Mục lục
Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 187

Bầu trời đêm đông thường rất trong trẻo, không có nhiều mây, trăng không quá sáng nên các ngôi sao đặc biệt rực rỡ.

Lâm Đình Phong cởi chiếc áo khoác vắt lên tay chiếc salon, tháo chiếc cúc áo trên cùng. Nhẹ nhàng đi lại, từ phía sau ôm lấy eo cô, hơi cúi người tựa cầm lên vai cô: “Thích biển đến vậy sao?”

“Đương nhiên rồi!”, cô rất thích cảm giác đắm mình trong lòng biển, dòng nước mát lạnh bao bọc lấy cơ thể, bên tai không nghe thấy tạp âm nào, chỉ còn tiếng bọt biển nho nhỏ và tiếng tim đập nhè nhẹ trong lòng ngực, trước mắt là một mảnh mờ ảo hư vô, giống như thế giới này vậy! Rất ảo mộng!

Thấy đôi đồng tử sáng như chứa đựng cả bầu trời sao của cô, bên người là hơi thở tràn đầy hương quýt quẩn quanh, anh mỉm cười, hôn nhẹ lên cổ cô, trong lòng âm thầm lên kế hoạch tạo bất ngờ cho cô.

“Cốc! Cốc!”, tiếng gõ cửa vang lên, Mộc Tâm xoay người lại: “Ai vậy nhỉ?”

“Để anh mở cửa!”, nói rồi Lâm Đình Phong tiến lại mở cửa ra.

“Chú!”, tiếng gọi kéo ánh mắt anh đi xuống, rơi lên người tên nhóc con nào đó. Anh đứng dựa lên thành cửa, nhìn nó: “Nhóc con, biết mấy giờ chưa? Sao không về chùm mền ngủ đi! Đi lung tung coi chừng ông kẹ bắt cóc đó!”

Nó lè lưỡi, bĩu môi: “Có con nít ba tuổi mới tin có ông kẹ!”

“Nhóc không phải con nít à?”

“Con đã năm tuổi rồi! Nói cách khác là con đang trưởng thành!”

Anh buồn cười, cong cong khóe môi: “Vậy giờ đến tìm anh làm gì?”

Nó giương cặp mắt lắp lánh lên: “Chú có cách thức liên lạc của baba tương lai không ạ? Cho con xin infor nha!”

Anh biết rõ ‘baba tương lai’ trong miệng nó là ai, có đồng minh hỗ trợ tiêu diệt tình địch, anh rất sẵn lòng nha! Nhưng phải đùa nó một chút mới được, nghĩ rồi anh nhướng mày kiếm: “Có thì có đấy! Nhưng mà… nhóc con gọi một tiếng ‘anh’ nghe xem!”

“Anh!”

Tự nhiên thằng nhóc đồng ý dể dàng quá, làm anh thấy như mình thật trẻ trâu. Anh móc điện thoại trong túi quần ra, mở danh bạ, đưa số của Trần Gia Thành cho nó xem.

Mộc Tâm thấy anh mở cửa lâu quá, bèn đi ra cửa xem. Lúc nhìn thấy cậu nhóc, cô mỉm cười, cúi người vuốt cái mái tóc nấm hương của nó, dịu dàng nói: “Bé con, sao giờ này còn chưa…”

Không đợi cô nói xong thì một tiếng rống giận như xé toạc không khí vang lên: “Tiểu ranh ma, thì ra con ở đây!”, Bella đùng đùng đi lại nhéo nhẹ cái tai nhỏ của nó. Có trời mới biết, cô vừa tắm xong, bước ra là nó mất tiêu, làm cô sợ gần chết!

Cậu bé rụt cổ, viện cớ một cách thần tốc, cười cười: “Mẹ! Con đi cảm ơn anh chị một tiếng thôi nha! Lúc nãy đi lạc là anh chị ấy giúp con á!”

Lúc này Bella mới buông tai nó ra, cười tươi với Mộc Tâm và Lâm Đình Phong: “Cảm ơn hai người, trễ vậy mà còn làm phiền!”

Mộc Tâm mỉm cười: “Không sao ạ! Thằng bé rất dể thương mà! Ai thấy cũng sẽ giúp đỡ thôi!”

Nhìn kỹ một chút, Bella mới thấy Mộc Tâm quen mắt, cô ấy thử hỏi: “Hình như… cô là người bên Sunset phải không?”

Mộc Tâm không nghĩ đối phương nhận ra mình khi cô chỉ mới gửi bản thiết kế chứ chưa gặp mặt: “Đúng vậy, sao cô nhận ra tôi vậy? Tôi nhớ chúng ta chưa từng gặp mặt thì phải!”

“Tôi đã xem bản thiết kế cô gửi đến. Do quá thích nên đã cho người tìm hiểu về Sunset. Nhờ vậy mà biết được cô là CEO của Sunset!”

Đúng là niềm vui ngoài ý muốn: “Nếu nghe được lời của cô chắc nhà thiết kế của tôi vui lắm!”

“Vậy hẹn ngày khác, tôi đến công ty gặp cậu ấy mới được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK