Mục lục
Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 210

Thấy anh hai mình đơ người ra, Liễu Thu cười giảo hoạt, nói: “Sao rồi? Có phải liếc một cái là đã yêu luôn từ cái nhìn đầu tiên không? Em đã nói là chị ấy xinh lắm mà!”

Liễu Đông hơi ngượng khi lần đầu tiên mình bị một người con gái cuốn hút chỉ qua một bức ảnh, anh chột dạ nói: “Xời, gì chứ? Có kiểu con gái xinh đẹp nào mà anh chưa gặp qua! Anh đâu có như nhóc con em! Gặp một lần là muốn cưới con trai người ta luôn rồi!”

Liễu Thu không nhìn ra được chứ biểu hiện khác lạ của con trai sao mẹ Liễu không biết được, cái kiểu phủ định một cách sốt sắng này là bị nói trúng tim đen rồi nè. Bà cũng có liếc nhìn tấm ảnh của cô gái đó rồi, con bé trông cũng ngoan ngoãn! Nếu con bé cũng thích Liễu Đông… vậy thì đúng là song hỉ lâm môn rồi! Ahihi.

Liễu Thu thấy biểu cảm hời hợt của anh trai thì nghĩ rằng anh không thích thật, cô bĩu môi: “Xì, Cái đồ kén chọn! Chị ấy xinh như thế mà anh còn chê! Anh xứng đáng ế tới già rồi anh hai ơi!”

Liễu Đông phớt lờ lời em gái mình, anh cắn miếng táo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tivi, không hiểu sao trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của cô gái kia. Anh khó hiểu lắc mạnh đầu, aiss! Chết tiệt! Mình đang nghĩ cái quái gì vậy hả!

Chung cư Toro.

Mộc Tâm về đến nhà, cô ấy cởi giày ra, không bật đèn mà đi thẳng vào phòng ngủ. Vừa mới đóng cửa lại, cả người liên kết được bao bọc bởi vòng tay ấm áp và hơi thở quen thuộc. Mộc Tâm xoay người lại, ôm lấy cổ anh, hỏi: “Sao anh còn chưa ngủ? Tăng ca à?”

Lâm Đình Phong nhẹ nhàng mái tóc của cô gái nhỏ, dưới ánh đèn ngủ mờ, cả người cô tỏa ra ma lực thật mê người. anh ôm eo cô, kéo cô càng gần mình hơn, mềm giọng nói: “Không có em sao anh có thể ngủ được chứ?”

Mộc Tâm cười, nhẹ nhàng đẩy ra khỏi vòng tay anh: “Em đi tắm cái đã, anh nghỉ trước đi.”

Anh nghe lời, ngoan hiền trong sự chờ đợi của cô. Sau khi tắm xong, Mộc Tâm mặc định bộ đồ ngủ chui vào trong ôm lấy eo anh, gác đầu lên vai anh, nhỏ giọng nói: “Giờ thì ngủ chưa?”

Lâm Đình Phong lấy cơ sở làm đẹp lòng người như cả thế giới, hôn nhẹ lên cô gái, trầm ấm nói: “Ngày mai là cuối tuần rồi, chúng ta cùng đi hẹn hò.”

Mộc Tâm rút ra khỏi lòng người, tìm một nơi thoải mái muốn nhắm mắt lại, môi trường máy nén nhỏ gọn: “Dạ, mà anh đã nghĩ ra đi đâu chưa?”

Anh hứng lấy mùi hương thoang thoảng trên tóc cô, nhắm mắt nói: “Mai đi rồi em sẽ biết. Giờ thì ngủ đi.

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon. Nhớ mơ thấy anh đấy.”, Hình như anh thấy mình hơi bá đạo nên nói thêm một câu, “Anh chỉ gợi ý thôi!”

Mộc Tâm nghe anh nói thì cười, nói nhỏ một câu rồi đi vào giấc ngủ: “Anh muốn em mơ thấy anh trên đường hay là người trong giang hồ?”

Thấy cô gái nhỏ nằm trong lòng thở đều, anh nhẹ nhàng ôm chặt thêm một chút, thầm oán, cái hồ ly nhỏ! Đúng là biết cách lôi cuốn rồi bỏ chạy mà!

Sáng hôm sau, tại khách sạn Hoàng Oanh, trong căn phòng nào đó, ánh sáng ban mai lướt qua cửa sổ lên hai cơ thể mát mẻ ngủ trên chiếc áo trắng muốt. Toàn bộ quần áo đều khắp nơi đã được chứng minh cho một đêm cuồng nhiệt nóng bỏng.

Hai người hướng về nhau, hàng lông dài của chàng trai chạy rồi mở ra để lộ đôi đồng tử màu đen vẫn không có tiêu cự.

Đến khi anh ý thức được người đối diện là ai thì …

“A!”, Một tiếng rao tiếng vang lên. Các chú chim nhỏ đậu ngoài lang cang của ban công cũng được tiếng trong việc phóng loạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK