ba cháu bị bệnh này bao lâu rồi?"
"Cũng khá lâu, để bác nhớ lại thử xem." Bác sĩ Vương gãi gãi đầu, trầm ngâm một lúc.
"Trước khi cháu rời đi khoảng hai năm, thì Lâm Mặc đã chẩn đoán bị xuất huyết dạ dày. Sau khi cháu rời đi một thời gian, bệnh tình cậu ta chuyển nặng thành thủng dạ dày."
"Cuối cùng, phát hiện ra là bị ung thư cách đây năm năm trước."
Tiểu kịch trường: Ung thư
Lâm Mặc: "Kỳ thực tôi không bị ung thư dạ dày."
Hàn Vũ: *mắt tỏa sáng* "Tôi biết mà anh chỉ lừa gạt tôi thôi phải không? Không sao tôi tha thứ cho anh."
Lâm Mặc: "Tôi bị ung thư cổ tử cung."
Hàn Vũ: "..."
Tác giả có lời muốn nói: Ban đầu ta thực sự định ghi là "ung thư cổ tử cung" hoặc "ung thư cúc hoa", nhưng mà mạch truyện đang deep thế này thì cứ tốt nhất cứ tắm máu chó tiếp đi =)))))
Btw xin phép pr một phút. Số là tác giả có mở một cái shop chuyên order hàng online, nhưng mà mới mở nên like lèo tèo quá TTwTT Ai có lòng hảo tâm thì vào fb like cho shop của ta một cái nha. Shop ta tên Thế Giới Màu Hường Shop - Chuyên nhận order hàng online. Mấy nàng không mua gì cũng không sao, chỉ cần like và share là được rồi TTwTT Tác giả cũng cần kiếm cơm a~
Shop ta nhận đặt order Ebay, Amazon, Alibaba,... từ Tây sang Ta, từ Mỹ sang Trung cái gì không phạm pháp và có thể ship về VN ta đều quất hết. Từ mỹ phẩm cho tới thuốc chống ung thư, đồ chơi trẻ em cho đến artbook, figure hay giày dép, quần áo hay lọ lăn nách ta đều nhận order hết nhaaaa!