Mục lục
Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 190

Anh cong môi, ôm lấy eo cô, kéo cô sát lại cơ thể ấm nóng của anh, cất giọng trầm trầm đầy dụ dỗ: “Có phải em đã quên việc gì rồi không?”

Mộc Tâm chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút, nở nụ cười, nói: “Ừm… Em sẽ gửi thư xin nghỉ cho anh sau.”

Anh cúi đầu, hơi thở bạc hà thơm ngát phả lên đôi má hồng nhuận của cô: “Không phải… Em nên hối lộ ông chủ một chút chứ!”

Cô cười khẽ, hướng môi anh hôn lên một cái: “Vậy được chưa, ông chủ?”

“Chưa được”, anh giữ lấy gáy cô, in xuống một nụ hôn sâu. Sau cùng, cắn nhẹ lên môi cô một cái, mới thỏa mãn tách ra, nhẹ giọng, nói: “Tối nay anh có một buổi xã giao, em xong việc thì đi ăn rồi hả về nhà.”

“Dạ.”

Sau khi ra khỏi nhà hàng, Lâm Đình Phong láy xe về công ty, Mộc Tâm thì bắt xe đi đến Sunset giải quyết một số công việc.

Công ty trang sức Sunset.

Mộc Tâm ngồi ở văn phòng, cô lấy điện thoại mở mess gửi tin nhắn cho Mạc thiếu gia của chúng ta: “Bạn Mạc thiếu thân mến, có đó không nào?”

Rất nhanh bên kia liền hiện lên dấu ba chấm chứng tỏ đang soạn tin, ‘ting’: “Tài khoản quý khách đang nhắn, hiện tại đang bận gặm nhấm nổi đau sau khi bị thằng bạn thân của mình bán nằm!”

Cô lắc đầu cười, giả vờ thả mồi: “Oh, vậy thì tiếc quá! Tôi còn định đồng ý dùng viên ngọc đó cho anh ấy… haiz… chắc là thôi vậy…”

Mạc Chí Thiên ngồi bật dậy, hớn hở nhắn lại: “Em dâu nhỏ à! Anh biết là em rất hào phóng mà!”

“Anh gửi mail nêu yêu cầu và điều cần lưu ý đi! Em check rồi gửi cho nhà thiết kế vẽ bản thảo.”

“Ố kề! Anh sẽ soạn rồi gửi em ngay!”

Sau khi tắt máy, Mộc Tâm mở văn kiện và báo cáo ra xem. Dạo này công ty mở được vài cửa hàng, sự phản hồi của người tiêu dùng cũng rất khả quan, đã bắt đầu sinh lời, tuy không nhiều nhưng vẫn coi như một bước chuyển mình.

“Cốc! Cốc!”, Mộc Tâm không ngẫng đầu khỏi tập văn kiện, nhẹ nhàng nói: “Vào đi!”

Tiếng bước chân ‘lạch bạch’ thể hiện đối phương có hạ bàn* không cao. Một giọng nói ngọt lịm đầy trong trẻo như tiếng đinh đang* kéo ánh mắt của cô nhìn lên: “Chị xinh đẹp, em đến chơi với chị này!”

(*Hạ bàn: ý nói chiều cao.)

(*Đinh đang: tiếng va chạm giữa hai viên ngọc.)

Mộc Tâm đặt bút xuống, đưa tay xoa đầu cậu bé: “Bé con, em đến đây với mẹ sao?”

Cậu bé chỉ cao hơn chiếc bàn của cô một cái đầu, nó nhón nhón chân ngắn, nói: “Mẹ bận nói chuyện với chú Sâm nên em đi vòng vòng chơi!”

Thấy nó nhón đến vất vả, cô đứng dậy, bế nó đặt lên chiếc ghế salon bằng da mềm, mở tủ lạnh mini lấy một hộp sữa milo đưa nó: “Bé con, uống cái này đi! Em ăn cơm chưa?”

“Dạ, cảm ơn chị, em ăn cơm rồi ạ!”, nó đưa hai tay cầm lấy hộp sữa, xé vỏ bọc, lấy ống hút giấy cấm vào, đầy hiểu chuyện, nói: “Chị xinh đẹp, chị bận việc thì cứ làm đi, em ngồi đây là được ạ!”

Mộc Tâm thấy bộ dáng trắng trắng tròn tròn của nó, không nhịn được vẹo cái má mềm mềm một cái: “Chị còn chút việc, em ngồi đây chơi đi nha!”, nói rồi, cô đi lại bàn làm việc, thấy bé con vừa nút sữa vừa nghịch nghịch điện thoại, bộ dáng ‘cư tê’ không tả nổi, cô thật muốn ăn cắp nó về nhà nuôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK