Một gian phòng trắc ẩn hiện trong Thương Sơn, như là giọt nước giữa biển cả, nhỏ bé, thậm chí đến nỗi khiến cho người ta cảm thấy như nó không tồn tại. Nếu đứng trên đỉnh núi liếc mắt một cái, có thể sẽ hoàn toàn không | thấy gì, dù là một hình bóng cũng không lưu lại nơi khóe mắt.
Mà ở cửa1gian phòng trúc này, có một mỹ nam tử thế gian ít có đang ngồi. Khí chất của hắn trong trẻo mà cao ngạo, cho dù đến nơi nào cũng sẽ trở thành tiêu điểm hàng vạn con người. Dù xét trên tất cả các khía cạnh thì dung nhan của hắn cũng đủ khiến cho thần hồn người khác điên đảo. Người như thế lại ở tại nơi sơn thanh thủy tủ thế này, khiến cho khung cảnh trở thành một bức tranh cực đẹp và thanh thản.
Nhưng, giờ phút này, đôi mắt như ánh trăng say8lòng người kia, lại đang lẳng lặng vào ba đồng tiền trong lòng bàn tay mình, sắc mặt hắn vẫn lãnh đạm và không có biểu lộ gì quá mức như từ trước đến nay, chỉ là nơi đáy mắt hiện lên vẻ đau khổ như có như không. Chỉ vì hiện nay hắn đang bị phạt ngồi trước cửa, nếu không phải là sợ bị hủy đi hình tượng phụ thân của chính mình trong lòng bọn nhỏ, thì chắc chắn hắn đã bị phạt quỳ rồi.
Ba năm trước đây, khi hắn bỏ cả thiên hạ, vứt2bỏ quốc gia đại nghiệp, hắn chưa từng cảm thấy đau khổ. Nhưng hiện nay, quả thực là hắn cảm thấy bản thân mình hơi thê thảm một chút.
Ngay tại lúc này, một đứa bé trai ba tuổi, chậm rãi đi tới bên cạnh cha mình, nhìn thoáng qua mấy đồng tiền trong tay hắn. Bé con cũng có vẻ mặt thâm trầm giống như cha mình, sau đó nó lắc đầu hỏi cha mình: “Cha, ngài lại tiêu thêm một đồng tiền sao?”
Tâm trạng của nó cũng không biết nên nói gì, nhà bọn họ rõ ràng4là có nhiều tiền đến nỗi dùng không hết như thế, nhưng chẳng biết tại sao, mẫu thân lại không nỡ dùng. Đến mức mà luôn muốn tính toán tỉ mỉ từng đồng một, lần trước cha bị phạt ngồi ở chỗ này, là bởi vì đi mua củi, tiêu mất năm đồng tiền, nhưng mẫu thân nói là bốn đồng tiền đã có thể giải quyết được vấn đề rồi, thế nên... Lần này lại...?!
Trong lòng Bách Lý Kinh Hồng cũng không biết nên nói gì. Lúc trước cho dù làm con tin ở Đông Lăng, hắn cũng chưa từng phải tính toán tỉ mỉ trong vấn đề tiền bạc, sao ngờ được lại có ngày sa ngã đến nỗi mà chỉ vì tốn thêm một đồng tiền, mà lại bị đóng cửa không cho vào, còn bị phạt ngồi thế này chứ? Mấy năm nay dần dần hắn cũng bị áp bách, đã biết thế nào là tiết kiệm rồi, nhưng chuyện hôm nay, đúng thật không phải là lỗi của hắn. Sự thật là Vàng muốn đi theo, lại không cẩn thận đụng để sạp hàng của người ta, sau khi thu dọn sạp hàng của người ta xong, lại thấy một cái vòng tay của người bán bị hỏng, nên bất đắc dĩ chỉ có thể bồi thường.
Cái vòng tay bị hỏng đó đáng ra phải bồi thường ba đồng tiền, hắn phải bỏ ra công sức cực kỳ vất vả mới có thể giải quyết được bằng một đồng tiền, thế mà khi trở về vẫn bị phạt. Đối mặt với câu hỏi thăm của con trai, lòng hắn đầy đau khổ, cứng ngắc gật nhẹ đầu, nhẹ nhàng nói: “Ừm.” Đương nhiên, còn thảm hại hơn so với hắn, chính là Vàng, kẻ gây nên “đại họa”, hao tổn của Nam Cung Cẩm một đồng tiền. Giờ phút này Vàng đang bị treo cao ở trên cành cây với bộ dạng cực kỳ khó coi, đôi mắt màu xanh lá của nó ướt sũng nước, chủ nhân cũng không khỏi tức giận quá mức đi! Hu hu hu...
Ngay tại lúc này, Nam Cung Cẩm chân đi hình chữ bát ra tới đây, nhìn thoáng qua Bách Lý Kinh Hồng đang ngồi ở cửa, nàng nói: “Ngồi nửa ngày rồi, có lĩnh ngộ được gì không?”
“Có.” Hắn vô cùng tích cực đứng lên, vội vàng đi tới trước mặt Nam Cung Cẩm.
Nam Cung Cẩm liếc hắn một chút: “Nói thử nghe xem!”
“Sau này nhất định không đưa Vàng đi ra ngoài nữa, nói chỉ biết gây họa, khiến cho chúng ta tốn tiền không cần thiết.” Bách Lý Kinh Hồng nói hết sức cẩn thận, trong lúc nói thì không ngừng theo quan sát sắc mặt của nàng. Bởi vì hắn biết rõ, nếu không xử lý tốt chuyện này, kết quả tiếp theo chờ hắn, chính là một tháng ngủ riêng.
Thấy hắn có “ngộ tính” như thế, Nam Cung Cẩm gật đầu hài lòng: “Lần sau cũng không thể tái phạm lỗi này nữa.” “Ừm.” Hắn vội vàng đáp lời, trong nháy mắt, sự đau khổ trong lòng biến thành mừng thầm, hắn vốn nghĩ là sẽ bị giày vò đã đời một phen mới có thể xong việc, không ngờ là hôm nay nàng lại hào phóng như thế.
Đúng thể: Đối với người trên xe buýt trả thừa sáu đồng tiền lẻ mà còn có thể thương tâm đến nỗi xuyên qua đây vẫn còn nhớ mãi không quên như Nam Cung Cẩm mà nói, thì hôm nay đúng thật là nàng đã phá lệ khai ấn rồi! Nàng thu hồi ánh mắt chỉ trích của mình lại, nhìn về phía đứa con trai cũng rất thích áo trắng và vô cùng lãnh đạm giống như Bách Lý Kinh Hồng của mình nói: “Thần, con làm xong bài tập chưa?” Mẹ nghiệm, đấy chính là hình tượng của nàng trong lòng bọn nhỏ từ trước đến nay.
Bách Lý Cẩn Thần nghe thế, gật đầu nhu thuận, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phần điêu ngọc trác, có ngũ quan xinh xắn, giống y hệt như Bách Lý Kinh Hồng. Đạm bạc như màu trắng, phiếu miểu như tiên, nhưng trên nét mặt lại có mang theo chút sáng sủa cởi mở của Nam Cung Cẩm. Giọng nói lạnh tanh của nó vang lên: “Con làm xong rồi! Mẫu thân có thể kiểm tra ạ!”.
Nam Cung Cẩm gật đầu hài lòng. Nàng không mong con trai nàng lớn lên nhất định phải có tiền đồ thế nào, nhưng ít nhất cũng không được quá kém cỏi, càng không thể uổng phí gen tốt trong người nó. Thôi được rồi, nàng thừa nhận gen của mình không có nhiều điều tốt, nhưng gen của Bách Lý Kinh Hồng thì đủ tốt chứ?
“Mẫu thân, ca ca lãng phí!” Ngay lúc này, một bé gái có dáng dấp giống như Tổ Cẩm Bình chạy vội ra từ trong thư phòng, trên tay nó cầm một trang giấy, bên trên có một giọt mực.
Nam Cung Cẩm nhíu mày, nhìn con gái của mình một chút, lạnh giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”.
Sau lưng Bách Lý Cẩn Thần toát mồ hôi lạnh, ánh mắt nó nhìn đứa em gái song sinh của mình cũng biến thành vô cùng không thân thiện! Không phải chỉ là một trang giấy thôi sao? Phía trên đã bị dây một giọt mực, không thể dùng nữa, nó liền ném đi, chuyện này thôi mà cũng bị nha đầu chết tiệt kia lôi ra để mách sao?! Khuôn mặt tinh xảo và xinh xắn của Bách Lý Như Yên đầy vẻ đau lòng, phảng phất như là việc lãng phí một trang giấy này, đủ khiến cho nó sợ vỡ mật, thương tâm gần chết, thậm chí là đau đớn đến không muốn sống nữa! Vẻ mặt nó như đưa đám, như cha mẹ chết mà nói: “Ca ca bị nhỏ một giọt mực lên đấy, nên không muốn tờ giấy đó nữa, thực ra tờ giấy này còn có thể dùng để vẽ tranh. Thế nhưng ca ca lại ném nó đi, oa oa oa...”
Nó vừa nói xong, sắc mặt Nam Cung Cẩm lập tức lạnh xuống, quay đầu nhìn Bách Lý Cẩn Thần rồi dạy bảo bằng giọng điệu vô cùng tức giận: “Bách Lý Cẩn Thần, con không biết nhà chúng ta rất nghèo sao? Vậy mà con lại tùy ý lãng phí thế này, con cũng đã biết, tiết kiệm chính là truyền thống tốt của dân tộc ta mà. Con còn nhỏ tuổi mà đã lãng phí như thế, sau này lớn lên thì còn thế nào!”
Nàng vừa lên tiếng giáo dục, trong mắt Bách Lý Như Yên lộ ra một tia cười âm hiểm, đâu còn vẻ gì là thương tâm. Ca ca luôn luôn cậy bản thân thông minh hơn mình mà cao ngạo, đắc ý đủ đường, nhưng Bách Lý Như Yên cũng không phải dễ bị bắt nạt, cứ rảnh ra là lại tính toán ca ca một phen, có thể giải tỏa được hờn giận trong lòng nó rất nhiều.
Bách Lý Cẩn Thần kín đáo trừng mắt nhìn Bách Lý Như Yên đang cười gian một chút, rồi lại hướng ánh mắt cầu cứu tới cha mình. Tuy nói lãng phí là không đúng, nhưng nó có bệnh thích sạch sẽ, mặc dù không có nghiêm trọng như Kinh Lan ca ca, nhưng cũng không nhẹ. Giấy bẩn nó dùng không được, đáng tiếc là có nói ra điều này thì mẫu thân cũng không hiểu cho nó, có khi còn châm biếm nó dở hơi, cho nên chỉ có thể tìm cha trợ giúp.
Bách Lý Kinh Hồng nhẹ nhàng thở dài một hơi trong lòng, liếc mắt nhìn con gái bảo bối tinh quái và vẫn luôn thích mách tội ca ca của mình một chút. Nói sang chuyện khác với Nam Cung Cẩm: “Hôm nay sao không trông thấy Bạch Hổ nhỉ?”
Bạch Hồ đó là lúc trước Mộ Dung Thiên Thu để lại cho Nam Cung Cẩm, cũng là khi hắn chết đã để lại chiếc nhẫn cho nàng, để chính nàng đi xem. Nam Cung Cẩm cũng thật sự làm thế, cầm chiếc nhẫn đó, đi xem Bạch Hổ, đồng thời đưa nó ra ngoài nuôi, cũng coi như một kỷ niệm. Nàng không đặt tên cho nó, dùng luôn hai chữ bạch hổ, bởi vì lúc trước Mộ Dung Thiên Thu không đặt tên cho nó. Nàng cũng không muốn phá hủy đi phần mỹ hảo thuần túy này.
Sau khi Vàng nhận được sự dạy bảo của Bách Lý Kinh Hồng ở thảo nguyên Mạc Bắc, là không nên gây phiền toái cho chủ nhân, nên nó đã chủ động quay về thăm Nam Cung Cẩm, chứ không chờ Nam Cung Cẩm đi thăm nó, vì nhớ chủ nhân mà nó đã trở về thăm bọn họ.
Sau đó, chuyện thần kỳ đã phát sinh! Lang Vương bệ hạ hèn mọn nhưng phi thường dũng mãnh, thế mà lại bất ngờ đem lòng yêu cửu vĩ linh hồ xinh đẹp! Đây là chuyện Nam Cung Cẩm đã suy nghĩ thật lâu cũng không thể hiểu nổi, đây là tình yêu vượt quá sự ràng buộc về chủng tộc, thật sự khiến người ta khó hiểu! Nhưng, hai đứa này đã nên chuyện, là chủ nhân, Nam Cung Cẩm cũng chỉ có thể chúc phúc thôi đúng không? Hai đứa này lằng nhằng qua lại hơn hai năm, cuối cùng Bạch Hổ cũng mang thai, Nam Cung Cẩm vẫn luôn rất tò mò nó có thể sinh ra được cái gì.
Nghe Bách Lý Kinh Hồng hỏi câu này, Nam Cung Cẩm mới hừ lạnh một tiếng, vội vàng đi tới bên cạnh Vàng đang bị treo ngược rồi nói: “Hôm nay coi như mấy đứa may mắn đấy, nếu không phải Bạch Hồ đẻ, ta không chừng sẽ lột da mấy đứa.”
Bạch Hồ đẻ sao?!
Vàng là phụ thân, vội vàng quơ quơ chân của mình giữa không trung, trong đôi mắt xanh mơn mởn tràn đầy vẻ nịnh nọt và kích động, muốn đi xem vợ con mình một chút. Nam Cung Cẩm cũng không phải là người máu lạnh đến như thế, nàng hỏi: “Sau này còn dám ra ngoài gây chuyện không?”
Vàng thè lưỡi ra, bày ra bộ dạng vô cùng hèn mọn, vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ mình tuyệt đối không dám! Lúc này Nam Cung Cẩm mới hài lòng, giơ tay kéo một cái, dây thừng liền nới lỏng ra! Vàng liền rơi xuống đất, thân dính đầy đất cát, nhưng nó đã thăng chức thành phụ thân, đang lúc tâm trạng kích động, đâu còn tâm tư quan tâm những chuyện này, nhanh chóng chạy vào trong phòng, cái đuôi còn bị cửa ra vào kẹp lại một chút! Bách Lý Cẩn Thần và Bách Lý Như Yên cũng rất tò mò, hai đứa cũng rất muốn biết Bạch Hồ đẻ ra con như thế nào, thế là cũng đi vào theo!
Nam Cung Cẩm nhìn biểu hiện của hai đứa bé và Vàng, vẻ mặt vốn đang hung ác cuối cùng cũng được gỡ xuống. Nàng cười một tiếng, kéo tay Bách Lý Kinh Hồng đi vào. Đôi mắt đẹp như ánh trăng của Bách Lý Kinh Hồng nhìn xuống hai bàn tay đang nắm của hai người, bờ môi mỏng cũng chậm rãi nở một nụ cười nhẹ, ấm áp như là ngày tuyết tan của mùa đông, hay là giống như những ngày đầu xuân chồi non mới nhú.
Vào phòng, Bạch Hổ đang rũ người nằm đó, bộ dạng cực kỳ mệt mỏi. Còn bên cạnh nó, có một con vật không rõ giống loài toàn thân mọc lông màu bạc, khuôn mặt cũng là mặt sói giống Vàng, nhưng sau mông lại chập chờn chín cái đuôi to. Toàn thân nó có ánh sáng bạc lấp lánh, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ ánh lên tia sáng chói mắt, đẹp vô cùng.
Vàng tiến tới cọ đầu vào thân Bạch Hổ mấy lần, bộ dạng rất cao hứng, còn bé con không biết là sói hay hồ mới ra đời kia, vẫn còn nằm rạp trên mặt đất, hết sức yếu ớt. Vàng cũng có đầu mấy lần vào thân thể nho nhỏ đó, vẻ mặt bỉ ổi | biến mất không thấy đâu, ngược lại lại có chút tình cảm.
Bách Lý Kinh Hồng nhìn trong chốc lát rồi nhẹ nhàng nói: “Trong răng của Vàng có độc, mà máu linh hồ lại dễ dàng giải độc trong răng của Vàng.” Cho nên, bé con này vừa ra đời này, vô cùng có khả năng sẽ kế thừa đặc điểm của cả cha và mẹ, có được khả năng của cả hai sao? Thông tin này khiến Nam Cung Cẩm rất cao hứng. Nàng sờ cằm của mình rồi gật nhẹ đầu nói: “Như vậy, nếu tặng bé con này cho Kinh Lan, hẳn là sẽ có chút tác dụng!” Vị trí và hoàn cảnh của Kinh Lan, tự nhiên là có càng nhiều bình phong che chở càng tốt. Bé con này cũng có thể giúp nó một chút.
Nàng vừa nói xong, Bách Lý Như Yên liền nhảy cẫng lên: “Đúng thế ạ! Tặng cho Kinh Lan ca ca đi, lâu lắm rồi con không gặp Kinh Lan ca ca, con cũng muốn đi gặp ca ca!”
Nhưng Nam Cung Cẩm lại không lập tức đồng ý, mà nhìn sang Bạch Hồ, hỏi ý kiến bọn chúng. Một sói một hồ này ngược lại lại không có ý kiến gì, chỉ liếm nhẹ mấy cái đối với bé con mới ra đời kia rồi gật nhẹ đầu với Nam Cung Cảm.
Tộc Linh Hồ và huyết mạch Long Vương vốn có truyền thống nuôi thả đối với những đứa con bé nhỏ mới chào đời, không sống bên cạnh cha mẹ nhiều, cho nên yêu cầu của Nam Cung Cẩm đối với bọn chúng, cũng không phải điều gì to tát.
Bé con kia lặng lẽ nhìn một chút, nhìn thoáng qua cha mẹ của mình, rồi lại uể oải nhắm mắt lại, tiếp tục nghỉ ngơi.
Nam Cung Cẩm quyết định dứt khoát: “Thế thì tốt! Chờ bé con này đầy tháng, sẽ đưa đến Bắc Minh! Cũng tiện để thăm Kinh Lan một chút!”
Ngay lúc này, ngoài cổng bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân. Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm đồng loạt quay đầu lại, sau khoảng một phút, Phong và Mặc Họa xuất hiện trước mặt bọn họ. Nam Cung Cẩm nhìn bộ dạng ấp úng của bọn họ, thấy hai người nắm tay, đầu tiên là sửng sốt một chút rồi lập tức cười nói: “Hai người các ngươi, cuối cùng cũng tu thành chính quả rồi sao?”
Ba năm trước đây trên chiến trường, thầy giữa bọn họ có tình ý, nàng đã biết, hai người bọn họ đều có ý với nhau. Nhưng bởi vì một cái tát kia của Mặc Họa, khiến cho con đường của bọn họ dài ra, quả hiên, đúng là dài thật. Ròng rã suốt ba năm dài, Nam Nhạc biến mất trên khối đại lục này, thuộc về Đông Lăng. Chức Tướng quân của Phong, đương nhiên cũng không làm tiếp được, sau đó hắn đi đến Bắc Minh thi võ, cuối cùng cũng đỗ đầu. Còn Mặc Họa thì ngay từ ba năm trước đã hối hận, tiến tới với nhau, gần như là chuyện tất nhiên, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Mà nói tới tình hình thiên hạ này, Nam Cung Cẩm không khỏi buồn cười!
Lúc trước Hoàng Phủ Hoài Hàn nghĩ là không còn Bách Lý Kinh Hồng và Mộ Dung Thiên Thu, thiên hạ này chính là một mình hắn một nhà độc chiếm! Nhưng, trong một lần ngư dân ở phụ cận Nam Hải ra biển, bồng bềnh trên mặt biển ròng rã nửa tháng, phát hiện ra bờ bên kia của Nam Hải, lại có một khối đại lục khác phồn hoa không thua gì đại lục này. Trên khối đại lục đó, có ba nước lớn là Đông Tấn, Nam Tể và Sở Quốc.
Giống như mấy ngàn năm trước, Trung Quốc còn không biết bên kia đại dương có châu u, châu Nam Cực vậy. Thế là sau này, ba nước bên kia cũng biết bên khối đại lục này, sau đó thì bắt đầu tìm hiểu và
Hiện nay Phong nói cho nàng... Duệ ca ca không chết sao? Đôi lông mày đẹp của Bách Lý Kinh Hồng khẽ nhíu lại, hiển nhiên cũng không rõ chuyện này. Phong do dự nói ra mọi chuyện liên quan đến Thượng Quan Cẩn Duệ, nhưng cũng nói mình chưa từng gặp qua hắn, bởi vì hắn vẫn luôn du lịch thiên hạ. Những thói quen yêu màu lam, và những lời đồn đại liên quan tới hắn, còn có không lâu trước đây vợ chồng Quảng Lăng Vương tìm lại được đứa con trai và bên cạnh hắn có Mộc cô nương thì Phong đều nói ra.
Nam Cung Cẩm cùng nghe càng thấy đúng! Cả người thậm chí là không thể kiềm chế được sự kích động mà hơi run rẩy. Bách Lý Kinh Hồng ngay lập tức nắm chặt tay nàng rồi nói với Phong: “Đi điều tra. Cần một kết quả xác thực.” Tuy hắn từ bỏ Nam Nhạc, nhưng thể lực Dạ Mạc Sơn Trang vẫn còn ở đó. Hoàng Phủ Hoài Hàn hủy được thế lực bên ngoài của Dạ Mạc Sơn Trang, nhưng từ đầu đến cuối lại không tìm được thế lực ngầm.
“Rõ!” Phong đáp lời rồi dẫn Mặc Họa đi ra. Toàn thân Nam Cung Cẩm vẫn đang chìm trong sự kích động, đến mức mà tay run lẩy bẩy, tự lẩm bẩm: “Là thật sao? Duệ ca ca còn sống sao?” Nhưng điều này có thể sao? Vạn tiễn xuyên tâm, đó là chuyện nàng tận mắt nhìn thấy, cho dù chính nàng là truyền nhân của thần y, cũng không có khả năng cứu hắn trở về được.
Bách Lý Kinh Hồng tự nhiên là hiểu được tâm tình của nàng, giọng vắng ngắt của hắn chậm rãi vang lên: “Cho dù có phải thật sự như thể hay không, chúng ta lập tức sẽ có kết quả, không nên nóng lòng.” Hắn bỗng cảm thấy có chút trách Phòng không nên đột ngột nói ra như thế. Nếu như người kia không phải Thượng Quan Cẩn Duệ, thì kiểu hy vọng rồi tuyệt vọng thế này, sao nàng có thể chịu được?
Bách Lý Cẩn Thần nhìn thoáng qua cha mẹ của mình, rất tự giác đi ra ngoài cửa! Bách Lý Như Yên biểu lộ ra sự rầu rĩ, trong ánh mắt nhìn sang ca ca sinh đôi của mình chỉ có một ý nghĩa - hai người này tám phần lại sắp muốn buồn nôn! Chúng ta vẫn nên rút lui đi!
Khóe môi Bách Lý Cẩn Thần hơi co rút, không phản ứng lại.
“Ừm!” Nam Cung Cẩm nặng nề gật đầu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại dưới sự trấn an của hắn. Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, giải được lúc trước Hoàng Phủ Dạ đưa cho nàng, hắn đã dùng, độc trên người tự nhiên là đã được giải. Đôi mắt của hắn, vẫn đẹp sáng như sao giống năm đó, phảng phất như ánh trăng vậy. Nàng bỗng mỉm cười hỏi: “Thực ra ta vẫn luôn muốn hỏi chàng, chuyện năm đó, chàng trách ta sao?”
Vẫn muốn hỏi, nhưng một mực không dám hỏi. Năm đó, nếu không phải nàng nghĩa khí, đi cứu Hoàng Phủ Dạ, cũng sẽ không khiến hắn ném đi giang sơn.
Năm đó, hắn nói là nàng đáng giá để hắn dốc hết thiên hạ. Nhưng nàng lại thật sự có chút không rõ, nàng đáng giá chỗ nào, nàng thật sự tốt như vậy sao?
“Giận.” Hắn thẳng thắn: “Giận trong lòng nàng luôn có nhiều người như vậy, khiến nàng để ý, khiến nàng bỏ đi hết thảy để đi cứu. Giận trong lòng nàng luôn có nhiều nghĩa khí như thế, khiến cho tình yêu đối với ta cũng không thể độc chiếm được. Nếu như trong lòng của nàng chỉ có ta, chỉ có mình ta, vậy thì mọi chuyện năm đó sẽ không phát sinh.”
Giọng điệu của hắn vô cùng mờ nhạt, nhưng lại khiến cho Nam Cung Cẩm nghe thấy những lời cực kỳ tàn nhẫn. Nàng phải thừa nhận lời hắn nói là sự thật, cũng vì nàng một mực trốn tránh, một mực không chịu thừa nhận sự thật mà thôi! Nếu như trong lòng nàng chỉ có hắn, mà không có bất kỳ ai khác, vậy sẽ không... “Vậy sao chàng còn...” Giọng nói Nam Cung Cẩm thấp xuống, tâm trạng cũng có phần sa sút. Bàn tay đang bị hắn nắm, cũng chầm chậm muốn rút ra ngoài. Nhưng nàng lại bị hắn nắm chặt hơn. “Nhưng, yêu một người, ngoài yêu những ưu điểm của nàng ra, còn cần yêu cả những điểm xấu của nàng nữa. Trên đời này cũng không có người hoàn mỹ, ta đã lựa chọn nàng, thì cho dù nàng làm đúng cũng được, mà làm sai cũng được. Ta đều sẽ đứng bên cạnh nàng.”
Lời này, khiến cho sống mũi Nam Cung Cẩm cay cay, hốc mắt cũng hơi đỏ lên. Nàng có tài đức gì, lại được hắn bao dung đến thế này.
Thấy hốc mắt nàng phiếm hồng, hắn thản nhiên nói: “Không cần khổ sở. Ta vốn là muốn nắm quyền sinh quyền sát trong tay, nắm đại quyền thiên hạ. Nhưng từ khi ta gặp nàng, tham vọng đó cũng dần nhạt đi. Ta cảm thấy tất cả chỉ là vật ngoài thân, có hay không có, đều không có gì quan trọng. Vì nàng mà từ bỏ, cũng không phải vì nàng tốt thế nào, mà chỉ bởi vì ta yêu nàng. Cho dù nàng tốt hay xấu, ta đều cam tâm bỏ qua hết thảy vì nàng. Hơn nữa, lúc trước ta chọn từ bỏ Nam Nhạc, còn có một nguyên nhân. Cũng là bởi vì so với ta thì Hoàng Phủ Hoài Hàn làm một hoàng để tốt hơn. Ta có thể vứt bỏ con dân của ta tại bất cứ lúc nào, thậm chí là trong lòng ta, còn không có một vị trí cho bọn họ, người như ta, không có tâm tạo phúc cho thiên hạ, cũng sẽ không mang lại hạnh phúc cho bọn họ. Nhưng Hoàng Phủ Hoài Hàn lại khác, trong lòng hắn, không có thứ gì nặng hơn thiên hạ, cho nên nếu giao cho hắn, hắn sẽ là một vị hoàng đế tốt, đối với bá tính Nam Nhạc mà nói, cũng coi như là tốt.”
“Muốn dân bá tánh thiên hạ này, liền giao cho người muốn vất vả đi. Lòng ta quá nhỏ, không chứa nổi quá nhiều lệ dân bách tính như thế, chỉ có thể chứa được một mình nàng. Tính ra ta còn phải cảm tạ Hoàng Phủ Hoài Hàn, đã tiếp nhận gánh nặng cho ta, thế thì nàng và ta mới có thể ngồi yên ngắm nhìn thiên hạ, có thời gian thong dong tự tại. Chỉ là...”
Mỗi câu mỗi chữ, tất cả đều là lời nói từ sâu trong tâm khảm của hắn. Nam Cung Cẩm nghe xong, bỗng nhiên bật cười một tiếng, nhưng lại không thể không thừa nhận, Hoàng Phủ Hoài Hàn quả thật có thể làm một vị hoàng đế tốt, hắn có khả năng nỗ lực vì thiên hạ, Bách Lý Kinh Hồng, Mộ Dung Thiên Thu, hay kể cả là Quân Lâm Uyên cũng không thể nào làm được. Nhưng, điều này lại không cách nào thay đổi lòng thù hận của nàng với hắn, dù biết chất độc đang phát tác ngày càng nghiêm trọng trên người hắn, gần như không thể ngủ ngon giấc một ngày nào, thậm chí là mấy lần mình tự hại mình mà từ chối trị liệu, nói là muốn để mình đau đớn. Nhưng mọi chuyện cũng không khiến cho hận ý trong lòng nàng tan biến được.
Nghe hắn nói còn có một điều “chỉ là”, Nam Cung Cẩm ngẩng đầu nhìn hắn: “Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là chúng ta thực sự không hề thiếu tiền, nàng có thể đăng tính toán chi li như thế nữa được không.” Thời gian này, cuộc sống của họ thật sự là quá mức nghèo khó! Y phục trên người hắn lúc trước đều là gấm vóc mềm mại như mây trôi, hiện nay chính là quần áo dân chúng bình thường mặc. Buồn bực nhất chính là, cho dù có rách, nàng cũng không muốn mua mới, mà là vá lại rồi dùng tiếp.
Nếu bọn họ thật sự nghèo rớt mùng tơi thì đã đành, nhưng đây rõ ràng là bọn họ gần như tiêu không hết tiền! Những thứ hắn mang đi từ trong quốc khổ, rồi những thứ từ Dạ Mạc Sơn Trang, còn có sản nghiệp của nàng ở Tây Võ kia, cho dù là nhắm mắt tiêu xài thả phanh, cũng không có khả năng tùy tiện sử dụng hết, cần phải tính toán chi li từng đồng từng cắc như thế này sao?
Tâm trạng của Nam Cung Cẩm vốn đang cảm động vì những lời nói kia của hắn, lập tức bị phá hư hết thảy, quay đầu nói với vẻ không mặn không nhạt: “Chàng nói xem?” Kiếp trước tiền của nàng chính là nhiều đến nỗi dùng không hết, lại bởi vì không nỡ dùng mà phải ở trong khu dân nghèo. Hiện nay có hành động thể này cũng rất là bình thường thôi. Bách Lý Kinh Hồng nhìn nàng một hồi, trong lòng hắn hiện lên ba chữ có ý nghĩa rất lớn - Thần Giữ Của!
Lẳng lặng thở dài một hơi, hắn chấp nhận số phận nói: “Ta nói... Ta không nói gì cả.”
Hắn không nói gì. Bởi vì bọn họ là một gia đình nghèo khó, cho nên cần cực kỳ cực kỳ tiết kiệm...