Chưa kịp đợi Mục Hành trả lời thì một vài người ở đó nhanh chóng bịt miệng ông ta lại nói khẽ:"Sếp! Bình tĩnh chút, Boss lớn đang bên kia đó!"
Vị tổng giám nọ cũng giật mình quay đầu nhìn lại phía sau, nhìn thấy Tịch Cảnh Dương vẫn đang bận rộn thiết lập lại tường lửa, nên không để ý đến lời ông ta vừa nói thì liền thở phào một hơi.
Nhưng lúc ông ta tưởng mình thoát nạn thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng nói quen thuộc:"Sao cậu ở đây?"
Cả người lão tổng giám bỗng cứng đờ sau đó liền khuỵu gối xuống ôm lấy chân của Tịch Cảnh Dương mà khóc lóc:"Boss! Đại Boss! Tôi xin lỗi! Tôi lỡ lời! Trong nhà tôi còn mẹ già con trẻ cần tôi nuôi! Xin Boss! Xin Boss đừng đuổi tôi!"
Nhìn chân mình bị một người đàn ông ôm chặt, gương mặt không cảm xúc của Tịch Cảnh Dương thoáng nhăn lại:"Hoặc là ông buông chân tôi ra, hoặc là cuốn gói về nhà với mẹ già con trẻ của ông đi."
Lão tổng giám nghe thấy liền lật tức buông ra:"Không phải đâu Boss, chuyện ban nãy tôi nói chỉ là hiểu lầm thôi, tôi..."
"Cô ấy đâu?" Bị vị giám đốc kia không ngừng lãi nhãi bên tai, Tịch Cảnh Dương lên tiếng hỏi Mục Hành để cắt lời ông ta.
Mục Hành liếc sang nhìn vị nào đó có thể hô mưa gọi gió ở tầng 45 này, đang run cầm cập trên đất với gương mặt lúc xanh lúc trắng mà cố nén cười trả lời:"Kỷ Tiểu Thư đang ở tầng 37. Ban nãy Khương Tổng gọi tôi lên đây gấp, nhưng Kỷ Tiểu Thư lại muốn đi vệ sinh nên cô ấy bảo tôi đi trước và sẽ lên đây sau. Vì vậy tôi đã đưa thẻ của mình cho cô ấy và lên đây hỗ trợ."
Tịch Cảnh Dương cũng quay sang nhìn Khương Đình Văn đang quỳ trên đất, sau đó cũng không nói gì mà xoay người tiếp tục đấu với nhóm hacker kia. Mục Hành cũng không nói gì thêm mà tiến đến hỗ trợ anh.
Còn Khương Đình Văn sau khi nghe được cuộc đối thoại của hai người thì ông ta liền nhanh chóng lấy điện thoại ra nhắn vào group chat.
[Đại thần MIT xin tha mạng: Tôi vừa biết được một tin tức chấn động liên quan đến bà chủ tương lai đây!]
[Nỗ lực kiếm tiền: Chuyện gì chuyện gì? Khương Tổng giám ông mau nói đi.]
Lần lượt là những tin nhắn muốn Khương Đình Văn mau nói ra, đương nhiên ông ta cũng không khiến họ thất vọng mà quăng vào trong group chat một quả boom hạt nhân.
[Đại thần MIT xin tha mạng: Bà chủ tương lai của chúng ta...chính là em gái của Kỷ lão đại tầng 45!]
[Nỗ lực kiếm tiền: Wtf! Lão Khương, ông đừng có mà tôn sùng Kỷ Hàn Phi mà sảng luôn chứ.]
[Nhân viên chăm chỉ nhất: Không phải chớ? Lại liên quan người công ty à? Đừng nói là lại giống trường hợp vị họ Phương nào đó đấy nha!]
Bắt đầu trong group liền có nhiều người tham gia bàn tán, dù sao họ từng bị ăn một cú lừa từ vụ của Phương Kỷ, cho nên bán tín bán nghi về chuyện mà Khương Đình Văn vừa tiết lộ.
[Đại thần MIT xin tha mạng: Hahah! Chính tai lão tử nghe được cuộc trò chuyện của @Người sắp đi Châu Phi đào than và tảng băng hắc ám nói chuyện có được không hả! Còn nữa, vị họ Kỷ kia đang đi một mình ở tầng 37 đấy! Vị đạo hữu nào ở tầng đó nhanh chóng chụp một bức cho mọi người xem đi!!]
Vào lúc đó ở tầng 37, Phương Kỷ nhìn thấy những dòng tin nhắn đó thì mặt tức đến đỏ lên, cô ta làm sao có thể chấp nhận chuyện người mà cô ta thầm thương trộm nhớ suốt ba năm qua, trở thành bạn trai của người khác được chứ.
"Trình Mẫn! Mau, mau đi tìm con tiện nhân đó! Tôi phải cho nó biết, ở đây ai mới là người phụ nữ của anh Cảnh Dương!"
Trình Mẫn cũng vừa đọc xong tin nhắn trong nhóm, thì không khỏi kinh ngạc, cô ta còn tưởng Phương Kỷ không đến nỗi quá ngu, nhưng bây giờ cô mới biết Phương Kỷ không phải ngu mà là rất ngu!
Không chỉ một mình Mục Hành - cánh tay phải của Boss Tịch xác nhận, mà ngay đến một vị lão tổng ở phòng an ninh mạng như Khương Đình Văn cũng lên tiếng chắc chắn, thì đảm bảo cô gái kia địa vị vô cùng quan trọng đối với Ông Chủ của họ rồi.
Vậy mà Phương Kỷ vẫn ôm cái ảo tưởng của mình để đi đánh ghen? Cô ta dám đắc tội đến người của Boss Tịch, vậy thì cô cũng chẳng có lý do gì phải ngăn cản cả.
Thế là hai người bước khỏi văn phòng, nào ngờ lại nhìn thấy bóng dáng của một cô gái với mái tóc trắng bạch kim nổi bật đang đứng chờ than máy.
Không đợi Trình Mẫn kịp phản ứng lại, Phương Kỷ đã bước nhanh về phía đó với gương mặt độc ác, đưa tay ra định giật mạnh lấy tóc của cô gái.
Thế nhưng từ ngày khôi phục được một chút ký ức, thân thủ của Kỷ Thần Hi cũng đã được cải thiện rất nhiều. Từ xa cô đã cảm nhận được có sát ý đang tiến gần, vậy nên khi tay của Phương Kỷ sắp chạm vào tóc của cô thì Kỷ Thần Hi khom người xuống, sau đó bắt lấy tay của Phương Kỷ, dùng lực quật cô ta xuống đất.
...----------------...