Tịch Cảnh Dương cuối cùng cười nhẹ, đặt tay lên đôi môi mỏng và nhìn vào đôi mắt xanh của cô. Ngay sau đó anh khuỵu một gối xuống đất, nắm lấy bàn tay trái của Kỷ Thần Hi.
“Vốn dĩ anh muốn chuẩn bị cho em một buổi cầu hôn độc nhất vô nhị, nhưng anh sợ là không thể kéo dài thêm nữa.”
Đáy mắt Kỷ Thần Hi khẽ động, tim cũng đập liên hồi. Cô hoàn toàn bất ngờ trước hành động đột xuất này của anh, đến mức có chút hoảng loạn, tay chân luống cuống.
“Anh…anh mau đứng dậy đi…anh…”
Tịch Cảnh Dương vẫn quỳ một gối trên cát trắng, ánh sáng từ mặt trời phản chiếu từ biển xanh làm nổi bật gương mặt thanh tú của anh. Ánh sáng chiếu rọi lên đôi mắt đen sâu thẳm, tạo nên một ánh sáng lấp lánh giữa những vệt mây trên bầu trời. Từng đường nét trên khuôn mặt anh được làm nổi bật bởi ánh sáng mặt trời, tạo nên một vẻ đẹp hoàn hảo và nam tính.
Anh vẫn giữ vững tư thế quỳ gối, không chút nao núng hay do dự. Ánh mắt anh tràn đầy tình yêu và sự quan tâm, như muốn nói đến tận đáy lòng với người đối diện. Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, cảm nhận được mọi cảm xúc và rung động trong từng nhịp nhàng của trái tim Kỷ Thần Hi.
“Anh không phải người tốt, cũng không phải người thành thật. Quá khứ của anh là một mảng đen không tài nào tẩy trắng được. Tiền tài địa vị quyền lực, anh từng vì những thứ đó mà nhuận đỏ hai bàn tay.”
“Được rồi, đừng nói nữa, em không quan tâm những thứ đó, em…” Kỷ Thần Hi vốn muốn ngăn cản Tịch Cảnh Dương nói tiếp, ngào ngờ bị anh cắt lời.
“Chẳng phải em cũng vì những bí mật nhỏ của bản thân mà thấy có lỗi với anh sao? Anh cũng thế.”
“Vì những điều đã làm trong quá khứ, anh luôn cảm thấy tự ti với em. Anh biết là anh trèo cao, may mắn gặp được em.”
“Quá khứ không thể thay đổi, tương lai thì không đoán trước được. Nhưng cho dù nghèo khó gian khổ hay giàu sang quyền thế, dù già hay trẻ, dù bệnh tật hay khoẻ anh, em có nguyện ý cùng anh đi đến thiên trường địa cửu hay không?”
Đôi mắt Kỷ Thần Hi dần đỏ, những lời nghẹn trong lòng không sao nói tiếp được nữa nhưng vẫn cố gắng nói ra, giọng cũng khàn đi.
“Em là Ariel Gwyneth, cũng là Điện Hạ duy nhất hiện tại của hoàng thất R Quốc. Chọn em, con đường phía trước của anh gập ghềnh lại thêm gập ghềnh, gian khó lại thêm gian khó, anh thật sự…xác định là em?”
Tịch Cảnh Dương không nhíu mày lấy một cái, gương mặt lạnh như băng ngày thường cũng bị nụ cười chân thành ấm áp xua tan.
“Hoàng tộc R Quốc…đúng là có chút khó khăn, muốn đến nhà em cầu hôn…e rằng kiếp nạn của anh không chỉ có vị anh vợ Thiếu Đế kia rồi.”
Kỷ Thần Hi suýt cảm động rơi lệ lại bị anh chọc đến muốn khóc cũng phải thành cười, đánh nhẹ vào ngực anh tức giận nói:“Anh còn đùa được nữa, em đang nghiêm túc đó. Dù em có từ bỏ tước vị, thì vẫn là con cháu của hoàng gia. Anh phải biết, “gần vua như gần hổ”, so với trước đây nếu người muốn anh chết chỉ có một giờ có thể tăng lên mười, anh đừng có tùy tiện đưa ra quyết định được không, hãy suy nghĩ cho kỹ.”
Tịch Cảnh Dương khẽ lắc đầu:“Không cần phải nghĩ. Năm năm trước, ngày anh mất em, anh như mất cả thế giới. Anh không tưởng tượng được, nếu điều đó xảy ra lần nữa, anh còn có thể sống tiếp hay không.”
Tim Kỷ Thần Hi bỗng nhói lên, cô không đành lòng nhìn anh quỳ trên cát tiếp liền cúi người muốn đỡ anh đứng dậy trước nhưng lại bị Tịch Cảnh Dương từ chối.
“Nghe anh nói hết trước đã.”
Nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm, Kỷ Thần Hi bỗng nhớ đến một câu thành ngữ của Nước Z.
Khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc.
Nhìn bề ngoài thì trông Tịch Cảnh Dương rất giống một thư sinh nho nhã có khí chất trầm mặc lạnh lùng. Nhưng chỉ có Kỷ Thần Hi mới biết, đằng sau vẻ ngoài thư sinh ôn nhu đó là cơ thể mang tính sát phạt đến nhường nào.
Chính là kiểu muốn cơ ngực có cơ ngực, muốn sáu múi thì anh có hẳn tám múi.
Anh chính là kiểu người khi còn mặc đồ thì mang đến cảm giác ấm áp vì được chiều chuộng. Còn khi cởi ra sẽ mang đến cảm giác an tâm vì được bảo vệ chở che.
Cũng vì thế, giọng nói của anh cứ như thần chú kích thích tâm trí cô. Mỗi lần giọng nói ấy cất lên và đưa ra yêu cầu, Kỷ Thần Hi hầu như không thể từ chối được. Cô thật sự im lặng để nghe anh nói tiếp.
Ngay sau đó, Tịch Cảnh Dương lại gây cho Kỷ Thần Hi một sự kinh ngạc mới.
Anh lấy từ trong túi áo khoác ngoài ra một chiếc hộp nhỏ màu đen, thứ mà ai nhìn vào cũng biết bên trong có gì.
Hai mắt Kỷ Thần Hi đã ửng đỏ lại càng thêm đỏ, đến mức chỉ cần Tịch Cảnh Dương thật sự mở hộp ra và không cần nói thêm gì cả, cô cũng có thể rơi lệ ngay lập tức.
…----------------…