Hỏi đến chuyện thi cử, trên mặt Tô Cẩm Bình lập tức hiện lên vẻ xấu hổ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời nàng quay cóp, lại còn gây ra chuyện như vậy, quả thật cũng không phải chuyện gì vẻ vang. Nàng đành ấp úng, nói cho qua: “Cũng… tạm ổn!”
Đây là lần đầu tiên Quân Lâm Uyên nhìn thấy nàng có bộ dạng này, có vẻ rất xấu hổ. Trong trí nhớ của hắn, dù gặp phải bất cứ chuyện gì, nàng cũng có thể tỏ vẻ như mình là người đúng, sao hôm nay lại thế này? Trong lòng hắn không khỏi buồn cười, nhưng nhìn sang Quân Tử Mạch lại nghiêm túc hắn: “Muội thì sao?” Nha đầu này bị phu tử mách tội nhiều nhất, khiến hắn khá phiền lòng.
Quân Tử Mạch gật đầu như gà con mổ thóc: “Hoàng huynh yên tâm, chắc chắn muội đỗ mà!” Vì nàng chép hết được đáp án ra rồi.
“Chờ có kết quả thi, huynh sẽ dạy ra học y nhé?” Tính ngày thì đến mai có thể dẫn Ngọc Thiềm cổ ra rồi. Chuyện học y cũng không thể kéo dài thêm nữa.
“Nàng vội vàng muốn học xong y thuật sau đó quay về bên hắn sao?” Câu hỏi của Quân Lâm Uyên không kịp nghĩ đã bật ra khỏi miệng. Nói xong, chính hắn cũng hơi xấu hổ, vì giọng điệu rất khiêu khích, mùi chua nồng nặc, cảm giác ghen tuông quá mãnh liệt!
Tô Cẩm Bình chỉ nghĩ rằng khó khăn lắm hắn mới có một người bạn, nên không nỡ để nàng đi, không để ý lắm, khẽ lắc đầu cười: “Chỉ là một trong những lý do thôi, còn một lý do khác nữa là, ta mong sớm học xong y thuật, cũng tiện giúp huynh chữa bệnh. Chỉ có một người tri kỷ duy nhất, ta không nỡ để mất huynh!”
Câu nói này như ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu xuống người hắn vậy. Hắn không dám mơ ước viển vông gì, vì hắn hiểu rằng, con người sống phải biết đủ thì mới cảm thấy vui vẻ. Với hắn, chỉ cần có những lời này của nàng cũng là đủ rồi! “Sáng mai trẫm dẫn Ngọc Thiềm cổ ra cho nàng xong chắc cũng có kết quả bài thi rồi. Có thể làm đồ đệ của trẫm hay không, còn phải chờ xem bản lĩnh của nàng.”
Tô Cẩm Bình tự tin gật đầu, vừa gật vừa chột dạ. Nàng có thể xác định trăm phần trăm mình sẽ qua cuộc thi này, nhưng mấy chuyện như quay cóp này nọ thật sự khiến người ta xấu hổ!
“Cái gì? Tỷ muốn làm đồ đệ của hoàng huynh? Chẳng phải bối phận thấp đi một bậc sao?” Quân Tử Mạch kêu to cực kỳ bất mãn.
Tô Cẩm Bình nhìn nàng ngán ngẩm: “Thấp một bậc thì làm sao?”
Quân Tử Mạch còn định nói gì đó nữa, nhưng cảm giác được ánh mắt không vui của hoàng huynh quét về phía mình liền phẫn nộ ngậm miệng lại. Nàng chỉ vì muốn tốt cho hoàng huynh thôi mà, vì sao hoàng huynh còn không vui chứ? Đúng là muốn tốt cũng không được! “Không sao cả, muội thuận miệng cảm thán vậy thôi!” Tiểu nha đầu bĩu môi, có vẻ rất mất hứng.
Tô Cẩm Bình khẽ cười, cũng không muốn nói nhiều, chỉ cười hỏi: “Mấy lời ta nói hôm nay, muội nhớ hết chưa?”
“Ừm! Nhớ rồi!” Nàng nhớ kỹ từng câu từng chữ một.
Quân Lâm Uyên cũng cười nói: “Tử Mạch, muội nên cảm thấy may mắn vì có người dạy muội những đạo lý này, nếu không, để bản thân muội tự lần mò, không biết sẽ vấp ngã biết bao nhiêu lần!”
Quân Tử Mạch nghiêm túc gật đầu rồi quay sang giả vờ giả vịt nói với Tô Cẩm Bình: “Đa tạ nữ phu tử dạy dỗ! Trò nhớ rồi ạ!”
Tô Cẩm Bình vỗ vào đầu nàng một cái: “Nghịch ngợm!”
Quân Tử Mạch lè lưỡi làm mặt quỷ rồi chạy đi.
Chờ nàng ấy đi khuất, Quân Lâm Uyên mới nói với Tô Cẩm Bình: “Tử Mạch thực sự nên cảm thấy may mắn!” Có rất nhiều chuyện, nếu tự mình trải nghiệm, sẽ phải trả cái giá rất đắt!
“Có lẽ những lời ta nói với muội ấy hôm nay cũng chỉ có thể giúp muội ấy tỉnh táo hơn một chút. Sau này, muội ấy có gặp chuyện này nọ, thì mới trưởng thành hơn được. Nhưng dù sao cũng coi như một lời cảnh tỉnh, cái giá của việc trưởng thành đều rất tàn khốc!” Nếu có thể, nàng thật sự hy vọng cả đời này mình cũng đừng lớn lên, làm một cô gái đơn thuần đáng yêu như Quân Tử Mạch, dù phạm lỗi gì, mắc khuyết điểm gì cũng có Quân Lâm Uyên làm chỗ dựa cho nàng ấy. Nhưng mà, mỗi người đều khác nhau, có những chuyện hâm mộ cũng không được.
Quân Lâm Uyên nhìn nàng, mặt đầy vẻ đồng cảm, cái giá của việc trưởng thành đều rất tàn khốc, câu nói này hắn hiểu rõ hơn ai hết. “Được rồi, hôm nay thi cử cũng mệt mỏi, về nghỉ ngơi đi. Thư giãn tinh thần, ngày mai dẫn cổ ra.”
Nghe hắn nói vậy, Tô Cẩm Bình lại chợt xấu hổ, nàng có mệt mỏi vì thi cử thì một nửa lý do cũng là vì quay cóp mà ra! Nàng gật đầu rồi chạy vội về phòng như chạy nạn, mất mặt chết đi được…
…
Nam Nhạc, đỉnh Thái Sơn!
Đại điển đăng cơ đang được cử hành. Bách Lý Kinh Hồng mặc long bào, trên mặt không có cảm xúc gì, quanh người tỏa ra luồng khí lạnh như băng, bước từng bước một lên đỉnh Thái Sơn!
Đến trước bàn lễ, Tư Nghi bắt đầu đọc chiếu thư đăng cơ, tế trời đất, dâng hương, sau đó đón nhận ngọc tỷ từ tay Tư Nghi, quay xuống nhìn mọi người.
Tay áo bào tung bay đầy vẻ ngạo nghễ, đối với người đời, Bách Lý Kinh Hồng lúc này không còn mang vẻ lãnh đạm, cô độc nữa, mà cực kỳ khí phách, ngạo nghễ! Luồng khí vương giả trời sinh bao phủ toàn thân, hắn đứng trên đỉnh núi, nhuộm trong ánh mặt trời, y như vị thần từ trên trời giáng xuống, lại giống như một vị đế vương trời sinh!
Mọi người quỳ xuống hô vạn tuế! Không ít người còn run người kích động, vì họ không quên, năm xưa quốc sư Mặc Khiếu đã từng nói, Nam Nhạc mà có Bách Lý Kinh Hồng làm hoàng đế thì sẽ có hy vọng thống nhất được thiên hạ! Quốc gia của mình thống nhất được thiên hạ chính là giấc mộng của mỗi vị nhân sĩ yêu nước, thế nên, họ đều vô cùng kích động!
Bách Lý Kinh Hồng đưa mắt nhìn mọi người, dáng người thẳng tắp như chi lan ngọc thụ, toàn thân đẹp như ánh trăng sáng, lại chói như ánh mặt trời, trong mắt hắn lúc này, chỉ còn triều thần và dân chúng. Hắn đã đứng ở vị trí cao nhất, nhưng lại cảm thấy thiếu gì đó. Thiếu gì nhỉ? Thiếu… thiếu mất nàng đứng bên cạnh mình!
“Các khanh bình thân!” Giọng nói thanh lạnh vang lên, các triều thần không hề cảm thấy áp lực giữa quân và thần, mà lại cảm thấy hắn cao quý như thần tiên. Một người quân vương như vậy, khiến bọn họ phải ngẩng đầu nhìn lên chứ không phải chỉ là tán thành. Có lẽ, hắn không phải là một vị quân vương khéo léo, hòa nhã, nhưng hắn lại là thần của Nam Nhạc! Một vị thần không thể khiến cho bất cứ kẻ nào xâm phạm!
…
Đại điển đăng cơ kết thúc, một chiếc xe ngựa trắng muốt chậm rãi đi ra khỏi hoàng thành. Tu và Vẫn đã bị triệu hồi, lại có một trung thần như Tề Quốc công Vân gia, nên việc Bách Lý Kinh Hồng rời triều ít ngày cũng không gây rối loạn gì. Hắn vốn định cáo ốm, nhưng vì vừa lên ngôi sợ gây ra tin đồn hoặc hỗn loạn hơn nữa, nên đành thản nhiên nói rời triều.
Bách Lý Kinh Hồng ngồi trong xe, ôm Vàng đang ngủ gật, nghe tiếng động bên ngoài xe ngựa.
“Ngươi có nghe nói gì không, bệ hạ của chúng ta rời triều đi tìm Hoàng hậu nương nương rồi!”
“Hoàng hậu? Hoàng hậu nào? Sao ta không biết?”
“Khi bệ hạ còn làm Thái tử đã thành thân còn gì? Ngày đó có chuyện xảy ra nên bị phá hỏng, sau đó Thái tử phi tương lai mất tích, nhưng bệ hạ lại nói đó là vợ duy nhất của ngài ấy, cũng là hoàng hậu duy nhất của Nam Nhạc, nên dù thế nào ngài ấy cũng phải tìm được nàng về. Ban đầu các đại nhân không đồng ý, nhưng người biết Hoàng thượng nói gì không? Ngài ấy nói, đến người phụ nữ của mình còn không bảo vệ được, thì làm sao bảo vệ được bá tính muôn dân, lúc đó các đại nhân mới á khẩu không nói được gì nữa.”
“Chuyện này ta có nghe nói, bệ hạ của chúng ta đúng là si tình chưa từng có. Chỉ mong ngài ấy sớm tìm thấy Hoàng hậu nương nương, nếu không, bệ hạ không ở đây, chưa biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa!”
“Yên tâm! Ông trời sẽ phù hộ để bệ hạ sớm tìm được Hoàng hậu nương nương mà!”
“Đúng thế! Cầu trời phù hộ!”
Bàn tay xương gầy chậm rãi vuốt lông Vàng, giọng nói thanh lạnh vang lên: “Họ đều nói ông trời sẽ phù hộ cho trẫm tìm được nàng, ngươi có nghĩ thế không?”
Vàng vốn đang ngủ say chợt mở to đôi mắt xanh biếc của mình ra: “Ngaoooo…” một tiếng rồi rúc vào lòng Bách Lý Kinh Hồng cọ cọ, tỏ ý chắc chắn sẽ tìm thấy!
Một nụ cười nở rộ trên đôi môi mỏng của hắn. Cẩm nhi, ta sẽ tìm thấy nàng, chắc chắn…
…
Hôm sau, kết quả thi đã có, Tô Cẩm Bình đỗ Luận ngữ với điểm số cao nhất, tuy nữ giới không cao không thấp, nhưng cũng coi như đạt. Khi nhận được tin này, Quân Lâm Uyên chỉ cười, trong lòng hiểu rõ, đối với nàng mà nói, Nữ giới chẳng qua chỉ là thứ bỏ đi thôi nhỉ?! Dù chỉ đủ điểm đỗ, nhưng hắn vẫn nghi ngờ không biết trong chuyện này có gì gian lận không. Có điều, dù thế nào thì đỗ vẫn là đỗ…
Hắn sai người truyền chỉ cho Tô Cẩm Bình đi thẳng sang gian nhà tranh trong rừng mai. Tô Cẩm Bình quen đường đi thẳng vào gian nhà tranh kia, nhìn thấy hắn đặt một chiếc hộp trên bàn, chờ nàng bước vào, hắn liền ra hiệu cho nàng đưa tay ra. Kim đâm xuống, máu đỏ trào ra, Tô Cẩm Bình dần nhìn thấy trên cánh tay mình có thứ gì đó uốn éo, nhìn vô cùng ghê tởm, cuối cùng, thứ đó rơi ra qua miệng vết kim đâm, là một con sâu trong suốt. Ra khỏi cơ thể, nó bò vào trong hộp kia, sau đó uốn éo mấy cái nữa rồi chết!
Tô Cẩm Bình trợn trừng mắt: “Sao lại chết rồi?”
“Ngọc Thiềm cổ đi tu bổ kinh lạc cho người khác, là dùng toàn bộ tinh hoa trong cơ thể mình, lấy hết ra để tu bổ cho người. Sau khi làm xong, tinh hoa trong cơ thể nó đã tiêu hao hết, đương nhiên sẽ không sống được. Nhưng thi thể của nó vẫn có tác dụng, nếu chế thành cao thì đó là loại dược chữa bệnh xương cốt tốt nhất!”
“Vậy thứ này chắc chắn rất quý báu phải không?” Thứ thần kỳ thế này chắc chắn không nhiều lắm.
Quân Lâm Uyên cười đáp: “Nghe đồn là có một đôi, nhưng không ai biết một con nữa ở chỗ nào, con này cũng là ta vô tình có được thôi.”
“Lúc huynh cứu ta hình như chỉ mong ta chết đi cho rồi, sao lại nỡ bỏ ra thứ quý giá như vậy?” Thành bằng hữu, Tô Cẩm Bình cũng bắt đầu nói năng không thận trọng nữa.
Vừa nghe câu này, khuôn mặt diễm lệ của hắn thoáng có vẻ xấu hổ, ho khan mấy tiếng mới nói: “Thứ này cũng không có tác dụng gì với trẫm, dùng cũng không sao. À, sau khi dẫn Ngọc Thiềm cổ ra rồi, mấy ngày nữa thân thủ của nàng mới có thể khôi phục lại bình thường.”
Tô Cẩm Bình biết mình hỏi vấn đề khó trả lời, ngại ngùng gật đầu rồi hỏi tiếp: “Thế… có thể nói cho ta biết huynh bị bệnh gì không?” Muốn chữa bệnh cho hắn thì cũng phải biết hắn bị bệnh gì chứ.
“Phổi bị tổn thương, còn gọi là chứng ‘điệp huyết’. Cũng là bệnh nan y.” Quân Lâm Uyên nói không mấy bận tâm.
Thật ra Tô Cẩm Bình không thích dáng vẻ này của hắn, không thích hắn tỏ vẻ không quan tâm khi nói đến sinh tử của mình như vậy. “Ta sẽ cố gắng.”
“Ừ!” Hắn hiểu rõ ý nàng muốn nói.
“Nàng có thể tùy ý xem sách y ở đây, nếu không hiểu gì cứ tới hỏi trẫm!” Nói xong, hắn chỉ vào số sách trên giá.
Tô Cẩm Bình gật đầu bước tới xem. Đột nhiên ngẩng lên nhìn thấy một cái hộp, vừa cầm lấy, một luồng nội lực cực mạnh đã ập tới hút chiếc hộp kia đi. Sắc mặt Quân Lâm Uyên hơi mất tự nhiên: “Thứ trong này, dựa vào môn quy, phải chờ sau khi sư phụ qua đời mới có thể truyền cho thần y tiếp theo!”
Tô Cẩm Bình cảm thấy sắc mặt hắn không bình thường, hơi nghi hoặc, nhưng lại nghĩ đúng là môn phái cổ đại hay có mấy cái quy quy củ củ gì đó nên cũng không băn khoăn lâu, lật xem quyển sách khác, có điều, cũng hơi bận tâm một chút…
Một người đứng chăm chú xem sách, một người ngồi lẳng lặng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng. Trong phòng yên tĩnh, cũng bình an hiếm có, lòng của Quân Lâm Uyên, không hiểu sao cũng bình lặng lạ thường.
Bỗng nhiên, một người áo đen xuất hiện, quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, không ổn rồi, đã xảy ra chuyện!”