Đáp lại hắn, là một giọng nói lạnh như băng: “Trận pháp phệ hồn là đại trận đệ nhất thiên hạ, nếu như trận pháp này cũng không thể vây khốn bọn hắn, trên đời này cũng không có trận pháp nào có thể vây khốn được bọn hắn! Sau khi người của ta điều tra, chỉ có1Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm đi tới đó, đến lúc đó...”
“Nếu như có thêm người nào khác đi cùng thì sao?” Hoàng Phủ Dạ nhíu mày, dù sao thì thiên hạ này có quá nhiều cao thủ, nếu như cố ý ẩn nấp, cũng chẳng có ai có thể tra được tung tích của bọn hắn.
Ngay cả tin tức Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cấm đi tới nơi này, cũng không phải là người bọn hẳn điều tra được, mà là người canh giữ ở Thiệu Dương nói không trông8thấy bọn họ, nên mới suy đoán là bọn họ tới Nguyên Dương Lĩnh thăm hai người Thượng Quan Cẩn Duệ.
Hoàng Phủ Hoài Hàn nhếch môi, nở nụ cười lạnh: “Nếu có ai đi cùng, Nam Cung Cẩm sẽ để người ta chết thay mình sao? Người nào khác, lại có mấy người nguyện ý chết vì bọn họ?” Hắn nói xong, Hoàng Phủ Dạ lúc này không nói gì nữa. Ngay tại lúc này, một người đàn ông nhìn rất tiên phong đạo cốt, nhưng trên trán hiện lên không ít lệ khí tiến2đến đây: “Hoàng thượng, trận pháp phệ hồn đã được bố trí xong, nếu có người tiến vào, chắc chắn sẽ chỉ có vào mà không có ra!”
Hắn nói xong, Hoàng Phủ Hoài Hàn bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo một tia lạnh lùng khó hiểu. Ánh mắt lạnh lùng đóng băng ba thước này, khiến cho người kia không chịu được mà lui về sau một bước! “Hoàng thượng, ngài...” “Ngươi có biết, khi bố trí trận pháp phệ hồn, cần phải có máu trong tim người ta, như thể4mới có thể phát huy ra hiệu quả lớn nhất!” Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng nói ra sự thật.
Người đàn ông trung niên kia giật mình, hắn vội vàng nói: “Hoàng thượng, mặc dù là như thế, nhưng ta tin tưởng, trận pháp phệ hồn này không ai có thể phá được, căn bản cũng không cần...”
“Ngươi tin, nhưng trẫm không tin!” Dứt lời, hắn nhẹ nhàng khoát tay vào không trung, hạ nhân lập tức kéo người kia xuống.
Còn người đàn ông trung niên kia thì không ngừng kêu lên tha mạng trên đường bị kéo đi, cuối cùng cũng không thoát được số mệnh bị giết!
“Hoàng huynh huynh thật sự muốn làm đến mức độ như thế sao?” Trông thấy người đàn ông trung niên kia bị giết, trong mắt Hoàng Phủ Dạ cũng không có chút thương hại nào, nhưng lại có sự do dự khó tả.
Hoàng Phủ Hoài Hàn nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh buốt: “Thể để cho rằng, trẫm từ ngàn dặm tới đây, chỉ để kể chuyện cười cho Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cấm sao?”
“Thế nhưng mà, hoàng huynh...” Giọng điệu Hoàng Phủ Dạ có vẻ buồn vô cớ.
Đôi mắt tím đen lạnh lùng, mang theo vẻ không vui, nghiêng đầu nhìn quét hắn, sau đó không vui lắm mà nói: “Dạ, ta đã nói bao nhiều lần rồi, không thể có lòng dạ đàn bà!”
“Thần để hiểu rõ, chỉ là...” Nói xong, hắn nâng đôi mắt màu tím nhạt lên, nhìn vào khuôn mặt tuấn dật vô song của người đàn ông trước mặt, chậm rãi kiềm chế lại tâm tình của mình, sau đó, đôi môi mỏng nhếch lên: “Chỉ là hoàng huynh, huynh xác định thật sự sẽ không hối hận sao?”
Lời này khiến cho đôi mắt màu tím đen của Hoàng Phủ Hoài Hàn ngưng lại một chút, trăm nghìn loại cảm xúc pha trộn vào với nhau, hắn khẽ ngẩng đầu, giống như là nhìn lên mây trắng trên trời, lại giống như xuyên qua mây trắng mà nhìn thứ gì đó không thể chạm vào được. Trong đầu hắn giật mình nhớ tới lúc hắn ở bên trong ngọn giả sơn ở hoàng cung, một chớp mắt thất thần đó, một chớp mắt hoài niệm đó, một chớp mắt chán nản đó.
Nhưng, năm đó, hắn cũng tuyệt đối không hối hận! Bây giờ, cũng nên giống như thể không phải sao? Nghĩ thế, ánh mắt của hắn trở nên kiên định hơn: “Trẫm làm việc, xưa nay đều không hối hận! Tình cảm có sâu đậm hơn nữa, cũng không thể nào sánh với tầm quan trọng của thiên hạ trong lòng ta! Huống chi, cô gái kia, vốn là đáng chết!”
Cho dù là chuyện nàng phỉ báng mình các kiểu, hay là đoạt đi đồ vật của mình, đều nói lên một sự thật, đó là nàng đáng chết!
Cô gái kia, vốn là đáng chết sao? Hoàng Phủ Dạ nghe thế, chỉ không ngừng lắc đầu trong lòng, hoàng huynh hận Tiểu Cẩm vô cùng, cũng có thể nói là vừa yêu vừa hận, cho nên nếu để cho hoàng huynh thật sự hạ sát thủ, hắn đúng thật là có thể làm được!
“Dạ, lòng dạ đàn bà, không thể làm đại sự!” Hoàng Phủ Hoài Hàn nhíu mày nhìn quét hắn, đã không còn giống như những lời dặn dò dạy dỗ thường ngày, mà còn mang theo một tia cảnh cáo khó nén lại được. Sau một hồi đối mặt với Hoàng Phủ Hoài Hàn, Hoàng Phủ Dạ cuối cùng cũng nhận ra được sự kiện quyết trong ánh mắt lạnh như băng của đối phương, hắn chán nản cúi đầu: “Thần để hiểu rồi! Hoàng huynh yên tâm, sẽ không có lần sau!”
“Hy vọng đệ thật sự hiểu rõ rồi!” Hoàng Phủ Hoài Hàn hừ một tiếng rồi quay đầu đi.
Đôi mắt tím đen lạnh lùng nhìn xuyên qua núi rừng trùng điệp, nhìn chằm chằm vào một mảnh đất bỏ hoang trống rỗng, thở dài một hơi, sau đó, giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang lên: “Chúng ta đi!”
Dứt lời, hắn xoay người lại mà đi.
Trận pháp này đã được bố trí. Sống hay chết, chính là số phận của cô gái kia! Tự nhiên, cũng phải nhìn xem Bách Lý Kinh Hồng lựa chọn thế nào!
Châm cứu, ngâm thuốc.
Đáy vực Nguyên Dương Lĩnh, cũng là một nơi tốt khó có được, ngoại trừ Thiên Sơn Tuyết Liên, Linh Chi trăm năm, mấy loại dược thảo cực phẩm ra thì các thảo dược khác đều đầy đủ, cần cái gì có cái đó. Cho nên việc điều trị, cũng vô cùng thuận tiện.
Ba người Nam Cung Cẩm, Bách Lý Kinh Hồng, Lãnh Tử Hàn cũng chỉ ở lại đây ba ngày. Mỗi ngày đều là Nam Cung Cẩm châm cứu cho Mộc Nguyệt Kỳ, còn Thượng Quan Cẩn Duệ thì tự mình thay nước ngâm chân cho nàng.
Vốn là Mộc Nguyệt Kỳ tỏ ra đủ kiểu không muốn, nhưng Nam Cung Cẩm thẳng thắn nói cho nàng rằng chân của nàng, cần hai tháng nữa mới có khả năng khỏi hẳn, mà mình thì không có khả năng ở đây chăm sóc nàng hai tháng, chuyện này sớm muộn gì cũng giao cho Thượng Quan Cẩn Duệ, hơn nữa hiện nay mình ở đây hướng dẫn còn tránh cho Thượng Quan Cẩn Duệ chăm sóc nàng có chỗ không ổn.
Vì chân của mình nên dù Mộc Nguyệt Kỳ ngại ngùng đủ kiểu, vẫn đành đỏ mặt để Thượng Quan Cẩn Duệ giúp nàng ngâm chân. Mà thấy nàng ngượng ngùng như thế, Thượng Quan Cẩn Duệ khẽ cười nói: “Chân của phụ nữ, chỉ có thể để cho vị hôn phu của mình nhìn thấy, xem ra, là ta tự nhiên nhặt được một người vợ rồi!” Hắn nói xong, Mộc Nguyệt Kỳ tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, hai gò má đỏ bừng như ráng chiều hoàng hôn, nhìn xinh đẹp vô song, sau khi trừng mắt nhìn hắn xong, nàng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, còn tiếng cười của người nào đó, thì lại càng trở nên vui vẻ. Sau khi ngâm chân xong, Thượng Quan Cẩn Duệ đi ra khỏi phòng, còn mấy người Nam Cung Cẩm thì đang đợi hắn ngoài cửa. Bộ dạng này là muốn chia tay, dù gì thì thành Thiếu Dương cũng còn rất nhiều chính sự và quân vụ cần xử lý. Nam Cung Cảm thấy hắn ra, liền đưa cho hắn một toa thuốc trong tay mình: “Mỗi ngày ngâm chân bằng những dược thảo này, sau một tháng thì đổi thành những dược thảo này!”
Nói xong, nàng lại đưa hắn thêm một toa thuốc nữa.
Nàng tiếp tục nói: “Trên hai toa thuốc, muội đều có đánh dấu, một tờ viết “Một, chính là dùng tháng đầu, viết “Hai, chính là dùng ở tháng sau đó, miễn cho huynh nhầm lẫn. Nhớ kỹ mà nhìn cho rõ ràng, thứ tự không thể đảo lộn!” Thượng Quan Cẩn Duệ nghe thể, gật nhẹ đầu, thực ra tính cách hắn xưa nay vốn cẩn thận, cũng chắc chắn không thể phạm sai lầm lớn như thế. “Còn nữa, sau hai tháng, huynh phải giúp nàng phục hồi chức năng! Chính là mỗi ngày phải dìu nàng, đi xung quanh một chút, mỗi ngày phải tập luyện một canh giờ, dần dần tăng thêm thời gian, Nhớ kỹ, nhất định phải tập dần dần, không thể nóng vội!” Nam Cung Cẩm tiếp tục nói. Thượng Quan Cẩn Duệ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ.
“Được rồi! Điều có thể giúp, người muội muội ta đây đã giúp hết rồi, chân của tẩu tử có thể khỏi hay không, giờ cũng chỉ có thể nghe theo ý trời!” Nam Cung Cấm cảm thán. Mộc Nguyệt Kỳ ở trong phòng nghe lời này, gương mặt đỏ lên. Lần trước Nam Cung Cẩm đã xưng hô từ “tấu tử” này rồi, Thượng Quan Cấn Duệ không phản bác, nhưng cũng chỉ cười trừ. Mà hôm nay Nam Cung Cẩm lại nhắc lại một lần nữa, nàng thật sự muốn biết lần này Thượng Quan Cẩn Duệ trả lời thế nào.
Thượng Quan Cẩn Duệ cười khẽ một tiếng rồi nói: “Nha đầu nhà ngươi, chỉ biết ba hoa thôi, Mộc cô nương vẫn là một cô nương trong sạch, muội đừng có vấy bẩn danh dự người ta!” Hắn vừa nói xong, trong lòng Mộc Nguyệt Kỳ liền là một cảm giác mất mác. Còn Nam Cung Cẩm lại nháy mắt ra hiệu với hắn rồi nói: “Muội cũng không tin người nào đó nghĩ một đằng nói một nẻo, lại không muốn cưới Mộc tỷ tỷ mỹ lệ về nhà, vui vẻ hòa thuận, kiêm điệp tình thâm, chàng là cơn gió, thiếp là hạt cát, triền miên quấn quýt đến thiên thai!” “Ba hoa! Vậy mà cũng nói được, nàng đồng ý lấy người ca ca ngu xuẩn đần độn của muội mới là lạ!” Thượng Quan Cẩn Duệ nói, trong giọng điệu mang theo ý cười, mà hiển nhiên là nói cho người trong phòng nghe.
Mộc Nguyệt Kỳ nghe xong, bỗng cảm thấy ngọt ngào và vui sướng, nhưng trên mặt nàng cũng không có biểu hiện gì, nàng trùm chăn lên, xoay cả người lại, đưa lưng về phía những người ngoài cửa kia. Nam Cung Cẩm len lén nhón chân, nhìn thoáng vào phòng một chút, sau đó vô cùng không đứng đắn nói: “Mặc dù ca ca là người vừa ngu xuẩn vừa đần độn, nhưng thể nhưng Mộc tỷ tỷ lại yêu đến chết đi sống lại, cho nên huynh nhất định phải nắm chắc cơ hội cho tốt, nhà ở ven hồ thì hưởng trước ánh trăng, đừng để đám đầu trộm đuôi cướp nhanh chân đến trước đấy!”
Thấy Nam Cung Cẩm càng nói càng không đứng đắn, Bách Lý Kinh Hồng vội kéo tay nàng, gật nhẹ đầu với Thượng Quan Cấn Duệ rồi kéo nàng đi ra ngoài. Lãnh Tử Hàn thì buồn cười đi theo sau lưng hai người bọn họ, trước khi đi cũng gật đầu cười khẽ với Thượng Quan Cần Duệ.
“Này này này, ta còn chưa nói xong, chàng gấp làm gì thế?” Nam Cung Cẩm rất bất mãn.
Bách Lý Kinh Hồng còn chưa nói gì, Lãnh Tử Hàn đã nói trước: “Tiểu Cẩm, nếu để nàng nói hết, hai người kia không xấu hổ đến chết, cũng bị chính nàng làm khéo quá hóa vùng! Nàng không có khả năng làm bà mai thì cũng không cần phải làm loạn lên, cũng đừng có nói năng lung tung, nói không chừng, đến cuối cùng, còn phá hỏng chuyện tốt của người ta đấy!”
Lời này của hắn khiến cho khuôn mặt Nam Cung Cẩm lúc đó lúc trắng, bị nghẹn đủ mọi phiền muộn! Nàng cau mày quay đầu đi, nheo mắt, vô cùng hèn mọn nhìn hắn một cái mới quay đầu lại tiếp tục đi! Nàng phất phất tay với Thượng Quan Cẩn Duệ ở phía xa xa: “Duệ ca ca, rảnh rỗi nhớ đến thăm chúng ta!”
“Được!” Gió thu mơn man, truyền đến giọng nói ôn nhã của người kia, nghe như tiếng suối chảy vào đá kêu róc rách vô cùng êm tai.
Từng làn gió thổi tới, vô cùng thoải mái, Nam Cung Cẩm thật lòng vui mừng cho bọn họ. Trong hai năm qua, lần đầu tiên Bách Lý Kinh Hồng thấy nàng cười một cách thoải mái như thế này, đôi môi mỏng của hắn cũng nhịn không được mà hơi nhếch lên một chút. Còn Lãnh Tử Hàn thì khoanh tay trước ngực, tiêu sái và tùy ý đi tới, thấy biểu hiện vui vẻ của Nam Cung Cấm, trong mắt hắn cũng tràn đầy ý cười. Chim nhạn bay về phía Nam, đội hình xếp thành đủ kiểu hình dáng trên không trung, Nam Cung Cấm chỉ lên chữ “Người” trên bầu trời rồi lớn tiếng nói: “Hai người nhìn, hai người nhìn kìa!”
Dưới chân nàng cũng không ngừng nhẫy cẫng lên mấy lần, để diễn tả mình vui thích thể nào. Hai người ngước mắt lên, nhìn lên bầu trời rộng lớn, thấy đàn chim nhạn kia đang xếp hình kia, khóe môi hai người khẽ nhếch lên. “Cũng có chút thú vị!”
Trong mắt Bách Lý Kinh Hồng mang theo ý cười, cũng không biết, thiên hạ còn có chuyện lạ thế này, lúc trước tại Đông Lăng, mưu tính đủ chuyện. Đến Nam Nhạc, cũng chưa tình có ngày an tĩnh, chỉ biết là chim nhạn bay về phía Nam, nhưng không biết bọn chúng có thể xếp thành những hình thù kỳ lạ thế này.
Còn Lãnh Tử Hàn, tùy ý tại giang hồ nhiều năm, kiến thức rộng rãi, chỉ biết chinh phục người khác, nhưng chưa từng chú ý tới chuyện này. Nhưng Nam Cung Cẩm tỏ vẻ “Ta đã biết các ngươi tuyệt đối không có chú ý tới chuyện này” khiến cho Lãnh Tử Hàn cười lớn vài tiếng. Thấy nàng vui sướng khi mà không phải vì tiền tài, mưu cầu danh lợi, không phải khi hành tẩu khát máu trên chiến trường, không có thâm trầm đại bị đại hỉ, mà chỉ là vui vẻ một cách hồn nhiên. Lãnh Tử Hàn nghiêng đầu nhìn Bách Lý Kinh Hồng một chút, như lơ đãng mà nói: “So với triều đình, ta tin rằng, Tiểu Cẩm càng yêu thích giang hồ hơn!” Ưa thích tự do hơn! Chứ không phải những ngày dài không ngừng tranh đoạt.
Bách Lý Kinh Hồng gật đầu, điều này, hắn đã sớm rõ ràng. Hắn nói nhàn nhạt: “Cho dù ta nguyện ý từ bỏ giang sơn Nam Nhạc, cùng nàng sống yên ổn chốn rừng núi. Người cho rằng, Hoàng Phủ Hoài Hàn và Mộ Dung Thiên Thu sẽ bỏ qua chúng ta sao?”
“Sẽ không!” Lãnh Tử Hàn thẳng thắn, bởi vì hoàng huynh Mộ Dung Thiên Thu của mình, hắn hiểu rõ vô cùng! Người kia, cho tới bây giờ đều không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, mặc kệ hành vi của mình có là hèn hạ hay gì khác, hắn đều nhất định phải đạt được mục đích mới thôi, hơn nữa, không đạt được mục đích, hắn thề không bỏ qua! Cho nên, cho dù là Hoàng Phủ Hoài Hàn dừng tay, hoàng huynh cũng sẽ không.
“Chỉ có những lúc này, ta mới cảm thấy mình vô dụng làm sao.” Hắn nói nhàn nhạt, trong giọng nói mang theo sự tự giễu khó nén.
Lãnh Tử Hàn nhìn hắn kỳ quái một chút, cho tới bây giờ hắn cũng không ngờ, người đàn ông này, còn có thời điểm thất lạc thế này, càng không bình thường chính là, hắn vậy mà lại nguyện ý nói ra chuyện mình thất lạc cho tình địch nghe!?
“Điều nàng muốn, là sự tự do, là bay lượn trong thiên địa. Nhưng, thân phận và vị trí của ta hiện nay, chú định không cho được nàng điều đó. Điều ta muốn, chính là mang tới sự bình an cho nàng, cũng ích kỷ mà giữ nàng bên cạnh mình, cuối cùng, bình an và vui sướng, ta chỉ có thể cho nàng được một thứ.” Nói xong, đôi mắt như ánh trăng say lòng người của hắn hiện lên một tia bị ai.
Còn Lãnh Tử Hàn, luôn biết rằng Bách Lý Kinh Hồng cũng yêu nàng, nhưng đến hôm nay, hắn mới biệt được là đến tình trạng thể này! Hắn vươn tay vỗ vỗ vai đối phương, mở miệng khuyên nhủ: “Ai nói Tiểu Cẩm Cẩm không sung sướng, nếu là ta dẫn nàng tới nơi rừng núi này, nhưng không có ngươi, nàng sẽ cảm thấy không vui vẻ. Mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không nói, vui vẻ và hạnh phúc của nàng, chỉ có người mới có thể cho nàng được! Nếu ngươi đã nói thế, thì người mà hầu như không chiếm được sự đối xử tử tế của nàng thì làm sao mà chịu nổi?”.
Hắn nói xong, Bách Lý Kinh Hồng nghiêng đầu nhìn hắn một chút, cũng đồng thời thấy được tay hắn trên vai mình. Hắn xưa nay có bệnh thích sạch sẽ, giờ phút này, đối phương đặt tay lên vai mình, nhưng hắn không cảm thấy phản cảm. Hắn gật đầu cười khẽ: “Đa tạ!”
Lãnh Tử Hàn thu tay lại, gật đầu, cười vô cùng rộng rãi. Chỉ là hắn giương mắt nhìn lên bầu trời, nắng đã không quá gắt, chiếu vào ánh mắt hắn khiến hắn cảm thấy cay cay, muốn rơi lệ.
Ba người đi cùng nhau, đi lên dọc theo vách đá cao cao, sau mấy canh giờ, đã lên tới Nguyên Dương Lĩnh. Nhưng, sau khi lên tới, vừa bước được vài bước, sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng và Lãnh Tử Hàn bỗng nhiên thay đổi, mà lại biến thành khó coi dị thường.
Nam Cung Cẩm đang muốn hỏi bọn họ bị làm sao, thì đã nghe thấy một loạt tiếng nổ vang lên bên tai.
Sau đó, bốn phương tám hướng đều truyền đến âm thanh kỳ dị, âm thanh này, như là tiếng ngâm nga truyền đến từ Địa Ngục, không biết là ngâm nga điều gì, nhưng lại cảm thấy được rõ ràng bản thân dâng lên một trận khí huyết, khiến cho người ta muốn thổ huyết mà chết.
Một đôi tay lạnh buốt bịt kín lỗ tai nàng, giọng nói lạnh lùng mà trong trẻo như ánh trăng vang lên bên tai nàng: “Đừng nghe!”
Giọng nói này, tại nơi hoang dã mênh mông này, mang đến cho người ta cảm giác yên ổn đến kỳ lạ. Khiến cho tâm trạng Nam Cung Cấm vốn đã xao động chậm rãi bình tĩnh lại, khi suy nghĩ trở lại bình thường, nàng hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra?” “Là trận pháp phệ hồn!” Lời này, là Lãnh Tử Hàn nói! Khuôn mặt cuồng ngạo và tùy tiện của hắn giờ phút này vô cùng lạnh lùng, hắn dò xét bốn phía, giọng nói cũng vô cùng lạnh lẽo.
“Trận pháp phệ hồn là cái gì?” Nam Cung Cẩm có hiểu biết một chút đối với cơ quan ám đạo, nhưng lại hoàn toàn không hiểu gì về Ngũ hành bát quái trận. Bách Lý Kinh Hồng giải thích nhàn nhạt: “Trận pháp phệ hồn, nếu như nàng không bước vào, sẽ không cảm giác được nó tồn tại chút nào. Nếu đã vào trong trận, mấy trăm năm qua, không một người nào có thể thoát khỏi.”
Nam Cung Cấm kinh ngạc nhìn bọn hắn: “Vậy... hai người cũng không có cách nào sao?”
Sắc mặt hai người ngưng trọng, Bách Lý Kinh Hồng nói: “Chỉ có thể thử một lần.”
Trong lúc nói chuyện, Nam Cung Cảm thấy thấp thoáng xung quanh có một tấm huyết võng màu hồng, mà phía trên tấm lưới kia, còn có ánh sáng lưu động, như là đang dụ dỗ bọn họ đi tới mà sờ một chút, trong chớp mắt tiếp theo, tấm lưới kia lại giống như là hóa thành vô số quái thú, há ra từng cái mồm như chậu máu về phía bọn họ.
“Ngự Long Quy, ra!” Từng tiếng quát lạnh vang ra từ trong lưới. Giống như âm thanh tịnh hóa, gột rửa hết dơ bẩn.
Đồng thời, Lãnh Tử Hàn cũng cao giọng quát lên, cuồng ngạo và tùy tiện, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng: “Kỳ Lân Quyết, phá!” Một con Bạch Long hóa khí toàn thân trắng như tuyết, xoay một vòng trong lưới, rồi phóng tới huyết võng! Còn có một con Hắc Kỳ Lân cũng đồng thời bay lên không, dây dưa với tấm lưới chỉ thấy mà không chạm được vào kia!
Hai người đều từ từ nhắm hai mắt lại, vẻ mặt mười phần lạnh lùng. Khiển cho Nam Cung Cẩm cảm thấy sự nặng nề chưa bao giờ thấy của bọn họ.
Ròng rã chiến đấu nửa khắc, trên trán của Bách Lý Kinh Hồng và Lãnh Tử Hàn đều xuất hiện từng giọt mồ hôi lấp lánh. Còn Bạch Long và Hắc Kỳ Lân, cũng chầm chậm hiện lên dấu hiệu chiến thắng, hung hăng há miệng, dùng sức cắn rách tấm lưới kia trong miệng! Cũng đồng thời lúc này, hào quang nổi lên bốn phía, một luồng ánh sáng màu hồng chiếu thẳng lên bầu trời! Lúc này như là muốn vươn tay vén mây để thấy được ánh trăng vậy, một dòng nham tương đỏ như máu giội xuống, mà Bạch Long và Hắc Kỳ Lân kia vậy mà dưới ảnh hưởng của dòng nham tượng này lại hóa thành một làn khói xanh!
“Phụt.” Hai người đồng thời phun ra một ngụm máu tươi. Nam Cung Cẩm muốn đi tới đỡ bọn họ, nhưng bọn hắn đã quỳ một chân trên đất, ổn định được thân hình. Lãnh Tử Hàn nói một cách không dám tin: “Không ngờ hắn lại dùng máu từ tim người!” “Máu từ tim người ư?” Nam Cung Cẩm không hiểu rõ cho lắm.
Hắn tiếp tục giải thích: “Trận pháp phệ hồn, khắp thiên hạ, chỉ có hai người có thể bày được! Một là Vô Ưu Lão Nhân. Hai là Thanh Phong Đạo Nhân! Những bày ra trận pháp phệ hồn, sẽ hủy đi ba mươi năm tu vi, cho nên hai người bọn họ sẽ không dễ dàng mà bày trận này. Muốn phát huy hiệu quả trận pháp này tới tối đa, thì cần có máu từ tim của người bày trận. Nói cách khác là dùng mạng để bày trận. Đó là, lấy mạng đổi mạng. Cho dù võ công cao cường, cũng không có khả năng phá vỡ, ba người chúng ta, ít nhất phải lưu lại một người, dùng mạng chống đỡ.” “Tại sao có thể có dạng trận pháp ngoan độc như thế này!” Nam Cung Cẩm cảm thấy không thể tưởng tượng được, nếu người nào đó muốn đối phó bọn họ, không phải nên là một lần hành động mà trừ được tận gốc sao? Tại sao lại để có cơ hội cho một người sống sót? Bách Lý Kinh Hồng ho khan mấy tiếng mới nói: “Trận pháp trong thiên hạ, ngoại trừ trận pháp phệ hồn ra, không có trận pháp nào khiến cho người ta không hay biết mà đi vào trong trận. Cho nên ngoại trừ trận này, không có trận nào khiến ta ngộ nhập vào được. Hơn nữa, người giật dây, chắc hẳn cũng không biết chúng ta có ba người đi tới đây.”
Lần này, Nam Cung Cẩm liền trợn mắt mà nhìn! Đúng vậy, không biết cả ba bọn họ đến đây, nếu là chỉ có mình và Bách Lý Kinh Hồng tới, hắn tất nhiên sẽ hy sinh tính mạng mình, để nàng ra ngoài. Còn nàng, cũng nhất định sẽ có suy nghĩ giống như thế. Kết quả cuối cùng, tám chín phần mười, chính là hai người sẽ lựa chọn chất chung với nhau, nhưng hiện nay, lại xuất hiện thêm Lãnh Tử Hàn cũng đi cùng vào!
Nam Cung Cẩm quát to một tiếng: “Lãnh Tử Hàn, huynh đi ra ngoài trước đi! Trận pháp này là nhắm vào hai người chúng ta, không liên quan gì tới huynh!” Dựa theo khả năng này, chỉ cần còn có một người ở lại nơi này, những người khác có thể xông ra khỏi Huyết Võng.
Lãnh Tử Hàn nghe thể, đứng lên, nhìn Bách Lý Kinh Hồng một chút. Bách Lý Kinh Hồng cũng gật nhẹ đầu với hắn, sau khi hắn đứng dậy, nhìn thật sâu Nam Cung Cấm một chút, đi về phía trước mấy bước, chợt ngạc nhiên nhìn về phía sau lưng nàng nói: “Thượng Quan huynh, sao huynh cũng tiến vào đây rồi?”
Nam Cung Cẩm giật mình, xoay người lại nhìn, chợt cảm thấy gáy mình đau nhức, cả người đã mất đi tri giác. Hắn nhanh chóng đỡ lấy thân thể nàng, giao cho Bách Lý Kinh Hồng: “Đưa nàng ra ngoài, hai người các ngươi và hài tử trong bụng nàng, là người một nhà, mà Lãnh Tử Hàn tạ chỉ có một thân một mình. Khiến cho ta và các ngươi đi cùng nhau có lẽ là ý trời, là trời muốn ta giúp các ngươi thoát khỏi kiếp nạn này! Nhớ kỹ, nhớ kỹ lời của ngươi đã nói, nếu ngươi dám có lỗi với Tiểu Cẩm Cẩm, Lãnh Tử Hàn ta cho dù làm quỷ, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Bách Lý Kinh Hồng đứng dậy, nhìn hắn thật lâu cũng không nói gì, cũng không có giơ tay ra đón. Thấy hắn do dự, mà Huyết Võng bốn bề cũng đang chầm chậm co lại, giọng điệu Lãnh Tử Hàn cũng lạnh xuống: “Bách Lý Kinh Hồng, ta lặp lại một lần nữa! Thiên hạ này, người có thể cho nàng sự vui vẻ và hạnh phúc, chỉ có một mình người. Nếu như ta có thể làm được, ta sẽ không do dự chút nào mà để người ở lại đây! Lập tức đưa nàng ra ngoài, nếu không cả ba chúng ta đều phải chết ở đây!”
Bách Lý Kinh Hồng hít vào một hơi thật sâu, đưa tay đón lấy Nam Cung Cẩm, thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở trong cổ họng, không biết nói ra thế nào nhưng vẫn còn do dự không chịu đi! Lãnh Tử Hàn chắp tay sau lưng, bỗng nhiên vung lên. Bách Lý Kinh Hồng không ngờ hắn bỗng nhiên ra tay, cả người đã bị ném đi, ôm Nam Cung Cấm lộn mấy vòng trên không rồi mới rơi xuống đất. Sau khi rơi xuống đất, bọn hắn đã thoát ra khỏi Huyết Võng, rời khỏi trận pháp phệ hồn!
Còn người áo đen bên trong Huyết Võng, cuối cùng cũng kiệt sức để chống đỡ mà ngã xuống đất, nhìn tấm lưới kia chậm rãi co lại phía mình, khóe môi cuồng ngạo và tùy tiện chậm rãi nhếch lên... Cực kỳ giống với vẻ đẹp của Ma Vương Địa Ngục khi cùng đường mật lộ...
Cảm giác hít thở không thông chậm rãi bao trùm toàn thân hắn, khóe môi hắn rỉ ra máu, ý thức dần dần mơ hồ, tiếp theo đó là toàn thân đau nhức kịch liệt. Nhưng hắn bỗng nhiên cười khẽ một tiếng rồi nói thì thào: “Tiếu Cẩm, nếu lại có thể nhìn nàng thêm một chút, thêm một chút nữa thì tốt biết bao...”