Mục lục
Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 249

Ngọc Điềm đỡ trán đầy bất lực, bên tai lại là tiếng lải nhải không ngừng: “Tiểu Điềm Điềm, cô nể tình những bé tôm hùm đất, mở cửa cho tôi đi. Nếu không… tôi bày ra ăn trước cửa nhà cô luôn đấy!”, thấy làm mạng không có hiệu quả, Lạc Tư chuyển qua đe dọa.

Ngọc Điềm sợ anh đứng đó la ó suốt, một lát nữa cô sẽ bị hàng xóm mắng vốn mất. Cô tắt điện thoại, đi ra mở cửa.

“Xoạc” một tiếng, cô mở cửa ra, dùng tay chống lên thành cửa, chặn lối đi vào của anh. Cặp mắt phượng như ẩn như hiện dưới lớp tóc mái mỏng, cô lành lạnh nói: “Tôm hùm đất thì để lại, còn anh thì có thể ra về rồi.”

Lạc Tư len qua chỗ trống dưới cánh tay của cô, chui tọt vào trong nhà, cái miệng nhỏ vẫn không ngừng động đậy: “Hihi, tôi và tôm hùm là một, nó ở đâu thì tôi ở đó.”, vừa nói anh vừa rất tự nhiên mà ngồi lên sofa phòng khách, đặt mấy hộp thức ăn lên bàn, rồi đưa mắt nhìn quanh, cảm thán: “Thẩm mỹ không tệ nha, căn nhà này y như người cô vậy, hơi lạnh lẽo nhưng có chút hấp dẫn a~”

Ngọc Điềm định đóng cửa lại thì thấy chiếc vali to tướng trước nhà, cô nhíu mày nhìn con két đang ngồi trên sofa: “Nè! Hành lý này là sao?”

“À thì… tôi bỏ nhà đi bụi rồi. Định ở nhờ nhà cô vài hôm ấy mà.”, anh gác cằm lên thành ghế, đưa đôi mắt đen tròn nhìn cô, cứ tưởng như thế là bản thân rất đáng yêu.

Cô nhìn anh cứ như nhìn của nợ, kéo vali vào nhà, đóng cửa lại, trầm trầm nói: “Anh mấy tuổi rồi mà còn chơi trò ‘bỏ nhà ra đi’ này vậy?”

“Dù đã lớn nhưng tôi vẫn là đứa bé trong mắt ba mẹ.”

“Ò, anh nói gì cũng đúng hết, được chưa?”, Ngọc Điềm vuốt tóc mái lên, nhàn nhạt nói: “Anh ngồi đó ăn đi, ăn xong rồi thì đi tìm khách sạn ở đi.”

“Không! Tôi quyết định ở lại đây rồi!”, Lạc Tư nằm lì ra ghế, hai tay ôm chặt chiếc gối vuông vào lòng, cứ như hoàng tử đã chọn đất phong hầu vậy.

Thấy cô phớt lờ mình mà đi vào thư phòng, anh liền nhảy xuống khỏi ghế, lẽo đẽo theo sau cô: “Tiểu Điềm Điềm, cô làm gì vậy? Không ăn à? Để nguội sẽ không ngon đâu.”

“Tôi không đói. Anh ăn đi.”, Ngọc Điềm ngồi xuống bàn, tiếp tục xem tài liệu, cô nhấc ly rượu nho lên uống một ngụm.

Lạc Tư thấy vậy thì sinh ra bệnh nghề nghiệp: “Uống rượu mà không ăn gì sẽ bị đau dạ dày đấy. Nếu cô muốn uống thì ra ngoài ăn đi, tôi uống với cô.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Suỵt!”, cô đưa ngón trỏ lên miệng ý bảo anh im lặng. Lạc Tư thấy vậy thì im re, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhìn cô làm việc.

Không biết qua bao lâu, đến khi hộp thức ăn trên bàn đã ngưng bốc khói, trăng ngoài trời cũng đã bắt đầu tà. Ngọc Điềm đưa tay xoa xoa thái dương, xem một lúc lâu khiến cô hơi mỏi mắt. Cô vừa nhìn lên thì thấy gương mặt ngủ gà ngủ gật của Lạc Tư.

Đột nhiên trong lòng có chút an yên. Nỗi bất an vừa nảy cũng không còn quá đáng sợ.

Cô nhẹ nhàng thu dọn tài liệu lại, khuỷu tay cô vô tình đụng trúng ly rượu khiến nó rơi xuống nền gạch men. “Xoảng!” chiếc ly thủy tinh vỡ tan tành, cách mảnh vỡ vun vãi khắp nơi, may mà rượu bên trong đã được uống cạn nên không bị vấy lung tung.

Lạc Tư giật mình mở bừng mắt. Thấy cô định lấy tay không nhặt mảnh thủy tinh, anh đứng dậy, không một tiếng động nhấc cả người cô lên, đặt cô ngồi lên bàn.

Ngọc Điềm trơ mắt nhìn tên chỉ cao hơn một mét bảy này nhấc mình lên như nhấc con thú cưng, cô hoài nghi liệu có phải cô bị sụt cân rồi hay không.

Lạc Tư chạy vào bếp lấy chổi và đồ hốt rác đi lại quét mảnh vỡ, miệng vẫn không quên lầu bầu: “Cô bị ngu à? Đi chân trần như vậy lỡ giẫm phải mảnh vỡ thì sao? Tay không mà đụng vào nhỡ đâu bị cắt đứt rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK