không biết nói gì. Sau khi hai người giục ngựa đi hồi lâu, cuối cùng cũng đi chậm lại: “Tiểu Dạ Dạ, thực ra là huynh không đến tìm ta đúng không?”1Nam Cung Cẩm nói trúng tim đen.
Hoàng Phủ Dạ giật mình, biết nàng thông minh, nhưng lần này, chuyện này, hắn thật sự không thể thừa nhận! Trầm ngâm hồi lâu, hắn nói mạnh miệng: “Là tới tìm nàng chứ, không tới tìm nàng, thì bản vương đến đây làm gì?!” Hiện nay8hắn cũng chỉ có thể cắn chặt vào lý do này mà thôi! Thấy hắn kiên định như thế, Nam Cung Cẩm cũng không nói thêm gì nữa. Chỉ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt còn xinh đẹp hơn con gái ba phần của hắn, nàng nói có chút thâm trầm: “Tiếu Dạ Dạ,2hôm nay huynh lộ tẩy quá nghiêm trọng, đừng nói là ta, ngay cả Đạm Đài Minh Nguyệt nhất định cũng đã nhận ra, mặc dù không biết vì sao huynh lại không thừa nhận, nhưng huynh ngu xuẩn mưu mô lừa gạt người thông minh như ta là hành động vô cùng4không có lý trí!”
Cái gì gọi là ngu xuẩn mưu mô lừa gạt người thông minh như nàng? Sao lại nói như thể được chứ? Khi người bình thường nói chuyện, sau khi coi mình với đối phương như nhau, đều sẽ trước tiên là khen ngợi người khác, rồi mới nói tới mình, để bày tỏ sự khiêm tốn và tôn kính đối với đối phương, nàng thì ngược lại, trước tiên nói người khác không sai, sau đó nói mình cũng không sai! Nhưng lại dùng từ ngu xuẩn để diễn tả người khác, dùng từ thông minh để nói về mình, khiến cho sự so sánh này có sự chênh lệch rõ ràng! Có phần như là nói xấu, hạ thấp người khác để nâng cao chính mình lên vậy!
Mặc dù Hoàng Phủ Dạ đã sớm quen thuộc nàng, nhưng giờ phút này, vẫn không nhịn được mà hung hăng có quắp khóe miệng mấy cái! “Tiểu Cẩm Cẩm, nàng rất thông minh. Nhưng chuyện này thật sự không thể nói cho nàng được!”
“Do liên quan tới bí mật hoàng thất sao?” Như thế này nói rõ, Đông Lăng còn có một âm mưu rất lớn, vẫn đang ẩn mà chưa phát ra.
Hoàng Phủ Dạ cười khẽ, mị hoặc khiến người: “Không phải! Chỉ liên quan tới ta mà thôi!” Giờ phút này, nét mặt hắn rất thành thật, đương nhiên không phải đang nói láo.
Nghe vậy, Nam Cung Cẩm đã hiểu, chuyện này hẳn là nàng và Đạm Đài Minh Nguyệt đoán không sai, Hoàng Phủ Dạ chính là Đạm Đài Minh Nhật, Vương huynh song sinh bị mất tích của Đạm Đài Minh Nguyệt. Nhưng hắn không chịu thừa nhận, mà chỉ nói là liên quan tới hắn, chuyện này hẳn là có điều gì khổ tâm trong lòng hån!
“Đạm Đài Minh Nguyệt là người rất coi trọng tình nghĩa, cho nên lần này mới thả huynh bình yên rời đi!” Hiện nay liên minh giữa Mạc Bắc và Đông Lăng đã đổ vỡ, như thế Mạc Bắc hiện nay đúng là có cơ hội bắt sống Hoàng Phủ Dạ, rồi ra điều kiện với Đông Lăng, bởi vì Hoàng Phủ Dạ lần này đến mà không trình quốc thư, nói hắn đến dò xét, điều tra quân tình vẫn còn chưa đủ. Còn Nam Cung Cẩm nói như thế, là sợ Hoàng Phủ Dạ lo lắng Đạm Đài Minh Nguyệt sẽ vì vấn đề vương vị mà chĩa mũi giáo vào hắn, cho nên mới không dám thừa nhận. Nếu thật sự chuyện là như thế thì cách nói của nàng có thể sẽ có hiệu quả thuyết phục rất lớn.
Nhưng Hoàng Phủ Dạ lại lắc đầu, không để ý lắm mà cười nói: “Tiểu Cẩm Cẩm, chuyện này nàng đừng để ý, Đạm Đài Minh Nguyệt là người thế nào, ta hiểu rõ, ngược lại, nàng là Hoàng hậu Nam Nhạc sẽ không bắt bản vương đi chứ? Ha ha ha...”
Dứt lời, hắn bật cười to đầy sảng khoái! Nam Cung Cảm thấy hắn như thế, cũng không nhắc tiếp đến chuyện Đạm Đài Minh Nguyệt, nàng cười nói: “Nghe kiểu nói này của huynh, ta thực sự muốn bắt huynh lại, dạy dỗ cho huynh một trận! Ta còn nhớ rõ, lúc ta mới vào cung, người đầu tiên ta nhìn thấy chính là huynh, nhưng lại bị huynh hại, khiến ta đi đoạt nhà xí với hoàng huynh của huynh!” Nói đến chuyện cũ năm xưa, Nam Cung Cẩm không khỏi bật cười to. Nhớ lại chuyện hai năm trước, thấy giống như là một giấc mơ vậy, hiện giờ nàng chỉ cần nhớ đến năm đó Hoàng Phủ Hoài Hàn nhiều lần bị nàng khiến cho tức giận đến xanh mặt, là nàng lại cảm thấy vô cùng thú vị.
“Nhưng lại không ngờ rằng, cung nữ lúc trước bản vương có thể tùy ý trêu đùa, giờ đã trở thành cô gái được cả đại lục hâm mộ! Gây lũ lụt Lâm Truy, trị ôn dịch, chinh phục Mạc Bắc, chế tạo súng máy và thuốc nổ. Thậm chí nhiều người còn không biết thân phận Thừa tướng Tây Võ Yến Kinh Hồng của nàng. Nếu như biết trước được tình hình bây giờ, bản vương tuyệt đối sẽ không khuyên hoàng huynh giữ lại mạng sống của nàng!” Lời này chính là lời thật lòng của Hoàng Phủ Dạ. Nếu như biết có ngày nàng trở nên mạnh mẽ thế này, mà sự mạnh mẽ này lại dùng để đối địch với Đông Lăng, hắn thật sự hối hận, lúc trước không nhân dịp cánh chim của nàng còn chưa kịp lớn, nhân dịp bản thân chưa yêu nàng, mà để cho hoàng huynh trừ bỏ nàng.
Nam Cung Cấm cũng không mấy bận tâm nói: “Cho nên điều này cũng nói rõ, làm người tuyệt đối đừng nên quá cuồng vọng tự đại, bởi vì huynh vĩnh viễn không biết được tiểu nhân vật mà bây giờ huynh có thể ức hiếp, liệu sẽ có ngày nào đó đột nhiên vùng lên mạnh mẽ, hung hăng cắn huynh một phát, xé rách máu thịt huynh! Sau đó lại tùy ý chế giễu huynh có mắt không trùng hay không?”
“Ha ha ha... Nàng đang mắng bản vương có mắt không trong đó sao!” Hoàng Phủ Dạ cười rất thoải mái tùy ý, nhưng dưới đáy mắt lại không có ý cười chút nào. Trong đôi mắt tà mị có biểu hiện không nói nên lời, không hẳn là cay đắng, nhưng hắn thật sự hối hận, lúc trước đã ngăn cản hoàng huynh giết nàng, cho nên bây giờ hắn mới thua mất luôn cả trái tim mình, thực sự làm một người không có trái tim. Hiện nay, có bảo hắn giết nàng, hắn cũng không hạ thủ được!
Nam Cung Cẩm không trả lời câu hỏi của hắn, thực ra nàng muốn mắng chính là Hoàng Phủ Hoài Hàn có mắt không trọng, nhưng lại nghĩ tới tên Hoàng Phủ Dạ này hại mình lúc trước, nàng cũng không muốn nói lời tốt đẹp gì, bởi vì dưới góc nhìn của nàng thì gặp phải Hoàng Phủ Hoài Hàn chính là việc xui xẻo nhất đời nàng, nếu không phải tên Hoàng Phủ Dạ này nhàn rỗi không có việc gì làm nên giở trò hố nàng một phen, thì có lẽ nàng sẽ không dính vào oan gia như thế!
Thấy nàng không nói lời nào, ánh mắt Hoàng Phủ Dạ trông về phía xa, giống như có chút suy nghĩ. Sau hồi lâu, hắn khẽ ngẩng đầu lên, như là ánh nắng chói chang giữa trưa khiến cho mắt hắn rơi lệ, lại một hồi lâu, giọng nói tà mị của hắn chậm rãi vang lên: “Đúng, đúng là ta có mắt không trọng, nếu như có thể quay lại thời điểm hai năm trước...”
Nếu có thể trở lại thời điểm hai năm trước, nàng vẫn là một tài nhân không đáng chú ý, khi nàng nghẹn họng mình một câu lúc mới gặp, mình sẽ không khiến nàng gặp phải hoàng huynh, mà đòi hoàng huynh ban cho mình cô gái thú vị này về, thì tình hình hiện nay sẽ không như thế này.
Nếu có thể quay lại hai năm trước, tại trước cửa ngự thư phòng, chính mình nói muốn cưới nàng, nàng hỏi mình, là làm vợ cả hay vợ bé. Hắn mà nguyện ý để nàng làm vợ cả thì cũng sẽ không bỏ lỡ mất nàng như bây giờ.
Nếu như có thể quay lại hai năm trước, dù không làm được tất cả, thì ít ra mình cũng có thể để cho hoàng huynh giết nàng trước lúc sa vào lưới tình. Cũng không rơi vào tình trạng như hiện nay, muốn mà không được, chịu đủ sự giày vò khổ sở, nhưng lại không nỡ giết nàng. Thậm chí là dưới sự giày vò này, ngay cả mong ước cũng không dám mong ước, vì mình biết mình không xứng.
So với tình yêu của Bách Lý Kinh Hồng, tình yêu mà mình có thể cho đi là quá ít, đúng là không xứng. Thấy hắn ở một bên im lặng, giống như là có chút đau thương, Nam Cung Cẩm cố gắng trêu chọc: “Được rồi, đừng có ở đấy mà thương nhớ chuyện xưa, nếu có thể quay lại hai năm trước, đêm đó ta tuyệt đối sẽ không ra ngoài tản bộ! Kể cả có buồn đi vệ sinh, chắc chắn sẽ đi luôn ra quần cho xong, cũng sẽ không tranh đoạt nhà xí với tên hoàng huynh không có phong độ của huynh!”.
“Phốc, ha ha ha... Nàng lúc nào cũng không để ý mồm miệng như thế, không kiêng kỵ gì cả!” Một cô gái, vậy
mà lại cố mà nói rõ ràng như thế, thật khiến hắn phải lau mắt mà nhìn! Nhưng chẳng phải đây cũng chính là nét đặc biệt của nàng sao? Thực ra, điều Nam Cung Cẩm thực sự muốn nói, là nếu quay lại hai năm trước, khi nàng hoàn thành nhiệm vụ ở Tây Ban Nha, nhất định phải nhớ bảo người ta thanh toán tiền đi taxi. Như thể sẽ không gặp bi kịch khi đi xe buýt, càng sẽ không xoát vé thêm một lần tại chiếc xe rất bình thường, không có gì đặc sắc kia, nên mới bị mất thêm sáu đồng, mỗi lần nhớ tới số tiền này, lòng nàng lại đau nhức không thôi! Nếu như nàng không xoát hai lần, tám phần là sẽ không bị xuyên qua, mà nếu không xuyên qua, sẽ không gặp nhiều người và nhiều chuyện khổ sở thế này, đúng, vì xuyên qua đây mà nàng còn tổn thất mất thẻ ngân hàng, trong đó còn số tiền tiết kiệm lớn! A! Lỗ lớn rồi! Quá khó chấp nhận mà!
Mỗi lần nhớ tới Bách Lý Kinh Hồng, nàng sẽ cảm thấy như sinh mệnh của mình không có gì đáng giá, có thể sẵn sàng vì hắn mà dễ dàng từ bỏ. Nhưng mỗi lần nhớ đến tiền, nàng sẽ cảm thấy vì Bách Lý Kinh Hồng mà như vậy thật... Khụ khụ... Suy nghĩ này sẽ làm tổn thương tình cảm vợ chồng, vẫn đừng nói nữa thì hơn!
“Mặc dù có hơi thô tục một chút, nhưng tính cách bà đây chính là như thế, giọng điệu nói chuyện cũng là như thế, chắc chắn sẽ không vì tỏ vẻ thục nữ mà nói chuyện văn minh, thế cũng có thể nói rõ tính cách của ta!” Nam Cung Cẩm nói, vô cùng kiêu ngạo mà ưỡn ngực ra, lộ ra vẻ vô cùng khí tiết! Có thể nói khắp thiên hạ này, nói chuyện thô tục để biểu đạt phẩm đức cao thượng của mình, cũng chỉ có một mình Nam Cung Cấm mà thôi!
Hoàng Phủ Dạ nghe thế, lắc đầu cười, từ chối cho ý kiến, không phe phẩy nổi cây quạt mạ vàng trong tay nữa, thu lại bên hông. Nhưng hắn chợt nhớ tới một chuyện khác: “Tiểu Cẩm Cẩm, chuyện nước sông, là do nàng làm sao?” Lần này hoàng huynh để hắn điều tra chuyện này, hắn đã tra ra thời điểm dòng sông có vấn đề đại khái khoảng ba tháng trước, mà lúc đó, cũng chính là lúc Nam Cung Cấm và hoàng huynh khai chiến
Lâm Truy!
Quan trọng nhất chính là, hắn cảm thấy biện pháp hung ác đến vặn vẹo này, trong thiên hạ cũng chỉ có mình nàng có thể nghĩ ra!
“Đúng thế, nhất định hoàng huynh của huynh sẽ vô cùng cảm tạ ta! Từ bây giờ Đông Lăng của huynh sẽ không bị lũ lụt, hắn nhất định sẽ vì thế mà hết sức cảm động, thậm chí phải thành kính mà cúng bái người vĩ đại như ta ấy chứ!” Nam Cung Cẩm nói dõng dạc.
Còn khóe môi Hoàng Phủ Dạ thì hung hăng co quắp mấy lần, đúng thế, sau này Đông Lăng bọn hắn ngay cả nước cũng không có, sao có thể bị lũ lụt được chứ? “Tiểu Cẩm Cẩm, dù thế nào, nàng cũng nên cân nhắc vì thương sinh thiên hạ!”
Hoàng Phủ Dạ, rõ ràng, vẫn thiên vị Đông Lăng. Nam Cung Cẩm cười lạnh một tiếng: “Lời này huynh nên giữ lại mà nói cho hoàng huynh của huynh nghe, nếu không phải hắn khai chiến trước, thì sao có tình trạng như bây giờ, đã đến nước này, nhân từ với quân địch, chính là tàn nhẫn với chính mình!” “Tiểu Cẩm Cẩm, trong lòng nàng cũng nên rõ ràng, nếu dòng sông này bị triệt để chặt đứt, Đông Lăng tất nhiên sẽ không bỏ qua!” Như thế cũng sẽ kích thích cừu hận và ý chí chiến đấu của người Đông Lăng, cuối cùng chắc chắn sẽ trở nên không đánh hạ được Nam Nhạc, không tìm lại được ngọn nguồn sinh mạng của mình, tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Thêm vào đó, người ta bị ép đến đường cùng, sẽ khiến cho chiến tranh càng thêm ác liệt. Nếu đến mức đó, chính là toàn bộ người Đông Lăng sẽ đồng tâm hiệp lực, đối với Nam Nhạc cũng tuyệt đối không phải là dấu hiệu tốt lành gì!
“Đúng thế, chờ đến khi người Đông Lăng đều mài đao xoàn xoạt, tràn ngập cừu hận muốn đánh hạ Nam Nhạc, Nam Nhạc chúng ta chợt biểu thị thật sự không đành lòng nhìn nghìn vạn bá tánh Đông Lăng, vì hai nước giao chiến mà chịu khổ, sẽ nguyện ý trả lại nguồn nước cho các người! Sẽ khiến cho hoàng huynh của huynh phải phái người mở đường sông trở về, vì động thổ trong cảnh nội Nam Nhạc, cho nên cũng không thể phái quá nhiều người đến. Như thế, ngươi nói xem bách tính Đông Lăng có phải sẽ cảm động Nam Nhạc chúng ta đến rơi nước mắt không? Còn ai muốn tiến đánh Nam Nhạc nữa? Đến lúc đó, nếu lại tiến đánh Nam Nhạc, sẽ biểu hiện chính người Đông Lăng các người bất nhân bất nghĩa, thậm chí là vong ân phụ nghĩa! Hơn nữa, mở đường sông cần thời gian, thời gian mấy tháng này, Đông Lăng sẽ không thể lại ra tay với Nam Nhạc, thiếu đi Đông Lăng nhúng tay vào, tình hình Nam Nhạc đã tốt lắm rồi, chờ khi tình hình thiên hạ bình ổn, cho dù chúng ta có tiến đánh Đông Lăng, thì vì binh sĩ Đông Lăng đã nhận ân tình của Nam Nhạc, cũng sẽ không thể không cho chút thể diện nào, cho nên đến cuối cùng, được lợi nhiều nhất không phải là Nam Nhạc sao?” Nam Cung Cẩm cũng không keo kiệt, nói thẳng ý định của mình ra, hoàn toàn, từ đầu đến cuối đều nói cho Hoàng Phủ Dạ!
Sau khi hắn trở về nói cho hoàng huynh của hắn, Hoàng Phủ Hoài Hàn dù có biết trước dự định của mình, cũng sẽ chỉ có thể tức giận đến nôn ra máu mà không thể làm gì! Trừ phi hắn mặt dạn mày dày đi tìm Tây Võ và Mạc Bắc xin nước! Như vậy, trong toàn bộ đế vương thiên hạ, thảm nhất chính là Hoàng Phủ Hoài Hàn, nhưng người duy nhất muốn xâm chiếm thổ địa Nam Nhạc, chẳng phải cũng chính là Hoàng Phủ Hoài Hàn sao?
Hoàng Phủ Dạ hiển nhiên cũng bị những lời này của nàng khiến cho khiếp sợ! Cặp mắt tà mị và đào hoa nheo lại, ánh mắt nhìn Nam Cung Cẩm như là nhìn một thứ gì đó quỷ mị, hắn không hiểu nổi tại sao một cô gái lại có tầm mắt khoáng đạt như thế, cùng với mưu lược sâu xa thế này, sao mà giống một cô gái bình thường nữa, đây căn bản chính là một chính trị gia, nhà quân sự, càng là một người đầy âm mưu! “Tự dưng huynh nhìn ta đầy thâm tình thể làm gì?” Nam Cung Cẩm bất thình lình cho hắn một câu.
Sắc mặt Hoàng Phủ Dạ trong nháy mắt cứng ngắc một chút, hung hăng ho khan vài tiếng mới điều chỉnh được tâm trạng! Quay đầu nhìn về đám mây nơi chân trời phía trước, tỏ vẻ lơ đãng nói: “Tiểu Cẩm Cẩm, hiện nay chỉ có hai người chúng ta, nếu bản vương bắt nàng đi...”
“Nói không chừng sau khi đánh nhau là ta bắt huynh đi đấy!” Nam Cung Cẩm cười rồi tiếp lời hắn nói, nàng hiểu ý Hoàng Phủ Dạ muốn nói, đơn giản chính là muốn bắt nàng đi để uy hiếp Bách Lý Kinh Hồng. Thực ra cũng là để nói cho nàng rằng trong lòng Hoàng Phủ Dạ hắn, giang sơn của hoàng huynh cũng mãi mãi nặng như phân lượng của nàng vậy.
Đây chính là đàn ông trong Hoàng Phủ gia! Hoàng Phủ Hoài Hàn như thế, Hoàng Phủ Dạ cũng là như thế, mà cuộc đời Hoàng Phủ Dật cũng bị điều khiển, giờ phút này, nàng bỗng nhiên có chút tò mò, để vương Đông Lăng đời trước đã giáo dưỡng những đứa trẻ này thế nào, hầu như toàn bộ sinh hoạt đều nằm trong quỹ đạo hoàng gia, không có ai ngoại lệ, cũng không ai muốn nhảy ra ngoài. Kiểu cha mẹ thế này, ở thời hiện đại, vô cùng thích hợp nuôi dạy con cái mình thành học sinh xuất sắc trong trường học, suy nghĩ của Nam Cung Cẩm cứ thế mà bay xa không giới hạn.
“Ha ha...” Hoàng Phủ Dạ phun ra từ mũi một tiếng cười, nói một câu nồng đậm ý cười: “Đúng thế, thân thủ của nàng, bản vương cũng đã biết rồi!” Vốn Đạm Đài Minh Nguyệt muốn phái người hộ tống, nhưng Nam Cung Cấm muốn nói chuyện với hắn, cho nên kiên trì không muốn có người đi cùng, cuối cùng thì hai người bọn họ mới du đãng trên thảo nguyên. Hai người giao chiến, ai thắng ai thua, còn chưa biết được.
“Cho nên nếu huynh nhân đến phát chán, có thể nghĩ tới mấy chuyện mang tính xây dựng, không nên nghĩ mấy chuyện không có ý nghĩa này!” Nam Cung Cẩm cười trêu ghẹo.
Hoàng Phủ Dạ thở phào một hơi thật dài nhẹ nhõm, rồi tiếp tục nhìn nàng nói, trong giọng nói mang theo ý cười: “Thực ra, chuyện đánh không lại nàng, đúng thật khiến cho bản vương cảm thấy thoải mái hơn nhiều!” Không phải như thế, thì hiện nay hắn phải đối mặt với sự lựa chọn gian nan, là bắt nàng về, giải trừ nguy hiểm cho Đông Lăng, hay vẫn để nàng tùy ý bình yên trở về Nam Nhạc.
Nam Cung Cẩm cười khẽ, không trả lời tiếp, nàng phát hiện những người đàn ông này thích nói mấy câu khiến cho mình khó trả lời. Sau khi im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nói đến chuyện khác: “Hoàng Phủ Dạ, ta mãi mãi nhớ kỹ khi ở Đông Lăng, huynh ba lần bốn lượt cầu xin thay cho ta. Ta càng nhớ kỹ, lúc trước vì giúp ta báo thù mà còn tính kế cả đệ đệ ruột thịt của mình. Cũng vĩnh viễn sẽ không quên tình nghĩa ngân phiếu chín mươi mốt nghìn lượng kia của huynh, còn cả mấy câu nói của huynh nữa. Cho nên huynh - người bạn của ta này, với ta mà nói, đã sớm vượt qua giới hạn sống và chết, ta đã từng nói, nếu một ngày huynh gặp nạn, dù là núi đao biển lửa, ta cũng không chối từ. Lời này, mặc kệ qua bao nhiêu năm nữa, đều vẫn có ý nghĩa như lúc ban đầu. Mặc dù bây giờ, lập trường của huynh và ta khác nhau, nhưng nếu có một ngày, kiểm của ta chỉ vào huynh, mà giữa chúng ta, nhất định phải có một người chết, ta hy vọng, thanh kiếm kia sẽ xuyên qua lồng ngực ta!”
Tình nghĩa thế này, bản thân ý nghĩa của nó đã là quý giá nhất! Trên đời này, nàng nợ ân tình Quân Lâm Uyên nhiều nhất, mà nhận ân tình của Hoàng Phủ Dạ cũng không ít.
Hoàng Phủ Dạ ngơ ngác một chút, cũng không ngờ người luôn luôn không tim không phổi như nàng, lại có thể nhớ kỹ những chuyện trước kia, nên cũng có chút cảm hoài. Như là về lại thời điểm năm đó, về lại đêm hôm đó, hắn đã nói với nàng. “Tiểu Cẩm Cẩm, ta không cho nàng được hạnh phúc, vậy để hắn cho nàng đi. Chỉ là, nàng phải nhớ kỹ, nếu có một ngày, nàng muốn quay đầu nhìn lại chốn cũ người xưa, ta vẫn còn ở nơi này.”
Lúc đó, tâm trạng của hắn là như thế nào? Vốn cho là thời gian có thể hòa tan hết thảy, hòa tan đi phần tình cảm và chấp niệm không nên có kia, nhưng đến cuối cùng, hắn phát hiện ra nó như một cây gai vậy, thời gian càng dài, thì cắm vào càng sâu. Không phải hắn không từng tới thanh lâu mua say, sau đó, cũng trở lại không ít lần, nhưng mỗi lần đều là sau một đêm phong lưu lại phát hiện sự trống rỗng trong tâm trí lại càng lớn hơn.
“Tiểu Cẩm Cẩm, có câu nói này của nàng, cũng không uổng công lúc đầu ta vì nàng mà nhiều lần được thưởng thức ánh mắt như muốn giết người của hoàng huynh!” Hắn chưa từng quên chính mình lúc trước vì cầu tình cho nàng, mà bị hoàng huynh nhiều lần nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, còn có lão tam đến nay vẫn có khúc mắc với hắn, dáng vẻ thì luôn lãnh đạm.
“Trong loạn thể, có một phần giao tình thế này, cũng không dễ dàng gì, nhất là huynh và ta lại đối lập. Ta sẽ trân trọng!” Nam Cung Cẩm gật đầu cười khẽ. Hoàng Phủ Dạ gật nhẹ đầu, cuối cùng cũng thật lòng cười: “Đúng thế! Tiểu Cẩm Cẩm, nàng có biết là hoàng huynh của ta, huynh ấy cũng thích...” “Biết, hắn đã nói qua rồi. Chẳng qua hắn thích hay không thích, chuyện này đều không liên quan đến ta, bởi vì cái thích của hắn rẻ mạt tới mức vì giang sơn xã tắc của hắn, hắn có thể dễ dàng xuống tay giết chết ta. Cái thích của một người như thế, đúng là ta cũng không dám!” Nam Cung Cẩm lạnh lùng nói, người như Hoàng Phủ Hoài Hàn, chắc chắn cả đời này cũng không có được tình cảm thật sự! Người hắn yêu, hắn lại không cách nào móc tim móc phối ra để đối xử, mà người yêu hắn, thì ngoại trừ vinh hoa phú quý bên ngoài ra, thì hắn không cho người ta được cái gì khác. Hoàng Phủ Dạ cười khẽ, cảm thấy mình cũng chột dạ một chút, với cách nói đó của nàng, thì cái thích của mình cũng rẻ mạt đến thế sao? “Biết rồi thì thôi, ta còn đang nghĩ, tốt xấu gì năm đó nàng cũng là phi tử của hắn, thế nào cũng nên đối với hắn có chút ý tứ gì đó. Không ngờ...”
Nam Cung Cẩm âm dương quái khí hừ lạnh một tiếng: “Đúng là có suy nghĩ một chút, nhưng là năm đó ta nghĩ sao hắn chưa chết, hiện nay suy nghĩ vẫn là như thế!”
“Phốc...” Hoàng Phủ Dạ cười phun ra, nếu hoàng huynh của mình nghe được lời này, chắc chắc hẳn không chết cũng sẽ tức chết!
Ngay khi đang nói chuyện, hai người đã tới biên giới Mạc Bắc. Tiếp tục đi tới phía trước, sẽ đến nơi người Nam Nhạc tiếp ứng nàng. Hai người đều dừng ngựa lại, Hoàng Phủ Dạ nhìn thoáng qua thảo nguyên mênh mông rồi cười khẽ: “Ta thật sự hy vọng, con đường này, có thể dài hơn một chút!” Thế nhưng mà, kể cả con đường có dài hơn, chung quy cũng có điểm cuối cùng. Bởi vì hắn không phải nơi nàng trở về:
“Cuộc sống vốn là như thế, trong biển người mênh mông, có người sẽ sóng vai đi cùng đường với huynh mãi cho đến tận cùng thế giới, mà cũng sẽ có người nửa đường tách ra. Không cần phải đau buồn vì điều này, vì ít ra, các huynh đã từng đồng hành cùng nhau, giống như là sao băng, mặc dù bi tráng, nhưng cũng vĩnh hằng. Như huynh với ta, mặc dù số không thể làm phu thê, nhưng có tình nghĩa cả đời này cũng không quên được. Thêm nữa, linh hồn bất tử, tình cảm này bất diệt!”
“Đúng, linh hồn bất tử, tình cảm này bất diệt! Nếu có cơ hội, huynh và ta lại đến thảo nguyên Mạc Bắc này cùng nhau đi một đoạn đường được không?” Thực ra trong lúc bất tri bất giác, bọn họ đã cưỡi ngựa đi hơn nửa ngày, bởi vì thảo nguyên Tây Cách Nhĩ cách biên cảnh Mạc Bắc cũng không xa. Nhưng lộ trình nửa ngày này, như chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Nam Cung Cấm quay đầu nhìn thoáng qua, toàn bộ thảo nguyên, đều là từng mảng cỏ xanh. Gió trên thảo nguyên làm cho người ta thần thanh khí sảng, cũng đúng là địa điểm tốt nên cười nói: “Được! Có rảnh lại đến đây đi một chút! Vậy hôm nay, xin từ biệt!” “Xin từ biệt!” Hoàng Phủ Dạ cười cười, cặp mắt tà mị và đào hoa lưu luyến nhìn thật lâu khuôn mặt của nàng. Cuối cùng, hắn quay người, giơ roi giục ngựa mà đi. Vạt áo đỏ tươi, trong không gian núi sông này, chỉ như một hình ảnh nhỏ bé, giơ roi chỉ hướng Đông, nơi đó là nơi hắn trở về.
Nhưng, Hoàng Phủ Dạ lại không biết, đây là lần cuối cùng trong đời hắn có thể thoải mái và vui vẻ đám nói chuyện với Nam Cung Cẩm như thế. Ngày hôm nay nhìn như ngắn ngủi, nhưng lại như cả một chặng đường dài, cũng là điểm cuối cùng hai người bọn họ có thể đi chung. Kỉ niệm hôm nay trở thành ký ức tươi đẹp nhất cả cuộc đời hắn, cũng trở thành hồi ức duy nhất còn sót lại. Còn ước hẹn một lần nữa đi dạo ở Mạc Bắc, cũng trở thành giấc mộng Nam Kha...